Gia Cát Linh Ẩn

Chương 122: Chương 122: Ta rất tức giận




“Bịt miệng nó lại cho ta!” Đại phu nhân lo rằng Gia Cát Linh Ẩn sẽ la lớn, sai người bịt miệng nàng lại, “Hôm nay ta sẽ giáo huấn nó, nếu lão gia có hỏi đến, các người nói cái gì cũng không biết, hiểu chưa?”

“Dạ, phu nhân yên tâm đi.” Gia nô ở đây liên tục gật đầu.

“Đưa nó vào phòng ở sân sau nhốt mười ngày!”

Lúc này, Đại phu nhân đã không còn muốn khiển trách Gia Cát Linh Ẩn đơn giản như vậy, Gia Cát Chiêm không có đây, Sở Lăng Thiên cũng không có, đám gia đinh này dưới uy quyền của bà cũng sẽ tuyệt đối không dám truyền ra ngoài, lần này, bà phải cho Gia Cát Linh Ẩn một bài học nhớ đời! Đối phó Gia Cát Linh Ẩn trước, sau đó đến lượt ả Hàn Thanh Thanh kia.

Phòng ở sân sau chính là gian phòng trước kia giam giữ Như Mộng, Lưu quản gia vừa mở cửa ra, một luồng tanh tưởi từ bên trong liền xộc ra ngoài.

“Vào mau!” Đại phu nhân đẩy mạnh Gia Cát Linh Ẩn vào, “Ngươi ở chỗ này cảnh tỉnh lại cho ta.”

Sau đó, Đại phu nhân lệnh cho Lưu quản gia khóa cửa.

“Phu nhân, nếu lão gia mà biết…”

“Nhất thiết không thể cho lão gia biết!” Đại phu nhân dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Lưu quản gia, “Nếu có bất cứ kẻ nào để lộ ra, chức quản gia này của ngươi đừng làm nữa.”

“Dạ, nô tài đã biết!” Lưu quản gia đáp.

Gia Cát Hồng Nhan cẩn thận dìu Đại phu nhân, nói: “Mẹ, chỉ nhốt nó mười ngày, có phải là quá nhẹ rồi không? Lần trước, con bị cấm túc tận một tháng.”

“Con ngốc quá!” Đại phu nhân gõ nhẹ trán của Gia Cát Hồng Nhan, “Cấm túc chỉ là thủ đoạn nho nhỏ mà thôi, chỉ cần nó ở trong tay chúng ta, thì vẫn còn cách để đối phó với nó.”

“Mẹ thật anh minh!”

Buổi tối, Sở Lăng Thiên giải quyết xong công việc, liền đến Trục Nguyệt Hiên xem thử, không ngờ Mộc Tê lại nói với y Gia Cát Linh Ẩn chưa về.

Sở Lăng Thiên bình tĩnh, “Kinh Phong đâu?”

“Cũng chưa từng thấy hắn.”

Sở Lăng Thiên đi ra sân, bắn ra một tín hiệu. Kinh Phong và Phá Trận nhanh chóng chạy đến, y lạnh lùng nhìn Kinh Phong: “Tam tiểu thư đâu?”

Kinh Phong ý thức được sự việc không ổn, “Tam tiểu thư lo lắng gia gặp nguy hiểm, bảo Kinh Phong quay về vương phủ âm thầm bảo vệ.”

Sắc mặt Sở Lăng Thiên càng u ám: “Lời bản vương nói, ngươi quên hết rồi sao? Bảo ngươi giờ giờ khắc khắc bảo vệ nàng chu đáo! Lập tức đi tìm, nếu nàng gặp phải chuyện gì, đem đầu ngươi đến gặp ta!”

“Dạ, gia!” Kinh Phong tự biết thất trách, cũng lo lắng Gia Cát Linh Ẩn thực sự gặp chuyện xui xẻo, lập tức nhảy khỏi Trục Nguyệt Hiên tìm người.

Sở Lăng Thiên đi ra, đến cửa phủ Thừa tướng, hỏi gia đinh đứng gác: “Có từng nhìn thấy Tam tiểu thư về không?”

