Gia Cát Linh Ẩn

Chương 229: Chương 229: Tỳ nữ địa vị thấp kém?




“Mộc Tê…” Nghe thấy tiếng kêu của Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Hàn cũng chật vật ngã xuống đất muốn đi tìm Mộc Tê. Sở Lăng Thiên chạy nhanh tới đỡ y.

“Thất ca, nếu phụ hoàng nhất định bức đệ, đệ liền… Đệ liền mang theo Mộc Tê cao chạy xa bay. Huynh nhất định phải giúp đệ.”

“Đệ yên tâm đi, đệ cùng Mộc Tê nhất định sẽ được ở bên nhau, chuyện này ta dám cam đoan với đệ.” Sở Lăng Thiên biết thân phận thật của Mộc Tê, nhưng mà giờ phút này không tiện nói cho Sở Lăng Hàn biết.

“Thất ca, huynh nói thật?”

“Ừ, tin tưởng ta! Nhất định không có việc gì đâu!”

Bên kia, Gia Cát Linh Ẩn đuổi theo ra khỏi Thất vương phủ. Mộc Tê cũng không chạy đâu xa đang ở ngay bên góc tường, bởi vì nàng không muốn để chủ tử phải lo lắng.

Thấy Gia Cát Linh Ẩn đi ra Mộc Tê lập tức đi qua, quẹt nước mắt: “Tiểu thư, nô tỳ không sao, quay về thôi.”

“Mộc Tê…” Gia Cát Linh Ẩn lo lắng nhìn nàng.

“Tiểu thư, nô tỳ thực sự không sao.” Mộc Tê miễn cưỡng cười, “Nếu Cửu điện hạ kiên trì thì nô tỳ sẽ không dễ dàng buông tay. Nếu người vứt bỏ nô tỳ thì nô tỳ cũng không cưỡng cầu!”

Gia Cát Linh ẩn vui mừng thở phào một hơi nhẹ nhõm, thái độ của Mộc Tê khiến nàng rất thích, “Nha đầu ngốc, y tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ngươi đâu.”

“Vậy nô tỳ sẽ cùng người chống chọi tới cùng.”

“Mộc Tê.” Giọng nói của Gia Cát Linh Ẩn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, chuyện kia cũng đến lúc nói cho nàng biết rồi, “Ta muốn nói với ngươi một việc, mặc kệ ngươi có thể tiếp nhận hay không nhưng nhất định phải tin tưởng ta.”

“Chuyện gì vậy tiểu thư?” Thấy bộ dáng nghiêm túc của Gia Cát Linh Ẩn, Mộc Tê nghi hoặc hỏi.

Gia Cát Linh Ẩn lấy xuống miếng ngọc bội của Mộc Tê cho nàng, đưa vào tay Mộc Tê: “Đây là vật của ngươi, ngươi hãy cầm lấy. Vật này có liên quan đến thân phận của ngươi. Thân phận chân chính của ngươi là công chúa nước Ngạo Nguyệt.”

“Tiểu thư… Điều này… Điều này sao có thể chứ?” Mộc Tê hiển nhiên là không tin, “Tiểu thư là muốn bảo nô tỳ giả làm công chúa nước Ngạo Nguyệt để thành thân với Cửu điển hạ? Không được! Nô tỳ không đồng ý.”

“Mộc Tê, ngươi hãy nghe ta nói!” Ánh mắt Gia Cát Linh Ẩn nhìn Mộc Tê, “Ta không lừa ngươi! Lời ta nói là thật.Tân hoàng nước Ngạo Nguyệt, Khương Diệp, là ca ca của ngươi. Tên của ngươi thực ra là Khương Dao. Bởi vì lần đảo chính ở nước Ngạo Nguyệt nên mất tích, ngọc bội này lúc ấy đeo ở trên người ngươi.”

“Nô tỳ… Không có khả năng…” Mộc Tê vẫn không thể tin được, “Tiểu thư, không phải là nô tỳ đang nằm mơ chứ? Khương Diệp là ca ca của nô tỳ, vậy trên thực tế người thành thân cùng với Cửu điện hạ chính là nô tỳ?”

