“Hoàng thượng, thần nữ đang định nói.” Gia Cát Linh Ẩn chỉ vào ngân châm trên bàn, “Trước khi cung nữ kiểm tra nước trà của Thần phi nương nương có dùng ngâm châm thử điểm tâm ở trên bàn, trong đó có trứng gà. Sau
khi lấy ra từ trong trứng gà thì ngâm châm sẽ không biến màu. Thử qua
trứng gà rồi dùng ngân châm thử với nước trà thì lúc này ngân châm sẽ
biến màu. Vì vậy mọi người đương nhiên cho rằng nước trà có độc, thật ra thì nước trà không có độc, hơn nữa, tất cả đồ ở đây cũng đều không có
độc.”
“Thần phi muội muội, muội nói thử xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Hoàng hậu nhìn Chu Tuyết Tranh, “Hôm nay nếu không phải Tam nha đầu thông minh tra ra nguyên nhân thì đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Muội là một người hiểu chuyện sao lại có thể hồ đồ như vậy?”
“Tỷ
tỷ.” Chu Tuyết Tranh cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, nàng biết Gia Cát Linh Ẩn
đã thoát khỏi được kiếp nạn hôm nay, “Vừa rồi, quả thật là Liên nhi dùng ngân châm kiểm tra trứng gà trước rồi mới thử nước trà. Muội không hiểu về dược lý nên cho rằng có người hạ độc trong nước trà. Hơn nữa, Gia
Cát Thừa tướng chắc chắn là Thất vương phi hạ độc nên muội liền hồ đồ
tin theo.” Nàng đứng dậy, kéo lấy tay Gia Cát Linh Ẩn, “Thất vương phi,
ta hiểu lầm ngươi, mong ngươi tha thứ cho ta.”
“Thần phi nương
nương không sao là tốt rồi.” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên nói, nàng liếc
Gia Cát Chiêm một cái, “Phụ thân, người nên giải thích thử xem, ta làm
sao hạ độc trong nước trà được? Căn bản là không có ai hạ độc, phụ thân
lại có thể nhìn thấy?”
“Ta… Này… Vừa rồi…” Gia Cát Chiêm ấp úng,
trong đầu trống rỗng, thân thể bởi vì cảm giác được lạnh lẽo mà run rẩy, “Chỉ có con tiếp xúc qua chén trà đó nên ta nghĩ đó là con.”
“Vừa rồi phụ thân nói là tận mắt nhìn thấy mà.”
“Có lẽ là phụ thân nhìn lầm rồi.”
“Phụ hoàng.” Gương mặt Sở Lăng Thiên âm trầm, nghiêng mặt liếc Gia Cát Chiêm một cái, “Một câu nhìn lầm của Thừa tướng gia vừa rồi suýt nữa khiến
Linh nhi phải mất mạng. Thừa tướng gia mắt mờ, phụ hoàng nên để cho ông
ấy nghỉ ngơi vài ngày để ông ấy đi trị mắt.”
Sở Kim Triêu gật
đầu: “Trẫm đang có ý này. Gia Cát Chiêm có ý đồ đổ oan Thất vương phi,
tội ác tày trời, trẫm khấu trừ của ngươi một năm bổng lộc, phạt năm mươi trượng! Thời gian nằm nhà nên mời đại phu tới khám lại mắt đi.”
“Hoàng thượng!” Gia Cát Chiêm phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, khấu đầu, “Cầu xin Hoàng thượng khai ân, lão thần tuổi tác đã cao, năm mươi trượng
nhất định sẽ lấy mạng của thần. Nếu thần chết sẽ không thể ở bên cạnh
tận trung với Hoàng thượng.”
“Trẫm thấy ngươi da dày thịt béo,
năm mươi trượng sẽ không thể lấy mạng của ngươi.” Sở Kim Triêu quát,
“Người đâu! Dẫn Gia Cát thừa tướng ra ngoài đánh năm mươi trượng!”
Mấy thị vệ tiến lên lôi Gia Cát Chiêm không ngừng giãy dụa ra khỏi Đạp
Tuyết Cung. Sở Kim Triêu thở dài nhìn Chu Tuyết Tranh không vui nói:
“Thần phi, nàng thân là trưởng bối lại hùa nhau làm loạn, lần này trẫm
sẽ không so đo với nàng. Nàng phải xin lỗi Tam nha đầu.”
