Gia Có Điêu Phu

Chương 25: Chương 25: Bách bảo hội




Edit: Cesia

*****

Gian nhà chính có chút trầm mặc Cổ Chấn lại nói, “Sắp đến Bách bảo hội hai năm một lần ở Lê Châu, cũng chính là tháng sau, ta xem cứ để Hạo Nhiên Hạo Ảnh hai huynh đệ bọn chúng đi cùng với hai con dâu, Hạo Nhiên, đây là đại sự đầu tiên con chưởng quản Cổ gia, không được thất bại, cũng là Cổ gia chúng ta lần đầu tiên lấy tư cách Thánh Thiên vương triều đệ nhất môn đình tham dự đại hội, liên quan đến thể diện, cẩn thận hành sự.”

Cổ Hạo Nhiên trừng mắt liếc Điệp Y một cái cao giọng nói, “Cha yên tâm, cổ gia chúng ta mà ra tay khẳng định là tốt nhất.” Cổ Chấn gật đầu liền không nói nữa, lập tức nhất đại gia tử đều đi qua chúc mừng, buổi tối vô cùng náo nhiệt.

Ngày thứ hai Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Ảnh sớm tinh mơ đã xuất môn, ngũ tẩu Linh Tĩnh cũng chân trước chân sau theo bọn họ đến, nhìn thấy Điệp Y đang lật xem gì đó, không khỏi mỉm cười nói, “Điệp Y, đang xem gì đó?”

Điệp Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua Linh Tĩnh lạnh nhạt nói, “Có chuyện?”

Linh Tĩnh tự ngồi xuống khẽ mỉm cười nói, “Tẩu nghĩ Điệp Y nhất định không biết Bách bảo hội là gì, lần này chúng ta là lần đầu tiên lấy tư cách đệ nhất môn đình tham dự, không thể làm mất mặt mũi của Cổ gia, bản thân Hạo Nhiên hành sự thấu triệt nhưng đối với chuyện giải thích với người khác có thể sẽ không được rõ ràng, cho nên tẩu đến phòng ngừa khả năng Hạo Nhiên có chỗ nào quên nói, cùng tán gẫu với Điệp Y, có cơ sở để chuẩn bị sẵn cũng tốt.”

Điệp Y buông quyển sổ trong tay, dựa lưng vào ghế nhìn chăm chú vào Linh Tĩnh, nữ nhân này tâm tư linh hoạt lại trí tuệ, biết rõ Cổ Hạo Nhiên sẽ không giải thích gì với nàng, cho nên mới tự mình đến đây nói cho nàng, lập tức hơi gật đầu nói, “Nói đi.”

Nguyên lai Bách bảo hội tổ chức hai năm một lần, toàn bộ Thánh Thiên vương triều chỉ có những người có thân phận và tài phú, xếp vào hàng mười môn đình đứng đầu mới có tư cách tham gia, Bách bảo hội tên cũng như ý nghĩa tương tự như một buổi triển lãm bảo vật, tăng thêm địa vị của chính mình, xứng đáng với thanh danh của gia tộc, mỗi đại hội mỗi môn đình đưa ra bảo vật so đấu, tất cả đều là bảo vật trong bảo vật, quý giá trong quý giá, không vật nào không phải là hi thế trân bảo.

Quy củ của đại hội mỗi môn đình phải đưa ra ít nhất hai món bảo vật, món bảo vật nào được đại hội công nhận xếp vào ba vị trí đứng đầu đều sẽ được dâng lên cho hoàng đế đương triều, hoàng đế tất nhiên cũng sẽ ban thưởng xuống, đây chính là vinh quang mọi người công nhận, cũng chính là tượng trưng cho thân phận tài phú địa vị, cho nên các gia tộc không ngừng thu gom, biến thành một cuộc chiến tranh đấu.

Buổi chiều Minh Thanh cố ý lại đây dặn Điệp Y mang theo nhiều y phục một chút, bởi vì Lê Châu cách Phần Châu đại khái có mười ngày lộ trình, đến nơi còn phải bố trí sắp xếp sân triển lãm, còn có rất nhiều chuyện bề bộn cần phải thu xếp, cho nên ngày mai sẽ khởi hành đến Lê Châu, Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Ảnh cũng vì vậy mà hôm nay mới vội vàng đi ra ngoài thu xếp công việc.

