Gia Cát Linh Ẩn

Chương 84: Chương 84: Nữ nhân vô sỉ giết chồng bỏ con




Ngày hôm sau, một nữ nhân sắc mặt tiều tụy đến phủ Thừa tướng, nếu không phải bà tự giới thiệu, không ai nhận ra bà là Tứ tiểu thư đích xuất Tiêu gia, Tiêu Doanh. Tiêu Doanh ngày xưa danh tiếng lẫy lừng, lúc này trông ăn mặc không khác gì phụ nữ dân thường, sắc mặt vàng vọt, làm sao còn dáng vẻ của Tứ tiểu thư Tiêu gia.

Lưu quản gia đưa Tiêu Doanh vào phòng của Đại phu nhân, nhìn thấy bộ dạng của Đại phu nhân, Tiêu Doanh giật mình, “Đại tỷ, sao tỷ lại ra nông nỗi này?”

Đại phu nhân nằm sấp trên giường, động cũng không dám động, “Tứ muội đó sao? Tại sao lại nghèo túng thành thế này?”

“Đại tỷ…” Tiêu Doanh không cầm được nước mắt, “Giúp muội đi, từ khi Lý gia không còn, ngày tháng của muội đúng là sống không bằng chết, vốn muốn về nhà mẹ đẻ nương tựa phụ thân và đại ca, không ngờ bọn họ cho muội một ngàn lượng bạc rồi đuổi muội ra khỏi nhà, để mặc muội tự sinh tự diệt. Gia sản của Lý gia đều bị tịch biên sung vào quốc khố, một nữ nhân như muội lại dẫn theo Khoa nhi, ngay cả cơm ăn cũng trở thành vấn đề, nên mới đến cầu xin tỷ tỷ.”

“Vậy còn Đại tiểu thư Hồ gia đâu? Sao nó còn trẻ mà không giúp muội đi làm?” Đại phu nhân khó hiểu hỏi.

“Haiz…” Tiêu Doanh bất đắc dĩ thở dài, giọng điệu mang theo tức giận, “Tiện nhân đó không biết ở đâu rồi, nếu ngày nào đó muội tìm được ả, nhất định sẽ đưa ả đến thanh lâu cho nam nhân chà đạp, báo thù cho Khoa nhi! Tỷ tỷ, muội hiện giờ cùng đường rồi, xin tỷ tỷ thu nhận mẹ con muội, cho mẹ con muội cơm ăn đi.”

“Muội xem bộ dạng hiện giờ của tỷ, bản thân còn khó giữ, làm sao lo cho muội được!” Đại phu nhân tức giận nói, Lý gia tán gia bại sản, quan viên trong triều không hẹn mà đồng loạt giữ khoảng cách với người nhà họ Lý, Đại phu nhân biết Gia Cát Chiêm cũng vậy, không muốn dây dưa với Lý gia.

“Đại tỷ, nói thế nào thì tỷ cũng là phu nhân thừa tướng, muội cũng không cần gì hết, chỉ cần tỷ thu nhận mẹ con muội là được, hoặc tỷ cho muội mượn ít ngân lượng, để muội không cần lo cơm áo cũng được.” Tiêu Doanh nghe ra ý tứ của Đại phu nhân, trong lòng không khỏi cảm thấy thê lương.

“Thu nhận mẹ con muội chắc chắn không được!” Đại phu nhân không chút do dự nói, “Như vậy sẽ làm liên lụy phủ Thừa tướng! Tỷ cho muội ít bạc, sau này đừng đến tìm tỷ nữa.”

“Sao cả tỷ cũng trở nên vô tình thế?” Tiêu Doanh khó tin nhìn Đại phu nhân, nhưng không tiếp nhận sự thật này cũng không được, “Như vậy cũng được, tỷ cho muội ít bạc đi.”

“Tỷ cho muội một ngàn lượng bạc, cầm lấy rồi sống cho tốt. Nhưng mà trong người tỷ không có nhiều bạc như vậy, muội cầm trước ít bạc vụn này đi, hai ngày sau lại đến lấy.”

“Vẫn là Đại tỷ thương muội.”

Chốc lát, trên mặt Đại phu nhân lại hiện lên vẻ kỳ lạ, “Khoa nhi đáng thương, một đứa nhỏ khỏe mạnh lại biến thành như vậy, chuyện này tỷ cứ nghĩ mãi, chắc chắn là do Tam tiểu thư kia tác quái! Tiểu thư Hồ gia nhất định cũng bị nó tính kế.”

“Chuyện này cả muội cũng cảm thấy rất lạ.” Tiêu Doanh nói, “Chắc là có người tính kế sẵn, không ngờ con tiện nhân đó tuổi còn nhỏ, mà lòng dạ lại độc ác thế kia.”

“Đừng nói muội là mẹ ruột của Khoa nhi, ngay cả người dì như tỷ cũng nuốt không trôi cơn giận này!” Giọng nói của Đại phu nhân mang theo vẻ không cam, “Đáng tiếc hiện giờ tỷ thế này, động cũng không động đậy được. Hiện giờ nó lại là trân bảo trong lòng lão gia, tỷ cũng không tiện ra tay, muội thì khác…”

“Muội hiểu ý tỷ rồi.” Trong mắt Tiêu Doanh tràn đầy thù hận, “Con quỷ cái đó, muội nhất định sẽ không bỏ qua cho nó, tỷ có cách gì hay ho không?”

