Edit + Beta: Jojo Nguyen
Ba tháng trước Lan Nạp Nhĩ vẫn là một cái hồ sóng biếc mênh mang, được đặt trên vùng bình nguyên bao bởi những dãy núi phía Bắc này, bốn phía là đồng cỏ cao nguyên thấp thấp vàng, chỉ có ở nơi đây, chung quanh hồ còn mọc lên ngọn cỏ xanh non.
Cũng giống như bây giờ, Cương Bắc đã tiến vào trời đông giá rét, mà hồ Lan Nạp Nhĩ dường như được trời đông giá rét đặc biệt khai ân mà buông tha, dường như ngay cả một mảnh tuyết đều luyến tiếc vẩy lên, ấm áp như xuân.
Ân Thanh Y nhìn một cái lại một cái ao nước nóng, rốt cuộc không trấn định nổi nữa, vội vã nói: “Tại sao lại như vậy.”
Nàng như cầu viện nhìn về phía Ân Thành Lan: “Chúng ta phát hiện vảy băng xà ở bên hồ, mới đoán rằng nó là một loài rắn sinh sống ở dưới nước, Tô Hách muốn dùng thịt làm mồi nhúng xuống nước, dụ dỗ nó xuất hiện, nhưng phụ cận quanh đây không có dân chăn nuôi cư trú, không có dê bò, hắn dẫn người đi bộ lạc gần nhất đổi dê bò, để ta về bộ lạc trước, gửi thư cho ngươi, chờ ngươi tới đây.”
Ân Thanh Y mờ mịt đứng trên nền đất đen, nói: “Lan nhi, bọn họ thật sự xảy ra chuyện rồi sao.”
Ân Thành Lan nhảy xuống bò Tây Tạng, ngồi lên xe lăn đã chuẩn bị từ trước, đi tới bên người Ân Thanh Y, cầm tay nàng: “Đừng lo, Tô Hách thúc ở Cương Bắc từ nhỏ, quen thuộc hoàn cảnh nơi này hơn chúng ta nhiều, hắn là thợ săn dày dặn kinh nghiêm, sẽ không dễ dàng có chuyện gì.”
Ân Thanh Y nhìn thần sắc bình tĩnh của hắn, mở lòng thoáng hơn một chút, không còn rối như tơ vò giống vừa rồi, nhưng vẫn cứ lo lắng vô cùng, hỏi: “Tiếp theo nên làm gì?”
Ân Thành Lan thấy mẫu thân hắn đã hoảng rồi, bèn cầm tay nàng thật chặt, gọi Liên Ấn Ca đang ngồi xổm bên ao nước nóng nghiên cứu lại: “Tìm một người có thể nói tiếng Hán, để hắn giúp ngươi phiên dịch, chúng ta cần tìm một chỗ có thể đóng trại ở gần đây, trước tiên đặt chân đã, sau đó sẽ tìm người.”
Thác Nhã ở bên cạnh đứng ra nói: “Ta có thể phiên dịch.”
Ánh mắt Ân Thành Lan theo bản năng đi tìm Linh Giang, chưa thấy y, mới dám cùng cô nương người ta nói chuyện, chỉ sợ chim nhỏ kia trông thấy sẽ càng tức giận hơn: “Làm phiền.”
Thác Nhã nhìn hắn thật sâu, nhấc váy hành lễ với hắn, rồi đi theo Liên Ấn Ca đi về phía đội ngũ.
Thấy cô nương kia đi xa, Ân Thành Lan yên lặng thở phào nhẹ nhõm, vừa định quay đầu nói chuyện với nương hắn, liền thấy Linh Giang mặt không cảm xúc đứng ở phía sau hắn không biết đã bao lâu.
Ân Thành Lan: “Ta...”
Linh Giang cau mày: “Đừng nói nhảm, ta vừa mới phát hiện ở bên kia có lều trại, có thể là người của bộ lạc Tuyết Mạc lưu lại.”
Trong mắt Ân Thanh Y vui vẻ, rút bàn tay được nhi tử nắm ra, kéo Linh Giang lại: “Ngoan, mau mang ta đi.”
