“Nham ca ca…” Công chúa Triêu Hoa dừng một chút, như là hạ quyết tâm, “Chuyện này muội chỉ nói với một mình huynh, huynh ngàn vạn lần không được nói cho người khác, huynh yên tâm, muội nhất định sẽ nghĩ cách, sẽ không để cho nữ nhân kia thực hiện được.”
“Rốt cuộc có phải muội làm hay không?”
“Phải…” Công chúa Triêu Hoa gật đầu, “Là muội sai người tìm được kho hàng của lương thực Linh Thiên, hạ độc vào bên trong. Chuyện náo loạn lớn, phụ hoàng nhất định sẽ không nhân nhượng ả, sẽ giết chết ả.”
“Là vì để giết nàng ta mà muội không để ý đến tính mạng của dân chúng? Nếu để Hoàng thượng biết, không biết sẽ xử phạt muội thể nào nữa.”
“Nham ca ca, nhất định không được để phụ hoàng biết. Chỉ cần muội không thừa nhận, phụ hoàng không có chứng cớ thì tất cả mọi chuyện đều là do ả ta làm, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho ả.”
“Muội đúng là làm càn!”
“Ai bảo ả ta không biết tốt xấu như vậy! Nếu ả còn dám dây dưa với huynh, muội sẽ dùng biện pháp càng độc ác hơn để đối phó với ả! Nham ca ca, lát nữa huynh đi ra ngoài nói chuyện này với huynh không có liên quan gì, muội không nhận, không ai có thể chỉ chứng muội được!”
Chu Nham cười lạnh một tiếng, lắc đầu, “Triêu Hoa, muội quá ngây thơ rồi, muội đã chỉ chứng chính mình!”
“Cái gì?” Nhìn nụ cười lạnh trên mặt hắn, trong lòng Công chúa Triêu Hoa dâng lên dự cảm không rõ ràng, “Nham ca ca, vì sao huynh lại nhìn muội như vậy? Huynh cười thật đáng sợ.”
“Rầm!” Cửa phòng bị đá văng ra, Sở Kim Triêu và Gia Cát Linh Ẩn cùng nhau đi vào, sắc mặt của ông âm u đến đáng sợ, không nghĩ tới thật đúng là Triêu Hoa làm.
“Phụ hoàng…” Ý thức được lời nói vừa rồi bị ông nghe được, Công chúa Triêu Hoa bối rối không thôi, “Vừa rồi là còn nói bậy, con cùng biểu ca hay nói giỡn, con không có hạ độc, cái gì con cũng không làm! Phụ hoàng, Đại tiểu thư Linh Thiên hãm hại con!”
“Hãm hại?” Sở Kim Triêu hừ lạnh một tiếng, “Vừa rồi Đại tiểu thư cùng trẫm ở bên ngoài, những lời kia là chínhn miệng con nói ra, nàng ta làm sao lại có thể hãm hại con? Nếu không phải có Chu Nham phối hợp thì trẫm không bao giờ biết được nữ nhi của trẫm vậy lại ngoan độc như thế. Con có biết con phạm vào rất nhiều trọng tội không?”
“Phụ hoàng, biểu ca, các người…” Công chúa Triêu Hoa đột nhiên cười to vài tiếng, “Được, các người đều nói hay lắm. Cố ý diễn trò gạt ta nói ra chân tướng. Biểu ca, huynh khiến ta thất vọng rồi, thật uổng phí ta đối với huynh toàn tâm toàn ý, huynh lại liên hợp với tiện nữ này để lừa gạt ta!”
“Triêu Hoa, còn không nhận tội?” Sở Kim Triêu quát.
“Nhận tội? Ha ha! Phụ hoàng, không phải người biết hết rồi sao? Đến đây đi, chém đầu con đi! Dù sao không chiếm được Nham ca ca, con cũng không muốn sống.”
“Ngươi!” Sở Kim Triêu giơ tay phải lên, lại dừng lại ở không trung.
