Gia Chính Là Loại Chim Như Vậy

Chương 46: Chương 46: Nước Hàn Hương (7)




Edit + Beta: Jojo Nguyen

Thời điểm khi con chim đưa tin thứ ba không có thu hoạch trở về, tiết trời đã rất lạnh, hướng về phía Bắc đi, bắt đầu đã có hoa tuyết lất phất bay.

Linh ngồi ở bên ngoài xe ngựa, nhìn tuyết trắng bay lả tả, bấm ngón tay tính toán, đã sắp ba tháng rồi, Ân Thập Cửu gia hỏa(*) kia thế nhưng một mẩu tin tức cũng không chịu tiết lộ cho y.

((*)Gia hỏa: tiếng gọi đùa người khác)

Y dường như không sợ lạnh mà chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng manh, đầu vai phủ một tầng tuyết mỏng, cứ như vậy ngồi ở giữa đất trời ngập tràn băng tuyết của Cương Bắc mênh mông, trầm tư nửa ngày, rốt cuộc đi tới kết luận: Ân Thành Lan mưu tính đã lâu, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, mà tới nay hắn vẫn không liên lạc với mình khả năng có hai lý do – một trong số đó, độc của hắn chưa phát tác, nên không vội vàng, thứ hai, hắn căn bản không nhớ nhung gì mình.

Linh Giang nhăn chặt mày, đối với kết luận này rất không vừa lòng, Ân Thành Lan chính là cái tảng băng cứng rắn, y ủ vào trong ngực đã lâu như vậy đều chưa chịu hòa tan, nhưng Linh Giang lại không phải con chim cực kỳ có kiên nhẫn, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ đối với Ân Thành Lan diễn một vở bá vương ngạnh thượng cung(*), đến lúc đó, ngủ cùng một ổ chăn cũng quá khó coi.

((*)Bá vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn“. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”)

Y muốn chính là Ân Thập Cửu đi theo y cả đời, chứ không phải một buổi tham hoan.

Linh Giang trầm ngâm chốc lát, bỗng nhiên kéo dây cương, con ngựa phun ra khói trắng, đạp hai, ba bước lên nền tuyết mới dừng lại.

Màn xe nhoáng lên, bị vén mở, một luồng hơi ấm hôi hổi xộc ra ngoài, Nghiêm Sở ló nửa khuôn mặt từ khe hở ra, thiếu kiên nhẫn nhìn y: “Chuyện gì?”

Linh Giang thấy hắn thoải mái trốn ở trong xe ngựa, khuôn mặt trắng trẻo đỏ ửng lên, vừa nhìn là biết thật sự rất dễ chịu, trong lòng liền sinh ra một cỗ u oán, lạnh nhạt nói: “Nước Hàn Hương ở nơi nào?”

Nghiêm Sở phóng tầm mắt ra xa, nhìn ngó tuyết lạnh trắng xóa sau lưng y, trong mắt ngoại trừ tuyết vẫn là tuyết, ngay cả con đường cũng chẳng thấy, ánh mắt mê mang lắc lắc đầu: “Ta chỉ biết nước Hàn Hương ở Cương Bắc, nhưng cụ thể ở chỗ nào cũng không rõ ràng lắm.”

“...”

Linh Giang thật muốn xé nát cái miệng hắn.

Tuy nhiên y cũng chỉ là nghĩ trong lòng, ngoại trừ Ân Thành Lan ra, Linh Giang vẫn chưa có ý định đi sờ mặt người khác.

“Vậy ngươi là thế nào biết nước Hàn Hương ở Cương Bắc?” Đành phải nuốt cơn tức xuống, hỏi.

Một đầu mành xe khác cũng lộ ra khe hở, Quý Ngọc Sơn đỏ mặt hướng Linh Giang vẫy tay: “Nếu không vội lên đường, tiến vào trong lại nói.”

