Gia Cát Linh Ẩn

Chương 187: Chương 187: Sở Lăng Thiên, người thật tốt




“Hoàng thượng…” Trong lòng Hoàng hậu lo sợ không thôi, “Thần thiếp biết chuyện này, ngày đó thần thiếp thấy sắc mặt nó không tốt nên bảo Vân Nhược dìu nó vào trong nghỉ ngơi. Vân Nhược, ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì?”

“Nương nương…” Vân Nhược thấy Hoàng hậu vứt gánh nặng cho mình thì nhất thời hoảng hốt, “Nô tỳ… Nô tỳ cũng không rõ!”

“Nếu như vậy thì điều tra thử xem mị độc này từ đâu đến! Trong cung vậy mà có loại thuốc này, trẫm nhất định phải tra ra rõ ràng, nếu không trong cung này chẳng phải sẽ rối loạn sao?” Ánh mắt Sở Kim Triêu âm lãnh, “Hoàng hậu, chuyện này trẫm giao cho nàng, năm ngày sau phải cho trẫm một kết quả vừa lòng! Được rồi, các người tiếp tục tán gẫu, trẫm còn có việc phải đi trước.”

“Cung tiễn Hoàng thượng.” Mọi người đứng dậy, tiễn Sở Kim Triêu rời đi.

Sở Kim Triêu đi rồi những người khác cũng lục tục đứng dậy cáo lui, cuối cùng Hoàng hậu giữ một mình Hà Sướng Uyển ở lại.

“Sướng Uyển, con có biết bản cung giữ con lại là muốn cùng con nói chuyện gì không?” Hoàng hậu nhìn Hà Sướng Uyển, vẻ mặt có chút âm trầm.

“Sướng Uyển không biết, xin mẫu hậu chỉ dạy!”

“Không biết?” Hoàng hậu cao giọng, “Con nhìn bộ dáng của Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn xem, hai đứa thân thiết tôn trọng nhau, nhất định không lâu sau Gia Cát Linh Ẩn sẽ mang thai, đến lúc đó con cùng Lăng Dực phải làm sao?”

“Nương nương, Thất điện hạ cùng Tam tiểu thư có con là chuyện tốt mà.” Hà Sướng Uyển thản nhiên nói, “Mẫu hậu không biết rằng, nếu Thái tử cần nhờ vào đứa con mới có thể thuận lợi kế vị, vậy có phần quá thất bại rồi. Sướng Uyển tin tưởng, dựa vào sự ảnh hưởng cùng với năng lực của Thái tử điện hạ thì hoàn toàn không cần dùng thủ đoạn gì. Mẫu hậu cứ nên bình tĩnh xem mọi chuyện, tránh cho chuyện tốt thành xấu lại thêm phức tạp.”

“Ngươi đang giáo huấn bản cung?” Sắc mặt Hoàng hậu càng thêm tức giận, “Dực nhi lên làm Hoàng đế thì ngươi chính là Hoàng hậu, chuyện này có gì không tốt? Bản cung còn không phải là vì tốt cho các ngươi hay sao?”

“Mẫu hậu, Sướng Uyển thật sự cảm thấy, chuyện người để ý chính là người có thể lên làm Hoàng thái hậu.” Hà Sướng Uyển không hề cố kỵ nói.

“Quả là không biết tốt xấu! Bản cung lệnh cho ngươi chưa hết tháng giêng nhất định phải mang thai.”

“Mẫu hậu, chuyện này có phần miễn cưỡng thực quá khó khăn rồi. Loại chuyện này sao có thể ép buộc được. Sướng Uyển đáp ứng người nhất định sẽ tận tâm hết sức, còn về phần khi nào có thể mang thai thì phải xem ý trời nữa.”

“Ngươi phải nắm chắc!” Hoàng hậu ở chỗ Hà Sướng Uyển từ trước cho tới bây giờ vẫn không chiếm được ấn tượng tốt, thấy Hà Sướng Uyển nói như vậy thì ngữ khí có chút dịu xuống, “Việc này bản cung cũng là muốn tốt cho các con.”

“Sướng Uyển hiểu được, Sướng Uyển xin cáo lui trước.”

