Gia Cát Linh Ẩn

Chương 124: Chương 124: Ngươi thắng, ta nhận thua




Thẩm Vân Bác ngồi trong đám người, chờ đợi buổi đấu giá bắt đầu, sắc mặt ông mỏi mệt, như là mấy ngày không được nghỉ ngơi.

“Sắc mặt Thẩm lão gia không được tốt lắm, có phải gặp phải chuyện gì không?” Khương Diệp thân thiết hỏi. Bởi vì bên ngoài, mấy người họ không công khai thân phận, chỉ dùng xưng hô lão gia, công tử.

“Không có gì, làm sao mà không tốt, ta rất tốt!” Thẩm Vân Bác không vui nói.

Hà Tần kề sát vào bên tai Khương Diệp, nhỏ giọng nói: “Khương huynh, nếu thái hậu và hoàng hậu đều vây quanh huynh, bất kể ngày đêm hỏi huynh nếu hai người cùng rơi xuống nước, huynh sẽ cứu ai trước, là có thể hiểu được Thẩm lão gia.” Khương Diệp ngừng cười, gật gù: “Hiểu rồi, hiểu rồi.” Trong lòng bội phục Gia Cát tam tiểu thư không thôi, một vấn đề nho nhỏ cũng đủ làm cho đời sau của Thẩm Vân Bác khổ não.

Ngụy Thành nhìn đám người đông nghịt, cười đến toét miệng, xem ra phương pháp hôm nay nhất định sẽ bán được giá tốt. Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên đi vào, hắn gật đầu với họ, để Mộc Dương đưa đến chỗ ngồi, cũng không có ưu đãi gì đặc biệt.

“Sao còn chưa bắt đầu?” Thẩm Vân Bác hét lên, “Mau bắt đầu đi! Hôm nay ta nhất định phải có được cách nấu.”

“Xem ra Thẩm lão gia đã chuẩn bị không ít bạc.” Hà Tần cười nói, “Hôm nay ta cũng sẽ không nhân nhượng ai!”

“Vậy phải xem ai nhiều bạc hơn.” Thẩm Vân Bác khinh thường nói.

Thấy mọi người đã đến khá đông đủ, lúc này Ngụy Thành mới ra mặt: “Các vị, ngại quá, để các vị phải đợi lâu! Buổi đấu giá phương pháp nấu lẩu bây giờ xin được bắt đầu! Giá khởi điểm là mười ngàn lượng!”

Ngụy Thành vừa dứt lời, vài người đã thấp giọng xì xào bán tán.

“Mười ngàn lượng? Sao mắc vậy?”

“Đúng đó, hôm nay đem theo có năm ngàn lượng, tưởng đủ rồi chứ, ai dè đen đủi như vậy.”

“Quên đi, ta thấy hay là bỏ đi cho rồi, có khuynh gia bại sản cũng chẳng đủ nữa là!”

“Hai mươi ngàn lượng!” Tiêu Lương ra giá trước, lại thêm vào mười ngàn lượng, để cho không ít người xuýt xoa.

“Vị lão gia này ra hai mươi ngàn lượng, còn ai ra giá nữa không…”

“Ba mươi ngàn lượng!” Hà Tần hô lên.

“Năm mươi ngàn lượng!” Một tiếng nói trong trẻo vang lên, mọi người nhìn qua, là Gia Cát tam tiểu thư vô cùng nổi bật trong Lục Quốc Đại Điển.

“Không phải nàng ta có thể nấu được sao? Còn giành phương pháp làm gì?” Hà Tần khó hiểu hỏi.

“Dù sao thì Sở Lăng Thiên cũng có bạc!” Hà Sướng Uyển nói, “Không thấy hắn bỏ ra năm mươi ngàn lượng mua Bắc Mạch, mắt cũng chẳng thèm nháy à.”

“Năm mươi lăm ngàn lượng!” Khương Diệp hô.

“Sáu mươi ngàn lượng!” Liên Thương Hải cũng đến góp vui.

“Bảy mươi ngàn lượng!” Bạch Vân Phàm không biết từ đâu nhảy ra, cao giọng hô.

“Tám mươi ngàn lượng!” Cuối cùng Thẩm Vân Bác cũng không kiềm chế nổi, hét lên.

