Edit + Beta: Jojo Nguyen
Linh Giang không trở về tổ chim, mà đi Tàng Vũ lâu.
Trong sân Quý Ngọc Sơn có một cái hồ nước làm từ những chồng gạch đá xanh, vào mùa hè trong hồ sẽ trồng một ít hoa sen màu xanh biếc, chập chờn đung đưa theo gió rất đẹp, Linh Giang đứng bên cạnh hồ, cúi đầu nhìn cái bóng trong nước, thật lâu cũng không động đậy.
Quý Ngọc Sơn đi ra ngoài rửa ngọn bút, đúng lúc trông thấy con chim nhỏ xuất quỷ nhập thần Linh Giang mang một vẻ mặt chim tâm sự nặng nề, hắn xách ngọn bút ngồi xuống bên cạnh hồ, ở cách chỗ Linh Giang hơi xa nhúng ngọn bút vào trong nước cọ rửa, nhẹ nhàng hỏi: “Thiếu hiệp có tâm sự?”
Nghe thấy tiếng động, Linh Giang quay đầu lại nhìn hắn một lát, sau đó mặt không hề có cảm xúc dời đi tầm mắt, tiếp tục nhìn cái bóng trong nước, không biết đang suy tư điều gì.
Quý Ngọc Sơn đem ngọn bút đã rửa sạch đặt sang một bên, tự mình đi tới bên cạnh Linh Giang ngồi xổm xuống.
Một lát sau, tiểu hoàng điểu trầm mê với bóng nước mới thấp giọng nói, “Ta đang nghĩ đến Ân Thành Lan.”
Quý Ngọc Sơn bất chợt không kịp phòng bị thẹn một chút, mặt yên lặng hồng hồng, “Không phải mỗi ngày ngươi đều gặp hắn sao?”
Đều như vậy rồi, còn nhớ nữa.
Linh Giang mở to mắt, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra nghi hoặc, “Mỗi ngày đều gặp thì không thể nghĩ tới sao?”
Quý Ngọc Sơn nghẹn lại, thật ra có thể nghĩ, nhưng một con chim có thể trộm nhớ hả, chạy đến trước mặt hắn nói chuyện tương tư, có từng cân nhắc qua cảm thụ của hắn chưa, cái mặt già cũng bị thẹn đỏ rồi.
Linh Giang nói xong cũng không lên tiếng, rũ đầu, nhìn một vòng lại một vòng sóng gợn xanh u trong hồ, y đang nghĩ vì cái gì lúc trước khi chưa nhìn thấy người, y cảm thấy vị thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi kia thật khó để nắm lấy, mà hiện giờ gặp rồi, nhìn thấy dáng dấp hắn ra sao, nghe thấy hắn nói chuyện rồi, nhưng y vẫn như cũ cảm thấy Ân Thành Lan là một cái câu đố khó giải.
Giống như đỉnh Vạn Hải phong sương mù dày đặc, khi có ánh sáng đánh mỏng dần, cho là có thể nhìn thấu đằng sau lớp sương mù kia có cái gì, nhưng ai biết lúc thật sự phóng tầm mắt tới xem, lại chỉ có thể nhìn thấy đường viền mỏng manh của thứ giấu trong sương mù, không xem được rõ hơn, chỉ cảm thấy càng thêm thần bí khó dò.
Linh Giang đứng ở bên cạnh hồ duỗi móng vuốt buồn bực thất thần đá đá mặt nước lạnh lẽo, đưa ánh mắt từ trong hồ đến trên người thư sinh bên người, thấy Quý Ngọc Sơn không biết cũng đang suy tư gì, ngồi chưa được bao lâu, mà cũng mang dáng vẻ tâm sự nặng nề.
“Ngươi đang nghĩ gì?”
Hai tay Quý Ngọc Sơn chống lên đầu gối, thân mình nghiêng về phía trước, chống cằm, thuận miệng đáp, “Ân Thành Lan ấy.”