Điệp Y nhìn nương, đại tẩu, nhị tẩu, tam tẩu, tứ tẩu đưa tới nào y phục, phối sức, đồ ăn vặt, còn rất nhiều thứ không biết gọi là cái gì, nói là trên đường vạn nhất muốn ăn tùy tay thì có thể lấy, một đống hành lý đó muốn chính nàng thu xếp, còn cả buổi chiều tha thiết dặn dò cùng thật tình quan tâm, Điệp Y trong lòng không khỏi có chút ấm áp, lần đầu tiên xuất môn có người quan tâm, lần đầu tiên có người giúp đỡ chuẩn bị hết thảy mọi thứ, khuôn mặt tươi cười thân thiết làm cho người ta có cảm giác dễ chịu khoan khoái, nhưng cũng thật không được tự nhiên.

Ngày thứ hai mọi người của Cổ gia đều ra tiễn, Cổ Hạo Nhiên nghẹn họng nhìn, “Làm cái gì, cũng không phải lần đầu tiên xuất môn, có cần tới nhiều người như vậy đi tiễn không?”

Phương Lưu Vân kéo tay Điệp Y nói, “Chúng ta là tới tiễn Điệp Y, ai đến tiễn ngươi, tân con dâu của ta mới vào cửa có vài ngày đã xuất môn, ta sợ nàng cực khổ a.”

Tam tẩu Bạch Thiên cười khanh khách nói, “Chúng ta là thương Điệp Y, đệ thật nghĩ là chúng ta đến thương đệ à? Đệ xem cũng là lão ngũ tự giác, đã sớm trốn sang một bên đứng, chỉ có đệ thật đúng là không tinh minh gì hết.” Cổ Hạo Nhiên vừa nghe lập tức trợn trắng mắt, xoay người đi tới đứng bên Cổ Hạo Ảnh vẫn đang dựa vào xe ngựa cười hì hì.

Chúng nữ một phen quyến luyến ly biệt, rốt cuộc Điệp Y cũng chịu không nổi lui ra vũ đài, Cổ Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt trầm như nước của Điệp Y, tâm tình không khỏi có chút sảng khoái trở lại, Điệp Y không thích om sòm ầm ĩ, vừa rồi nghe nhất chúng nữ tử một phen lê thê dài dòng dặn dò, ngay cả bản thân hắn nghe đầu còn choáng váng, Điệp Y có thể tốt tính không đánh người xem ra lực nhẫn nại đã thật kinh người.

Xe ngựa chạy đến bến tàu, bốn người lên thuyền lâu của Cổ Hạo Nhiên, nghịch dòng hướng Lê Châu.

Dọc theo đường đi cảnh sắc so với lúc trở Phần Châu khác biệt rất lớn, xa xa không có non sông nước biếc, chỉ có bến tàu sầm uất mọc san sát nhau, thuyền buồm qua lại tấp nập, hai bên bờ người đi đường vội vàng hành tẩu, cảnh tượng phồn vinh thịnh vượng.

Một hàng người chờ sẵn ở bến tàu Lê Châu nghênh đón nhóm người Cổ Hạo Nhiên, chính là tổng quản phụ trách trà nghiệp ở Lê Châu của Cổ Hạo Ảnh, vị mập mạp trung niên kia đầu tiên hành lễ với Cổ Hạo Ảnh, sau đó hành lễ với Cổ Hạo Nhiên, kết quả vừa nhìn thấy Điệp Y đứng bên cạnh Cổ Hạo Nhiên, hắn nhất thời há hốc miệng đứng ngây ra như phỗng ở một bên, Linh Tĩnh nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Cổ Hạo Nhiên, không khỏi cười nói, “Tài tổng quản, vị này là tân hôn thê tử của Hạo Nhiên chúng ta.”

Vị Tài tổng quản kia lúc này mới cả kinh hoàn hồn, lập tức xấu hổ nói, “Lục thiếu gia cùng lục thiếu phu nhân thật đúng là trai tài gái sắc, tương đắc ích chương (*), lão Tài hôm nay nhìn thấy mới biết được trên đời này cư nhiên còn có hai người siêu phàm thoát tục như thế, thật sự làm lão Tài đại khai nhãn giới, lục thiếu gia, cung hỉ, cung hỉ.”

(*) Tương đắc ích chương: phối hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh, càng thêm rực rỡ.

