Edit + Beta: Jojo Nguyen
Linh Giang không biết sờ soạng đâu ra một vò rượu, treo ở trên vuốt nhỏ rồi mang về tổ chim non, đêm đó, y vùi mình trong tổ, ngồi xổm bên mép vò rượu, thỉnh thoảng mổ một cái, híp mắt nhìn ánh trăng quạnh quẽ trên bầu trời.
Ở trong tổ nhìn không thấy Ỷ Vân đình treo lơ lửng, đương nhiên cũng nhìn không thấy tòa phủ đệ ẩn mình giữa núi đá lởm chởm, Linh Giang lặng lẽ mổ rượu, dường như có tâm sự, lại dường như không có gì, cứ như vậy như có như không uống cạn sạch một vò.
Hôm sau lúc tỉnh lại, Linh Giang lôi thôi lếch thếch bò từ trong vò rượu ra ngoài, lông nhung cùng lông ống trên người bết thành từng lọn từng lọn, rũ cũng không ra, túm mào trên trán kia cũng buồn bã ỉu xìu rủ xuống trước mắt, theo động tác của y mà lắc lư qua lại, như bộ tóc mái.
Y ngáp một cái, bước chân tới bồn nước uống của chim súc miệng rửa mặt, đám chim non sáng sớm đã tiến hành luyện bay hằng ngày trên đỉnh đầu, mấy ngày không gặp, tụi nhãi con chọn ra từ đại hội chân tuyển đã lớn thêm một vòng, tư thái giương cánh lướt đi đã có dáng vẻ phấn chấn oai hùng của chim đưa tin trưởng thành.
Chim đưa tin sóng sau đè sóng trước, sóng trước bị tát chết trên bầu trời.
Làm một cơn sóng từng bị tát chết, Linh Giang cảm thấy mình còn có thể cuộn trào trở lại thêm một chút, tát chết Hải Đông Thanh trên tay Ân Thành Lan trong cuồng sóng phẫn nộ, mắt không thấy tâm không phiền, tuy nghĩ là như thế, nhưng ý chí chiến đấu của y lại tức khắc dâng trào, một đầu lao vào trong nước, làm cho mình triệt để tỉnh táo lại, sau đó lao ra khỏi mặt nước, một bước lên trời, vừa bay vừa lắc cho nước vung ra ngoài, lướt lên trên đỉnh núi.
Người huấn luyện cầm cờ ngũ sắc chỉ huy đám chim non ở trên sân không hiểu sao bỗng nhiên bị bắn cho đầy nước vào mặt, buồn rầu lau một cái, hy vọng không phải con chim nhỏ nào không nghẹn nổi, là cái gì gì đó chứ.
Cửa sổ khắc hoa trong thư phòng thế nhưng đóng kín kẽ, một cánh đều không mở, Linh Giang thính tai, nghe thấy có âm thanh truyền tới, bèn tránh né ảnh vệ trong bóng tối, nấp trên xà ngang dưới mái cong, tìm một tư thế thoải mái ngồi xổm xuống.
Trong phòng, Nghiêm Sở rút một cây ngâm châm từ trên đùi Ân Thành Lan ra ngoài, cây châm kia không giống như bình thường, chắc chắn tinh tế, cũng rất dài, chừng một bàn tay của nam tử trưởng thành, toàn thân màu bạc, thời điểm ánh sáng lướt qua còn để lại một cơn ớn lạnh, đầu châm cũng không thẳng tắp như thông thường, mà đánh thành móc câu, có chút tương tự như móc câu dùng câu cá.
Đầu móc câu trong tay hắn kia mơ hồ hiện ra màu đen đục, Nghiêm Sở đem ngân châm ném vào trong một cái bát không biết đựng nước gì, chỉ thấy màu đen đục phía trên dường như lan ra, một vòng lại một vòng loang lổ.
Nghiêm Sở tiếp tục cúi đầu, đem bảy cây ngân châm móc câu còn lại trên người Ân Thành Lan rút hết, trong suốt quá trình hắn vẫn luôn là âm trầm banh cái mặt con nít, mãi đến khi ngân châm đã gỡ xuống toàn bộ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ân Thành Lan một cái, biểu tình ngạo mạn mới hơi đổi, chậm lại, chợt lóe ý tán thưởng.
Những cây ngân châm này khi đâm vào người Ân Thành Lan, xuyên qua máu thịt, vẫn tiếp tục cắm vào trong, mãi đến khi đụng tới xương cốt, lại dùng sức, đưa ngân châm tiến vào trong tủy sống, chờ thêm non nửa canh giờ, cho độc trong tủy sống dính lên trên móc câu của ngân châm, lại từng chút từng chút chậm rãi kéo ra khỏi da, đến khi ra đến ngoài lỗ kim ban đầu đều bị xé toạc ra, một dải thịt nhơm nhớp dính dính cũng bị lôi đi theo.