Nói xong, bất chợt cảm giác quanh thân đột ngột lạnh xuống, một tầm mắt sắc bén không chút lưu tình bắn tới.
Quý Ngọc Sơn vội vã lắc đầu một cái, ngồi dậy, “Ta và ngươi suy nghĩ không giống nhau, ta là đang nghĩ tới chuyện hôm nay Ân các chủ phái người đến đưa tin cho ta. Hắn nói bọn họ đã tìm thấy Bùi Giang Nam.”
Bùi Giang Nam bị giang hồ truy nã đã tìm được, kẻ thù đoạt thê đặt ở ngay trước mắt, Quý Ngọc Sơn lại do dự, hắn có thể làm gì Bùi Giang Nam được bây giờ, Ảnh nhi là tự nguyện đi theo gã, một tờ hôn ước nói xé liền xé, tuyệt tình làm cho hắn đau lòng, hắn vốn không phải người rối rắm, nếu tâm Ảnh nhi không đặt trên người hắn, Quý Ngọc Sơn khó chịu thì khó chịu, uất ức thì uất ức, nhưng cũng sẽ không đuổi theo dây dưa với nàng nữa.
Quý Ngọc Sơn thật vất vả lấy lại tinh thần từ trận đả kích làm tổn thương tình cảm, trốn ở nhà vị bằng hữu Nghiêm Sở an dưỡng một thời gian, không nghĩ tới một phong thư nhà gọi hắn trở về, cha nương nói cho hắn biết, là cha của Ảnh nhi cầu hắn, nói hắn niệm tình Ảnh nhi lớn lên với hắn từ nhỏ, hỗ trợ tìm kiếm Ảnh nhi, để cha nương nàng biết được nàng sống có tốt không.
Quý Ngọc Sơn so với cái vị Ảnh nhi cô nương kia trọng tình trọng nghĩa hơn nhiều, không nỡ để cha nàng khổ sở cầu xin, bấy giờ bèn đáp ứng hỗ trợ tìm kiếm nàng.
Người mang Ảnh nhi chạy trốn lại chẳng phải công tử nhà bình thường, mà chính là tên trộm nổi danh xấu xa trên giang hồ, Quý Ngọc Sơn hỏi thăm nhiều nơi, cũng không thu được tin tức hữu dụng, bất đắc dĩ mới nghĩ tới tổ chức tình báo đệ nhất của giang hồ.
Chỉ là gần đây không biết Bùi Giang Nam phạm phải chuyện gì, chọc đến các môn phái trên giang hồ liên hợp lại truy sát, hành tung mơ hồ không cố định. Ấn theo phi vụ thông thường, Ngự Phượng các cũng không đòi nhiều tiền, nhưng đẳng cấp chim đưa tin được sử dụng là khác nhau, tung tích Bùi Giang Nam không có khả năng hồi phục trong thời gian ngắn được.
Nhà dột còn gặp mưa, lại nghe nương của Ảnh nhi bởi vì thương tâm quá độ mà ngã bệnh nằm giường, có lẽ không sống được bao lâu, tâm nguyện duy nhất trước khi chết là được nhìn thấy khuê nữ lần cuối, Quý Ngọc Sơn muốn Ngự Phượng các gấp rút tìm kiếm Bùi Giang Nam, lại không kiếm đâu ra được số tiền lớn, mặt mày ủ dột mất mấy ngày.
Nghe thấy hắn phải hỗ trợ tìm kiếm vị nương tử chưa qua cửa đã bỏ chạy theo người khác, vị bằng hữu tốt Nghiêm Sở kia của hắn đã nổi giận, giận hắn không biết phân biệt tốt xấu, đọc sách đọc đến ngu người rồi. Mãi đến tận khi Quý Ngọc Sơn rời đi, Nghiêm Sở vẫn không gặp mặt hắn, nhưng mà vào nửa tháng trước, trong lúc Quý Ngọc Sơn phiền muộn nhất, Nghiêm Sở lại phái người đưa tới cho hắn một vật, nói là mang vật ấy đi gặp Ân Thành Lan, đối phương nhất định sẽ mở cửa nghênh tiếp.
