Gia Có Điêu Phu

Chương 55: Chương 55: Bị thương




Điệp Y liếc mắt nhìn bầy rắn, trước kia nàng đã có dịp chạm trán loài rắn này trong một nhiệm vụ ở A Rập. Loài này phản ứng nhạy với mùi máu, rất dữ tợn và cực kì độc. Chúng sống thành bầy lớn và thường lẩn trốn rất khéo léo dưới cát, tuy nhiên nếu địa bàn bị xâm phạm thì chỉ trong nháy mắt, cả bầy rắn sẽ túa ra bủa vây kẻ địch, khẩn trương tiêu diệt.

Loại rắn này không bao giờ chủ động tấn công, chỉ cần đối phương không có hành động khiêu khích thì chúng sẽ không công kích. Chỉ có điều loài này rất thích mùi máu tươi, một khi đã đánh hơi được mùi thì chúng sẽ phát cuồng, gặp sinh vật sống sẽ lao vào cắn nuốt bằng sạch. Con vật nào không may rơi vào ổ dục xà thường không có cơ hội chạy thoát, nếu nó đứng yên chịu trận thì chẳng bao lâu sẽ chết ngạt dưới sức nặng của bầy rắn, nhưng chỉ cần nó động đậy, dục xà sẽ lập tức cắn chết luôn.

Điệp Y bình tình nhìn bầy dục xà lúc nhúc trước mặt, chuyện này hiển nhiên đã nằm ngoài dự liệu của bọn Cổ Hạo Nhiên. Trong lòng Điệp Y thầm thán phục người nhà họ Cổ, không khó để nhìn ra lòng bọn họ đang hãi sợ đến nhường nào, ấy thế mà từ nhóm Hoa Cận, Linh Tĩnh đến hai đứa bé đang run lẩy bẩy trong tay, không một ai la hét hoảng loạn.

Điệp Y trầm giọng hỏi: “Chúng nó sợ cái gì?”

“Không biết, trong sách không có ghi chép về cái đấy, chỉ viết rằng chúng vô cùng hung tàn. Điệp Y, mau về đi, đem bọn nhỏ rời đi, nơi này…rất nguy hiểm.” Linh Tĩnh run rẩy đáp, nàng từ nhỏ đã tập đọc sách, lớn lên kiến thức vô cùng rộng lớn.

Điệp Y chau mày, do dự nhìn sang phía Cổ Hạo Nhiên. Nụ cười của Cổ Hạo Nhiên càng lúc càng rõ, ý cười giòn giã. Điệp Y ngờ vực: “Ngươi cười cái gì?”

Không nhìn Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên nhẹ nhàng đáp: “May mắn là ta đã để ngươi lại cuối cùng, vậy là Cổ gia vẫn còn hi vọng, đừng bao giờ quên ngươi là thê tử của ta, sau này Cổ gia còn phải dựa vào ngươi.”

Ánh mắt Điệp Y dao động, lát sau mới hừ ra một tiếng: “Ngươi là người của ta, ta đã không muốn ngươi chết thì dù cho Diêm Vương lên đòi ngươi cũng không được đi.” Dứt lời ôm Mộng Tầm, Mộng Tâm quay đi, mang theo những ánh nhìn phức tạp của mọi người.(hơ hơ, Diêm ca gặp Điệp Y còn phải khúm núm dâng trà mời nước, làm gì có gan đến đòi người)

Bước đến cạnh một tảng đá lớn bên sườn dốc, Điệp Y đặt Mộng Tầm đứng lên đó rồi trao Mộng Tâm cho nó: “Đứng yên ở đây, nhớ là không được cử động hay đi bất kì đâu.”

Mộng Tầm mặt mũi trắng bệch vì sợ, nhưng vẫn ôm ghì lấy Mộng Tâm bé bỏng vô tư, kiên định nói: “Mộng Tầm nghe lời, Mộng Tầm chờ tiểu thẩm thẩm.”