Chân của Ân Thành Lan đã không còn cảm giác, không thấy đau, nhưng khi châm cắm trên ngực bụng cổ được lấy ra, máu đỏ chảy thành dòng, da thịt bị móc câu trên ngân châm móc phải cũng nhanh chóng rách ra, người vây xem chỉ mới nhìn một chút, đã cảm đau muốn chết rồi.
Song Ân Thành Lan ngay cả kêu cũng không rên một tiếng, thậm chí vẻ mặt hắn vẫn không đổi, thận trọng trầm tĩnh như mọi ngày, nếu như không phải trên trán hắn thấm ra mồ hôi lạnh, cùng sắc mặt tái nhợt đến quá phận, Liên Ấn Ca chắc sẽ muốn hỏi một câu, không đau sao? Chẳng lẽ vẫn thoải mái được à.
Nghiêm Sở vươn tay, Quý Ngọc Sơn ở bên cạnh liền vội vàng đem khăn ẩm trên khuỷu tay phủ lên, Nghiêm Sở lại không động đậy, chau mày, Quý Ngọc Sơn phản ứng lại, kéo tay hắn qua dùng khăn cọ từng ngón từng ngón tay hắn.
“Độc thế nào rồi?” Liên Ấn Ca không thể chờ đợi được nữa, ý đồ muốn giúp Ân Thành Lan nằm xuống giường, lại bị nam nhân phất tay ngăn lại.
Ân Thành Lan sửa sang lại cổ áo mình một chút, giọng nói hơi khàn khàn: “Làm phiền thần y rồi, Ấn Ca, đưa Nghiêm thần y cùng Quý công tử về nghỉ ngơi.”
Nghiêm Sở lồng bàn tay đã được lau khô ráo vào tay áo, hờ hững nói: “Ngươi không cần giả vờ, không có bất kỳ kẻ nào muốn biết về độc của ngươi hơn chính ngươi, hiện giờ ta chỉ có thể nói với ngươi, tám vị thiên tài dị bảo(*) ngươi còn thiếu bốn vị chưa tìm được, nếu lại không tìm thấy, chờ khi ngân châm không ức chế nổi độc nữa, ngươi rất nhanh sẽ chết sớm.”
((*)Thiên tài dị bảo: đồ quý giá hiếm có, cụ thể sẽ được giải thích trong chính văn)
Lời hắn nói thẳng thắn quá mức, Liên Ấn Ca nhíu chặt mày, dựa lên vách tường, trước tiên nở một nụ cười, giọng điệu không có ý tốt: “Không cần Nghiêm thần y phải nhọc lòng, thêm hoa cây Ngư Diễn vào, là chỉ còn thiếu ba loại, mắt thấy thắng lợi đã nằm trong tầm tay, vẫn nên vui mừng hơn một chút.”
“Ấn Ca.” Ân Thành Lan bình tĩnh liếc hắn một cái, người sau như bị bóp lấy cuống họng, thu hồi nụ cười trên mặt, tê liệt đứng sang bên cạnh.
Nghiêm Sở đối với lời trào phúng ngầm của hắn không thèm để ý: “Lúc trước ta không muốn giao Lâm Thủy Thổ cho các ngươi, là bởi vì ta tin tưởng ba vị thiên tài dị bảo còn lại các ngươi cũng khó mà tìm thấy được.”
Nếu như không phải vì đồ ngốc bên cạnh này, kể cả bây giờ, hắn cũng không muốn cho.
Ân Thành Lan bưng chén trà đã nguội lạnh trên án thư, để ở bên môi, nửa rũ mắt: “Cho dù thế nào, chung quy vẫn muốn cảm tạ thần y.”
Thái độ nho nhã lễ độ này của Ân Thành Lan làm cho Nghiêm Sở vô cùng vừa lòng, đây cũng chính là lý do hắn nguyện ý đáp ứng dùng ngân châm móc câu áp chế độc tính cho Ân Thành Lan.
Người này lui tiến có chừng mực, vừa không kiêu căng quá mức, lại không sắc bén bức người, hắn giống như kẻ thống trị quanh năm cao cao tại thượng, bày mưu lập kế, uy nghiêm trầm tĩnh, cực kỳ am hiểu việc tránh hại tìm lợi.
Nghiêm Sở cảm thấy hắn không giống như người trong giang hồ, trái lại giống với một tướng lĩnh vương hầu sống dưới mái ngói lưu ly xanh, ngày thường bình thản nấu tuyết pha trà, nghênh đón khách nhân, bàn luận chuyện xưa, nhưng một khi bị xúc phạm tới lợi ích, lại có thể mỉm cười đưa dao găm đến cổ họng khách nhân, còn có thể sau khi máu tươi ba thước, rửa tay rượu nóng, cười hỏi cơm không.