Đây cũng chính là nguyên nhân Ân Thành Lan đích thân gặp mặt hắn.
Đối với việc này, Ngự Phượng các cũng dùng mạng lưới tình báo cùng chim đưa tin cao cấp nhất, chưa tới năm ngày, đã mang rành mạch tung tích Bùi Giang Nam trở về.
Quý Ngọc Sơn lại phát sầu, chờ tìm được người rồi, hắn có thể đưa Ảnh Nhi về sao. Nếu như Ảnh nhi còn có chút lương tâm, chịu nghe hắn khuyên bảo thì tốt, nhưng nếu nàng không muốn, nhất quyết đi theo Bùi Giang Nam, gã thư sinh nghèo trói gà không chặt như hắn làm sao có thể đánh thắng được người ta.
Dựa vào cái miệng đầy “Chi, hồ, giả, dã” vô nghĩa này à, quả thực nói mơ giữa ban ngày.
Nghe được chuyện hắn phát sầu, Linh Giang hất rơi bọt nước dính trên vuốt, không chút để ý nói, “Bùi Giang Nam đúng không, ta giúp ngươi, ta còn nợ ngươi một cái điểu tình.”
Quý Ngọc Sơn cười khổ, “Ngươi ở trong ổ sói đã cứu ta, ta dẫn ngươi đi gặp Ân các chủ, kỳ thật đã sớm hòa nhau rồi.”
Linh Giang ở trong lòng ước lượng mức độ quan trọng giữa việc “Cứu mạng hắn” và “Gặp Ân Thành Lan”, sau đó thực không cho Quý Ngọc Sơn mặt mũi lựa chọn cái sau nặng hơn, “Chưa hòa đâu.”
Mặc dù được hỗ trợ rất đáng để vui vẻ, nhưng Quý Ngọc Sơn hiển nhiên đoán được Linh Giang đang nghĩ gì cho nên rất buồn bực, thật sự không thể cự tuyệt bị tú(*) à.
((*) Tú: trình diễn, trường hợp này là tú ân ái, show tình cảm đó)
Nếu đã dự định trợ giúp Quý Ngọc Sơn, Linh Giang cũng không trì hoãn nữa, bay về tổ sắp sửa một cái tay nải nhỏ, bên trong bọc thức ăn dành cho chim của y, buộc vào cái móng vuốt, trưa hôm đó cùng Quý Ngọc Sơn đi lên Thính Hải lâu, ở trong thư phòng gặp được người.
Thừa dịp Quý Ngọc Sơn hàn huyên khách khí với Liên đại tổng quản ở một bên, Linh Giang vặn qua vẹo lại bay đến bên nam nhân đang ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh, trước tiên y rơi xuống một góc cửa sổ chạm khắc hoa, sau đó mới dọc theo bệ cửa sổ nhỏ hẹp chậm rãi đi tới bên dưới mí mắt Ân Thành Lan, ngẩng đầu lên.
Mái tóc đen của Ân Thành Lan như thác nước chảy qua vai, gió núi thổi mấy sợi tóc lên thái dương, hắn hẳn là hằng năm không phơi nắng, làn da cùng mái tóc trắng đen rõ ràng, lột tả vẻ tuấn mỹ như ngọc.
Linh Giang làm càn nhìn hắn một lúc: “Ta đi trợ giúp Quý Ngọc Sơn, sẽ mau chóng quay lại.”