“Hồi bẩm điện hạ, nô tài không thấy Tam tiểu thư.” Gia đinh dựa theo lời dặn của Đại phu nhân, che giấu sự thật Gia Cát Linh Ẩn đã về.

“Ngươi nói thật?” Sắc mặt Sở Lăng Thiên lạnh lùng, “Nếu ngươi dám lừa gạt bản vương, bản vương sẽ chém đứt hai tay hai chân của ngươi!”

“Nô tài không dám lừa dối vương gia.” Ánh mắt gia đinh lóe ra, không dám nhìn vào mắt Sở Lăng Thiên.

“Được rồi!” Nhìn thấy vẻ mặt của gia đinh, trong lòng Sở Lăng Thiên đã rõ, “Hôm nay bản vương dù có xới ba thước đất của Ngân Đô cũng phải tìm được Linh nhi! Trước hết xét từ phủ Thừa tướng!”

Sở Lăng Thiên lệnh cho người đi thông báo với Gia Cát Chiêm, Gia Cát Chiêm nghe thấy Sở Lăng Thiên đến, lập tức mời y vào tiền sảnh.

“Thất điện hạ hạ cố đến phủ Thừa tướng, không biết có chuyện gì?” Gia Cát Chiêm cẩn thận hỏi han.

“Buổi sáng, Linh nhi rời khỏi vương phủ quay về phủ Thừa tướng, vì sao nha hoàn ở Trục Nguyệt Hiên nói nàng ấy bây giờ vẫn còn chưa về? Gia Cát thừa tướng có biết Linh nhi ở đâu không?” Sở Lăng Thiên lạnh lùng nói.

“Không thấy Linh nhi?” Gia Cát Chiêm cũng giật mình, “Lão thần nghĩ Linh nhi ở chỗ của điện hạ chứ, giờ phải làm thế nào đây? Lão thần sẽ sai người đi tìm, nhất định sẽ đem Linh nhi nguyên vẹn không hao tổn gì trở về.”

“Không cần!” Sở Lăng Thiên thấp giọng nói, “Linh nhi ở ngay trong phủ Thừa tướng, Gia Cát thừa tướng có thể đi tìm cùng bản vương không?”

“Dạ! Lão thần sẽ đi tìm cùng vương gia!”

Lưu quản gia nép ở góc tối bên ngoài, nghe thấy lời nói của Sở Lăng Thiên, lập tức đến báo lại với Đại phu nhân.

“Phu nhân, Thất điện hạ hình như đã biết Tam tiểu thư ở ngay trong phủ, nói cho dù phải đào ba thước đất của phủ Thừa tướng, cũng phải tìm ra Tam tiểu thư.”

“Chuyện này…” Đại phu nhân cả kinh, nói, “Mau chóng thả nha đầu kia ra! Tuyệt đối đừng để họ lục soát!”

“Dạ, nô tài đi ngay!”

Lưu quản gia vội vàng đi về hướng sân sau, vừa đi một lát đã chạy vội trở về, hớt ha hớt hải nói: “Phu nhân, Tam tiểu thư… Tiểu thư không chịu ra ngoài. Nói phu nhân phạt tiểu thư cấm túc mười ngày, không dám làm trái lời phu nhân nói. Nô tài không có cách nào mời tiểu thư ấy ra.”

“Nha đầu chết tiệt kia muốn làm gì?” Đại phu nhân tức giận nói, “Nếu như bị Vương gia và lão gia biết được thì phiền phức lắm, đi, ta đi cùng với ngươi!”

Đại phu nhân cố nén cơn đau ở mông, cùng Lưu quản gia nhanh chóng đi vào căn phòng ở sân sau, nói với Gia Cát Linh Ẩn: “Linh nhi, mẹ cũng là muốn con tốt mới phạt con. Ban ngày mẹ cũng vô cùng tức giận nên mới nhốt con lại, là lỗi của mẹ, mau mau rời khỏi đây cùng mẹ đi.”

Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, lui về sau vài bước, cách Đại phu nhân thật xa.

“Ai da đứa nhỏ này, sao lại không nghe lời? Mau ra ngoài với mẹ, mẹ sẽ dặn phòng ăn làm món ngon cho con, là mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con, con ngoan của mẹ.”

Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nhìn Đại phu nhân, không nói câu nào, cũng không có ý định rời khỏi đó cùng bà.

“Đi mau!” Đại phu nhân thấy Gia Cát Linh Ẩn không nhúc nhích, bước thẳng đến kéo nàng, nhưng vết thương trên mông chưa hoàn hoàn lành hẳn, cũng không dám dùng lực quá lớn, Đại phu nhân vừa tức vừa vội, giằng co với Gia Cát Linh Ẩn trong phòng.

Đúng lúc này, xa xa vọng đến tiếng nói của Sở Lăng Thiên và Gia Cát Chiêm.

“Điện hạ, chỉ còn là sân sau là chưa lục soát.” Gia Cát Chiêm nói.

“Được, vậy soát đi, nhất định phải tìm được Linh nhi.”

Hai người đi đến, nhìn vào gian phòng nhỏ trước mặt, thấy Đại phu nhân, Gia Cát Chiêm hỏi: “Bà không ở trong phòng nghỉ ngơi, đến chỗ này làm gì?”

“Thiếp…” Đại phu nhân ngượng ngùng cười cười, “Thiếp nghe nói không tìm thấy Linh nhi nên rất là lo lắng, muốn ra ngoài tìm thử, vừa hay gặp điện hạ và lão gia.”

“Bà đúng là có lòng.” Gia Cát Chiêm hạ giọng hỏi, “Tìm được Linh nhi chưa?”

“Không có.” Ánh mắt Đại phu nhân sáng lên, lắc đầu nói, “Ở sân sau một bóng người cũng không có, lão gia có tin gì của Linh nhi chưa?”

“Lịt kịt!” trong gian phòng nhỏ sau lưng Đại phu nhân truyền đến tiếng động, cơ thể Đại phu nhân không khỏi run rẩy.

“Bên trong có tiếng động gì vậy?” Sở Lăng Thiên hỏi.

“Hồi bẩm điện hạ, quý phủ có một nha hoàn bị bệnh truyền nhiễm nhốt ở bên trong, nhất định là nha đầu đó gây ra.” Đại phu nhân đáp.

Gia Cát Chiêm nhìn Đại phu nhân, hỏi: “Mắc bệnh truyền nhiễm? Sao ta lại không biết? Là bệnh gì?”

“Lão gia nhất định phải cách thật xa, đó là chuyện nhỏ, thiếp không dám kinh động đến lão gia.”

“Mở cửa ra, bản vương xem thử.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng nói.

“Chuyện này…” Đại phu nhân do dự, “Cơ thể vương gia quý giá, tuyệt đối không thể bị lây được, chúng ta vẫn nên đến chỗ khác tìm thôi.”

“Mở ra!” Sở Lăng Thiên lặp lại lần nữa.

“Mau mở ra đi, không nghe Thất vương gia nói à?” Gia Cát Chiêm tức giận quát.

“Dạ!” Đại phu nhân chậm rãi xoay người, bỗng nhiên, mắt bà sáng lên, “Vương gia, lão gia, hai người chờ một lát, thiếp đi lấy chìa khóa.”

“Không cần!” Sở Lăng Thiên nhấc chân, đá văng cửa phòng, thấy người bên trong đúng là Gia Cát Linh Ẩn, nàng bị trói lại, miệng còn bị nhét vải, nhất thời nổi cơn tam bành.

“Chát!” Sở Lăng Thiên còn chưa lên tiếng, trên mặt Đại phu nhân đã trúng cái tát của Gia Cát Chiêm, ánh mắt Gia Cát Chiêm hung ác nhìn Đại phu nhân: “Tiện nhân! Dám lừa dối điện hạ!”

