Gia Cát Linh Ẩn

Chương 290: Chương 290: Vì sao lòng lại đau




“Phụ hoàng, chuyện lớn như vậy, nhi thần không dám đồng ý.” Gia Cát Linh Ẩn nói.

“Ngoại trừ con ra, trẫm không yên tâm người khác, ngay cả Thiên nhi, trẫm cũng không yên tâm. Dẫn đội đi tham gia, có đến là được, dù sao hai nơi có giá trị nhất Doanh Xuyên, con đã giúp Lăng Nguyệt giành được.”

“Vậy nhi thần cung kính chi bằng tuân mệnh.”

Sắc mặt Sở Lăng Hiên không tốt lắm, chuyện gì cũng để Thất vương phủ đoạt đi.

“Hiên nhi, con cùng với Thái tử giúp trẫm để ý chuyện triều chính.”

Ánh mắt Sở Lăng Hiên đột nhiên sáng ngời, “Dạ, phụ hoàng, nhi thần tuân chỉ.”

“Dìu ta vào trong.”

Vì thế, hai người lại đỡ ông đi vào trong điện. Dọc đường Sở Kim Triêu đều mỉm cười, “Hiên nhi, con còn nhớ hay không, lúc trước phụ hoàng cũng chính là như vậy, mang theo con và Thất đệ con cùng nhau nô đùa?”

“Đương nhiên nhi thần nhớ chứ, khi đó phụ hoàng còn khỏe mạnh, chớp mắt, Thất đệ và Cửu đệ đều lấy vợ sinh con. Nhưng phụ hoàng thì vẫn như năm đó, vẫn khỏe mạnh.”

“Ha ha! Tiểu tử thối, không ngờ con cũng biết nịnh nọt. Đúng vậy, các con đều đã trưởng thành, trẫm cũng già đi. Giang sơn nước Lăng Nguyệt này phải nhờ vào mấy huynh đệ các con thay trẫm bảo vệ.”

“Phụ hoàng, người vẫn chưa già mà.” Sở Lăng Hiên chú ý nhịp bước dưới chân, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem nữ nhân ở đối diện, “Hết lòng tận sức giúp phụ hoàng, là bổn phận của nhi thần.”

“Thiên hạ này là của Sở gia, không phải của một mình trẫm. Tam nha đầu, Hiên nhi, các con hãy nhớ kỹ, nếu con cháu Sở gia không bảo vệ tốt, còn có người của Trương gia, Vương gia, Triệu gia muốn đến bảo vệ giúp các con. Bảo vệ giang sơn như thế nào, nền tảng không phải ngươi lừa ta gạt, cũng không phải nghi kỵ lẫn nhau, mà là đoàn kết nhất trí, chống kẻ thù bên ngoài, mới có thể vĩnh viễn bảo vệ giang sơn. Các con đã hiểu chưa?”

“Nhi thần đã hiểu.”

“Đa tạ lời dạy của phụ hoàng.”

Gia Cát Linh Ẩn cảm nhận được dụng tâm lương khổ của Sở Kim Triêu. Đã nhiều ngày, đầu ông lại bạc thêm không ít. Nhất định là đang lo lắng, ngộ nhỡ ông lìa khỏi nhân gian, các con ông sẽ xảy ra chuyện gì.

“Lục vương phủ, Thất vương phủ phải phò trợ thái tử, Dực nhi bản tính nhân hậu, sẽ không quên các con đâu. Trẫm đã già rồi, huynh đệ các con đồng lòng, trẫm cũng thấy an tâm.”

Gia Cát Linh Ẩn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghe ông nói vậy, truyền ngôi cho Sở Lăng Dực sẽ không có thay đổi. Lòng của Sở Lăng Hiên thì lại chùn xuống, ý của Hoàng thượng chính là sẽ không dịch trữ (thay đổi thái tử). Hắn âm thầm cười cười, ông không cho cũng chẳng sao, đến tranh đoạt mới hứng thú chứ.

“Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định đứng cùng phía với Đại ca, Thất đệ và Cửu đệ.”

“Vậy trẫm an tâm rồi.”