Công chúa Triêu Hoa đưa mặt lại gần, “Đánh đi. Vì một nữ nhân chẳng có liên quan gì mà người đánh con lần này đến lần khác, còn dùng roi đánh con, con rất hoài nghi con có phải là con đẻ của người không!”
“Láo xược!” Bàn tay Sở Kim Triêu vẫn hạ xuống, mặt của Công chúa Triêu Hoa lập tức sưng đỏ lên, “Còn không biết tội? Nếu ngươi không làm những chuyện không có tính người như thế này thì trẫm sẽ đánh ngươi sao?”
“Đánh đi, đánh chết con đi!” Công chúa Triêu Hoa khóc hô, “Dù sao trong mắt người cũng chỉ có con của người, chỉ có Thất ca, con trong mắt người ngay cả một người ngoài cũng không bằng, vậy thì chết quách đi cho xong! Từ nhỏ đến lớn, người đối với Thất ca tốt như thế, đối với con không phải khiển trách thì chính là lạnh nhạt, cuộc sống như vậy thì có ý nghĩa gì nữa!”
“Nếu như ngươi không ương nghạnh như thế này, trẫm sẽ khiển trách ngươi sao? Đến bây giờ ngươi còn không biết hối cải, chỉ biết trách người khác, rốt cuộc là bị làm hư, trẫm thấy hối hận không dạy dỗ ngươi từ nhỏ, để giờ ngươi gây nên họa lớn như vậy! Tính mạng dân chúng Ngân Đô nhiều như vậy, ngươi chết vài lần cũng không đủ!”
“Không sao cả, người muốn cho con chết mấy lần thì chết mấy lần, dù sao ngay cả Nham ca ca cũng không thích con, chết cũng tốt.”
“Được, người đâu, mang Công chúa ra ngoài, chém…”
“Phụ hoàng, đừng mà!” Công chúa Triêu Hoa ra sức bổ nhào vào trên người Sở Kim Triêu, dùng sức ôm lấy ông. Những lời nàng vừa nói chẳng qua là tức giận quá nói giỡn chơi, nếu như vậy mà phải chết sao nàng cam tâm chứ, “Nhi thần biết sai rồi, đừng mà, con đồng ý với người sau này sẽ ngoan ngoãn, nghe lời người nói, tuyệt đối không làm chuyện gì sai nữa.”
Sở Kim Triêu nhắm mắt lại, không nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng, trong lòng ông nặng trĩu, rối rắm, đau lòng.
“Hoàng thượng, Công chúa điện hạ chỉ là ham chơi, cũng không phải là người tội ác tày trời. Dân chúng Ngân Đô đều dựa vào ân điển của Hoàng thượng mới không lo áo cơm, bọn họ nhất định sẽ tha thứ cho Công chúa, Công chúa cũng không phải là cố ý.” Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi nói.
“Phụ hoàng, nàng ta nói đúng, con không phải cố ý, chỉ là muốn đùa với nàng ta một chút. Chỉ cần không nói với những người dân này, bọn họ sẽ không biết. Phụ hoàng, con thực sự biết sai rồi.”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, Triêu Hoa đâu?” Lúc này, Chu quý phi vừa gọi vừa chạy vào, “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Hoàng thượng, Triêu Hoa vẫn còn nhỏ, làm sai chuyện gì cũng có thể bỏ qua, người tha thứ cho nó đi.”
“Nhỏ ư?” Lửa giận Sở Kim Triêu cố gắng áp chế lại bùng lên, “Ngươi xem Thất vương phi cùng Đại tiểu thư so với nó cũng lớn hơn mấy tuổi đâu, hai người đó làm cái gì, còn nó đang làm cái gì?”
“Mặc kệ như thế nào, thần thiếp không cho phép người khác thương tổn đến Triêu Hoa dù chỉ một chút. Nó tốt xấu gì cũng là kim chi ngọc diệp, Hoàng thượng thực sự sẽ vì đám dân đen này mà trách phạt chính nữ nhi của mình sao?”
Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, để người khác đi thông báo với Chu quý phi thật là làm đúng, nữ nhân ngu xuẩn này đang từng bước một đẩy công chúa Triêu Hoa xuống vực sâu.