Nghe thấy Thẩm Vân Bác ra một cái giá cao như vậy, rất nhiều người nhất thời ngừng tranh giành, đánh mất ý chí chiến đấu. Buổi đấu giá chợt tĩnh lặng, Thẩm Vân Bác đắc ý mỉm cười, phương pháp nấu lẩu này thuộc về ông là điều không thể nghi ngờ.

Giữa lúc thanh tĩnh, một giọng nói lười biếng vang lên: “Một trăm ngàn lượng!”

“Ai?” Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một nam tử vô cùng tuấn tú, trong tiệm chỉ có vài người quen biết y, môn chủ Thanh Ngọc Môn.

“Thương Y, ngươi muốn gì?” Thẩm Vân Bác tức giận nói.

Thanh Ngọc Môn cực kỳ giàu có, ai dám tranh giành với y, nhưng Thẩm Vân Bác không nghĩ như vậy!

“Đương nhiên là ra giá rồi! Phương pháp nấu ngon như vậy, sao có thể để lọt vào tay của người nước ngoài chứ, chỉ có người Trung Nguyên mới có tư cách có được.” Thương Y cười hì hì nói.

Lời nói của Thương Y làm Thẩm Vân Bác tức giận đến đỏ mặt, “Cháu Thương Y lại dám khinh thường nước Đại Mạc! Hừ, phương pháp này nước Đại Mạc ta nhất định muốn rồi! Một trăm mười ngàn lượng!”

“Thẩm lão gia muốn cùng ta chọi xem ai tiền nhiều hơn?” Thương Y khinh thường nói, “Cũng không nên chọi đến nỗi quốc khố trống rỗng nhé. Ha ha! Một trăm năm mươi ngàn lượng!”

“Ngươi!” Thẩm Vân Bác hoàn toàn bị thương Y chọc giận, nhất thời máu dồn lên não, thốt ra, “Hai trăm ngàn lượng!”

Thương Y ra vẻ giật mình, nói: “Ngươi thắng, ta nhận thua.”

“Hừ!” Thẩm Vân Bác khinh thường hừ một tiếng, “Xem ra Thanh Ngọc Môn cũng chẳng giàu có như người bên ngoài đồn đại.” Nhưng chốc lát, Thẩm Vân Bác lập tức hoàn hồn, hai trăm ngàn lượng mua cách nấu lẩu này, hình như rất không đáng giá! Nhất thời hối hận không thôi.

“Vị lão gia này ra hai trăm ngàn lượng, còn có vị nào ra giá cao hơn không?” Trên mặt Ngụy Thành tươi cười, trong lòng lại khiếp vía không thôi, nghĩ giá của phương pháp này có thể thu được hai trăm ngàn lượng bạc, “Không có ai, phương pháp này liền thuộc về vị lão gia kia. Chúc mừng lão gia.”

Thẩm Vân Bác do dự, lần lữa không lấy ngân lượng ra, nhưng vô số ánh mắt đổ dồn vào ông, phải làm sao chống chế đây.

“Thẩm lão gia, người có cầm ngân phiếu không vậy!” Những người khác thấy Thẩm Vân Bác không có hành động gì, đều không nhịn được nói.

“Đúng đó, mau lấy ra đi.”

Thẩm Vân Bác mặt mày u ám, lệnh cho tùy tùng lấy hai trăm ngàn lượng ngân phiếu ra, đưa cho Ngụy Thành.

Ngụy Thành cười hì hì nhận lấy, đưa cho Thẩm Vân Bác tờ giấy ghi phương pháp nấu: “Vị lão gia này thật may mắn! Cách nấu này là vô giá đó, hôm nay lão gia được hời to rồi!”

“Đúng vậy,” Hà Tần cười nói, “Chúc mừng chúc mừng.”

Những người khác cũng vây quanh Thẩm Vân Bác, càng không ngừng chúc mừng ông. Thẩm Vân Bác cười khổ, xấp ngân phiếu hai trăm ngàn lượng dày cộm, đổi lấy tờ giấy mỏng tanh thế này, trái tim ông đang rỉ máu, hy vọng duy nhất của ông chính là chuyện này đừng để cho Thái hậu và Hoàng hậu biết. Nghĩ đến một hồi trở về hành cung nước Đại Mạc, sẽ lại bị hai nữ nhân kia quấn lấy hỏi vấn đề cứu ai trước, ông lại càng rầu hơn.