Ân Thành Lan đưa mắt rơi xuống trên người nó, túm lông ngốc trên đỉnh đầu tiểu hoàng điểu đón gió lay động, rất là đáng yêu, nhưng ánh mắt Ân Thành Lan vẫn trầm ổn, cũng không cười, bình tĩnh nói: “Ngươi muốn đi đâu thì đi, không cần báo cáo với ta, sáu ưng còn không ngăn được ngươi, trong Ngự Phượng các này cũng không ai có thể cản được ngươi.”
Bên trong giọng nói trầm thấp của hắn có một tia khàn khàn không rõ, thật giống như giọng nói của người bệnh nặng vừa mới khỏi, Linh Giang bỗng nhiên cảm thấy mặt hắn trắng quá phận, là tái nhợt vì thiếu hụt huyết sắc, nhưng Ân Thành Lan ngồi ở trên xe lăn đá xanh, vai lưng thẳng tắp như tùng, lại căn bản không giống như bị bệnh.
Đành phải ở trong lòng nhíu nhíu mày, lời lẽ chính đáng nói: “Ta là chim của ngươi.”
Cho nên hắn hẳn nên biết hành tung của mình.
Ân Thành Lan vì năm chữ này của nó mà nhướn mày, nói như thế cũng không sai, nhưng mà làm sao nghe lại biệt nữu như thế, hắn vốn không nên xoắn xuýt chuyện này, nhưng đại khái hắn rất muốn sửa lại một chút, vì vậy chớp mắt, “Đừng bớt chữ sau chữ chim.”
Chim đưa tin gì đó dễ nghe hơn nhiều.
Linh Giang ồ một tiếng: “Ta là chim chóc của ngươi.”
Quý Ngọc Sơn ở bên cạnh nghe thấy câu nói này, suýt nữa cắm đầu vào chén trà, căn bản không tưởng tượng được ra Linh Giang thiếu hiệp thân cao tám thước, thanh cao kiêu ngạo lại nói ra câu này.
Ân Thành Lan chưa từng trông thấy Linh Giang khi hóa thân thành người, khả năng chịu đựng so với Quý Ngọc Sơn tốt hơn chút, song mặc dù như thế, thấy nó nói thêm một chữ này, biểu tình hơi vặn vẹo không hiện rõ, nghĩ thầm: “Ta đi so đo với chim làm cái gì cơ chứ.”
Vì vậy nhanh chóng để nó đi.
Đồ vật trong tay Quý Ngọc Sơn ban đầu vốn dự định đưa cho Ân Thành Lan, nhưng lại bị nam nhân cự tuyệt, muốn hắn tìm được Bùi Giang Nam trước đã, sau đó bọn họ lại tiếp tục giao dịch, thể hiện Ngự Phượng các làm ăn trung thực thành khẩn. Quý Ngọc Sơn cảm kích khôn cùng, thừa dịp trời còn sáng mang Linh Giang xuống dưới Vạn Hải phong, dựa theo địa chỉ Liên Ấn ca cấp vội vã đi.
Trước khi trời tối bọn họ đến một trấn nhỏ ven biển, Quý Ngọc Sơn đang tìm kiếm khách điếm để dừng chân, tiểu hoàng điểu trên bả vai bỗng nhiên mổ lỗ tai hắn một cái.
Quý Ngọc Sơn vặn vẹo mặt, xoa lỗ tai, cười giượng hỏi: “Ngươi chắc là không ăn thịt chứ.”
Linh Giang dùng ánh mắt “Ngươi làm sao có thể nói câu vô nghĩa như vậy” lạnh lùng liếc hắn, ở bên tai hắn nói, “Tiến vào đây.”
Quý Ngọc Sơn ngẩng đầu, nhìn thấy bảng hiệu cửa hàng mà Linh Giang chim nhỏ muốn đi vào – Chuyên bán lồng chim.
Chờ lần thứ hai đi ra, trong tay Quý Ngọc Sơn có thêm một chiếc lồng chim phủ vải đen, mà bên cạnh hắn cũng có thêm một vị công tử cao to tuấn lãng.
