Edit: Cesia
*****
Cổ Hạo Nhiên nhìn thoáng qua Điệp Y, biết Điệp Y sẽ không lấy chuyện này ra đùa, vì thế đợi cho Điệp Y ra ngoài liền đóng cửa lại, hai người quay trở lại lần nữa để trả lại chìa khóa, lần này Cổ Hạo Nhiên cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp ném trả chìa khóa lên giường liền rút đi, cho dù ngoại công hắn có tỉnh lại cũng cho rằng bản thân trượt tay làm rớt.
Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y lập tức y theo đường cũ phản hồi, lần đầu tiên làm đạo tặc năng lực thừa nhận của Cổ Hạo Nhiên rõ ràng không cao bằng Điệp Y, mắt thấy thành công phản hồi lỗ chó, đắc ý vênh váo một cái liền trượt chân, tuy còn không đến nỗi ngã sấp xuống, nhưng tảng đá dưới chân cũng đã bị đá rớt xuống hồ, náo động nhóm người đang tuần tra chung quanh tức thì đều tụ lại đây.
Cổ Hạo Nhiên biến sắc nắm lấy Điệp Y vừa muốn chạy, Điệp Y phản thủ túm lấy Cổ Hạo Nhiên lạnh lùng nói, “Thành sự thì ít, bại sự có thừa.” Dứt lời đem gánh nặng trong tay giấu ở tảng đá bên hồ.
Cổ Hạo Nhiên nghe Điệp Y ghé vào tai hắn nói, khí giận nhất thời bộc phát, còn chưa kịp phát giận, cánh tay đã bị Điệp Y túm lấy cùng nhảy vào trong hồ. Cổ Hạo Nhiên vốn không biết bơi bị Điệp Y cưỡng ép kéo xuống nước, tất nhiên là muốn trồi lên, Điệp Y gắt gao túm chặt lấy Cổ Hạo Nhiên không cho hắn động, Cổ Hạo Nhiên giãy dụa vài cái bỗng dưng hiểu được, xoay người ôm chặt lấy Điệp Y, cố gắng vận công để bình ổn lại.
Điệp Y gặp Cổ Hạo Nhiên hiểu được, lập tức ngước mặt nhìn lên trên để xem xét động tĩnh trên mặt hồ, tùy ý mặc cho Cổ Hạo Nhiên ôm nàng. Lúc nãy nếu chạy, cho dù công phu che giấu của Cổ Hạo Nhiên có tốt bao nhiêu, cộng thêm chính mình không có nội công, khẳng định sẽ bị đuổi kịp, cho dù đuổi không kịp kinh động người trong phủ, ở Bách Bảo Hội còn dám lộ ra bảo vật ra sao, nếu y theo lời của Cổ Hạo Nhiên dựa theo tính tình của ngoại công hắn, khẳng định sẽ không nói hai lời lập tức nhảy ra nói bảo vật là trộm của hắn, đến lúc đó mặt mũi của Cổ gia đúng là quăng hết, hiện tại lấy bất biến ứng vạn biến mới là phương pháp tốt nhất.
Bên trên mặt hồ nhanh chóng tụ tập không ít kẻ đi tuần, nhìn xem ánh đuốc sáng rực cũng đủ biết, Điệp Y mở to hai mắt quan sát, vừa nhìn thấy sào trúc quét xuống đáy hồ thăm dò, liền ôm Cổ Hạo Nhiên nhẹ nhàng di chuyển sang vị trí khác, mực nước hồ nói sâu không sâu nói nông cũng không nông, khoảng chừng hai thước, Điệp Y một tay vịn vào nham thạch bên cạnh, một bên tận lực tránh né sào trúc.
Người phía trên mặt hồ không vội vã tán đi, ở dưới nước Cổ Hạo Nhiên đã nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng, Điệp Y từng có huấn luyện chuyên môn, nín thở vài phút không thành vấn đề, nhưng Cổ Hạo Nhiên cái tên vịt lên cạn kia thì không xong, một mặt hai cánh tay không tự chủ được gắt gao ôm chặt lấy Điệp Y, một mặt cố cưỡng chế dục vọng muốn hô hấp, hai phút đối với hắn đã là cực hạn.