“Thẩm lão gia, sao vẻ mặt đau khổ vậy?” Bạch Vân Phàm chen đến bên cạnh Thẩm Vân Bác, nháy mắt với ông, “Nghe nói cô nương ở Ngân Đô đẹp lắm, cùng nhau đi chơi không?”

Hai mắt Thẩm Vân Bác sáng lên, hiểu ý cười cười với Bạch Vân Phàm, “Đi thôi.”

Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên không ở lại, hai người thật lòng chúc mừng Thẩm Vân Bác sau đó thì rời khỏi cùng với những người khác.

“Công tử, ghé vào đây chơi nào.” Trên đường, Gia Cát Linh Ẩn mới rời đi một lát, Sở Lăng Thiên liền bị một đám nữ nhân vây quanh, các nàng ấy kéo y phục của y.

“Biến!” Sở Lăng Thiên thấp giọng nói.

“Công tử thật tuấn tú.” Một nữ tử bước đến, ý đồ khiêu khích Sở Lăng Thiên, không ngờ bị y đá một cước văng đi, nằm trên đất gào khóc thảm thiết.

Gia Cát Linh Ẩn chạy đến, hoài nghi hỏi: “Sao vậy? Sao lại ra tay đả thương người ta?” Nhìn nữ nhân nằm trên đất, nàng có chút giật mình, lại có thể là người quen cũ, “Hồ Tĩnh?”

Hồ Tĩnh cũng nhận ra Gia Cát Linh Ẩn, nàng ấy đứng lên, trừng mắt liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái, phủi mông, làm như không có việc gì, tiếc tục chèo kéo khách. Nhìn thấy hai người nắm tay sóng vai rời đi, trong lòng Hồ Tĩnh lại hận muốn chết, tại sao ả vẫn là một Tam tiểu thư phong quang, Thất điện hạ còn đối xử tốt như vậy với ả. Còn Hồ gia lại tan nhà nát cửa, bản thân cũng lưu lạc trở thành nữ tử chốn thanh lâu.

“Vị đại gia này, vào đây chơi nào.” Hồ Tĩnh nhìn thấy một người râu ria, lập tức cười giòn đón khách.

“Chơi thế nào đây?” Thẩm Vân Bác đưa tay nhéo mông Hồ Tĩnh một cái, nở nụ cười dâm đãng.

“Đại gia này, vào thì biết mà.”

Bạch Vân Phàm và Thẩm Vân Bác nhìn nhau cười, đi theo Hồ Tĩnh vào thanh lâu.

Sở Lăng Thiên đưa Gia Cát Linh Ẩn về phủ Thừa tướng liền quay về vương phủ. Ngụy Thành nhanh chóng đến đây, đặt hai trăm ngàn lượng ngân phiếu xuống trước mặt nàng. Ngụy Thành tự xưng là kỳ tài kinh doanh, bất kể thế nào cũng không ngờ lấy ra cách nấu lại bán đấu giá được giá cao như vậy, hắn thế nào cũng không nghĩ được cách này, trong lòng càng thêm bội phục Gia Cát Linh Ẩn.

Gia Cát Linh Ẩn chia ngân phiếu ra, đưa một trăm ngàn lượng cho Mộc Tê, nói: “Ngươi hãy đi dán bố cáo, đưa mức tiền công mỗi tháng là năm lượng bạc, chiêu mộ một đám công nhân thân thể cường tráng.”

Nàng lại đưa số còn lại cho Ngụy Thành, “Ngươi hãy đi mua lương thực, bất kể nơi nào, bất kể cách gì, mua được càng nhiều càng tốt.”

Mộc Tê và Ngụy Thành nhận lấy ngân phiếu, dường như nhìn thấy ván cờ của Gia Cát Linh Ẩn càng bày bố càng lớn. Mà Gia Cát Linh Ẩn tự ý thức được rằng, muốn lật đổ kẻ địch của nàng, lúc này mới chỉ là bắt đầu.

Lúc này, Lưu quản gia đến, bẩm báo với Gia Cát Linh Ẩn: “Tam tiểu thư, Tứ biểu thiếu gia và Tứ biểu tiểu thư nghe nói Đại thiếu gia đã về nên đến thăm, Đại thiếu gia mời tiểu thư qua đó cùng nhau trò chuyện.”