“Tạ ơn
Hoàng thượng khai ân.” Chu Tuyết Tranh đứng dậy cười với Gia Cát Linh
Ẩn, “Thất vương phi, hôm nay thật xin lỗi. Là ta hồ đồ tin lời nói của
Gia Cát Thừa tướng, ngươi đừng để trong lòng nhé.”
“Nương nương khách sáo rồi.” Gia Cát Linh Ẩn mặt không chút thay đổi nói.
“Được rồi, được rồi, tất cả lui đi.” Sở Kim Triêu phất tay nói.
Trước khi đi, Gia Cát Linh Ẩn liếc mắt nhìn Chu Tuyết Tranh một cái, nàng ta
cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người giao nhau, trên mặt cùng lúc hiện lên tia cười lạnh.
Gia Cát Linh Ẩn, lần này ngươi tránh được, có chút bản lĩnh đó.
Chu Tuyết Tranh, ác giả ác báo, đừng cho là mình tài giỏi.
Ngươi đoạt Thiên ca ca của ta, ta và ngươi không chết không dừng.
Có bản lĩnh thì ngươi tới đoạt về đi.
Ngày còn dài, chúng ta chờ xem.
Bất cứ lúc nào cũng tiếp đón.
Chu Tuyết Tranh tránh đi ánh mắt của Gia Cát Linh Ẩn, nhìn sang một bên.
Lúc này Gia Cát Linh Ẩn mới xoay người ôm lấy cánh tay Sở Lăng Thiên
cùng nhau rời khỏi Đạp Tuyết Cung.
“Nương nương, xin lỗi, là Liên nhi làm không tốt.” Mọi người đi rồi Liên nhi liền quỳ xuống trước mặt Chu Tuyết Tranh tạ tội.
“Ngươi đứng lên đi, chuyện không liên quan đến ngươi.” Chu Tuyết Tranh nheo
mắt lại, “Gia Cát Linh Ẩn so với hồ ly quả thực giảo hoạt hơn nhiều, bản cung tỉ mỉ thiết kế cái bẫy này vậy mà ả cũng có thể qua được, trước
kia ta thực coi thường ả.” Nàng nhìn xung quanh Đạp Tuyết Cung một lát,
“Liên nhi, sai người nhổ hết đám hoa này, trồng hoa cúc!”
“Nương nương, chẳng phải là nhìn rất đẹp sao?” Liên nhi có hiểu hỏi, “Vì sao lại nhổ đi?”
“Bản cung bảo ngươi đi thì đi đi, nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?”
“Vâng, nương nương.”
Bên ngoài Đạp Tuyết Cung, Gia Cát Chiêm đang bị chấp hành hình phạt ở trước mặt mọi người. Ông hướng ánh mắt cầu cứu về phía Sở Kim Triêu cùng Gia
Cát Linh Ẩn.
“Hoàng thượng, vi thần biết sai rồi, xin người tha
cho vi thần một mạng.” Mồm miệng Gia Cát Chiêm nói không rõ, mới đánh ba mươi roi ông đã không chịu nổi, “Linh nhi, mau giúp phụ thân cầu xin
với Hoàng thượng, phụ thần van xin con.”
Gia Cát Linh Ẩn nhíu
mày, vẻ mặt bi thương nhìn Gia Cát Chiêm, trong mắt ngấn lệ: “Hoàng
thượng… Hôm nay trời lạnh, thân thể phụ thân e là chịu không nổi.”
Trong lòng Gia Cát Chiêm vui vẻ, bất kể như thế nào nàng vẫn sẽ cứu ông.
“Tam nha đầu muốn như thế nào?” Sở Kim Triêu hỏi.
“Thần nữ khẩn cầu Hoàng thượng cho phụ thân chịu phạt ở một nơi ấm áp hơn.”
“Được, làm theo lời Tam nha đầu, mang Gia Cát thừa tướng vào trong phòng, tiếp tục đánh.”