“Đi đi.”

Trên ngực Hoàng hậu còn phập phồng, bà gọi Vân Nhược tới: “Thuốc lần trước cho Sở Lăng Thiên uống không để cho những người khác biết chứ?”

Vân Nhược lắc đầu, tự tin nói, “Mọi chuyện đều qua tay nô tỳ, những người khác khẳng định là không biết.”

“Vậy là tốt rồi! Có chết chúng ta cũng không được để chuyện này lộ ra, ngươi tùy tiện tìm một nha đầu ra nhận tội đi.”

“Vâng, nô tỳ hiểu rồi!” Vân Nhược gật đầu, “Nương nương, vì sao Tam tiểu thư đột nhiên nhắc tới chuyện này? Trước đó nó ở tẩm cung hầu hạ Hoàng thượng, không phải sẽ càng tiện để nói chuyện này sao?”

Hoàng hậu trừng mắt liếc nhìn bà ta một cái: “Nếu bản cung đoán không sai thì nó vốn không định nói chuyện này, chí ít là tạm thời sẽ không nói! Ai bảo ngươi lắm mồm nói đến chuyện phái người đến vương phủ. Nhất định là việc này chọc giận nó nên mới nói ra. Ta thật muốn trừng trị ngươi một chút không cẩn thận, ngay cả bản cung cũng sẽ bị liên lụy. Nha đầu kia làm việc quá mức quyết đoán cùng ngoan độc, bản cung cũng phải nể trọng nó vài phần!”

“Nương nương, vậy chuyện này…”

“Yên tâm đi, có người ra nhận tội là được, mặc dù nó không đơn giản nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một con nhóc, đấu cùng bản cung thì vẫn còn quá non.” Hoàng hậu lộ ra một tia cười lạnh, nếu bà không có một chút thủ đoạn thì làm sao yên ổn ngồi ở vị trí hoàng hậu nhiều năm như vậy chứ, chẳng qua là những năm trước ở trong cung tương đối yên ổn, không cần bà phải ra tay mà thôi.

Lục vương phủ.

Gia Cát Hồng Nhan xuống kiệu đuổi theo Sở Lăng Hiên, đứng ở trước mặt hắn: “Lục điện hạ, đêm nay có phải đến viện của thiếp nghỉ ngơi không?”

Sở Lăng Hiên lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt âm trầm rất đáng sợ, hắn chậm rãi giơ tay lên, khi Gia Cát Hồng Nhan còn nghĩ hắn định ôm nàng, thì đã hung hăng giáng cho nàng một cái tát.

“Điện hạ?” Gia Cát Hồng Nhan bị tát thình thình khiến cho nàng có chút không rõ ràng, nàng mơ hồ sờ lên khóe miệng phát đau, có máu tươi dính ở trên tay nàng, “Thiếp làm sai cái gì? Sao điện hạ lại đối xử với thiếp như vậy?”

“Làm sai cái gì?” Ánh mắt Sở Lăng Hiên tức giận như hổ, hận không thể ăn tươi nuốt sống nữ nhân trước mặt, “Bản vương vất vả lắm mới có tư cách đến tham dự nghị sự, ngươi cứ như vậy mà chôn vùi bản vương. Bản vương chưa từng gặp nữ nhân nào ngu xuẩn như ngươi! Nếu như ngươi có được một nửa của Gia Cát Linh Ẩn, bản vương sẽ không bị ngươi hại thành như vậy!”

“Gia Cát Linh Ẩn? Lại là Gia Cát Linh Ẩn!” Gia Cát Hồng Nhan hoàn toàn xem nhẹ trọng điểm của Sở Lăng Hiên, “Ả làm sao so được với ta? Một đám các người đều vì ả mà không để ý đến ta, ta nhất định phải giết ả.”

“Ngươi dám!” Ánh mắt Sở Lăng Hiên lạnh thấu xương, “Nàng ấy có chết cũng phải chết trong tay bản vương. Ngươi không phải muốn bản vương lâm hạnh ngươi hay sao? Được! đêm nay bản vương đến viện của ngươi.”

“Thật sao?” Gia Cát Hồng Nhan mừng rỡ như điên, “Cám ơn điện hạ, buổi tối thiếp ở trong viện chờ điện hạ!”

Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên nắm tay Gia Cát Linh Ẩn đi vào thư phòng. Y thay nàng cởi áo choàng đặt ở một bên, cầm lấy tay nàng đặt gần bếp lò bên cạnh, dùng sức xoa xoa tay nàng, muốn cho nàng nhanh chóng ấm áp.

“Không nghĩ đến Chu quý phi muốn gả Chu Tuyết Tranh cho Sở Lăng Hiên.” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng cười, “Đáng tiếc Hoàng thượng sẽ không để cho bà ta được toại nguyện.”

“Bà ta không biết nắm bắt thời cơ.” Sở Lăng Thiên nói, “Đại tỷ của nàng đã vào Lục vương phủ, Chu Tuyết Tranh lại vào Lục vương phủ, Lục vương phủ cứ vậy mà cùng có liên hệ với Gia Cát Thừa tướng và Chu Thừa tướng, phụ hoàng sẽ không đồng ý.”

“Đúng vậy, quả thực không nên nói chuyện đó vào lúc này.” Gia Cát Linh Ẩn rút tay ra, “Được rồi, người bận rộn, ta không quấy rầy người nữa, ta về phòng trước.”

“Không được!” Sở Lăng Thiên giữ chặt tay nàng, làm nũng nói, “Nàng ở đây giúp ta! Nàng không ở bên cạnh ta, thì lòng dạ của ta đều nghĩ đến nàng, làm sao còn tâm trạng xử lý những chuyện khác.”

“Được rồi, được rồi.” Gia Cát Linh Ẩn bất đắc dĩ đành phải đáp ứng, kỳ thật nàng cũng không muốn rời khỏi y dù chỉ một lát.

“Nàng chờ chút!” Sở Lăng Thiên đi ra ngoài, phân phó với gia đinh bên ngoài một câu gì đó.

Một lát sau, chỉ thấy mấy gia đinh khiêng một cái sạp đi vào thư phòng, mặt trên là một cái đệm da hổ thật dày, nhìn qua đã thấy ấm áp, dễ chịu. Sở Lăng Thiên dẫn Gia Cát Linh Ẩn ngồi xuống sạp, “Nàng ngồi đây này đọc sách, sẽ không bị lạnh.”

Gia Cát Linh Ẩn cảm động sự cẩn thận của y, nàng vẫn luôn sợ lạnh, vừa vào đông tay chân đều lạnh như băng, may mắn buổi tối có Sở Lăng Thiên làm bếp lò sưởi ấm, nếu không nàng không biết làm sao để vượt qua mùa đông.

Nàng đi đến bên cạnh giá sách muốn tìm một quyển sách để đọc, cuối cùng cầm một quyển binh thư. Sở Lăng Thiên nhìn quyển sách trên tay nàng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta vẫn hoài nghi có phải cưới một nam nhân về hay không, cả ngày xem sách đánh đánh giết giết.”

“Nếu chỗ của người có mấy tạp chí lá cải, ai mà thèm đọc sách này.” Gia Cát Linh Ẩn tức giận nói.

“Tạp chí lá cải là cái gì?” Sở Lăng Thiên gãi đầu, đây lại là một từ mới, “Nàng nói muốn bia, ta đã sai người đi tìm nhưng tìm như thế nào cũng không thấy thứ ấy.”

“Bia? Làm sao người biết bia?” Gia Cát Linh Ẩn kinh ngạc nhìn Sở Lăng Thiên, sắc mặt đầy kích động, “Người làm sao mà biết được?”

“Chính nàng nói mà. Còn có cái gì mà rượu vang, máy tính, mấy thứ đó là gì vậy?”

“Trời ạ!” Gia Cát Linh Ẩn há hốc miệng, “Sao ta lại nói những thứ đó! Ta còn nói gì nữa không? Sở Lăng Thiên, người nhớ kỹ, từ giờ trở đi đừng bao giờ để cho ta uống rượu nữa, ta không biết bản thân còn có thể nói ra cái gì làm người sợ nữa không.”