Đại phu nhân nghĩ nghĩ, “Con nha đầu đó quỷ kế đa đoan, không thể dùng cách quang minh chính đại được. Muội đến đây tỷ nói cho muội…” Tiêu Doanh cúi xuống, Đại phu nhân nói thầm mấy câu vào tai Tiêu Doanh, trên mặt Tiêu Doanh nhất thời lộ ra nụ cười nham hiểm.

Ngày hôm sau, đường lớn ngõ nhỏ toàn Ngân Đô đều có người dán cáo thị, thông báo tìm người với nội dung sau: Tìm mẹ cho cháu, người mẹ này là Tam tiểu thư phủ Gia Cát thừa tướng, sinh con xong dửng dưng bỏ đi, không biết đi đâu, nhìn trời mà thương xót cho cháu, mong tìm được mẫu thân. Các hương thân phụ lão ai có manh mối, mong chỉ giúp dùm. Bên dưới nội dung văn tự là bức họa của Gia Cát Linh Ẩn.

Nhất thời, toàn thành Ngân Đô như muốn nổ tung, dân chúng nhanh chóng lan truyền tin tức này khắp hang cùng ngõ hẻm, không ngờ Tam tiểu thư phủ Thừa tướng lại có con riêng, hơn nữa sau khi sinh hạ liền bỏ đứa con của mình. Một tiểu thư danh giá lại làm ra chuyện bỉ ổi như thế, quả thực là sỉ nhục của nước Lăng Nguyệt!

Trên phố Ngân Đô, một chỗ náo nhiệt vây kín người, một nữ nhân khoảng hai mươi mấy tuổi ôm một đứa trẻ khoảng một tuổi, đang khóc lóc kể lể với người đi đường.

“Các vị hương thân phụ lão, tiểu nữ tên là Tam Nương, xin mọi người giúp đỡ, giúp tiểu nữ tìm em dâu, giúp cháu tiểu nữ tìm mẫu thân.” Cô nương trẻ vừa nói vừa lau nước mắt, dáng vẻ đáng thương.

“Nhìn ngươi cũng chỉ là một người dân bình thường thôi, Tam tiểu thư phủ Thừa tướng sao lại nhìn trúng đệ đệ ngươi chứ?” Một đại thẩm nghi ngờ hỏi.

“Vị đại thẩm này có điều không biết.” Tam Nương đau lòng nhìn đứa trẻ trong lòng, nói, “Lúc ấy Tam tiểu thư vẫn còn ở trong miếu, dậy thì khí thịnh, Tam tiểu thư ngẫu nhiên gặp được đệ đệ của tiểu nữ, nhìn thấy đệ ấy tướng mạo đường đường, liền dụ dỗ đệ ấy. Đệ đệ của tiểu nữ là một nam nhi tràn trề tinh lực, làm sao chịu được cám dỗ, liền theo Tam tiểu thư, kể từ đó, Tam tiểu thư thường xuyên đến nhà để hò hẹn với đệ đệ. Một năm sau, Tam tiểu thư sinh con, ai da, chính là mấy tháng trước, Tam tiểu thư đột nhiên bỏ đi, đệ đệ của tiểu nữ đến tìm Tam tiểu thư, không ngờ Tam tiểu thư chối bỏ quan hệ với đệ đệ, còn sai người đánh chết đệ ấy nữa. Đáng thương nhất là cháu tiểu nữ còn khóc quấy vì đói, không cha không mẹ, lại mang bệnh nặng, bất đắc dĩ mới đến tìm tiểu thư. Xin các hương thân giúp cháu của tiểu nữ lấy lại công bằng.” Nữ nhân khóc lóc, thương tâm nói.

“Nếu là Tam tiểu thư phủ Thừa tướng, nhất định là ở phủ Thừa tướng rồi, ngươi đến đó tìm là được mà.” Trong đám đông có một người nói.

“Các hương thân nghĩ lại xem, tiểu nữ chỉ là một người dân bình thường, nếu Tam tiểu thư không muốn gặp tiểu nữ, tiểu nữ cũng đâu có cách nào, nàng ấy giết hại đệ đệ, nói không chừng còn có thể cho người giết tiểu nữ, đáng thương cho cháu của tiểu nữ, không nơi nương tựa, e rằng sống không nổi.’ Nói xong, bàn tay phải của Tam Nương bấu mạnh vào đứa bé, đứa bé khóc oa oa lên, trong mắt Tam Nương hiện lên vẻ đau lòng.

“Ngươi sợ cái gì? Các hương thân, mọi người xem đứa nhỏ này đáng thương biết mấy, chi bằng chúng ta đến phủ Thừa tướng, giúp đứa nhỏ lấy lại công bằng.” Một người đề nghị.

“Có lý lắm, công lý ở tại lòng người, loại nữ nhân vô sỉ giết chồng bỏ con này, nên bắt nó đi diễu phố!”

“Đúng! Chúng ta đi, bắt nữ nhân kia lại, để Hoàng thượng ban chết cho nó! Cô nương à, đi thôi, chúng ta đều đứng về phía cô nương.”

“Vậy cám ơn mọi người!” Tam Nương khom người với mọi người, kích động nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.