“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn gật gật đầu, “Ta cũng không nghĩ rằng mọi chuyện lại vừa khéo như vậy. Ký ức trước kia có lẽ ngươi không nhớ được cũng là chuyện tốt.”

“Trời ạ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?” Mộc Tê nhất thời không thể tiếp nhận nổi chuyện này, “Tiểu thư, để nô tỳ suy nghĩ một chút, nô tỳ vậy mà lại có ca ca ruột.”

“Nghe Cửu điện hạ nói ngày mai hẳn là người sẽ nói mọi chuyện, ngươi hãy cùng tiến cung với ta.”

“Dạ, tiểu thư.”

“Nhưng mà đừng có gọi ta là tiểu thư nữa, ngươi là công chúa nước Ngạo Nguyệt , như thế chẳng phải là ta thất lễ hay sao.”

“Tiểu thư!” Mộc Tê không chịu nghe theo giữ chặt lấy tay Gia Cát Linh Ẩn, “Mặc kệ nô tỳ là ai, người luôn là tiểu thư của nô tỳ. Vào lúc nô tỳ không nơi nương tựa, là người cho nô tỳ cảm giác có người thân.”

“Được rồi, nha đầu ngốc! Về sau chúng ta chính là chị em dâu rồi.”

“Tiểu thư!” Mộc Tê thẹn thùng cúi đầu.

“Đi thôi, về xem người kia xem, không biết bây giờ thế nào rồi.”

Lúc hai người quay trở về nhìn thấy Sở Lăng Hàn gục trên bàn ngủ. Gia Cát Linh Ẩn trừng mắt liếc Sở Lăng Thiên một cái: “Sao lại để cho y uống nhiều như vậy?”

“Ta không biết cách dỗ dành nam nhân!” Sở Lăng Thiên vô tội nói: “Chỉ có thể để cho nó uống thêm chút rượu. Bây giờ ta sẽ gọi người đưa nó về Cửu vương phủ.”

“Đừng để cho người khác thấy, cũng đừng để y làm loạn lại xảy ra chuyện.”

“Ừ.” Sở Lăng Thiên cũng rất yêu thương đệ đệ này, rất sợ y xảy ra chuyện gì. Y đích thân đưa Sở Lăng Hàn về phủ, dặn dò vài câu với hạ nhân trong phủ rồi mới lo lắng rời đi.

Trong đêm đen, một bóng đen bay xuống Thất vương phủ, bóng đen vừa bay xuống đất liền đi đến thư phòng của Sở Lăng Thiên. Bóng đen nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi.” Gia Cát Linh Ẩn ngẩng đầu, nhìn thấy Kinh Phong từ ngoài tiến vào, “Trong cung có tin tức gì không?”

“Dạ.” Kinh Phong gật đầu, “Tiểu thư, hôm nay Thần phi đi tìm Chu thái phi nương nương, có thể sẽ gây bất lợi với người trong ngày sinh thần của Chu thái phi.”

“Gì?” Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, “Bọn họ có hành động gì?”

“Kế hoạch cụ thể thì thuộc hạ cũng không rõ, chỉ biết là Chu thái phi sai người ra ngoài tìm bươm bướm.”

“Tìm bươm bướm?” Gia Cát Linh Ẩn càng nghi hoặc, “Ta biết rồi, chuyện này không cần nói với Thất gia. Ngươi hãy đi điều tra thử xem bươm bướm có liên quan với người trong cung không?”

“Vâng, tiểu thư. Thuộc hạ đi trước.”

“Ừ.”

Bươm bướm? Kinh Phong đi rồi, Gia Cát Linh Ẩn đi đi lại lại, nàng cố gắng nhớ lại, muốn từ kiếp trước nhớ được một ít thông tin nhưng vẫn không thể nhớ được tin gì về bươm bướm. Nàng bắt đầu trầm tư, chỉ thấy Sở Lăng Thiên đen mặt đi đến.

“Thất gia? Xảy ra chuyện gì?” Gia Cát Linh Ẩn tiến lên hỏi.

“Vừa mới trở về, hai nữ nhân xấu xí kia lại chặn đường ta, muốn kéo ta tới viện của bọn họ. Ta nói này nương tử, nàng nhanh nhanh đuổi mấy nữ nhân đó đi đi, ngộ nhỡ ngày nào đó ta không cẩn thận đi nhầm cửa thì cũng đừng có oán ta!”