Tứ biểu thiếu gia và Tứ biểu tiểu thư? Gia Cát Linh Ẩn nghĩ nghĩ, lập tức nhớ đến là con trai thứ tư của Tiêu Lương, Tiêu Kiếm và đích nữ, Tiêu U Nhược. Nàng lập tức cùng Lưu quản gia đến đại sảnh.

Trong phòng khách của phủ Thừa tướng, đối diện Như Phong và Gia Cát Hồng Nhan là Tiêu Kiếm và Tiêu U Nhược. Tiêu Kiếm là con trai út của Tiêu Lương, không chỉ làm phó tướng trong quân, còn là quân y danh chấn nước Lăng Nguyệt.

Tiêu U Nhược âm thầm liếc mắt đưa tình với Như Phong, cười nói: “Biểu ca Như Phong vẫn tuấn tú phóng khoáng như vậy.”

“Biểu muội quá khen rồi.” Như Phong thản nhiên nói.

“Biểu ca, ca không biết rồi, Đại muội nghe nói ca về, liền nài đệ cùng muội ấy đến thăm ca, kỳ thực là muội ấy muốn gặp ca!” Tiêu Kiếm cười nói.

“Biểu đệ thật biết nói đùa.” Vẻ mặt Như Phong vẫn thản nhiên.

Tiêu Kiếm cười cười, vẫn chưa để ý, ánh mắt nhìn thẳng vào Gia Cát Hồng Nhan, “Buổi muội càng ngày càng xinh đẹp động lòng người, không biết biểu muội có hôn ước chưa?”

Tuy rằng trong tay Tiêu Kiếm có chút binh quyền, nhưng lại không lọt được vào mắt của Gia Cát Hồng Nhan. Nàng ta kinh thường liếc Tiêu Kiếm một cái, nói: “Biểu ca thật có lòng, muội đã có người trong lòng rồi.”

“Hả?” Trong mắt Tiêu Kiếm thoáng thất vọng, “Vậy chúc mừng biểu muội, khi biểu muội thành thân, nhất định phải mời ta uống rượu mừng nhé. Biểu muội là nữ tử xinh đẹp nhất mà ta từng gặp, không biết nam tử nào có may mắn lấy được biểu muội.”

“Nhất định nhất định.” Mặc dù không thích Tiêu Kiếm lắm, nhưng nghe thấy hắn ca ngợi mình, trong lòng Gia Cát Hồng Nhan vẫn không khỏi cảm thấy rất vui.

“Đại thiếu gia, Tam tiểu thư đến.” Lưu quản gia đi vào bẩm báo.

“Vị này chính là?” Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, Tiêu Kiếm không tự chủ được mà đứng bật dậy, nhìn chằm chằm nàng không dời mắt, nhủ thầm đây mới chính là nữ tử xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy.

Thấy Tiêu Kiếm nhìn muội muội mình như vậy, giọng nói Như Phong có chút không vui: “Đó là Tam muội.” Trong lời nói bất mãn hàm chứa ý bảo vệ. Mấy ngày nay, Như Phong đã biết trong phủ xảy ra chuyện gì, đối với chuyển biến của Gia Cát Linh Ẩn, y vui mừng hơn bất cứ ai khác.

“À, hóa ra là Tam biểu muội, lại có thể trổ mã xinh đẹp như thế.” Tiêu Kiếm vẫn lăm lăm nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Không biết Tam biểu muội đã có hôn ước hay chưa?”

Thấy ánh mắt Tiêu Kiếm nhìn Gia Cát Linh Ẩn, trong lòng Gia Cát Hồng Nhan nhất thời ganh tỵ, cái gì mà nữ tử xinh đẹp nhất, chỉ cần nha đầu thối kia xuất hiện, còn ai nhìn mình? Nàng ghét Tiêu Kiếm là một lẽ, nhưng nam tử vừa rồi còn mới xum xoe nàng, hiện giờ lại nói như vậy với ả thối tha đó, rõ ràng không để mình vào mắt. Gia Cát Hồng Nhan cười cười, nói: “Biểu ca à, ca cũng đừng đánh tiếng với Linh nhi làm gì, Linh nhi là người của Thất điện hạ, là Thất vương phi tương lai đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.