Đỡ Sở Kim Triêu lên giường, Gia Cát Linh Ẩn rót một chén nước ấm, cung nữ mang thuốc đến, sau khi uống xong, chỉ chốc lát, ông lại ngủ thiếp đi. Gia Cát Linh Ẩn càng ngày càng cảm thấy ông có chỗ nào không ổn lắm, sức khỏe ngày càng xuống dốc, thái y lại tìm không ra nguyên nhân.

Nàng đi ra gian ngoài, tự rót cho mình một chén nước, lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Sở Lăng Hiên vẫn canh chừng ở trước giường Sở Kim Triêu, đến lúc trời tối, Hoàng thượng cũng không tỉnh lại.

Đợi sau khi các cung nữ đều lui hết, Sở Lăng Hiên đột nhiên đóng cửa lại, Gia Cát Linh Ẩn sửng sốt, lập tức đứng lên, cảnh giác nhìn hắn, “Ngươi làm gì?”

“Bản vương lo nàng bị cảm nhiễm phong hàn, ở trong lòng của nàng, bản vương kinh khủng như vậy sao?” Sở Lăng Hiên từng bước tiến đến, khóe miệng mang theo cười lạnh, “Nàng là nữ nhân đời này bản vương yêu nhất, nàng bị bệnh, bản vương sẽ rất đau lòng.”

“Sở Lăng Hiên, nơi này là tẩm cung của Hoàng thượng.”

“Bản vương chẳng qua chỉ nói thật mà thôi.”

Gia Cát Linh Ẩn không muốn ở cùng với hắn, đứng lên mở cửa ra ngoài. Trong mắt Sở Lăng Hiên ngưng tụ ngọn lửa, nữ nhân kia nhanh như vậy đã không muốn ở cùng với bản vương hay sao? Trong lòng hắn đau một chút, đối với nàng rốt cục là thứ tình cảm gì, chính hắn cũng không rõ ràng. Hắn nghĩ bản thân chỉ muốn nàng mà thôi, nàng đối với hắn, chỉ đặc biệt hơn nữ nhân khác một chút mà thôi, hắn tuyệt đối sẽ không động tình, nhưng mà, vấp phải sự lạnh lùng của nàng, vì sao lòng lại đau? Hắn đồng ý với Triêu Hoa đến đây chăm sóc Sở Kim Triêu, là bởi vì muốn tranh thủ gây thiện cảm với Hoàng thượng, hay là biết nàng ở chỗ này? Trong mắt hắn dần hiện lên vẻ tức giận, nữ nhân kia, dựa vào cái gì mà đối với bản vương như vậy?

Sở Lăng Hiên đi theo ra ngoài, nhìn thấy nàng đang đứng ngẩn người dưới tàng cây, hắn nhẹ nhàng bước qua đó, choàng áo khoác lên người nàng.

“Không cần, đa tạ.” Giọng điệu Gia Cát Linh Ẩn hờ hững, trong mắt tràn ngập chán ghét, nếu là kiếp trước hắn đối với nàng như vậy thì tốt quá.

Phẫn nộ dâng trào, “Gia Cát Linh Ẩn, rốt cục nàng muốn thế nào? Bản vương quan tâm nàng, cũng là sai sao? Vì sao luôn ra vẻ lạnh lùng với bản vương? Rốt cục bản vương thua kém Sở Lăng Thiên điểm nào! Vì sao lại không cho bản vương một cơ hội?”

Trong mắt của Gia Cát Linh Ẩn cũng sắp phun ra lửa, “Sở Lăng Hiên, ta lặp lại lần nữa, nơi này là tẩm cung của Hoàng thượng! Chú ý lời nói và hành động của ngươi!”

“Bản vương đương nhiên biết đây là chỗ nào.” Chỉ là nhìn thấy nàng, hắn sẽ không khống chế được tình cảm của bản thân, “Muốn nàng rời khỏi Sở Lăng Thiên khó như vậy sao? Thứ bản vương có thể cho nàng tuyệt đối không ít hơn hắn!”

Gia Cát Linh Ẩn khinh thường cười cười, “Sở Lăng Hiên, ngươi cho rằng tình cảm là gì? Cũng đúng, nói chuyện này với ngươi làm gì. Sở Lăng Hiên, nếu ngươi đối địch với Thất gia, ta tuyệt không nương tay.”