Quý Ngọc Sơn đi sát bên Linh Giang, hạ thấp giọng hỏi, “Thật sự có người đang theo dõi chúng ta? Là ai?”
Linh Giang ừ một tiếng, con mắt quét về phía sau, nhàn nhạt nói, “Ngự Phượng các.”
Đôi mắt y nhỏ hẹp, lông mi thật dày che khuất con ngươi đen nhánh, “Ân Thành Lan đang điều tra thân phận ta.”
Quý Ngọc Sơn kinh ngạc.
Linh Giang thu tầm mắt lại, lạnh nhạt đi ở phía trước, “Chuyện khác thường tất có nguyên nhân, ta chủ động tiếp cận hắn, bại lộ thân phận, đương nhiên sẽ khiến hắn hoài nghi.”
Không chờ Quý Ngọc Sơn hỏi, lại nói, “Hắn hoài nghi ta cũng phải.”
Lai lịch y không rõ, lại thông nhân tính, nếu trước đó đã bị người khác lợi dụng, cố ý tiếp cận Ân Thành Lan, dùng cách nào đó gây hại tới mục đích của hắn, cũng là có lý.
Linh Giang cũng không định giải thích, thay vì giải thích, tốt hơn là tùy hắn điều tra, điều tra rõ ràng rành mạch rồi, sẽ tự mình tin tưởng.
Quý Ngọc Sơn giương lồng chim lên cao, đụng nhẹ miếng vải đen phủ bên ngoài, “Vậy đây là ý gì?”
Linh Giang nhíu mày, chỉ riêng việc y là một con chim, biết nói tiếng người, người kia đã cho điều tra y nhiều ngày như vậy, nếu như Ân Thành Lan biết mình còn có thể biến thành người, thêm một tầng thân phận nữa, e rằng sẽ càng không tin tưởng y thêm, cho nên trong thời gian ngắn, Linh Giang chưa sẵn sàng bại lộ hình người.
Huống hồ, y vốn là chim, có thể biến thành người hay không đối với việc y muốn Ân Thành Lan dạy bảo là hoàn hoàn không có bất kỳ can hệ nào.
Tuy là nghĩ như vậy, đáy mắt Linh Giang vẫn xẹt qua một tia ảm đạm khó phát hiện.
Quý Ngọc Sơn không nghĩ tới y còn là một con chim có tâm tư kín đáo, sau khi biết rõ ngọn nguồn thì tự mình đáp ứng giúp Linh Giang giữ bí mật, còn phối hợp nhấc lồng chim lên, với ngón tay vào, giả bộ làm ra động tác trêu đùa chim, cố ý cất cao giọng nói: “Chim nhỏ à, mua cho ngươi cái lồng, ngươi phải ngoan ngoãn ngủ nha.”
Linh Giang bị hắn ngốc tới không nỡ nhìn thẳng, xoay đầu lại.
Dựa vào tình báo của Ngự Phượng các, chưa tới ba ngày, bọn họ đã tìm đến chỗ của Bùi Giang Nam, Quý Ngọc Sơn bị Linh Giang cưỡng bách đi suốt đêm, gần như không nghỉ ngơi, mãi đến khi Linh Giang lưu loát tung người xuống ngựa, nhìn chằm chằm một tòa miếu giữa nơi hoang dã, nói một câu, “Tìm được rồi.”
Quý Ngọc Sơn liền nhấc mông từ trên lưng ngựa xuống, đôi mắt thâm quầng một vòng, ngáp dài chảy nước mắt nhìn lại, một bóng đen tông cửa miếu cũ nát, té ngã lộn nhào trên mặt đất, chật vật bò dậy chạy đến chỗ Quý Ngọc Sơn, va vào bả vai hắn trốn thoát.
Quý Ngọc Sơn sợ hết hồn, không chờ hắn phản ứng lại, một cái tay xách cổ tay hắn kéo về sau một cái, tránh đường, lập tức sáu bảy cái bóng cũng từ trong miếu đuổi tới, theo sát cái bóng đằng trước lướt đi.