Điệp Y ừ một tiếng rồi quay ra nhổ hết cỏ dại xung quanh tảng đá, cởi áo bó thành một bó lớn cầm theo, trở lại chỗ ban nãy. Vẫn khí chất lạnh lùng ấy, nàng nói lớn: “Không cần trả lời, nghe ta nói, loài rắn này rất sợ lửa, dùng hỏa công nhất định đẩy lui được bọn chúng. Chỉ có điều nơi này cỏ cây rậm rạp, lửa sẽ lan rất nhanh, các ngươi tự tính toán thời gian cho hợp lí, tốt nhất là hãy trèo lên cây, theo ta nhớ loài rắn này sẽ không bò lên đó. Đúng sai không chắc chắn, các ngươi cứ quan sát trước rồi hẵng hành động.” Cổ Hạo Nhiên nghe nàng nói vậy thì nhìn lên cây, quả nhiên không có rắn bò trên đó. Trên đời có loài rắn không ưa cây cối, thoạt nghe thật kì lạ, không ngờ lại là sự thật.

Điệp Y nói xong cũng không quan tâm Cổ Hạo Nhiên có trả lời hay không, lập tức châm lửa vào bó cỏ trên tay, ném thẳng vào một bụi cỏ tươi tốt gần chỗ Cổ Hạo Nhiên đứng. Chỉ trong tích tắc lửa đã bùng lên mạnh mẽ, nương gió lan dần qua phía bọn người Cổ Hạo Nhiên.

Luồng nhiệt theo gió bất thình lình phả vào bầy dục xà đang nhàn nhã, khiến chúng cuống cuồng trườn như bay trên mặt đất. Hóa ra bọn này sợ lửa thật, Điệp Y thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại hồi trước gặp loài rắn này đã để ý quan sát, ban ngày trên sa mạc là thời điểm chúng luôn tránh, kể cả vây khốn con mồi cũng phải thay phiền từng nhóm một lên mặt cát, tập tính này hiển nhiên chỉ có thể có ở một loài kị nóng. Điệp Y hài lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, xem ra khả năng quan sát của nàng hoàn toàn đáng tin cậy.

Cổ Hạo Nhiên cảm nhận được sự rối loạn bồn chồn của đám rắn trên người; thấy lửa càng lúc càng lan gần về phía bọn họ, đàn rắn cũng lục tục kéo nhau chạy theo hướng ngược lại, hắn vui mừng khôn xiết, một mặt coi thế lửa, một mặt để ý hành động của dục xà.

“Hạo Ảnh, trên người người hết rắn rồi, mau lên cây.” Cổ Hạo Dương vừa nhìn thấy rắn trên người Cổ Hạo Ảnh lui hết bèn hét to lên. Cổ Hạo Ảnh nghe vậy, lập tức xoay ngưởi nhảy lên, sau vài nhịp đã lên đến ngọn cây.

Cổ Chấn quát: “Đi trước đi, nhằm hướng không có dục xà khẩn trương thoát thân, thoát được người nào hay người đấy, lửa không có mắt đâu, Điệp Y, con cũng đi mau lên, bọn ta nhanh nhẹn hơn con, không cần chờ, chạy mau lên.”

Cùng lúc đó, Cổ Hạo Nhiên cũng hét lớn: “Điệp Y, ngươi đi ngay cho ta, nhược điểm của chúng ta đã nắm được rồi, sẽ không sao đâu. Công phu của ta hơn ngươi, ngươi xuống trước, ta sẽ đuổi theo sau, đi đi.” Bị vây trên núi thế này, nếu không đốt lửa thì thôi, một khi đã cháy, khả năng chạy thoát thật sự mong manh như sợi chỉ.

Điệp Y thấy kế hỏa công của mình có tác dụng cũng tự biết sức tàn phá của đám cháy này không hề nhỏ, lập tức xoay người bước đi. Dù sao cũng đã giúp bọn họ một phen, không cần lấy tính mạng ra đảm bảo thêm nữa.

“Hạo Nhiên, cẩn thận.”

“Tiểu Lục…” Những tiếng la hoảng sợ cất lên chói tai, Điệp Y nhìn lại liền thấy đúng lúc Cổ Hạo Nhiên quay sang nhìn nàng, mấy con dục xà đang kích động trên lưng hắn liền cảm nhận được chuyển động, nhất loạt giương nanh nhằm gáy Cổ Hạo Nhiên mổ xuống như chớp.