Cổ Hạo Ảnh cười tà nói, “Đi thôi, ở trên thuyền mười ngày ta mau sắp buồn chết, còn không mau đi trước dẫn đường.” Mười ngày mặt trời treo cao xem như kiến thức phương thức Cổ Hạo Nhiên cùng Điệp Y ở chung, không việc gì cũng phải cắn một ngụm mới được, dù sao chính là không cho kẻ khác sống yên ổn, hoan hỉ mười ngày xem hai người bọn họ dùng phương thức ngươi tới ta đi trao đổi với nhau, Cổ Hạo Ảnh xem như hoàn toàn bội phục Điệp Y, lén lút nói với Cổ Hạo Nhiên, nữ nhân này tính tình trời sinh y chang một khối băng, nếu muốn nàng ta có nhân khí, nhiệm vụ nặng nề xa xôi nha, đệ cứ chậm rãi mà mài đi.

Đoàn người mang theo hai rương sắt lớn, đến tư trạch mà Cổ gia đã đặt mua, mặc dù không sánh kịp Cổ gia tráng lệ, huy hoàng, nhưng cũng là tú lệ thanh nhã, mang đến cho người ta cảm giác thoải mái tự tại.

Buổi chiều trên bàn ăn Cổ Hạo Nhiên trừng mắt liếc Điệp Y một cái mới nói, “Ta muốn sở hữu tư liệu bảo vật của chín gia tộc còn lại, ngươi động tác càng nhanh càng tốt.” Tuy rằng công khai tranh đấu nhưng liên quan đến công việc, Cổ Hạo Nhiên sẽ không hàm hồ.

Điệp Y hơi nhíu mày trầm ngâm liền hiểu được, đây chính là biết người biết ta, các môn đình đưa ra bảo vật không thể vô cùng trân quý, cũng không thể quá mức tầm thường, quá trân quý sẽ không tránh khỏi khiến cho thiên tử đố kỵ, tuy nói cuối cùng cũng sẽ dâng lên cho hoàng đế, nhưng không cam đoan hoàng đế sẽ không muốn cái thứ hai, đến khi đó biết đi đâu tìm cái thứ hai. Quá tầm thường rõ ràng chính là chịu nhân châm chọc, thể diện của gia tộc đều mất hết, nếu biết đối phương mang đến thứ gì, có được quyền chủ động lựa chọn không cần nghi ngờ muốn bao nhiêu thể diện cũng đều được.

Điệp Y hơi gật đầu, Băng Kỳ vừa lên bờ cũng đã sai người đi trước thu thập tin tức, trước hai mươi ngày chuẩn bị, cũng chính là việc này.

Mấy loại tin tức này muốn gấp cũng gấp được, ngày thứ hai đem công tác chuẩn bị giao cho Tài tổng quản và nhóm hộ vệ Phong, nhóm người Cổ Hạo Nhiên một hàng năm người nghênh ngang đi dạo phố. Còn mấy ngày nữa là đến Bách bảo hội, toàn bộ Lê Châu nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, dòng người cũng đông đúc nhộn nhịp hơn gấp hai lần so với ngày thường, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, ai nấy đều vẻ mặt hưng phấn, bởi vì Bách bảo hội cho phép mọi người vào tham quan, dựa vào thế lực của thập đại môn đình, tất nhiên không sợ phát sinh chuyện có người đến cướp bóc.

Một hàng năm người dung mạo quá mức xuất chúng, đi đến đâu cũng đều hấp dẫn tất cả mọi người ngoái đầu lại nhìn, đám người Cổ Hạo Nhiên đã sớm tập thành thói quen, Điệp Y thì không sao cả, mặt càng lạnh cảm xúc gì cũng nhìn không ra, Linh Tĩnh dung mạo mặc dù không thập phần xuất chúng, khí chất cũng là nhất lưu, dọc theo đường đi thản nhiên mỉm cười giảng giải cho Điệp Y ven đường bày bán thứ gì, thứ gì ăn ngon, nơi này có đặc sản gì, Điệp Y mặc dù không mở miệng đáp lại, nhưng cũng là mở to mắt đem mọi thứ thu hết vào trong mắt.

Đang lúc vừa đi vừa tán gẫu phía trước đột nhiên truyền đến tiếng khóc tê tâm phế liệt, Minh Thanh cùng Cổ Hạo Ảnh đều thuộc loại thích xem náo nhiệt, vì thế lôi kéo mấy người đi tới xem náo nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.