“Vương gia, lão gia, Linh nhi vô lễ với thiếp, thiếp chỉ muốn đùa với nó, phạt nó một chút thôi.” Đại phu nhân cau mày, khiếp đảm nói.

Sở Lăng Thiên tháo dây thừng trên người Gia Cát Linh Ẩn, y lạnh lùng nhìn Gia Cát Chiêm, thản nhiên nói: “Gia Cát thừa tướng, chuyện này tự ông làm chủ đi.”

“Dạ, dạ!” Gia Cát Chiêm khom lưng, “Lão thần nhất định sẽ cho điện hạ một câu trả lời thỏa đáng.”

Sở Lăng Thiên gật đầu, ôm lấy Gia Cát Linh Ẩn rời đi.

Gia Cát Chiêm hung hăng nhìn Đại phu nhân, tức giật quát: “Tiêu Mẫn! Lá gan của bà to lắm đó! Hiện giờ Linh nhi là Quận quân cho chính Hoàng thượng sắc phong, sớm muộn gì cũng gả vào hoàng gia, bà còn đối xử với nó như vậy?”

“Lão gia…” Đại phu nhân nắm lấy tay của Gia Cát Chiêm, lại bị ông hất mạnh ra, bà xấu hổ lắc đầu, “Linh nhi thật sự rất hư hỏng, đi cả đêm không về, thiếp cũng là lo lắng nó ở bên ngoài bị nam nhân ức hiếp. Nếu nó gặp phải chuyện gì, Thất điện hạ hỏi đến, chúng ta làm sao ăn nói với người?”

“Hừ! Bà nói thật dễ nghe!” Gia Cát Chiêm nhìn Đại phu nhân, lồng ngực vì tức giận mà kịch liệt phập phồng, “Linh nhi ở Thất vương phủ, ai dám ức hiếp nó? Hay là bà lo lắng nó đoạt nổi bật của Hồng Nhan, sinh lòng đố kỵ?”

“Oan uổng quá lão gia.” Vẻ mặt Đại phu nhân vô tội, “Linh nhi có tiền đồ, thiếp mừng thay nó còn không kịp. Đúng là vì tiền đồ của nó rộng mở, thiếp mới quản giáo nó nghiêm ngặt, sau này xuất giá, mới có thể biết giúp chồng dạy con.”

“Bà tưởng dễ lừa lão phu sao?” Gia Cát Chiêm lạnh lùng nhìn Đại phu nhân, “Hôm nay nếu ta không phạt bà, không thể ăn nói với Thất vương gia! Lão phu sẽ phạt cấm túc bà ở đây mười ngày, không được đi ra ngoài!”

“Hả?” Đại phu nhân cả kinh nhìn Gia Cát Chiêm, “Lão gia, sức khỏe Mẫn nhi còn chưa khỏi hẳn, sợ là không qua khỏi mười ngày. Lão gia à, Mẫn nhi sai rồi, lão gia tha cho thiếp lần này đi.”

Gia Cát Chiêm không thèm để ý tới Đại phu nhân nữa, sai người đóng cửa phòng lại, nhốt Đại phu nhân ở bên trong.

Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn quay trở về Trục Nguyệt Hiên, y hất hàm, không thèm để ý đến nàng.

Gia Cát Linh Ẩn không nhịn được cười, nói: “Đừng giận mà, không phải ta không sao à? Cũng đừng trách Kinh Phong, là ta bảo hắn quay về.”

“Nếu ta không đến, nàng làm sao đây?”

“Ta biết người nhất định sẽ đến. Nếu người không đến, ta sẽ nghĩ cách để ra ngoài.”

“Nàng đang nói, ta có đến hay không cũng chẳng sao?”

“Đương nhiên không phải, người không đến, ta không biết khi nào mới có thể ra ngoài. Đại phu nhân kỳ này không thoát khỏi bị phạt, ta cũng không phải thua thiệt.” Gia Cát Linh Ẩn dỗ dành Sở Lăng Thiên.

“Dù sao ta cũng rất tức giận.” Sở Lăng Thiên cự nự lắc đầu, thở phì phò nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.