Điệp Y mắt mở trừng trừng, không chút chần chờ vung tay lên. Một tia sáng lãnh lẽo bắn ra. Cổ Hạo Nhiên liền thấy một vật gì đó đâm thẳng về phía hắn. Sửng sốt nhìn Điệp Y, sát ý trong mắt nàng chói lòa như vầng sao chổi xẹt qua. Xoạt, kình phong rít bên tai Cổ Hạo Nhiên. Má hắn rát bỏng. Nhưng dục xà đã bị đánh văng ra sau, chìm trong lưỡi lửa.

Mọi người xung quanh đều mục kích trọn vẹn diễn biến kinh hồn vừa qua. Cổ Hạo Viễn khen: “Ám khí rất tinh diệu, kình lực phi thường, độ chuẩn xác cũng không phải bàn cãi, lệch chút nữa là Tiểu Lục mất đầu, thật lợi hại, lợi hại.” Đứng giữa rừng lửa ngùn ngụt cháy thế này, họa chăng cũng chỉ có mình Cổ Hạo Viễn đủ bình tĩnh để tán dương tài ném ám khí của Điệp Y.

Điệp Y thu tay về, ám khí vừa rồi là ám tiễn (tiễn: tên) gần đây nàng nhờ Minh Thanh chế tạo. Tuy bộ ám tiễn này trông không khác gì một chiếc vòng tay bình thường, nhưng khi cần chỉ phải nhấn vào cơ quan điều khiển, lập tức có thể phóng tên từ đây. Món bảo bối này đã từng là vật bất li thân của nàng từ kiếp trước.

“Á, tiểu thẩm thẩm…” Tiếng hét non nớt truyền đến, Điệp Y vội vàng quay lại, bàng hoàng phát hiện gần chỗ Mộng Tầm và Mộng Tâm đứng có một đám rắn đang điên cuồng bò qua, hơn phân nửa đã bỏ đàn trườn về phía hai đứa trẻ. Mộng Tầm sợ quá đã lùi đến sát sườn dốc, Điệp Y hét lớn: “Đừng nhúc nhích.” Ám tiễn vún vút bắn ra, bước chân nàng cũng khẩn trương chạy đến bên bọn trẻ.

Mộng Tầm tuy còn nhỏ nhưng tinh thần trấn định, nghe Điệp Y nói, dù gấp rút đến đâu nó cũng đứng yên. Nhưng Mộng Tâm quá bé, Điệp Y quát lên như thế làm nó rất sợ, bắt đầu vặn vẹo trong lòng Mộng Tầm, giãy dụa khóc òa lên. Tảng đá bên sườn dốc vốn nghiêng. Mộng Tầm trượt chân.

Điệp Y hốt hoảng, không chút nghĩ ngợi bay người qua đỡ lấy Mộng Tầm sắp sửa rơi xuống, ôm chặt vào ngực. Cùng lúc ấy, tay kia của nàng bám chặt lấy một tảng đá khác kế bên. Chông chênh. Nửa thân người Điệp Y cheo leo bên vách đá. Thoáng nhìn xuống dưới, cây cối mọc um tùm. Không cao. Từ nơi này rơi xuống, Điệp Y nàng không chết được. Nhưng còn hai đứa trẻ…

Điệp Y hít vào một hơi, định mượn lực từ vách đá dưới chân hòng đẩy mình lên. Dè đâu, ý định vừa nháng lên trong đầu đã thấy từ đâu một con dục xà đỏ lừ mon men đến sát tay nàng. Điệp Y lạnh lùng nhìn con rắn một hồi, lại cúi đầu nhìn hai nhóc tì trong lòng. Mộng Tâm và Mộng Tầm, hai mắt mở to nhìn nàng, trong ánh mắt Mộng Tầm tuy có ít nhiều hãi sợ, nhưng thủy chung chan chứa sự kiên định và tín nhiệm dành cho Điệp Y. Lòng đã quyết, Điệp Y thở một hơi dài, bàn chân nhấn mạnh xuống phiến đá bên dưới, tay gồng lền, nương theo thế núi thoai thoải vọt lên cao.