Linh Giang kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng, trên mu bàn tay y có hai đường vết thương mới kết vảy, ngón tay cũng không được trơn nhẵn, lúc vuốt lên cọ vào tay khó chịu, Ân Thanh Y nắm chặt lấy, liền đau lòng ai một tiếng, nói: “Khổ cực ngươi rồi, tiểu Linh Giang.”
Cả người Linh Giang bùng nổ, cứng ngắc quay người, xách tay cùng chân mang theo Ân Thanh Y đi tới nơi y phát hiện.
Thành Lan bị bỏ lại phía sau, vẻ mặt bị vứt bỏ giật mình, chuyện gì xảy ra?
Nơi Linh Giang phát hiện ở cách đó không xa, là một khoảng đất tương đối rộng rãi, khoảng đất này vốn là bờ đất phân chia vùng bình nguyên thành những mảnh nhỏ vụn vặt, tạo ra những vòng ao bốc hơi nước nóng cách vài bước chân lại có, nhưng chỉ có chỗ doanh trại chiếm cứ này còn xem như tương đối rộng rãi, thích hợp hạ trại đặt chân.
Trại là dùng da thú dày nặng từng thấy trong bộ lạc Tuyết Mạc cùng với bè tre dựng thành, bọn họ am hiểu làm những thứ này, cho nên lều trại dựng vô cùng chắc chắn, có thể chứa được hai, ba người ở.
Trong lều trên thảm trải da thú có xiêm y tiện tay cởi ra cùng lương thực, bên ngoài có bình sứ đựng nước với trường thương người Tuyết Mạc thường dùng làm vũ khí chất đống, năm sáu lều trại ở trung tâm, còn có một đống lửa đã dập tắt.
Trên đất không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, cũng không có máu.
Lúc nhìn thấy trại, Linh Giang có một cảm giác, dường như người trong lều chỉ là ra ngoài đi dạo, sau đó sẽ trở lại.
Vậy Tô Hách bọn họ rốt cuộc đã đi đâu?
Ân Thanh Y đi thẳng vào trong lều chủ soái ở trung tâm, nhìn thấy áo khoác bằng da thú tự tay nàng khâu vá được Tô Hách gấp lại chỉnh tề đặt trên giường nhỏ, vén gối lên, phía dưới có một lọn tóc bạc dùng dây đỏ buộc lấy, đây là Tô Hách tự tay cắt xuống từ trên đầu Ân Thanh Y, hắn vẫn luôn coi như trân bảo.
Linh Giang đứng ở ngoài trướng, nhìn vào bên trong nói: “Lương thực quần áo vũ khí, tất cả mọi thứ bọn họ đều không mang đi, điều này cho thấy bọn họ rời khỏi đây chỉ là ý định tạm thời, cũng không tính rằng sẽ không quay trở lại.”
Ân Thanh Y ôm áo khoác vào trong ngực, rũ mắt, lúc này khóe mắt nàng mới rốt cuộc toát ra tang thương cùng ủ rũ của năm tháng, giọng nói vẫn luôn dịu dàng có chút khàn khàn: “Tô Hách là người cảnh giác cẩn thận, bọn họ mặc dù phát hiện ra cái gì, cũng sẽ tuyệt đối không rời đi mà không mang theo vũ khí.”
Linh Giang nhìn nàng, không tự chủ được thả chậm âm thanh: “Nếu như thứ xuất hiện quá nhanh, căn bản không kịp lấy vũ khí, hoặc là lấy vũ khí là không có tác dụng, trái lại còn hao tổn sức lực, cũng là một khả năng.”
Ân Thanh Y lặp lại lời y: “Lấy vũ khí là không có tác dụng...” Nàng hít một hơi, hỏi: “Ngươi cảm thấy cái nào có khả năng lớn hơn? Bọn họ... Sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Thời điểm nói đến câu sau cùng, hai mắt Ân Thanh Y mong đợi nhìn y.