Gia Cát Linh Ẩn nghiêng mắt liếc hạ bộ của Sở Lăng Thiên, cười tươi như hoa, “Ta đây cũng sẽ không cẩn thận thiến rớt chàng!”

Sở Lăng Thiên gấp rút khép chặt hai chân: “Bản vương sao lại cưới phải sư tử cái như nàng chứ!”

“Vương gia, rót cho bản vương phi chén nước!”

“Ừ!” Sở Lăng Thiên cúi đầu nói thầm, “Kiếm đâu ra một bản vương xui xẻo thế này chứ…”

Hai người trở về phòng ngủ, Sở Lăng Thiên quấn quýt đòi một lần, mới cảm thấy thỏa mãn ngủ thiếp đi. Nghe thấy hô hấp đều đều của Sở Lăng Thiên, trong lòng Gia Cát Linh Ẩn mềm mại hạnh phúc, nàng ngước lên ngắm nhìn khuôn mặt y, nhịn không được hôn lên đó một cái.

Gia Cát Linh Ẩn không tài nào chợp mắt, tin tức hôm nay Kinh Phong mang về khiến nàng vẫn luôn lo lắng; chuyện thứ hai chính là đối với chuyện trong cung nàng vẫn luôn không biết, cần phải bồi dưỡng một người, giúp nàng đi lại trong cung. Cuối cùng nàng nghĩ tới một người.

Mơ mơ màng màng đã đến hừng đông. Hôm nay phải dẫn Mộc Tê vào cung, Gia Cát Linh Ẩn không dám ngủ nướng. Lúc Sở Lăng Thiên đi, nàng cũng đi cùng.

Vừa ra đến cửa thì Nguyệt Lan và Tiểu Điệp cũng dẫn Mộc Tê tới. Tối hôm qua Mộc Tê đã nói thân phận của mình cho hai người biết, hai người không vì thân phận của nàng mà xa lánh, Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp đều vui cho nàng.

“Thất ca, huynh đã tới!” Nhìn thấy Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Hàn nhanh chân chạy tới, “Đệ chờ huynh đã lâu rồi.”

“Ngươi đang đợi Mộc Tê chứ gì.” Sở Lăng Thiên nói.

“Hì hì, hì hì. Thất ca, mặc kệ thế nào, hôm nay huynh phải giúp đệ. Đệ không muốn cưới công chúa gì đó.”

“À?” Sở Lăng Thiên cười rất có thâm ý, “Nhớ kỹ lời nói ngu ngốc ngươi vừa nói nhé. Không nên hối hận!”

“Tuyệt đối không hối hận! Đời này đệ chỉ cưới mình Mộc Tê!” Sở Lăng Hàn kiên định nói, “Thất ca chính là tấm gương của đệ!”

Mấy người cùng nhau đi vào cung. Khương Diệp đã tới, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn gật đầu y liền biết rằng phía Mộc Tê nàng đã nói rõ ràng rồi. Y yên lặng nhìn Mộc Tê, năm đó là một bé gái giờ đây đã lớn trở thành một cô nương. Mặc dù ở nước Đông Lan đã gặp qua nàng nhưng khi gặp lại Khương Diệp vẫn nhịn không được mà chú ý tới nàng.

Mộc Tê cũng thấy được người kia, đối với nàng mà nói là một người rất xa lạ, nhưng mà nàng nhịn không được gật đầu với y.

“Khương lão đệ, trẫm nhận được thư của ngươi nên đã nói chuyện với Cửu điện hạ rồi, không biết công chúa khi nào tới?” Sở Kim Triêu hỏi, “Có thể cùng với công chúa nước Ngạo Nguyệt thành thân là phúc khí của Cửu điện hạ.”

“Phụ hoàng…” Sở Lăng Hàn thiếu kiên nhẫn lập tức nói, “Nhi thần đã có người trong lòng sẽ không cưới nữ nhân khác. Mong phụ hoàng thành toàn!”

“Nghiệt tử! Ý chỉ của trẫm cũng dám cãi lại sao?” Sở Kim Triêu liếc mắt nhìn Sở Lăng Thiên một cái. Trong ánh mắt như đang nói đều do ngươi mà ra.