“Dạ, Hoàng Thượng!”
“Linh nhi!” Gia Cát Chiêm không nghĩ tới Gia Cát Linh Ẩn lại nói như thế,
nhất thời giận sôi gan, nói không suy nghĩ, “Giỏi lắm, con gái ngoan
thật có lòng! Thấy cha đẻ chết mà không cứu, ngươi sẽ không có kết cục
tốt! Tiện nhân!”
“Gia Cát thừa tướng, đây chính là nữ nhi của
ngươi!” Sở Kim Triêu tức giận nhìn Gia Cát Chiêm, “Ngươi nói năng lỗ
mãng như vậy với con dâu trẫm, trẫm thấy nên đánh thêm năm mươi roi nữa! Đánh tới lúc ngươi câm miệng mới thôi.”
Gia Cát Chiêm nghe vậy
thì ngậm chặt miệng lại, một câu cũng không dám nói. Ông hoảng sợ nhìn
Gia Cát Linh Ẩn, tiểu cô nương ở trong phủ ngay cả nói cũng không dám
nói kia, tự lúc nào đã biến thành ác quỷ.
Sở Lăng Thiên siết chặt vòng eo của Gia Cát Linh Ẩn, Linh nhi của hắn đúng là xấu thật. Gia Cát Linh Ẩn cười đáp lại y.
Ra khỏi cung, Gia Cát Linh Ẩn có chút rầu rĩ không vui: “Vẫn chưa thể đuổi nàng ta ra khỏi Đạp Tuyết Cung, thật là đáng tiếc.”
“Linh nhi, ta thấy nàng ta muốn ở thì cứ để cho nàng ta ở đó đi. Mẫu phi đã
mất rồi, nàng không cần vì Đạp Tuyết Cung mà lại xung đột với nàng ta
nữa. Chu Tuyết Tranh không phải là Gia Cát Hồng Nhan, hiện giờ nàng ta
có phụ hoàng làm chỗ dựa vững chắc, vẫn nên cách xa nàng ta ra một
chút.”
“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn gật gật đầu, “Thất gia yên tâm, ta sẽ không dính vào nàng ta nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Y hôn lên trán nàng một cái, vuốt tóc nàng: “Làm sao Linh
nhi biết ngân châm gặp phải trứng sẽ biến thành màu đen? Nàng có học qua y thuật sao?”
“Ta không học qua y thuật, chỉ là từng học qua hóa học.”
“Hóa học, đó là cái gì? Là thứ ở chỗ của nàng sao?”
“Ừ, ở chỗ đó của bọn ta, hóa học là một môn học trong chương trình học. Sẽ
nói đến tính chất đặc biệt của một số kim loại, vừa hay ta thường nghe
thầy giáo giảng rất kĩ nên biết một ít.”
“Nơi đó của nàng thật
thần kỳ, thật muốn đến chỗ của nàng xem một chút.” Mỗi khi nghe Gia Cát
Linh Ẩn nói về một điều mới mẻ gì đó, y đều rất hứng thú đối với thế
giới kia.
“Điện hạ, Hoàng thượng triệu người tới.” Gia Cát Linh
Ẩn cùng Sở Lăng Thiên chuẩn bị lên xe ngựa, Liên công công vội vàng chạy tới, thở hồng hộc nói.
“Ta biết rồi.” Sở Lăng Thiên gật đầu,
cũng không xoay người mà là lên xe ngựa, “Liên công công, phiền ngươi
nói với phụ hoàng ta đưa Linh nhi về phủ xong sẽ lập tức vào cung.”
“Vâng, điện hạ.” Liên công công cười tủm tỉm lắc đầu, Thất vương phi ở trong
lòng Thất điện hạ, chỉ sợ còn quan trọng hơn cả giang sơn xã tắc.