Linh Giang rất không thích loại chuyện phỏng đoán này, bởi vì mặc cho y cảm thấy thế nào, người đáng chết chung quy sẽ chết, mà người không đáng chết, cũng tự có trời giúp, nhưng khi Linh Giang nhìn thấy nàng dùng vẻ mặt tương tự với Ân Thành Lan nhìn y, liền bị ánh mắt mong đợi cùng ôn nhu trong mắt nàng đả động, Linh Giang nghĩ thầm: “Nếu như Ân Thập Cửu cũng có biểu tình muốn khóc mà không khóc nhìn ta như thế, hắn nói cái gì được cái đó, bảo ta cởi hết ra nằm xuống, ta đều đáp ứng.”
Bèn nói: “Chung quanh đây cũng không thấy có vết máu, từ điểm này mà nói là chuyện tốt, ngươi... Ngài... Phu nhân không cần lo lắng quá, bảo trọng thân thể quan trọng hơn.”
Ân Thanh Y gật đầu, khẽ mỉm cười: “Tiểu Linh Giang, cảm tạ ngươi an ủi ta.”
Linh Giang bị nàng gọi mà mềm nhũn cả người, ngượng ngùng xoắn xuýt đi mất.
Màn đêm buông xuống, toàn đội ở tại chỗ vốn là nơi Tô Hách hạ trại lại dựng thêm vài cái lều nữa, so với cắm trại trên tuyết, hoàn cảnh ở phụ cận hồ Lan Nạp Nhĩ tốt hơn nhiều, ao nhỏ phiếm lên hơi nước nóng nhàn nhạt đem không khí chung quanh bốc một tầng ấm áp, ngồi bên cạnh mép ao, trên người cũng có thể toát mồ hôi.
Hơi nóng trắng đục lượn lờ bay lên trên mặt nước trơn bóng như gương, bởi vì có hơi nóng, cũng không thể nhìn được rõ ràng ao đến cùng sâu bao nhiêu, phía dưới có nguy hiểm hay không, nếu như không phải nguyên nhân này, Linh Giang không chút nghi ngờ rằng đám hán tử ngồi bên ao rửa mặt ấy đã sớm không nhịn được muốn nhảy vào mà ngâm nước nóng rồi.
Lửa trại cao hơn đầu người lại một lần nữa được chất lên, ánh lửa chiếu đến mấy ao nhỏ gần đó, bóng lửa phản chiếu trên mặt nước đung đưa vặn vẹo.
Linh Giang được phân cho một căn lều không nhỏ, y đang ngồi trên lớp da thú dày bên trong, thông qua khe màn cửa nhìn ao nước chạy dài đến vùng tối dưới bóng đêm.
Nước trong mỗi một cái ao nhỏ đều trong vắt vô cùng, một vệt ánh sáng chiếu lên, đều có thể chiết xạ ra lớp ánh sáng nhàn nhạt, đây vốn là một cảnh tượng thực đẹp, nhưng Linh Giang lại không có tâm tình thưởng thức, y luôn cảm thấy những ao nước phiếm ánh sáng đó như đôi mắt của vùng bình nguyên, ở nơi sâu dưới mảnh thổ địa này xa xôi nhìn chăm chú bọn họ.
Linh Giang cùng nước ao nhìn nhau chưa được lâu lắm, trước mắt bỗng nhiên bị một gương mặt to đùng choáng hết.
Sự thật chứng minh, người đẹp dù cho có tiến sát gần, mặt đặc biệt to, thì cũng vẫn sẽ đẹp như cũ.
Nhưng Linh Giang không hề bị sắc đẹp mê hoặc, giơ tay đè khuôn mặt tuấn tú không ngừng tiến lại gần của Ân Thành Lan lại, đẩy một cái: “Đi ra.”
Ân Thành Lan nhân cơ hội dùng xe lăn chắn ngay lối vào, sau đó nghiêng thân mình về phía trước một cái, thuận thế đổ người vào trong lều, đè Linh Giang chim nhỏ đang ngồi ở cửa mành xuống, đem y áp lên trên giường ngủ nhỏ.
Ân Thành Lan cúi đầu nhìn người, không nhịn được hôn hôn hai má Linh Giang: “Còn không muốn để ý đến ta?”
Đôi mắt Linh Giang lạnh lùng, lau sạch nước miếng trên mặt.
