Gia Cát Linh Ẩn

Chương 127: Chương 127: Ngươi hạnh phúc là được rồi




“Xin quận quân bớt giận.” Tiểu Thúy lập tức nói, “Nô tỳ mới tới vương phủ, chưa biết phép tắt, xin quận quân tha thứ.” Nói xong, Tiểu Thúy liền ngồi xổm xuống nhặt lại đường cát.

Sau đó, ba người họ di chuyển đến một cái đình nhỏ ở giữa hồ, ngồi xuống nghỉ chân.

“Nha đầu kia có vấn đề à?” Hà Sướng Uyển nhìn ra manh mối.

Gia Cát Linh Ẩn không e dè gật đầu.

“Tam tiểu thư cũng thật là có cách, một dĩa đường cát kia, đủ để nàng ta nhặt đến khuya.” Trầm Cẩm Phàm mỉm cười nói, “Nếu là ta, thời gian ngắn như vậy nhất định sẽ không nghĩ ra cách nào.”

“Công chúa Sướng Uyển, quận chúa Cẩm Phàm, quá khen rồi!” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười thản nhiên, “Chỉ là chút mánh khóe nho nhỏ, hai người không phải coi trọng ta vậy đâu.”

“Tam tiểu thư quá mức khiêm tốn, ở Lục Quốc Đại Điển, cũng không có nữ tử nào biểu hiện xuất chúng như Tam tiểu thư đây, thật đáng để Thất điện hạ nâng niu trong lòng bàn tay.” Hà Sướng Uyển hâm mộ nói, “Thất điện hạ đối xử với Tam tiểu thư tốt thật, không nói đến chuyện quan tâm tỉ mỉ, chỉ nói đến ánh mắt khi nhìn tiểu thư thôi, đúng là khiến người khác cảm động. Nếu ta có thể gặp được một nam nhân tốt như vậy, thì hay rồi!”

“Công chúa cao nhã thuần khiết, nhất định sẽ gặp được thôi.” Gia Cát Linh Ẩn cười nói.

“Cũng mong được như tiểu thư nói.” Hà Sướng Uyển thoải mái cười, “Nếu ta thực sự có thể gặp được người kia, ngày đại hôn, nhất định mời mọi người đến nước Nam Chiếu chơi vài ngày. Đúng rồi, quận chúa Cẩm Phàm có ý trung nhân chưa?”

“Ta?” Trần Cẩm Phàm ngẩn người, không biết tại sao, trong đầu nàng bất giác hiện lên bóng dáng của Gia Cát Như Phong, nàng ngượng ngùng đỏ mặt, “Ta còn chưa có.”

“Ta cảm thấy tướng quân Như Phong không tệ nha.” Hà Sướng Uyển nói.

“Ta thấy đại ca cũng có tình ý với quận chúa, không biết ca ấy có được như ý nguyện không nữa.” Gia Cát Linh Ẩn nói tiếp.

“Hai người…” Mặt Trần Cẩm Phàm càng đỏ hơn, “Không nói chuyện này nữa, khi nào thì Tam tiểu thư và Thất điện hạ thành thân?”

“Sau này bàn sau.” Lần này đến phiên Gia Cát Linh Ẩn ngượng ngùng.

“Haizzz…” Hà Sướng Uyển ủ rũ thở dài, “Hai người một người thì hai trái tim cùng một hướng, một người trong lòng có người để quan tâm, chỉ có ta là cô đơn một mình…”

“Công chúa xinh đẹp động lòng người, đừng thở dài mà.” Trần Cẩm Phàm an ủi nói, “Nhân duyên tốt luôn đến chậm mà.”

Ba người lại tán gẫu một hồi, đã sắp đến giữa chiều, lúc này mới đứng dậy quay về sân trước. Vừa trở về nhìn thấy thì không khỏi giật mình, Sở Lăng Hàn, Khương Diệp, Hà Tần, Như Phong đều đã say đến bất tỉnh, gục xuống bàn ngủ khò khò. Chỉ còn mỗi Thương Y và Sở Lăng Thiên vẫn đang uống.