Điệp Y chuyên tâm quan sát động tĩnh trên mặt hồ, cảm giác thân thể vốn cứng ngắc của Cổ Hạo Nhiên bỗng nhiên căng ra sau đó mềm nhũn vô lực, không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cổ Hạo Nhiên hai mắt nhắm nghiền, thần sắc trên tuy rằng không nhìn thấy rõ lắm, thân thể lại phản ánh rất trung thực.
Điệp Y không khỏi nhíu nhíu mày, đảo mắt nhìn lên phía trên, ánh đuốc vẫn còn chưa biến mất, lập tức buông ra cánh tay đang nắm lấy nham thạch, ôm Cổ Hạo Nhiên hướng lên trên, ẩn nấp ở nơi ánh đuốc không thể chiếu tới, Điệp Y thật cẩn thận chỉ lộ ra miệng ở mặt nước, nhẹ nhàng hấp vào mấy hơi, sau đó lại lặn xuống nước hôn lên môi của Cổ Hạo Nhiên, thân mình của Cổ Hạo Nhiên căng cứng một chút lập tức dính sát vào môi của Điệp Y, hấp thụ không khí từ nơi đó.
Cổ Hạo Nhiên hút vào một ngụm không khí thần trí thanh tỉnh lại rất nhiều, không khỏi ấn Điệp Y xuống muốn tự mình trồi lên thủy diện, Điệp Y thân thể trầm xướng lập tức lấy đà túm lấy Cổ Hạo Nhiên ấn xuống dưới không cho hắn trồi lên, Cổ Hạo Nhiên giãy giụa vài lần vẫn không thoát được, nhất thời trợn mắt trừng Điệp Y.
Điệp Y ở trong nước có thể thấy mọi vật nhưng cũng không thèm đếm xỉa đến cái nhìn trừng trừng của Cổ Hạo Nhiên, vẫn như trước hắn vừa giãy giụa muốn lên nàng liền lập tức ấn hắn xuống, ở trong nước Cổ Hạo Nhiên đấu không lại Điệp Y, chỉ có thể trợn mắt với hắc ám bao vây xung quanh, cực lực nhẫn nại thân thể không khỏe.
Điệp Y cứ cách hai phút lại tiếp khí một lần, Cổ Hạo Nhiên thật sự không có biện pháp đành phải nhẫn nại, lại không hiểu Điệp Y lo lắng, giống hắn loại vịt lên cạn, vừa thoát khỏi nước gặp được không khí còn không phải thở hồng hộc hấp cho đủ hay sao, mà người của Phương phủ đều là cao thủ, giữa sự tĩnh lặng của ban đêm tất nhiên có thể nghe ra được tiếng hít thở, vậy chẳng phải rõ ràng là đang nói nơi này có người, mau tới bắt ta đi.
Người trên bờ đợi một hồi không có gì dị thường, liền thu hồi sào trúc, Điệp Y thừa dịp khoảnh khắc bọn họ thu hồi sào trúc nhanh chóng mang theo Cổ Hạo Nhiên bơi trở về, thời điểm sào trúc cắt qua thủy diện Điệp Y đã trở về nguyên lai vị trí, tiếng động gây ra nếu không có tiếng gậy trúc khuấy động trong nước che lấp tất nhiên sẽ có người phát hiện ra trong nước có người, Điệp Y tuyệt đối không cho phép có chút sai lầm.