“Điệp Y, đừng nhúc nhích.” “Đừng nhúc nhích” Hai tiếng quát to đồng thời truyền đến. Điệp Y thở dại một tiếng, trễ rồi. Trong tích tắc, dục xà ngoác miệng bổ đến, nhắm thẳng bàn tay bám vào phiến đá của Điệp Y. Trong tích tắc, Điệp Y cũng tung mình lên từ sườn dốc; vừa lúc rơi vào tầm mắt nàng là hình ảnh Cổ Hạo Nhiên ôm Phương Lưu Vân đang lo lắng lao thẳng tới, theo sau là Cổ Chấn, Cổ Ly và hai thị vệ.

Cổ Hạo Nhiên chém chết dục xà, gấp gáp kéo Mộng Tâm, Mộng Tầm trong lòng Điệp Y ra ném cho thị vệ của Cổ Ly rồi ôm chầm lấy Điệp Y chạy xuống núi, nôn nóng nói: “Cố gắng lên, có nghe thấy không, ta đang đi xuống núi đấy, dưới đó có đại phu, ngươi phải ráng hết sức cho ta, không được đầu hàng.” Miệng nói, chân càng tăng tốc, chỉ ước mình có thể bay luôn được.

Điệp Y tựa vào chỏm vai Cổ Hạo Nhiên, nhìn bóng nhóm người Cổ Chấn đứng chờ bên tảng đá mỗi lúc một xa dần, ánh mắt họ nhìn Cổ Hạo Nhiên và nàng rất nghiêm túc, nhưng cũng không nén được kinh ngạc. Điệp Y hơi hé môi, xé một bên vạt áo, buộc chặt vào cánh tay bị cắn, bằng mọi giá phải ngăn chất độc phát tán trong máu, rắn này mang kịch độc, thời giờ cho nàng chỉ có thể tính bằng từng khắc. Khuôn mặt Cổ Hạo Nhiên trước mắt càng lúc càng mờ mịt, Điệp Y vô thức liếm môi, chẳng lẽ cứ như vậy chết đi hay sao? Nếu cứ thế thì thật sự trên đời ngoài bản thân chẳng cần yêu ai khác. Những tiếng gọi mang đầy đau đớn, lo âu dồn dập bên tai lững thững lướt cả về phía chân trời, lặng lẽ rơi vào bóng tối.

Trong dinh thự Cổ gia, người ra kẻ vào liên tục, mặt ai cũng tối đen, nghiêm nghị không nói gì. Toàn thể đại phu nổi danh đất Phần Châu đều đã được Cổ gia triệu tập, Cổ Ly cũng mang đến một viên Linh đan Diệu Dược. Hiện tại, Cổ Chấn, Cổ Ly, Cổ Hạo Nhiên và tất cả mọi người chỉ có thể ở ngoài phòng chờ đợi, buồn rầu lặng thinh chờ đại phu chẩn trị.

“Hạo Nhiên, đừng lo lắng, Điệp Y sẽ ổn thôi mà.” Cổ Hạo Thanh an ủi. Cổ Hạo Nhiên suốt từ đầu chỉ đứng trầm ngầm một chỗ lạnh lùng vô cảm, thế nhưng hai bàn tay nắm chặt của hắn lại “tố cáo” nỗi lo cồn cào ruột gan của hắn.

Cổ Hạo Nhiên không phản ứng gì, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn cánh cửa phòng đóng chặt. Nơi đó có Điệp Y đang nằm.

Con ngươi Cổ Hạo Thanh rúng động, nhìn lướt qua Cổ Hạo Nhiên rồi cũng chỉ ừm một tiếng, Linh Tĩnh đứng cạnh hắn cũng thấy trong lòng không thoải mái. Dục xà là loài kịch độc, thoát khỏi miệng chúng đã là chuyện chưa từng thấy chứ đừng nói đến việc có thuốc giải độc. Cổ Hạo Thanh nói thế phần nhiều là nói chiếu lệ, bản thân bọn họ đã không tin, Cổ Hạo Nhiên thông minh như thế, sao có thể không biết tình cảnh Điệp Y lúc này là ngàn cân treo sợi tóc.