“Sở Lăng Thiên, người uống không lại ta đâu…, thật không biết Linh nhi… nhìn trúng ngươi điểm nào. Ta cảm thấy… ta tốt hơn ngươi nhiều.” Thương Y mơ màng nói, đầu lưỡi cũng dính vào nhau.

“Vậy… để xem ai say trước!” Sở Lăng Thiên không chịu thua, nói, “Ngươi tránh… xa Linh nhi một chút.”

“Vì Linh nhi, cạn chén!” Thương Y giơ bầu rượu trong tay lên, chạm vào bầu rượu trong tay Sở Lăng Thiên, rồi trút xuống ào ào.

“Cạn!” Sở Lăng Thiên cũng ngẩng đầu lên, dốc bầu rượu vào miệng.

“Sao mọi người lại uống thành như vậy?” Hà Sướng Uyển lo lắng đẩy đẩy Hà Tần, “Đại ca, thức dậy mau, đại phu dặn ca không thể uống rượu, sao còn uống nhiều như vậy chứ?”

Hà Tần khẽ ngáy o o, Hà Sướng Uyển gọi thế nào cũng không tỉnh.

Bên kia Như Phong lảo đảo đứng lên, nhìn Trần Cẩm Phàm mỉm cười, ngay sau đó, uỳnh một tiếng, cơ thể té xuống, cái trán đụng mạnh xuống đất.

“Tướng quân Như Phong, người không sao chứ?”

“Đại ca!”

Gia Cát Linh Ẩn đang muốn tiến lên, đã thấy Trần Cẩm Phàm ngồi xổm xuống bên cạnh Như Phong, nàng liền im lặng lui sang một bên.

Trần Cẩm Phàm nhìn trán của Như Phong, bèn nói với gia đinh bên cạnh, “Mau đi gọi đại phu đến chữa trị cho tướng quân.”

Gia Cát Linh Ẩn gọi vài gia đinh đến, đỡ mấy người say rượu vào phòng nghỉ ngơi, với thân phận của mấy người họ, phải tín nhiệm Sở Lăng Thiên bao nhiêu mới dám hoàn toàn lơi lỏng phòng bị ở Thất vương phủ, uống đến say túy lúy.

“Linh nhi, lại đây.” Mắt Sở Lăng Thiên mù mờ, kéo Gia Cát Linh Ẩn qua, ghì chặt vào lòng, y cúi đầu nói khẽ vào tai Gia Cát Linh Ẩn, “Linh nhi, ta yêu nàng! Cả đời này chỉ yêu mình nàng!”

Tim Gia Cát Linh Ẩn đập dồn, “Ta biết, ngươi say rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Linh nhi, nàng yêu ta không?” Sở Lăng Thiên hỏi.

“Dạ!” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Ta đỡ người đi nghỉ ngơi.”

“Linh nhi yêu ta!” Sở Lăng Thiên đắc ý nói với Thương Y, “Nào, cạn chén vì Linh nhi cũng yêu ta!”

“Cạn!” Thương Y vừa dứt lời liền say đến gục lên bàn.

“Linh nhi, ta lợi hại nhất!” Sở Lăng Thiên giống hệt đứa trẻ, khoe khoang với Gia Cát Linh Ẩn.

Gia Cát Linh Ẩn bắt đắc dĩ lắc đầu, dìu Sở Lăng Thiên về phòng ngủ.

Sau khi Sở Lăng Thiên ngủ, nàng quay lại xem Thương Y, Thương Y vẫn còn nằm bò trên bàn ngủ, nàng đành phải gọi hai gia đinh đến, đỡ hắn qua chỗ khác nghỉ ngơi.

Động tác của gia đinh làm kinh động đến Thương Y, hắn mất kiên nhẫn đẩy hai người họ ra, loạng choạng đi đến chỗ Gia Cát Linh Ẩn, không đợi nàng phản ứng, liền ôm nàng vào lòng. Hắn nhẹ nhàng xoa tóc nàng, tuy rằng đã say, cũng nhớ đối xử dịu dàng với nàng.

“Linh nhi, nếu Sở Lăng Thiên đối xử không tốt với ngươi, ngươi nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ hắn.” Thương Y thều thào nói.

“Ừm!” Nước mắt Gia Cát Linh Ẩn tràn mi, nàng không từ chối chiếc ôm của Thương Y, “Thất gia đối xử với ta tốt lắm, cám ơn ngươi, Thương Y.”