Khẽ khàng từ dưới nước nhô ra đầu, Điệp Y vẫn ấn đầu của Cổ Hạo Nhiên xuống không cho hắn trồi lên, trong bóng đêm không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, nhưng Điệp Y có thể cảm giác được có người, đây là kế dụ địch, Điệp Y tựa vào thành hồ không động đậy, những người này sớm muộn gì cũng sẽ đi, chỉ có điều Cổ Hạo Nhiên ở dưới nước quả thật là mối phiền toái, lúc này không thể phát ra bất kỳ tiếng động nào, hai người ngay từ đầu là Cổ Hạo Nhiên ôm Điệp Y lúc này đã chuyển thành Điệp Y gắt gao khóa chặt lấy Cổ Hạo Nhiên, hai chân khóa hai chân, hai tay khóa hai tay, giữa hai người không có đến một tia khe hở, nếu đổi lại là người khác khẳng định là đã sớm hạnh phúc đến chết ngất đi, bất quá đối với kẻ đang ở trong nước sắp bị ngạt chết như Cổ Hạo Nhiên mà nói chính là tra tấn, tra tấn đến chết.
Chờ lâu trong nước cũng không phải cách, Điệp Y ở dưới nước hung hăng nhéo Cổ Hạo Nhiên mấy cái, hy vọng hắn hiểu được ý tứ của nàng, đừng cô phụ hắn tự xưng mỹ danh tài tử, sau đó mới chậm rãi đẩy hắn lên trên. Cổ Hạo Nhiên nguyên bản bị ngộp đến cả đầu đều choáng váng, bị Điệp Y hung hăng nhéo mấy cái mới hoãn lại thần, tiếp theo liền cảm giác được thân mình bị nâng lên, trong lòng thanh minh thần trí vừa chuyển liền hiểu được ý tứ của Điệp Y.
Lập tức lộ ra miệng và mũi trên mặt nước, cố nén cảm giác lồng ngực sắp nổ tung, tận hết khả năng khẽ hô hấp một chút, sau đó mới chầm chậm thở ra rồi lại hấp vào, cái này rõ ràng chính là bày Mãn Hán toàn tiệc ra trước một mặt kẻ sắp chết đói, lại bảo hắn chỉ được chậm rãi nhấm nuốt, trò tra tấn này có thể được xếp vào Mãn Thanh mười đại khổ hình.
Thật vất vả lắm Cổ Hạo Nhiên mới khôi phục đến trạng thái bình thường, những kẻ ẩn nấp xa xa hẳn cũng đã rút lui, Cổ Hạo Nhiên vừa muốn lên bờ chạy trốn, Điệp Y lại túm lấy hắn thần sắc nghiêm túc nhìn hắn, Cổ Hạo Nhiên ngẩn người tuy không hiểu cũng chỉ bất động nhìn Điệp Y, Điệp Y cũng không giải thích chỉ nhắm mặt lại cảm giác động tĩnh xung quanh.
Sắc trời sáng dần, bình minh ló dạng phá tan hắc ám, Cổ Hạo Nhiên không rõ Điệp Y rốt cuộc đang chờ cái gì, nhưng vẫn trầm tĩnh không thúc dục, xem phản ứng đêm qua, ở phương diện này Điệp Y rõ ràng là người trong nghề, tuy rằng không biết vì sao nàng làm vậy, bất quá Cổ Hạo Nhiên tin tưởng Điệp Y nhất định là đang chờ gì đó. Quả nhiên trong khoảng thời gian chờ đợi ở trong nước vẫn có vài người luân phiên lui tới, tuần tra càng thêm thường xuyên.
Cổ Hạo Nhiên kinh ngạc việc Điệp Y liệu định như thần, ý niệm bội phục khó được nảy sinh trong đầu, Điệp Y đột nhiên mở mắt, ngay thời điểm bầu trời nói sáng không sáng, nói tối cũng không tối, Điệp Y nắm lấy Cổ Hạo Nhiên nhảy lên bờ, Cổ Hạo Nhiên không nói hai lời đi theo phía sau, Điệp Y thuận tay tìm được gánh nặng giấu trong hốc đá lúc trước, thấp giọng nói, “Đi mau.” Cổ Hạo Nhiên đã sớm đã đi trước dẫn đường.