“Còn có nửa tháng là đến thời điểm tốt nhất cho cây Ngư Diễn nở hoa, nếu đã có Lâm Thủy Thổ, vậy không cần chậm trễ nữa, các ngươi bây giờ hẳn cũng đã nghĩ ra biện pháp tiến vào trong sông Qua(*), còn lại ta cũng không muốn nói nhiều, chỉ hy vọng chớ lãng phí bảo bối của ta.”
((*) sông Qua: vì sông có dòng nước xoáy nên được gọi là sông Qua)
Nói xong, hắn bỏ ngâm châm móc câu vào hòm thuốc tùy thân bên dưới chân, đem hòm thuốc ném cho Quý Ngọc Sơn không biết đang nghĩ gì phía sau, không vui nói: “Đi thôi.”
Quý Ngọc Sơn vội vàng tiếp lấy hòm thuốc, cười ha ha hướng Ân Thành Lan cùng Liên Ấn Ca gật gật đầu, ba chân bốn cẳng bước theo đi ra ngoài.
Lúc này, nam nhân ngồi trên xe lăn mới như người bệnh nặng chưa lành không khống chế được thở hổn hển hai cái, thả chén trà về trên bàn, khóe môi chậm rãi chảy ra tơ máu đỏ thẫm, Linh Giang ở trên mái hiên xuyên qua khe hở nhìn tới, phát hiện nước trong chén trà của hắn cơ hồ không ít, nhưng thật ra đã hóa thành nước máu.
Linh Giang nghĩ thầm: “Thật đúng là rất biết giả vờ.”
Liên Ấn Ca dự định đẩy hắn trở về phòng nghỉ ngơi, lại bị cự tuyệt một lần nữa, Ân Thành Lan cúi đầu nhìn tay mình, gió núi từ khe hở cửa sổ thổi tiến vào, đem vài sợi tóc đen dính vào vết máu ở bên môi, giọng nói của hắn nghe mỏng manh nhỏ nhẹ: “Ta có thể chết, nhưng không thể chết trước hắn.”
Nghe vậy, Liên Ấn Ca vòng tới trước mặt hắn, một chân quỳ xuống, tay đặt trên đầu gối, trên mặt là vẻ nghiêm nghị Linh Giang chưa từng thấy: “Thuộc hạ thề sẽ làm cho người đó chết không có chỗ chôn, nếu như không thành, thuộc hạ dù có chết, cũng phải kéo theo hắn cùng chết.”
Ân Thành Lan nhìn bộ dạng kiên định của hắn trong chốc lát, cong môi cười nói: “Cùng chết là muốn tuẫn tình à.”
Liên Ấn Ca lập tức cảm thấy buồn nôn, lòng trung thành tận tâm của hắn bị người ta đáp cho chó ăn mất rồi.
Trên đường trở về, Quý Ngọc Sơn không biết đang nghĩ gì, dừng ở phía sau không nói một lời, mãi đến khi cái trán va vào gáy người phía trước, mới ăn đau xoa trán, nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Nghiêm huynh?”
Nghiêm Sở mất kiên nhẫn kéo cổ tay hắn xuống nhìn cái trán bị va đụng một chút, giọng điệu đông cứng hỏi: “Nghĩ cái gì? Có cái gì làm ngươi phải nặng nề tâm sự, người cũng tìm được cho ngươi rồi, còn nghĩ nữa.”
Quý Ngọc Sơn sửng sốt một chút, đôi mắt uốn cong, cầm lấy dây đeo trên hòm thuốc của Nghiêm Sở vân vê hai lần: “Ta là đang nghĩ tới ngươi.”
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, khuôn mặt con nít kia ngây dại ra, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, trên đôi má trắng như sứ bay lên một vệt đỏ ửng, giận không thể át nói: “Ngươi nghĩ tới ta làm cái gì, ta có cái gì mà phải nghĩ, không phải ở ngay bên cạnh ngươi rồi sao.”
Quý Ngọc Sơn đi nhanh thêm một bước song song với hắn: “Hôm nay nghe các ngươi nói, trước kia Ân các chủ đã từng hỏi Lâm Thủy Thổ của ngươi, nếu ngươi không muốn cho, vì sao sau đó lại đáp ứng để ta mang đến Ngự Phượng các?”
Nghiêm Sở không nghĩ tới hắn cư nhiên còn chưa hiểu nguyên nhân, tức giận mặt càng đỏ hơn: “Nếu ta không đưa cho ngươi, ngươi có thể gặp được Ân Thành Lan sao, nếu không gặp được Ân Thành Lan, ngươi làm sao có thể tìm được Ảnh Nhi ngươi tâm tâm niệm niệm kia, nếu như không tìm được Ảnh Nhi của ngươi, hừ, ngươi có thể hết hy vọng với nàng được à.”