Hoàng hậu trái lại không hề bất ngờ, “Hoàng thượng, để cho Cửu điện hạ nói xem nó coi trọng tiểu thư nhà nào?”

“Hồi bẩm phụ hoàng, mẫu hậu, là Mộc Tê, tỳ nữ của Thất tẩu.”

“Cái gì?” Vẻ mặt Hoàng hậu kinh ngạc, rồi ra vẻ khinh thường, “Hàn nhi, con đang cố ý chọc giận chúng ta sao?”

“Mộc Tê, lại đây!” Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Sở Lăng Hàn thản nhiên đi tới bên cạnh Mộc Tê, gắt gao kéo tay nàng, “Phụ hoàng, mẫu hậu, đây là nữ tử duy nhất đời này con nhìn trúng, con muốn thành thân với nàng.”

Mộc Tê đỏ mặt nhìn Sở Lăng Hàn, trong lòng bị cảm động xâm chiếm, vì y mà có thêm dũng khí. Đời này nàng quyết định ở bên y, mưa gió cũng không ngăn được.

Sở Kim Triêu hừ lạnh một tiếng không nói gì, Hoàng hậu lại nhịn không được.

“Hàn nhi, đừng có làm càn! Con sao có thể coi trọng một tỳ nữ địa vị thấp kém như vậy? Đời này con đừng mơ tưởng cưới nàng ta.”

“Mẫu hậu, con cưới ai cũng là chuyện của con, không cần người khác đồng ý.”

“Con…” Hoàng hậu chán nản, “Hoàng thượng, người xem nó kìa, giống Thiên nhi như đúc, quả thực không đem lời nói của người và thần thiếp để ở trong lòng. Thất vương phi, ngươi bám Thiên nhi còn chưa đủ, giờ còn giật dây cho tỳ nữ của ngươi dụ dỗ Hàn nhi, thật đúng là không có phép tắc.”

Nghe thấy lời của Hoàng hậu, Sở Lăng Thiên mất hứng: “Mẫu hậu, xin chú ý cách dùng từ của người. Linh nhi gả cho con không phải là nàng bám con. Cưới được nàng là chuyện tốt đẹp nhất mà con làm được đời này.”

“Các ngươi…” Hoàng hậu tức giận không thôi lại không tiện phát tác trước mặt Khương Diệp, bà liền chuyển hướng lên đầu Mộc Tê: “Mộc Tê, ngươi là tỳ nữ của Thất vương phi, bản cung không muốn làm khó ngươi. Nếu ngươi không dây dưa với Hàn nhi nữa thì bản cung sẽ không so đo với ngươi.”

“Hoàng hậu nương nương,. Khương Diệp thấy Hoàng hậu chỉ trích Mộc Tê liền cảm thấy đau lòng, “Không nên trách Mộc Tê…”

“Bệ hạ, không cầu xin cho ả.” Hoàng hậu mặt không chút thay đổi nói, “Để cho bệ hạ chê cười rồi. Bệ hạ yên tâm, việc hôn sự của công chúa và Hàn nhi không có gì thay đổi, về nha đầu kia bản cung cam đoan từ giờ về sau không để cho nàng ta xuất hiện trước mặt Hàn nhi nữa.”

“Mẫu hậu! Con đã quyết định con sẽ cưới Mộc Tê, ai muốn cưới đồ công chúa bỏ đi kia thì cưới đi!”

“Hàn nhi!” Sắc mặt Hoàng hậu trở nên cực kỳ khó coi, “Ngươi đủ lông đủ cánh rồi nên dám cãi lại ý chỉ của bản cung.”

Bỗng nhiên Sở Lăng Hàn cười: “Hoàng hậu nương nương, con gọi người một tiếng mẫu hậu, người liền xem như mình chính là mẹ ruột của con sao? Nếu mẫu phi con còn sống, bà nhất định sẽ cho phép con và Mộc Tê.”

“Ngươi….” Trong lòng Hoàng hậu đau xót, sắc mặt trở nên trắn bệch, “Hoàng thượng, thần thiếp… Thần thiếp thực rất thương tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.