Cổ Chấn thở dài một tiếng nói: “Vẫn cứ nghĩ Điệp Y chẳng khác gì sắt đá lạnh lùng, giờ mới biết là đã lầm. Nếu không phải vì bảo vệ Mộng Tầm và Mộng Tâm, nó sao có thể lâm vào cảnh này được. Ai, sao lại không chịu đợi chúng ta tới chứ? Chỉ một chút thôi cũng không…” Mới nói được đến đó, tay áo ông đã bị Phương Lưu Vân kéo giật lại, nét mặt bà tỏ ý thương xót Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên đang im lặng, nghe vậy mới lạnh lùng nói: “Nàng không tin chúng ta, không tin rằng ta sẽ vòng lại hướng nàng đi để tiếp cứu. Điệp Y không biết ỷ lại người khác, nàng chỉ tin vào bản thân và cũng chỉ dựa vào bản thân để che chở Mộng Tầm, Mộng Tâm mà thôi, nào có bao giờ nghĩ người khác cũng sẽ bất chấp tính mạng mà cứu nàng.” Đúng vậy, Điệp Y thực sự không ngờ Cổ Hạo Nhiên lại bỏ con đường an toàn hơn để vượt vòng vây lửa quay về con đường nàng đã đi, nàng nghĩ rằng sẽ không có ai đến giúp nàng…vậy nên nàng không đợi.

Cổ Ly im lìm lắng nghe, lát sau mới liếc nhìn Cổ Chấn, hai người trao đổi một ánh mắt người ngoài không hiểu nổi, rồi lặng lẽ thở dài.

Cánh cửa kín mít rốt cuộc cùng từ từ mở, một đại phu râu tóc bạc phơ bước ra. Cổ Hạo Ảnh đứng ngay cạnh cửa liền vội vàng hỏi: “Thế nào? Điệp Y sao rồi?”

Mọi người ở ngoài thấy động liền vội vàng chạy vào theo.

Đại phu lấy tay áo chấm chấm mồ hôi trên trán, than thở: “Độc dục xà quá lợi hại, chúng ta không đủ năng lực giải được.”

“Nói thế là sao? Đúng là một lũ ăn hại, vậy mà cũng xưng là đại phu.” Cổ Hạo Dương sải một bước đến tận mặt đại phu nọ, túm áo ông ta, mặt mũi tía tai trừng mắt quát ầm lên.

Đại phu được một phen thót tim, thấy xung quanh ai cũng nhìn mình với nét mặt sầu não thống thiết, hoảng đến líu cả lưỡi: “Gượm đã lão phu chưa nói xong mà. Tuy bọn ta không giải được độc, nhưng Lục thiếu phu nhân trước khi ngất đi đã hành động kịp thời, khống chế không cho độc lan rộng, vậy nên tuy nàng trúng độc nhưng đọc chưa lan tới tim.”

Đại phu nói một lèo hụt cả hơi, thấy mặt mũi mọi người giãn ra, ông ta cũng thở phào một tiếng, vừa chậm chậm thoát khỏi vòng kiềm tỏa của Cổ Hạo Dương vừa nói tiếp: “Nhưng chúng ta vẫn không tìm ra cách giải độc cho thiếu phu nhân, nhưng mà, nhưng mà điểm đáng chú ý là cơ thể của Lục thiếu phu nhân có vẻ có khả năng kháng độc, cho dù không có thuốc giải cũng không thể mất mạng được. Mấy đại phu bọn ta chẩn đoán thế, bởi vậy mọi người đừng lo, nàng không cần uống thuốc giải độc, chỉ cần…”

Cổ Hạo Nhiên từ đầu đã chỉ dám đứng tít phía cuối, mãi đến lúc này nghe đại phu nói tính mạng Điệp Y không có gì hung hiểm hắn mới thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng chẳng màng đến ông lão kia đang nói những gỉ những gì, xoay người bỏ đi. Tự dưng khi nỗi lo vợi đi, hắn lại thấy nỗi phiền muộn tràn ngập cõi lòng. Thật kì lạ!