Quý Ngọc Sơn nhìn hai vai Linh Giang rất mau phủ đầy sương và tuyết, mái tóc như thác nước điểm xuyết hoa tuyết trắng nhỏ nhặt, y lớn lên thật đẹp, bóng lưng ánh tuyết trắng thiên địa, tóc dài đen nhánh ở trong gió tung bay, quả thực là rực rỡ như một bức tranh chân dung tiêu dật ý thơ.

Nghiêm Sở theo bản năng bài xích Linh Giang tiến vào, lại bị Quý Ngọc Sơn âm thầm kéo kéo ống tay áo, đành phải bất đắc dĩ nói: “Ngươi, ngươi hóa thành chim rồi tiến vào.”

Linh Giang đảo mắt hóa thành tiểu lông vàng, bay vào trong xe ngựa, trước khi vào cửa, còn lấy cánh nhỏ chọc chọc vai Nghiêm Sở, ném cho hắn một ánh mắt khinh thường.

Phòng cái gì mà phòng, y còn chướng mắt đâu.

Trong xe ngựa trải một tấm thảm lông dê xa xỉ thật dày, người ngồi lên là mềm mại ấm áp, bên trong góc thả hai con lò sưởi thủ công tinh xảo, phát ra hơi nóng ấm sừng sực, không biết là đốt loại than nào, thế nhưng một chút khói sặc mũi đều không có, ngược lại còn tản ra mùi cây cỏ thơm ngát đặc biệt.

Bên ngoài gió tuyết rét lạnh, bên trong ấm áp như xuân, bố trí vừa nhìn là thấy rất dụng tâm.

Quý Ngọc Sơn rót cho Linh Giang một chén trà nóng thả lên bàn con ở trong xe.

Tiểu hoàng điểu liếc mắt nhìn, liền nhảy thẳng lên mép chén thả móng vuốt đi vào, có thể ở giữa mùa đông được ngâm trong một chậu nước như thế, nước nóng tràn qua vuốt, mạch máu khắp người đều như thức tỉnh lại, cái tư vị thoải mái từ móng vuốt đến kẽ lông, từ trong ra đến ngoài ấy, quả thực là khó có thể hình dung.

Tiểu hoàng điểu vẩy lông ngốc, vẻ mặt lãnh khốc thở dài một hơi: “Nói đi.”

Hai người trong xe ngựa nhìn thấy, bất chợt sinh ra một cỗ ghen tị lẫn ước ao.

Nghiêm Sở ôm trà nóng lại không uống, nhìn hơi nước mờ mịt, nói: “Ngươi muốn biết rõ nước Hàn Hương ở nơi nào, trước tiên phải biết nước Hàn Hương là cái gì đã.”

Quý Ngọc Sơn ôm đầu gối núp trong góc, phối hợp hỏi: “Là cái gì?”

Nghiêm Sở nói: “Tám loại thiên tài dị bảo này, sáu loại đầu đều là dược liệu hiếm thấy trên thế gian, chỉ cần là thuốc, bất luận sinh ra ở nơi nóng bức giá lạnh nào, đều là chỗ con người cũng có thể đến được, mà hai loại còn lại này lại không giống như vậy.”

Hắn có vẻ cũng có chút nghi hoặc, giọng nói không tự chủ trầm thấp xuống.

Linh Giang hỏi: “Không giống chỗ nào?”

Nghiêm Sở nói: “Hai thứ này không phải sinh ra ở trên đất, mà là sinh ra trên cơ thể vật sống.”

Linh Giang nghiêng đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào hắn: “Vật sống?”

Nghiêm Sở vô thức vuốt ve miệng chén trà, ừ một tiếng, cúi đầu nhấp ngụm nước trà, dường như không được thoải mái lắm, nói: “Tương truyền nước Hàn Hương là máu của một con rắn cả người trong suốt như băng đá, mà con rắn kia được đồn rằng sinh ra ở nơi Cương Bắc cực lạnh.”