Hắn hoảng hồn, “Vừa rồi là thứ gì?”
Linh Giang xoay người lên ngựa, “Bùi Giang Nam.”
Quý Ngọc Sơn kinh ngạc, ngửa đầu nhìn người cưỡi ngựa, “Ta nhớ là Bùi Giang Nam chỉ mặc áo trắng, ngươi đi đâu?”
Linh Giang mang biểu tình lãnh đạm, một tay cầm dây cương, một tay khác mò phía sau lưng, không biết từ đâu lấy ra chiếc búa Mai Hoa tám cạnh nắm ở trong tay, rũ mắt nói, “Ở chỗ này chờ ta.”
Dứt lời, không đợi Quý Ngọc Sơn đáp lời, một ngựa phóng nhanh đi.
Bùi Giang Nam là tên trộm giang hồ, võ công bình thường, nhưng khinh công như đạp tuyết tìm mai(*), không lưu dấu vết, cho dù lúc này có bị thương, ở giữa đám cây cối đan xen cũng vẫn có thể đi lại như thường, rất nhanh bỏ xa đám người truy sát ở đằng sau.
((*) Đạp tuyết tìm mai/Đạp tuyết tầm mai: câu này vốn xuất phát từ điển cố do Trương Đại ghi lại về việc Mạnh Hạo Nhiên thường xuyên cưỡi lừa đi trên tuyết để tìm hoa mai “Đạp tuyết tầm mai mai chưa nở, đứng trong trời tuyết đợi hoa khai.” Sau đó câu “Đạp tuyết tầm mai” này được đặt tên cho một chiêu thức trong bộ võ công gia truyền của Nhiếp gia trong truyện Phong Vân, bộ võ công này khi truyền thụ cho Nhiếp Phong thì được y dung hòa với võ công của các nhà khác làm thành một môn tuyệt thế khinh công của riêng mình “Bộ Phong Túc Ảnh“. Nhiếp Phong có ngoại hiệu Thần Gió, là thiên hạ đệ nhất cao thủ về khinh công, vì thế trong đoạn văn này ý muốn nói khinh công của Bùi Giang Nam rất cao siêu, có thể sánh với Thần Gió Nhiếp Phong)
Những người kia thấy đuổi không kịp, dồn dập rút cung tên sau lưng ra, Bùi Giang Nam thấy thế, da đầu tê rần, những kẻ đuổi giết hắn là người của Thịnh Tiễn sơn trang, cực kỳ am hiểu thiện xạ(*).
((*) Thiện xạ: bắn giỏi, bắn chuẩn xác)
Mũi tên so với con người đương nhiên là nhanh hơn nhiều, trong gió rất nhanh xuất hiện tiếng vù vù bén nhọn, Bùi Giang Nam nghiêng người tránh thoát, một đạo gió sắc bén quét qua vai hắn đóng đinh trên thân cây phía sau, bả vai Bùi Giang Nam nóng rát tê rần, chưa kịp nhìn thêm miệng vết thương, mấy đường tên nhọn đã đuổi sát bên người, tiếng xé gió chặt chẽ như mưa.
Hắn dừng bước chân lại, rút kiếm trên eo, thân hình xoay một cái, bắt đầu cuộc chém giết.
Tuy nhiên chưa được bao lâu, liền rơi xuống hạ phong(*), vết thương trên người càng ngày càng nhiều, một người dùng đao đặt trên cổ tay hắn, đột nhiên vẩy một cái, kiếm trong tay Bùi Giang Nam bay ra ngoài, hắn dùng tay không triền đấu với đám người đuổi giết, không chú ý tới sau lưng có một vệt ánh đao lặng yên không tiếng động xông ra.