“Nếu hắn không cần ngươi nữa, ta cần ngươi, mặc kệ lúc nào, chỉ cần ngươi cần ta, ta đều ở bên cạnh ngươi.” Thương Y tiếp tục nói, “Hắn mà đối với ngươi không tốt, ta… ta sẽ hủy đi Thất vương phủ của hắn.”

“Thương Y, xin lỗi! Xin tha thứ cho ta vì người ta yêu không phải là ngươi!”

Thương Y cười hì hì, buông Gia Cát Linh Ẩn ra, nhìn thấy nước mắt trên mặt nàng, không khỏi cảm thấy đau lòng, hắn gạt đi dòng lệ của nàng, “Linh nhi đừng khóc! Ngươi hạnh phúc là được rồi!”

“Huỵch!” Thương Y vừa mới nói xong, cơ thể liền lảo đảo, đầu đụng vào khung cửa, gia đinh thấy thế, lập tức chạy đến đỡ hắn, dìu hắn đi nghỉ ngơi.

Gia Cát Linh Ẩn đi ra, thấy Hà Sướng Uyển và Trần Cẩm Phàm cùng cau mày, đi qua đi lại trước phòng.

Nghĩ đến Tiểu Thúy còn đang ở sân sâu để nhặt đường cát, Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh Trần Cẩm Phàm, ngượng ngùng nói, “Quận chúa, đại ca của ta phải phiền quận chúa chăm sóc giúp, ta còn chút chuyện phải làm.”

“Chuyện này…” Trần Cẩm Phàm do dự.

“Quận chúa, xem như ta nhờ vả người.”

“Được rồi, ta sẽ chăm sóc y thật tốt.” Trần Cẩm Phàm gật đầu đồng ý.

Gia Cát Linh Ẩn tìm Ưng tổng quản, hỏi ông lai lịch của Tiểu Thúy, Ưng tổng quản nói với nàng trong phủ thiếu người hầu, một ngày nọ phát hiện Tiểu Thúy ngất xỉu bên ngoài phủ, liền cứu nàng ta, giữ lại trong phủ làm nha hoàn.

Sau khi biết được lai lịch của Tiểu Thúy, Gia Cát Linh Ẩn đi đến hậu hoa viên, Tiểu Thúy đang lơ đãng nhặt đường, trong miệng lại căm giận nói thầm gì đó. Lai lịch của Tiểu Thúy, Gia Cát Linh Ẩn cảm thấy hiềm nghi lớn nhất chính là Lục vương phủ và Dịch Khôn Cung, nhưng làm sao mới xác định được đây? Nàng thấy một góc tay áo bên trong của Tiểu Thúy lộ ra ngoài, trông thấy thì là gấm Vân Nam, đây cũng không phải là loại gấm mà nha hoàn bình thường có thể mặc.

“Nô tỳ tham kiến quận quân!” Tiểu Thúy nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, lập tức đứng lên hành lễ.

“Ừ! Đứng lên đi.” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng gật đầu, “Nhặt xong chưa?”

“Vẫn chưa.” Tiểu Thúy cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia bất mãn.

Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh Tiểu Thúy, nhìn ống tay áo bằng gấm Vân Nam của nàng lộ ra bên ngoài, nói: “Mấy hôm trước nghe nói Thất vương phủ bị mất một cây gấm Vân Nam chưa kịp nhập kho, nếu ta không nhìn nhầm, áo trong của ngươi hình như là gấm Vân Nam?”

Tiểu Thúy ngẩn người, nói: “Quận quân minh xét, nô tỳ không biết chuyện gấm Vân Nam bị mất.”

“Gì?” Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, “Không thể có chuyện trùng hợp vậy được, nhất định là ngươi lén trộm cây gấm đã mất kia, ta sẽ đi nói với Ưng tổng quản, xem hắn xử lý ngươi thế nào.”

Sắc mặt Tiểu Thúy hoảng hốt, cuống quít giải thích: “Hồi bẩm quận quận, nô tỳ thật sự không có trộm.”

“Vậy ngươi nói rõ xem nào.”