Linh Giang thân là chim, bình thường đối với loài rắn có chút thù, phàm là rắn thì đều thích leo cây trộm trứng chim ăn, cho nên thù này từ lúc chưa phá vỏ đã kết thành, nghe vậy y banh mặt, như gặp phải đại địch nói: “Cương Bắc quá lớn, đi đâu tìm?”

Nghiêm Sở nói: “Lại đi không lâu nữa, lên đỉnh núi tuyết lớn, đến nơi lạnh nhất của Cương Bắc có lẽ là tìm được, nhưng đây cũng chỉ là có lẽ, bởi vì mặc kệ là con rắn này, hay là nước Hàn Hương, đều chỉ là truyền thuyết.”

Truyền thuyết thật thật giả giả, ai có thể nói rõ ràng đâu, nhưng cái truyền thuyến thật giả không xác định này lại là hy vọng sống còn của Ân Thành Lan, thần sắc Linh Giang tối tăm trầm mặc, một lát sau nói: “Mặc kệ là thứ gì, ta đều phải thử tìm một chút.”

Y nói xong rút móng vuốt từ trong nước ra ngoài, đứng ở trên thảm lông mềm mại, lắc lắc hạt nước trên vuốt chim: “Bây giờ chưa phải lúc quá lạnh, còn có thời gian, ta thả các ngươi ở đây, Thập Cửu mãi chưa có tin tức, ta phải trở về gặp hắn, sau đó chúng ta liền tiến lên núi tuyết.”

Tuyết lớn như ngừng lại, bốn phía đều im ắng, một trận gió nhẹ lướt qua, thổi lên mặt tuyết phát ra tiếng sàn sạt.

Linh Giang đang muốn bay ra khỏi xe ngựa, tìm một chỗ thích hợp cho hai người Nghiêm Sở, lại nghe Nghiêm Sở ở sau lưng bỗng nhiên nói: “Ngươi có phát hiện ra không, Ân Thành Lan cũng không hề sốt ruột tìm kiếm hai loại thiên tài dị bảo cuối cùng.”

Bóng lưng tiểu hoàng điểu khựng lại, Nghiêm Sở ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xám trắng tiêu điều không khác gì mặt đất, chậm rãi nói: “Bởi vì hắn cũng biết, hai vị thiên tài dị bảo cuối cùng sợ là không tìm được, hắn tìm mười năm, gian khổ trong đó chỉ có chính hắn hiểu rõ nhất, bắt đầu từ cái ngày hắn tìm tới ta kia, hắn đã sống thêm hơn mười năm, bây giờ Ngự Phượng các xảy ra chuyện, tương đương với việc hắn đã tự tay chặt đứt đường lui của chính mình, cho nên, có thể hắn căn bản cũng không có ý định đi tìm nữa.”

Linh Giang nháy mắt hóa ra hình người, đứng ở trên nền tuyết lạnh băng, tuyết lún rất sâu, gần tới đầu gối y, y đưa lưng về phía Nghiêm Sở, mặt không biểu tình nhìn tuyết trắng ngập tràn trong khoảng không yên tĩnh, nắm tay siết lại cùng lúc càng chặt.

Làm sao không nhận ra, y lại không ngốc.

Từ một khắc khi Ngự Phượng các xảy ra chuyện, Ân Thành Lan đưa ra lựa chọn kia y liền biết, huyết hải thâm thù mười năm giống như không khí không thể thiếu, phập phồng trong ngực hắn, không ngừng quẩn quanh phủ đầy chiếm cứ máu thịt, xương cốt hắn, hai mắt hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi chân tàn phế cùng mối thù bị phản bội, trong mộng của hắn toàn bộ đều là tàn ác cùng hoài nghi, sinh mệnh của hắn ngoại trừ báo thù lại không có thêm một ý nghĩa nào, hắn mặc dù là đứng ở nơi tiên cảnh nhân gian không tranh với đời, trong lòng lại vẫn cứ chất chứa ngờ vực tối tăm mơ hồ.