“Yên tâm đi!” Sở Lăng Thiên ngẩng đầu cười, “Mặc kệ nàng nói cái gì ta cũng sẽ không bị dọa sợ, mặc kệ là lúc nào, mặc kệ nàng là ai, ta đều yêu nàng. Đồng hội đồng thuyền, đến chết không xa.”

Nàng ghé vào trên lưng y, ôm cổ y, lộ ra chút dịu dàng: “Sở Lăng Thiên, chàng thật tốt! Nếu sau này ta có chuyện gì gạt chàng, chàng nhất định không được giận ta, chẳng qua là ta nghĩ là sau này sẽ nói cho chàng biết.”

“Ta nào giám nổi giận với nàng.” Sở Lăng Thiên vỗ vỗ mặt nàng, “Lên sạp ngồi đi, đừng để cảm lạnh, tay nàng cùng với băng lạnh giờ giống nhau rồi.”

“Ừ.” Nàng đứng dậy, còn thuận tay lấy một cái bút lông bên cạnh y mới đến ngồi xuống trên sạp.

Y ở bên cạnh xử lý công văn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nữ tử gần trong gang tấc, trong lòng cảm thấy mềm mại vô cùng. Ngẩng đầu lên có thể thấy nàng là điều y cảm thấy hạnh phúc nhất. Thấy nàng thật chăm chú đọc quyển sách trên tay, thỉnh thoảng viết cái gì đó ở trên. Y thật sự thích dáng vẻ nghiêm túc của nàng.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên bên ngoài thư phòng có tiếng người xôn xao. Gia Cát Linh Ẩn đứng dậy, buông cuốn sách cùng bút xuống đi ra mở cửa, người ngoài cửa lại là Tiểu Điệp.

“Tiểu Điệp, có chuyện gì vậy?”

“Tiểu thư, Mộc Tê tỷ tỷ mời người tới Ngâm Hương Các một chút, nàng ấy có việc muốn nói với người.”

“Ta đã biết.” Gia Cát Linh Ẩn quay đầu lại nói với Sở Lăng Thiên, “Ta tới Ngâm Hương Các một lát.”

“Ừ, chớ quên thời gian dùng bữa trưa.”

“Ta biết rồi. Đi thôi.”

Tiểu Điệp cười hì hì, “Tiểu thư, Vương gia đối với người thật là tốt! Nô tỳ không biết khi nào mới có thể gặp được người kia.”

“Yên tâm đi.” Gia Cát Linh Ẩn nắ, tay nàng, “Nhất định có thể đợi đến lúc đó, nếu có duyên thì bất kể như thế nào, bất kể là rất xa xôi cũng sẽ ở cùng nhau.” Cho dù là không gian, thời gian có thay đổi, cũng có thể ở cùng nhau.

Đi vào Ngâm Hương Các, Mộc Tê lập tức đưa một quyển sách đến tay Gia Cát Linh Ẩn: “Tiểu thư, đây là do nô tỳ trong lúc thu dọn đồ đạc, ở trong rương của Trục Nguyệt Hiên thấy được. Lúc nô tỳ rời khỏi Trục Nguyệt Hiên thấy trong rương đó toàn là đồ đạc của Tam di nương liền mang theo tới đây, tiểu thư xem xem.”

Gia Cát Linh Ẩn nhận lấy, giở ra một trang, mặt trên là nét chữ mảnh khảnh mà nàng rất quen thuộc, đó là chữ viết của Tam di nương. Trang thứ nhất chính là viết chuyện ngày đầu tiên Tam di nương vào phủ, ghi lại bà kính trà như thế nào, bị Đại phu nhân gây khó dễ ra làm sao. Mấy trang sau này đều là một ít chuyện thông thường. Giai đoạn đầu hầu như là mỗi ngày đều có ghi chép lại, sau đó thời gian ghi chép giãn cách càng ngày càng cách xa. Gia Cát Linh Ẩn kết luận đây là quyển nhật kí của Tam di nương. Nàng giở từng trang từng trang, cuộc sống trước đây ở phủ Thừa tướng lần lượt hiện ra trước mắt nàng. Cuộc sống nhiều cực khổ, rất nhiều điều nàng đã không còn nhớ rõ.

Hết chương 187


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.