“Hắn và nàng hoàn toàn khác nhau, đợi giết hắn xong, bản vương nhất định sẽ thay hắn chăm sóc nàng, chiếu cố nàng đến hắn cũng phải ghen tị!”

“Không thể có ngày đó.”

Sở Lăng Hiên nhếch môi, lại choàng áo lên vai nàng, nàng lại hất đi.

“Sở Lăng Hiên, ngươi đang làm gì?” Hai ngươi đang giằng co, không để ý Sở Lăng Thiên đến tự lúc nào, y cởi áo choàng của mình xuống, khoác lên vai Gia Cát Linh Ẩn, bọc cô thật chặt, ôm vào trong ngực.

Sở Lăng Hiên làm như không có gì, cười cười, “Thất đệ đến rồi à? Bản vương chỉ đang học chăm sóc nữ nhân là như thế nào thôi, nói không chừng sẽ có một ngày, nàng ấy sẽ cần sự chăm sóc của bản vương.”

“Sở Lăng Hiên, ngươi đừng mơ! Cảnh cáo ngươi, cách nữ nhân của bản vương xa một chút! Ai cho ngươi đến tẩm cung của phụ hoàng?”

“Thất đệ, đây là ý chỉ của phụ hoàng, bản vương cũng không còn cách nào. Như thế nào, nhìn thấy bản vương và Linh nhi sớm chiều ở bên nhau, ghen tị à?”

“Sở Lăng Hiên, nơi này là tẩm cung của phụ hoàng, bản vương không muốn quấy nhiễu đến người, ngươi theo ta ra đây!”

“Sở Lăng Thiên, ngươi cho rằng ta ngốc như vậy ư? Ra ngoài với ngươi làm gì, đánh ta? Chiều nay phụ hoàng nói hy vọng chúng ta có thể đoàn kết nhất trí, ngươi mà làm bị thương đến ta, phụ hoàng sẽ rất thất vọng. Dù sao sức khỏe của phụ hoàng suy yếu, ngộ nhỡ tức giận công tâm…”

Sở Lăng Thiên dưới sự dỗ dành của Gia Cát Linh Ẩn thì bình tĩnh lại, nếu không phải nơi này đặc biệt, y đã sớm rút kiếm xông lên. Trong ánh mắt của nữ tử ở bên cạnh, y đọc được sức khỏe của phụ hoàng quan trọng hơn.

“Linh nhi, theo ta vào đây, ta nói phụ hoàng để nàng quay về Thất vương phủ.”

“Thất đệ, ngươi như vậy, chỉ sợ phụ hoàng sẽ càng đau lòng hơn.”

“Ngươi!”

“Thất gia…” Gia Cát Linh Ẩn kéo y sang một bên, hạ giọng, “Tình hình của phụ hoàng quả thực không tốt, lúc này ta đến chào từ biệt, phụ hoàng nhất định sẽ không vui, còn có thể giận cá chém thớt với chàng, hơn nữa phụ hoàng đối đãi không tệ, lúc nào cũng bảo vệ ta, ta sẽ không đi như vậy đâu.”

“Vậy nàng tình nguyện ở chung một chỗ với Sở Lăng Hiên sao?” Đem một con sói luôn mở tưởng đến nữ nhân của mình đặt ở bên cạnh nàng, y tuyệt đối lo lắng.

“Thất gia, hiện tại là thời điểm nhạy cảm, ta tự có chừng mực, yên tâm đi, hắn không dám làm gì ta đâu. Đợi sức khỏe phụ hoàng khá hơn, rồi tìm hắn tính sổ cũng không muộn.”

“Ta ở lại cùng nàng.”

“Lúc này, chàng ở lại nhất định sẽ khiến khắp nơi nghi kỵ, nếu ta đoán không sai, lát nữa thái tử chắc chắn sẽ dẫn người đến đây. Chàng đi đi, đại cục làm trọng.”

Sở Lăng Thiên vô cùng không cam lòng liếc Sở Lăng Hiên một cái, y móc ra con dao găm trong ngực ra, “Cái này cho nàng phòng thân.”