“Nô tỳ không dám giấu giếm, gấm Vân Nam này là cô cô Lâm Vân Nhược ban cho nô tỳ.”

“Nói càn!” Gia Cát Linh Ẩn lớn tiếng quát, “Lâm Vân Nhược cô cô là đại a đầu trong Dịch Khôn Cung của Hoàng hậu nương nương, sao lại quen biết ngươi?”

“Hồi bẩm quận quân, nô tỳ và Lâm Vân Nhược cô cô là đồng hương.”

“Hóa ra là vậy.” Gia Cát Linh Ẩn ra vẻ ngộ ra, “Vậy quả thực là ta hiểu lầm ngươi rồi, không còn việc gì nữa, ngươi tiếp tục nhặt đường cát đi, nhớ rõ, nhất định phải không sót hạt nào.”

“Dạ!” Tiểu Thúy đành chịu, đáp.

Đại phu cho mấy người vài thang thuốc giải rượu, qua hai canh giờ, mọi người đều tỉnh dậy. Gia Cát Linh Ẩn nói với Sở Lăng Thiên kết quả nàng thử Tiểu Thúy, có thể khẳng định là tai mắt của Hoàng hậu.

Trên đường quay về phủ Thừa tướng, Như Phong xuất thần nhìn Gia Cát Linh Ẩn, hắn thật không ngờ, tiểu cô nương nhu nhược nhiều năm trước đã biến thành bộ dạng phong hoa tuyệt đại như hiện giờ, trong lòng hắn vui vẻ vì nàng.

Gia Cát Hồng Nhan nhìn thấy Như Phong và Gia Cát Linh Ẩn cùng nhau hồi phủ, trong lòng cảm thấy không vui, nàng ta mới là em gái ruột của Như Phong, nhưng từ nhỏ, Như Phong đã thân thiết với ả nha đầu thối kia. Đợi sau khi Gia Cát Linh Ẩn quay về Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Hồng Nhan đi đến bên cạnh Như Phong, nói: “Đại ca, ca là đích tử (trưởng nam), vẫn nên cách xa thứ nữ một chút, tránh để hạ thấp thân phận của chính mình. Nếu mẹ biết suốt ngày ca đều ở bên cạnh nó, trong lòng chắc chắn sẽ không vui.”

“Hồng Nhan, sao muội có thể nói như vậy?” Trên mặt Như Phong ra vẻ không vui, “Tam muội cũng giống như ta và muội, đều là cốt nhục của phụ thân.”

“Không giống!” Gia Cát Hồng Nhan cắt ngang lời Như Phong, “Mẫu thân của chúng ta là tiểu thư Tiêu gia, chủ mẫu của phủ Thừa tướng, còn nó chỉ do di nương sinh ra mà thôi. Đại ca có thể không cần thân phận của mình, chẳng lẽ cũng không màng đến cảm nhận của mẹ sao? Uổng công mẹ thương ca như vậy.”

“Hồng Nhan!” Sắc mặt Như Phong sa sầm, “Nếu ta còn nghe muội nói như vậy, sẽ không xem muội là muội muội nữa! Cái gì mà đích xuất thứ xuất, ta chỉ biết, mặc kệ là muội hay Linh nhi, Như Nguyệt, Như Sương thì đều là muội muội của ta! Mẫu thân đã là tiểu thư Tiêu gia, sẽ không thể không hiểu được đạo lý này!”

“Đại ca…” Gia Cát Hồng Nhan khó tin lắc đầu, “Mặc kệ ca!”

Sức khỏe Tiểu Điệp đã tốt hơn nhiều, lần này Gia Cát Linh Ẩn liền đem nàng về phủ Thừa tướng, chuyện có thêm một a hoàn, Lưu quản gia nào dám không đồng ý. Nguyệt Lan và Mộc Tê cũng vô cùng nhiệt tình với Tiểu Điệp, lôi lôi kéo kéo hỏi han nàng, điều này làm cho Tiểu Điệp nháy mắt liền thích Trục Nguyệt Hiên.

Ban đêm, Dịch Khôn Cung, Tiểu Thúy đứng trước mặt Hoàng hậu, hồi báo chi tiết mọi chuyện nàng nhìn thấy lúc ban ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.