Hắn nói chuyện như bắn pháo hàng loạt, Quý Ngọc Sơn thật vất vả rút ra câu quan trọng nhất: “Ảnh Nhi không phải là của ta, nàng... Ai thôi, sau này ta cũng sẽ không nhắc đến nàng nữa.”
Đuôi mày hắn cất lên: “Ta biết ngay Nghiêm huynh là vì ta mới nguyện ý từ bỏ thứ yêu thích mà, đây không phải nên hỏi cho rõ ràng để báo đáp ngươi sao.”
Nghiêm Sở không nhìn hắn, đôi mắt quét nghiêng qua phong cảnh Vạn Hải phong xanh biếc tú lệ, im lặng không lên tiếng trong phút chốc: “Ngươi thì có thể báo đáp như thế nào, một gã thư sinh nghèo kiết xác, nếu là thật sự muốn báo đáp...”
Giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, Quý Ngọc Sơn không nghe rõ câu tiếp theo của hắn, nhịn không được cúi đầu thò lại gần, Nghiêm Sở lùn hơn hắn nửa cái đầu, lại có bộ mặt như con nít, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ kia, Quý Ngọc Sơn lại muốn duỗi tay sờ sờ một phen, nhưng lần này còn chưa có động thủ, Nghiêm Sở lại mất kiên nhẫn: “Thôi thôi, nói ngươi cũng không đáp ứng, đi mau, ta đói, muốn ăn đồ ăn sáng.”
Nói xong, không chờ Quý Ngọc Sơn trả lời, thân mình xoay một cái, tiến vào Tàng Vũ lâu.
Linh Giang ngồi xổm trên mái hiên nửa ngày, gió núi đem cơn say đêm qua thổi bay sạch sẽ, y rốt cuộc chắp nối xong mấy cuộc nói chuyện lẻ tẻ ở trong phòng, hiểu ra đại khái.
Độc Ân Thành Lan trúng không phải không thể giải, mà là thứ giải độc dường như rất khó tìm, bọn họ đã được bốn loại, còn thiếu bốn loại khác, Ân Thành Lan tự mình tiếp kiến Quý Ngọc Sơn, quả thật là vì thuốc bột trong tay hắn có thể làm cho cây Ngư Diễn, một trong số thiên tài dị bảo nở hoa.
Mà hiện giờ, thời điểm cây Ngư Diễn nở hoa không còn bao lâu nữa.
Linh Giang ngồi xổm trên mái hiên, thấy Ân Thành Lan rốt cuộc không chịu nổi, cái lưng thẳng tắp cong xuống dưới, khuỷu tay gập lại đỡ lấy trán, màu môi gần như là trong suốt, ấn ấn huyệt thái dương: “Mấy ngày này cho A Thanh ăn thật tốt, sương mù trên sông Qua rất dày, mấy ngày nữa còn phải vất vả nó.”
Liên Ấn Ca đáp lại: “Đưa ngươi trở về phòng nghỉ ngơi nhé?”
“Không được, ngươi đi mở một cánh cửa sổ, ta ở đây ngồi một lát.”
Liên Ấn Ca luôn khuyên không được hắn, đẩy một cánh cửa ra, rời đi.
Linh Giang trèo lên mái ngói ngồi xổm xuống, tận mắt nhìn nam tử lộ rõ vẻ ủ rũ trên khuôn mặt lẳng lặng ngồi trước cửa sổ sơn đỏ khắc hoa, vết rách do ngân châm trên người hắn đã được băng bó bằng vải trắng, trong đó có một cái thắt trên cổ, sợi tóc rủ xuống vai, trắng đen rõ ràng, đem một thân bát phong bất động kia thêm ba phần ốm yếu nhợt nhạt.
Linh Giang co thành một cục, yên lặng nghĩ trong lòng, Ân Thành Lan xác thực là rất biết giả vờ, không chỉ ở trước mặt người ngoài, lúc chỉ còn một thân một mình cũng giả vờ, dùng cái đầu cùng quả tim thanh tỉnh lừa gạt thân thể mình, làm như mình cùng những người khác không việc gì.
Loại người này chính là sói cô độc, đến chết cũng sẽ không kêu gào, mềm yếu, rên rỉ, khuất nhục.
Linh Giang dùng cánh nhỏ gãi gãi bụng, vẻ mặt cao lãnh đáng khinh, trong lòng nghĩ thầm, vậy nếu như mình ném hắn lên trên giường, xé sạch xiêm y thì thế nào?
——————————————
Jojo: Đoán xem Quý Ngọc Sơn với Nghiêm Sở ai nằm trên?