Hận thù là mối liên hệ duy nhất của Ân Thành Lan với thế giới này, bây giờ hắn chính là đang từng chút từng chút chặt đứt sợi dây, chờ dây nối đứt gãy rồi, hắn liền không chút vướng bận rời thế gian.

Ân Thành Lan đã sớm không muốn sống nữa, Linh Giang biết.

Khóe môi y mím thành một đường thẳng sắc bén, sắc mặt tái nhợt, trên môi trắng bệch, chỉ có một đôi mắt thâm trầm như đêm đen, y lạnh lùng câu môi, nói: “Hắn không tìm ta tìm, hắn không giải ta giải, hắn có muốn chết, trước tiên cũng phải hỏi ta có đáp ứng hay không.”

Nghiêm Sở bất ngờ liếc mắt nhìn y: “Ta cũng hi vọng hắn sống.”

Nếu không sáu loại thiên tài dị bảo trước đó chẳng phải đều ném cho chó ăn rồi, nhân tiện nói: “Nếu độc của hắn không phát tác, còn có thể chống đỡ thêm sáu tháng, nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh tìm được hai vị thuốc còn lại, Ân Thành Lan chính là có muốn chết, bản thần y cũng có thể cứu sống hắn.”

Linh Giang nhàn nhạt ừm một tiếng, Nghiêm Sở chui ra khỏi xe ngựa, nhặt roi ngựa lên, nói: “Đi thôi, chúng ta ở thôn xóm phụ cận chờ ngươi dẫn hắn về.”

Hắn ác ý cong môi: “Nếu hắn không về, liền trói hắn, không được nữa, liền dùng cường, ta nơi này còn có dược, ngươi cần không?”

Linh Giang trả về cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, đón gió lớn đi vào trong tuyết, đi không bao xa, lại xoay người trở về bên cạnh xe ngựa, nghiêm túc đưa tay ra, nói: “Cho ta.”

Vẫn là mang theo chút dược đi, vạn nhất Ân Thành Lan lại phản kháng kịch liệt giống như hoa cúc đại khuê mật đâu.

Linh Giang bay bảy ngày bảy đêm, gần như không nghỉ ngơi, rốt cuộc đuổi tới trận tuyết đầu tiên rơi xuống Trung Nguyên thì về tới Vạn Hải phong.

Lửa lớn đã ngừng, nhưng khắp nơi trên núi đều là cháy đen rách nát, đã từng là lầu các tinh xảo giờ chỉ còn lại mấy cây cột lung lay muốn sụp đổ, miễn cưỡng đứng thẳng cái thân hình cứng đờ, gió núi phất qua phát ra tiếng rên rỉ kẽo kẹt, như bất cứ lúc nào cũng có thể táng thân dưới biển rộng.

Linh Giang hạ xuống một mảnh đất khô cằn, nơi này từng là thư phòng Ân Thành Lan, tổ chim đắp bằng bùn của y bị đè dưới mấy miếng ngói vụn, đã rách nát đến không còn hình dạng.

Linh Giang suy nghĩ một chút, mổ một mảnh bùn thu vào, sau đó không lưu luyến thêm nữa, xòe cánh lướt bay đi ra ngoài.

Không biết có phải vừa trải qua một trận chiến hay không, bờ biển năm nay đặc biệt hoang vu tiêu điều, ngày thường tình cờ còn có vài chiếc thuyền nhỏ trôi trên chỗ nước cạn, bây giờ đã hoàn toàn không thấy.

Linh Giang lượn vòng trên không trung, mắt sắc chú ý tới quân doanh đóng quân bên ngoài thành Lâm Tân.