Không có Sở Lăng Thiên, Gia Cát Linh Ẩn liền tới Ngâm Hương Các nói chuyện
trời đất với mấy người Mộc Tê, Nguyệt Lan. Nguyệt Lan tươi cười ngày
càng nhiều, không còn đăm chiêu ủ dột nữa. Ngụy Thành đến nói với Gia
Cát Linh Ẩn việc vận chuyển đã đưa vào hoạt động, rất nhanh sẽ đoạt việc làm ăn của Tiêu gia mất bảy, tám phần. Việc vận chuyển của Tiêu gia sợ
là không được vài ngày nữa. Đồng thời hắn còn mang đến tin tức của một
người. Ngày ấy sau khi chuyện xấu của Tiêu lão thái quân bị vạch trần,
Tiêu lão gia liền hưu bà, bà tức giận đến mức hộc máu, nằm trên giường
hôn mê mấy ngày, hôm nay đã qua đời.
“Đã chết sao?” Gia Cát Linh
Ẩn nhỏ giọng nói, “Thật sự là không chịu nổi chút đùa giỡn, như vậy liền chết. Tiêu gia còn tin tức gì nữa?”
“Hai công tử nhà Tiêu gia là Tam công tử Tiêu Vân và Tứ công tử Tiêu Kiếm đều đang về Ngân Đô, hẳn
là bọn họ đã biết biến cố của Tiêu gia. Bọn họ trở về chưa biết còn có
thể tạo nên sóng gió gì, tiểu thư vẫn nên cẩn thận chút.”
“Ừ.”
Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Có Kinh Phong cùng Phá Trận bất cứ lúc nào
cũng ở bên cạnh ta, không cần phải lo lắng. Chỉ là trong tay bọn họ có
binh quyền, không làm Thất gia bất lợi mới tốt.”
“Gia sẽ cẩn thận, tiểu thư không cần lo lắng.” Ngụy Thành an ủi: “Tiểu thư, thuộc hạ xin cáo từ trước.”
“Ừ.”
Suốt một ngày Sở Lăng Thiên cũng không hồi phủ, đến lúc chạng vạng cũng là
lúc có thư đưa đến nói là hôm nay ở biên giới cấp báo, nước Tinh Long
tập trung mười vạn quân đội ở biên giới hai nước, không biết muốn làm
gì. Sở Lăng Thiên phụng chỉ luyện tập quân lính, chỉ sợ mấy ngày không
thể về phủ được.
“Nước Tinh Long, đúng là không lúc nào yên bình
được.” Gia Cát Linh Ẩn thì thào nói, nàng tới thư phòng lấy ra một quyển sách sau đó trở lại phòng ngủ đọc sách để khỏi phải nhớ đến Sở Lăng
Thiên.
Sở Lăng Thiên không có ở đây, Gia Cát Linh Ẩn vẫn tiến
cung thỉnh an mỗi ngày. Thời tiết càng ngày càng ấm, rốt cục có thể cởi
quần áo thật dày ra, toàn thân mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng khiến dáng
người lả lướt của Gia Cát Linh Ẩn càng thêm động lòng người.
“Đệ muội, hôm nay muội thật xinh đẹp.” Hà Sướng Uyển nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, không nhịn được khen ngợi.
“Đa tạ Thái tử phi khen ngợi.” Ở trước mặt Hoàng hậu, Gia Cát Linh Ẩn cố ý
duy trì khoảng cách với Hà Sướng Uyển. Nếu Hoàng hậu nhìn thấy nàng ấu
thân thiết với mình nhất định sẽ trách cứ nàng.
“Dực nhi, không
phải con nói hôm nay có tin tức tốt muốn nói với bản cung sao? Rốt cuộc
có chuyện gì? Con nói thử xem.” Hoàng hậu thản nhiên liếc mắt nhìn Gia
Cát Linh Ẩn một cái, chuyển đề tài.
“Mẫu hậu.” Sở Lăng Dực nhịn không được cười trước, dường như có chuyện rất tốt, “Sướng Uyển có tin vui.”
“Cái gì?” Hoàng hậu sửng sốt, thân thể nhất thời căng thẳng, “Con nói cái gì? Sướng Uyển có thai? Đã mời thái y xem chưa?”
“Dạ.” Sở Lăng Dực gật đầu, “Đại phu đã xem, xác định là có thai.”
“Thật tốt quá, thật tốt quá.” Hoàng hậu không thể kìm nén được tâm tình vui
sướng, kích động đến mức nói không ra lời, cứ lặp đi lặp lại thật tốt
quá.