Quả nhiên, trên mặt Sở Kim Triêu từ trắng sang đỏ, trên trán nổi lên gân xanh. Lời nói của Chu quý phi khiến ông tức giận đến bộc phát ra tất cả, “Dân đen? Chu Tuyết Viện, ngươi chớ quên, nếu không phải trẫm phong ngươi làm Quý phi thì ngươi cùng bọn họ có khác gì nhau?”
“Hoàng thượng…” Chu quý phi vì nữ nhi của mình mà không đếm xỉa gì, “Thần thiếp nói sai sao? Triêu Hoa kim chi ngọc diệp, cho dù tính mạng của toàn bộ dân đen Ngân Đô so với nó cũng không trân quý bằng!”
“Tốt, Chu Tuyết Viện, hôm nay trẫm mới biết được bụng dạ ngươi tàn nhẫn như thế. Nước có thể đẩy thuyền thì cũng có thể lật thuyền, đạo lý đơn giản như vậy mà một quý phi như ngươi cũng không hiểu. Vương tử phạm pháp đồng tội như thứ dân.”
Gia Cát Linh Ẩn cúi người, “Hoàng thượng, may mà dân chúng trúng độc đều được trị liệu, đã không có việc gì, dân nữ tin tưởng Công chúa điện hạ cũng không phải là cố ý. Dân nữ khẩn cầu, chỉ cần Công chúa nguyện ý xin lỗi với những dân chúng kia, nói rõ chuyện này không có liên quan gì với Linh Thiên thì dân nữ sẽ không truy cứu nữa.”
“Không hề truy cứu?” Chu quý phi hung hăng nhìn chằm chằm Gia Cát Linh Ẩn, “Ngươi tính chuyện gì vậy? Ngươi dựa vào gì mà quyết định vận mệnh của Triêu Hoa? Thật là nực cười, cũng không nhìn xem thân phận của mình, lại đi cầu xin cho Công chúa, ngươi có tư cách sao?”
“Trẫm có tư cách không?” Sở Kim Triêu nhỏ giọng hỏi Chu quý phi, ngữ khí của ông lạnh như băng khiến cho bà ngẩn ra, “Truyền ý chỉ của trẫm, Công chúa Triêu Hoa tính tình không tốt, trục xuất khỏi hoàng cung, biếm làm thứ dân, bất luận kẻ nào hay nhà nào cũng không được thu nhận, giúp đỡ! Đem thông cáo cấp phát đến các cấp quan phủ, thông cáo đến toàn thể nước Lăng Nguyệt.”
“Hoàng thượng…” Thân thể Chu quý phi mềm nhũn, xụi lơ ngồi dưới dất, miệng thì thào nói, “Không được, không được, ta nhất định là đang nằm mơ. Hoàng thượng, nó là nữ nhi của người mà.”
Công chúa Triêu Hoa đã kinh sợ đến không nói được một câu, bên tai chỉ có một câu nói không ngừng vang vọng, trục xuất khỏi hoàng cung, biếm làm thứ dân. Nàng ngay cả khóc cũng khóc không được.
Gia Cát Linh Ẩn lặng lẽ rời đi. Biếm làm thứ dân, đối với công chúa Triêu Hoa mà nói thì chuyện này so với giết nàng còn khó chấp nhận hơn. Một công chúa cao cao tại thượng, bỗng chốc biến thành một người có nhà nhưng không thể về, thật thú vị. Nhưng mà trừng phạt này so với việc làm của nàng căn bản là không nhằm nhò gì. Sở Kim Triêu rốt cuộc vẫn niệm tình phụ tử.
“Đại tiểu thư, ta giúp ngươi chuyện lớn như vậy, nên cảm tạ ta thế nào?” Chu Nham cùng đi ra, cười hì hì hỏi.
“Tướng quân hẳn là phải cảm tạ ta mới đúng. Ta giúp tướng quân cắt đứt cái đuôi này.”