Tứ đại doanh treo soái kỳ triều đình, đúng là đội quân hoàng đế phái tới bao vây tiễu trừ Ngự Phượng các, trước đó y đã từng ở bên đường hỏi thăm qua, nửa tháng trước một trận lửa lớn thiêu cháy Vạn Hải phong, đốt sạch Ngự Phượng các, quân đội triều đình công chiếm ngọn núi, cuối cùng đem người Ngự Phượng các bức tử trên vách núi, Các chủ Ngự Phượng các Ân Thành Lan trọng thương mất tích, tung tích không rõ, trận trấn áp oanh oanh liệt liệt này lấy triều đình làm kẻ thắng cuộc, xướng vang lên ca khúc khải hoàn.

Đối nghịch với triều đình, đây là kết cục thảm thiết Ân Thành Lan phải trả giá.

Linh Giang lặng im không tiếng động hạ xuống một ngọn cây bên ngoài trại, đem thông tin y thu thập được làm phân tích đơn giản, có một chuyện y nghĩ không ra, Ân Thành Lan mưu tính trận chém giết này đến tột cùng là vì cái gì? Phàm là đầu óc không hỏng đều có thể biết đập nồi dìm thuyền(*) liều chết đến cùng không phải diễn biến như vậy.

((*)Đập nồi dìm thuyền: Phá phủ trầm châu, xuất xứ từ Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ, khi đó Tần đánh Triệu, vua Sở hay tin phong cho Tống Nghĩa làm thượng tướng, Hạng Vũ làm phó tướng dẫn quân cứu Triệu. Tống Nghĩa sau khi dẫn quân tới lại ngồi yên muốn đợi Tần Triệu đánh nhau mệt rồi mới tiến đánh, vì thế mở tiệc ăn uống no say mặc binh lính đói khát. Sau nhiều lần thúc giục không được Hạng Vũ bèn giết chết Tống Nghĩa cho quân qua sông giải vây Triệu. Sau khi qua sông, Hạng Vũ lệnh cho binh sĩ dìm hết thuyền, đập hết nồi niêu, nhằm chứng tỏ đây là một trận tử chiến không có đường lui. Cuối cùng đoàn quân sau khi kịch chiến 9 ngày đã đánh bại quân Tần)

Y trầm mặc nhìn binh lính qua lại trong doanh trại, bỗng nhiên một bóng người quen thuộc xuất hiện trong doanh trướng, cái đầu to như quả mơ vàng của Linh Giang cấp tốc phản ứng lại, đột ngột nhảy ra khỏi cành cây, chặn đứng thân hình kia.

Thân hình kia có một tấm khuôn mặt xa lạ, Linh Giang lại không chút do dự vọt tới trước mặt hắn.

Mắt của người nọ hoa lên, chỉ cảm thấy một cỗ sát ý ập tới, hắn vội vàng né sang một phía, kiếm bên hông bay ra khỏi vỏ vung ra ngoài.

Linh Giang tránh thoát kiếm khí, một móng vuốt đạp lên lưỡi liếm mỏng, cánh nhỏ mở ra, hiên ngang hùng dũng, như hùng ưng giương cánh.

Người nọ nhìn tiểu lông vàng lông tóc hỗn độn trong gió, không còn gì để nói, đành phải vẩy kiếm lên, vẩy rơi tiểu lông vàng.

Một lát sau, Linh Giang ngồi xuống doanh trướng của chủ soái.

Người nọ đi tới, xé rớt tấm mặt nạ da người đắp trên mặt: “Ngươi như thế nào nhận ra ta?”

Mặt Linh Giang không chút thay đổi nói: “Cái mông.”

Bước đi quá bại hoại.

Liên Ấn Ca sờ sờ cái mông, hai má đỏ lên, vẻ mặt giận dữ xấu hổ không chịu nổi: “Lẽ nào ngươi không có chuyện gì là đi quan sát mông ta sao?”

Dừng một chút, lại kêu lên: “Thập Cửu gia có biết chuyện này chưa?!”

Linh Giang: “...”

Ha, lần này tính ngươi thắng.

————————————

Jojo: chuỗi ngược này của Linh Giang phải nói là cực hợp bài Tuý Xích Bích. Vừa nghe nhạc vừa đọc truyện cảm xúc dâng trào lắm ý ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.