Ân Thành Lan cũng cảm thấy mình có chút tiện, lúc Linh Giang lì lợm la liếm dính trên người mình, bản thân không thấy có bao nhiêu hiếm lạ, nhưng chờ đến khi Linh Giang không để ý đến hắn rồi, chính mình lại không nhịn được mà tiện chít chít luôn muốn trêu chọc y.
“Ta thấy ngươi vừa rồi luôn nhìn ra bên ngoài, là nghĩ đến cái gì?” Ân Thành Lan áp lên người y, một bộ ý tứ muốn tán gẫu một lát.
Linh Giang hiện tại thấy hắn rất phiền, y chỉ muốn toàn tâm toàn ý tìm kiếm thuốc giải, những chuyện khác đều về sau lại nói, cố tình người này cứ nhất định lắc lư trước mặt y, mê hoặc y làm người ta chán ghét.
Giọng điệu không tốt lắm nói: “Chỗ này một năm bốn mùa ấm áp như xuân, ta đang nghĩ vì cái gì chung quanh lại không có dân chăn nuôi hoặc thú hoang cư trú.”
Ân Thành Lan nói: “Cương Bắc mặc dù là mùa hạ cũng rất lạnh, có thể người dân du mục đã quen với thời tiết lạnh giá, trái lại không chịu được loại khí hậu này.”
Linh Giang liền dùng một biểu tình “Ngươi ngốc chết đi được” nhìn hắn, nếu như dân chăn nuôi đã quen với lạnh giá, vậy bọn hắn cùng với các võ sĩ bộ lạc Tuyết Mạc cũng sẽ không có dáng vẻ vừa nhìn thấy nước nóng liền phấn khích như bất cứ lúc nào cũng đều muốn nhảy xuống như thế.
Ân Thành Lan dùng ngón tay cọ cánh môi Linh Giang, sau đó trượt đến hầu kết y, tiếp theo là lồng ngực, thanh âm cố ý đè thấp tràn ngập từ tính, thổi quét bên tai, mang theo dụ hoặc thâm thúy xa xôi: “Vậy ngươi cảm thấy là vì cái gì?”
Linh Giang cảm thụ được tay hắn sờ đến bên hông mình, bình tĩnh nhìn Ân Thành Lan: “Ta khuyên ngươi bây giờ nên dừng lại.”
Ân Thành Lan cố ý cọ cánh môi y: “Nếu như ta không đâu?”
Trong mắt Linh Giang bỗng nhiên chợt lóe lên nguy hiểm, không chờ Ân Thành Lan phản ứng lại, đã đột nhiên bị đẩy sang một bên, lật ngã nằm úp sấp trên tấm thảm da thú, vừa muốn ngồi dậy, liền bị Linh Giang lập tức dán lên đè lại.
Linh Giang cứng rắn đè chặt Ân Thành Lan, không cho hắn xoay người, một phen kéo đai lưng hắn, đem mình khảm tiến vào giữa hai chân hắn, nụ hôn ấm áp tỉ mỉ rơi xuống gáy nam nhân, như dã thú bắt mồi, liếm láp lên động mạch cổ của hắn, ngữ khí trầm trọng nói: “Ta nói rồi hiện tại ta không có tâm tình để ý đến ngươi.”
Ân Thành Lan nằm nhoài trên da thú nặng nề cười: “Có thật không.”
Nghiêng đầu ngậm lấy lỗ tai Linh Giang, đầu lưỡi nóng ướt chui vào.
Toàn bộ những gì Linh Giang làm là dã tính của hung cầm gây ra, nhưng Ân Thành Lan lại là nam nhân trưởng thành từ trong thâm cung tường cao mà tới, thủ đoạn ve vãn tán tỉnh hắn chưa từng dùng, cũng thấy qua không ít, trước đó hắn khinh thường sa lầy trong sắc đẹp, sống thực sự là thanh cao chính trực bát phong bất động, nhưng lần Linh Giang liều chết triền miên hôn môi trên nền tuyết đó như một cọng cỏ nhỏ, chui vào trong máu thịt hắn, ngày đêm gãi xương hắn, làm cho hắn thực tủy biết vị, chỉ có dựa gần vào người này, ôm chặt y, hôn môi y, mới có thể ngừng lại cơn ngứa ngáy triền miên hành hạ người khó nhịn kia.