Gia Cát Linh Ẩn nhận lấy, “Yên tâm đi, ta tiễn chàng ra ngoài.”

Hai người đi đến ngoài sân, quả nhiên nhìn thấy đoàn người thái tử và hoàng hậu đi tới đây. Hoàng hậu vừa nhìn thấy Sở Lăng Thiên, “Thiên nhi, con tới đây làm gì? Hoàng thượng có dặn, chỉ để Triêu Hoa và Thất vương phi chăm sóc. Không phải con thấy sức khỏe Hoàng thượng suy yếu, nên có ý đồ khác?”

Sở Lăng Thiên lạnh lùng nhìn bà một cái, “Con tới chỉ để đưa xiêm y cho Linh nhi, không biết mẫu hậu cùng đại ca đến là vì cái gì? Có ý đồ gì?”

Hoàng hậu cùng Sở Lăng Dực trao đổi ánh mắt, “Bản cùng và Dực nhi đến đây hỏi thăm tình hình của Hoàng thượng, Thất vương phi, Hoàng thượng hiện tại thế nào?”

“Phụ hoàng sau buổi trưa đã ngủ, vẫn chưa thức, tình hình chuyển biến tốt hơn hai ngày trước, Hoàng hậu nương nương yên tâm đi.” Gia Cát Linh Ẩn nói chi tiết.

“Bản cung vào xem.” Hoàng hậu làm sao mà yên tâm, buổi chiều sau khi nghe nói Sở Lăng Hiên đổi cho Triêu Hoa, bà liền không yên, một Gia Cát Linh Ẩn, một Sở Lăng Hiên, đều vô cùng gian xảo, hơn nữa Sở Lăng Thiên đột nhiên tiến cung, bà quá sốt ruột, ngộ nhỡ họ mưu tính chuyện gì, gần quan được lộc, bà có muốn cứu vãn cũng không còn kịp.

“Nương nương đã quên lời dặn của Hoàng thượng? Ông không muốn gặp ai khác, nơi này đã có thần nữ và Lục điện hạ, chẳng lẽ nương nương cũng không yên tâm về chúng con sao?”

“Hừ!” Hoàng hậu nhìn Sở Lăng Thiên, “Bản cung thấy lạ thật, Thiên nhi có thể đến, bản cung và Dực nhi thì không thể à? Bản cung là Hoàng hậu, Dực nhi là thái tử, lúc này, càng phải canh giữ bên cạnh Hoàng thượng.”

“Mẫu hậu, chúng ta trở về đi.” Sở Lăng Dực nói.

“Hôm nay bản cung nhất định phải vào xem!” Gia Cát Linh Ẩn càng ngăn cản, bà lại càng muốn vào xem, mới biết được nàng có giở trò quỷ gì hay không.

“Nếu nương nương lo lắng, cứ đi vào xem Hoàng thượng đi.”

Gia Cát Linh Ẩn nghiêng người tránh đường, đợi đoàn người của Hoàng hậu đi vào, nàng đưa Sở Lăng Thiên ra đến cửa cung, Sở Lăng Thiên giống như đang nhìn thấy con cừu của chính mình từng bước một dâng đến miệng sói.

“Về đi chàng, sẽ không để sói tha đi mất đâu!” Nhìn ra được tâm tư của y, Gia Cát Linh Ẩn hôn lên mặt y một cái.

Y ôm lấy mặt nàng, “Vi phu nên hôn đáp lễ lại nàng mới phải.”

Nụ hôn sâu triền miên, khiến nàng có chút khó thở, mệt mỏi mấy ngày nay bởi vì nụ hôn này của y mà biến sạch.

Đẩy y ra, “Được rồi, ta phải quay lại rồi.”

Ôm nàng vào lòng, nắm chặt cánh tay mới buông ra, “Cẩn thận.”

Trở lại tẩm cung của Hoàng thượng, Hoàng thượng vẫn chưa thức. Hoàng hậu mặt âm trầm, ngồi ở bên giường, im lặng không nói. Sở Lăng Hiên và Sở Lăng Dực đứng ở một bên, nghe thấy tiếng bước chân, mấy người liền giương mắt nhìn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.