((*) Hạ phong: thế bất lợi)
Người đánh lén giơ nghiêng đao lên chém từ trên cổ Bùi Giang Nam chém xuống, vừa rơi được nửa tấc, mũi đao bỗng nhiên gặp trở ngại, một chiếc búa Mai Hoa tám cạnh to như cái đầu trâu bất ngờ xuất hiện, đánh lên phía trước, đẩy mũi đao trở lại.
Sức mạnh truyền từ mũi đao chạy tới lòng bàn tay nặng tựa ngàn cân, hổ khẩu(*) người nọ tức khắc tê rần, trợn to mắt, trông thấy chuôi cái binh khí ngốc nghếch kia được nắm ở trong tay một thiếu niên lạnh lùng, người đánh lén bật thân nhảy lên giữa không trung đá xéo đầu Bùi Giang Nam, trong khoảng khắc hắn nghiêng đầu, lưỡi đao bổ tới, ai biết vũ khí trong tay thiếu niên kia nhìn như cồng kềnh, lại vô cùng linh hoạt, cổ tay vừa lật, lưỡi đao va phải búa tám cạnh, phát ra tiếng ma sát kim loại làm người ta ê răng, một chiếc búa tám cạnh trong cái tay khác như mây đen áp đỉnh vung đến đầu người đánh lén.
((*) Hổ khẩu: khe giữa ngón cái và ngón trỏ, khi cầm đao thì chuôi đao được nắm giữa khe tay này, nên khi đao bị cản, đây là chỗ bị chịu lực trực tiếp)
Thứ đồ chơi kia mà đập vào đầu một nhát, óc không văng ra là không thể, nhưng chiếc búa tám cạnh lại chỉ lướt sát qua da đầu, vẽ nửa vòng tròn trên không trung rồi được thiếu niên thu về sau.
“Ngươi là ai?” Người nọ hoảng hồn.
Một hồi chém giết đi qua, hơi thở Linh Giang cũng không loạn nửa phần, đem hai cái búa xách vào cùng một tay, gảy bụi đất trên góc áo, nhẹ nhàng nói, “Ta muốn mang hắn đi.”
Đám người đuổi giết đem Bùi Giang Nam cùng Linh Giang vây lại: “Thứ trong tay hắn ai mà không muốn được chia một chén canh, ngươi nếu muốn mang hắn đi, trước tiên phải hỏi xem chúng ta có đáp ứng hay không.”
Dứt lời những người chung quanh cùng xông lên tấn công, Linh Giang đá Bùi Giang Nam đã ngất lịm sang một bên, bắt đầu chém giết với bọn họ.
Bùi Giang Nam nằm lệch trên mặt đất, đưa lưng về phía đám người vì hắn mà đánh nhau, đôi mắt nguyên bản nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, thừa dịp người đằng sau đánh nhau kịch liệt không rảnh để ý tới, thi triển khinh công trốn thoát.
Đám người kia nhận ra Bùi Giang Nam chạy trốn, liền tự biết mình không phải đối thủ của Linh Giang, ngừng tay lại, nén giận thở hồng hộc nói: “Người này nham hiểm giảo hoạt, lần này chạy thoát, sợ là khó tìm được tung tích, ta với ngươi đấu đến cùng cũng vô dụng, không bằng mỗi người dựa vào công phu, ai bắt được thì là của người đó.”
Linh Giang cũng dừng tay, bình tĩnh sửa sang lại cổ áo, bộ dạng kiêu ngạo này của y đương nhiên làm cho đám người kia ngứa răng, như thể lời vừa rồi chỉ dùng để mượn cớ che giấu công phu mình kém cỏi, đáng giận hơn chính là, thật sự đúng là lấy cớ.
Dứt lời, đám người truy sát Bùi Giang Nam từ ngôi miếu liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ rời đi.
Linh Giang ném chiếc búa tám cạnh về phía sau, thi pháp giấu đi, sau đó không nhanh không chậm đi về một hướng khác.