Linh Giang bị hôn bất ngờ, cả người lập tức nổi lên da gà, tức khắc mềm nhũn ra, thoải mái hừ nhẹ một hơi, không áp được Ân Thành Lan, bị nam nhân một lần nữa lật thân kéo vào trong lồng ngực.
Ngay lúc trong lều đang diễn ra một mảnh kiều diễm, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng nước cùng với một tiếng thét chói tai.
Linh Giang nháy mắt tỉnh táo lại, đẩy Ân Thành Lan ra xông ra ngoài.
Ân đại các chủ vạt áo mở rộng, nhìn đỉnh trướng thở dài, cũng lập tức bó lại vạt áo, ngồi lên xe lăn trượt qua.
Sau khi hắn đi qua, thấy Linh Giang cùng hai võ sĩ Tuyết Mạc ở trần ướt nhẹp cả người với một thân quần áo xốc xếch ẩm ướt đồng dạng Liên Ấn Ca đứng ở bên cạnh một cái ao nhỏ.
Thần sắc Linh Giang nghiêm nghị, mà Liên Ấn Ca cùng hai vị võ sĩ Tuyết Mạc kia trên mặt đều là sợ hãi kinh hoảng.
Liên đại tổng quản cũng là người từng mang hơn trăm vạn hùng binh lên chiến trường, thế nhưng lại có thể bị dọa thành phó đức hạnh này.
Ân Thành Lan: “Chuyện gì xảy ra?”
Khuôn mặt Liên Ấn Ca trắng bệch, nói: “Ban nãy ta đi tiểu đêm, nhìn thấy mấy người ngâm trong ao, thoạt nhìn rất thoải mái, vì thế, vì thế cũng cởi quần áo nhảy xuống một cái ao. Mà vừa xong, ba người cùng ngâm với nhau bỗng nhiên biến mất ở trong ao.”
Ân Thành Lan: “Biến mất?”
“Giống như trong ao có thứ gì, lôi bọn họ kéo xuống, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã lôi một đại nam nhân vào trong nước, ngay cả thời gian giãy giụa cũng không có.” Liên Ấn Ca không nhịn được run rẩy.
“Hồ đồ! Không biết tình huống trong nước như thế nào mà các ngươi lại dám tự mình đi xuống, ngại mạng mình quá lớn phải không!” Ân Thành Lan lạnh lùng nói.
Linh Giang vung vung tay: “Không thể trách bọn họ, Thập Cửu ngươi xem, hơi nóng trên mặt nước đã không còn.”
Ân Thành Lan cúi đầu, nhìn thấy làn hơi nước vốn lan tỏa mông lung trên mặt ao đã tan hết, nước ao mờ mịt lập tức trong suốt lên, có thể nhìn thấy rõ ràng đáy ao không sâu lắm, đá cuội bên dưới rất mịn và trơn bóng.
Linh Giang ngồi xổm bên cạnh ao, nói: “Điều khiến cho bọn họ sợ chính là, những cái ao này căn bản không sâu, người vóc dáng cao thậm chí có thể đạp xuống đáy nước, có thứ gì cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng ba người kia cứ như vậy bị thứ gì đó lôi tuột vào trong nước, biến mất không còn thấy tăm hơi. Cái ao này chính là một trong số những cái ao nuốt người đó.”
Y chỉ vào một ao nước trong suốt trước mắt, ánh sao phản chiếu lên mặt nước, cỏ rong dưới đáy nước đung đưa, yên tĩnh như chưa có gì từng xảy ra.
Yên tĩnh khiến người ta sởn tóc gáy.
Linh Giang bỗng nhiên hả một tiếng, duỗi tay nhúng xuống nước, bị Ân Thành Lan bắt lấy cổ tay: “Chớ đụng lung tung.”
Linh Giang nói: “Hình như ta vừa trông thấy một làn sóng nước, không phải cùng hướng với những gợn sóng trong nước.”
————————————
Jojo: Nhi tử của hai người được thừa hưởng gien trội mà thành siêu cấp lưu manh đó nha (≧∇≦)