“Nói đúng ra, tiểu thư mới là người thực sự đạt được lợi ích lớn nhất. Ta cái gì cũng không có, còn hại chính biểu muội của mình, tiểu thư xem, vì tiểu thư mà ngay cả tình thân ta cũng không cần, ngần ấy cũng không cảm động được nàng sao?”
“Chu tướng quân, chuyện này sao có thể nói là giúp ta chứ? Đây là vì Hoàng thượng phân ưu, là nghĩa vụ của mỗi thần dân. Chu tướng quân làm tốt lắm, Hoàng thượng sẽ nhớ kỹ việc tốt lần này của người.”
“Hừ! Bản tướng quân hại nữ nhi của người, người sẽ nhớ kĩ ta! Cô cô cũng nhất định sẽ nhớ kĩ ta, ta thấy ở Chu gia đã không thể sống yên ổn rồi.”
“Chu quý phi không phải là người không rõ đại cục. Đúng rồi, nghe nói hiện tại Chu tướng quân đang mộ binh trong cả nước, việc mộ binh nhất định cần không ít ngân lượng, lúc này nếu có người chủ động nguyện ý chu cấp ngân lượng, giảm bớt thuế má dân chúng thì Hoàng thượng chắc chắn sẽ có thưởng. Tướng quân vẫn nên nghĩ đến chính sự đi.”
“Ngân lượng? Chu gia thu vào không đủ để trả vốn, làm sao có tiền nhàn rỗi để làm việc này được?”
“Linh Thiên có mà.” Gia Cát Linh Ẩn nhếch khóe miệng, “Chu tướng quân đã quên chúng ta là quan hệ hợp tác sao? Linh Thiên toàn lực hỗ trợ Chu gia hoàn thành việc lớn. Chỉ cần sau khi Chu gia hoàn thành việc lớn không vong ân phụ nghĩa là được.”
“Đại tiểu thư yên tâm, có những lời này của ngươi là được rồi, ngươi nguyện ý cung cấp bao nhiêu ngân lượng?”
“Một trăm vạn lượng!”
“Một trăm vạn lượng?” Chu Nham mở lớn miệng, giật mình nhìn nữ tử trước mắt, nàng không phải điên rồi chứ? “Một trăm vạn lượng, nàng xác định?”
“Xác định!” Gia Cát Linh Ẩn kiên định nói, “Vì những thần dân bị giết hại của nước Phượng Khê, nhiều ngân lượng hơn nữa cũng đáng giá.”
“Được! Đại tiểu thư thật hào phóng! Yên tâm, nàng muốn gì Chu Nham nhất định sẽ cho nàng!” Trong lòng Chu Nham nhảy nhót không thôi. Có một trăm vạn này, Chu gia nhất định được Hoàng thượng tín nhiệm thêm một bước. Hắn híp mắt lại, Đại tiểu thư Linh Thiên, mục đích đơn giản chỉ là muốn Sở gia mất nước thôi sao?
“Ngân phiếu năm ngày sau đưa đến, Chu tướng quân có thể tấu trình với Hoàng thượng mình nguyện ý quyên tặng một trăm vạn lượng, Hoàng thượng nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Đại tiểu thư sẽ không nuốt lời chứ? Nếu ta tấu với Hoàng thượng trước, đến lúc đó lại không thấy ngân lượng chẳng phải là tự hại mình hay sao? Bản tướng quân sẽ không làm chuyện mạo hiểm như vậy.”
“Chu tướng quân yên tâm, ta sẽ viết giấy làm bằng chứng.” Gia Cát Linh Ẩn nói năng khí phách, “Bây giờ ta sẽ viết giấy cho tướng quân ngay, có thể chứ?”
“Đương nhiên!”
Hai người đến tửu lâu Linh Thiên, Gia Cát Linh Ẩn viết giấy làm chứng, cùng Chu Nham ký tên lên. Văn tự được phân làm hai, mỗi người giữ một bản.
Gia Cát Linh Ẩn nhận văn tự, “Tướng quân yên tâm, ngân phiếu ta sẽ đúng hẹn đưa đến.”