Ngày hôm đó gian nhà Điệp Y nằm không ngớt bóng người vào ra. Điệp Y tuy còn hôn mê, nhưng việc chăm nom săn sóc không hề bị nới lỏng. Hồng Tịnh chờ cả ngày cũng không chen nổi vào, chuyện bón thuốc, lau mồ hôi, quạt mát, tất cả đều được Hoa Cận và bốn vị tẩu tẩu kia lo trọn vẹn. Còn bọn người Cổ Hạo Dương cũng tất bật chuyện lấy thuốc lấy thang, lên núi dập lửa, chỉ đạo cơm nước, duy chỉ có Cổ Hạo Nhiên là tuyệt không thấy bóng dáng.

Hồ nước trong vườn, tờ mờ sáng ngày hôm sau. Cổ Hạo Nhiên đứng bần thần bên gốc liễu ngắm nhìn những giọt sương ban mai lăn tròn trên lá sen, hương vị tươi mát buổi sáng sớm thấm đẫm khu vườn. Quần áo của Cổ Hạo Nhiên cũng đẫm sương, chắn hẳn đã đứng ở đây suốt cả đêm hôm qua.

Nỗi trầm tư của Cổ Hạo Nhiên bỗng chốc đứt quãng, giây phút về với thực tại, Phương Lưu Vân đã đứng trước mặt hắn. Cổ Hạo Nhiên nhìn bà, gọi một tiếng mẹ. Phương Lưu Vân mỉm cười trìu mến: “Nếu không phải vì Điệp Y, chắc trên đời chẳng còn chuyện gì có thể khiến con phiền não như vậy. Nào, nói cho mẫu thân nghe.”

Cổ Hạo Nhiên nhìn Phương Lưu Vân một hồi, quay mặt giả vờ nhìn hồ, nửa buồn bực nửa ngượng nghịu nói: “Con chẳng biết phải nói sao nữa. Hồi đầu nhìn nàng kiểu gì cũng thấy không vừa mắt, hễ có dịp so bì hơn thua là hả hê vô cùng, cố sống cố chết khiến nàng phải bẽ mặt mới thôi, rồi thế mà lần nào cũng thua nàng một bậc. Nàng luôn luôn mạnh mẽ rắn rỏi, cự phách hơn người khiến con đứng ngồi không yên. Vốn hôm qua thấy nàng bị thương như thế, đáng lẽ con rất sung sướng vì rốt cục La Điệp Y ngạo mạn lạnh lùng cũng có lúc phải quỵ ngã, cũng có lúc bất lực, nhưng mà, nhưng mà…” Cổ Hạo Nhiên nói đến đây thì ngập ngừng.

“Bất kể điều gì Hạo Nhiên, hãy nói ra.”

Cổ Hạo Nhiên trân trân nhìn mặt nước hồ, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Nhưng lúc con nhìn Điệp Y như thế, yếu ớt nằm trên giường chờ đợi người khác níu kéo sinh mệnh của mình, con rất đau lòng. Con không thích điều ấy, tại sao người hứng chịu mọi hung hiểm lại là nàng mà không phải con trong khi con sẵn sàng đón nhận nó vì nàng.”

Phương Lưu Vân nghe Cổ Hạo Nhiên bộc bạch, nụ cười trên môi tràn đầy dịu hiền và mừng rỡ. Bà vỗ nhẹ lên má Cổ Hạo Nhiên nói: “Con trai của ta, nói như vậy, con thật sự thích Điệp Y rồi.”

Cổ Hạo Nhiên nghe mà giật mình, quay đầu nhìn Phương Lưu Vân nói: “Sao có thể thế được, trong mắt con nàng là đối thủ cần bị đánh bại, kế hoạch của con chính là thu phục được nàng. Con không thể thích con người lạnh lùng ấy được, nàng chỉ là thê tử của con, mà thôi.” Nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, không biết cho người khác hay cho chính mình nghe.

Phương Lưu Vân cười vui vẻ nói: “Hạo Nhiên, không cần phải phủ nhận nhanh như vậy. Bản thân việc con bận bịu nghĩ lí do che mắt người khác đã nói lên rằng con có để ý đến Điệp Y; chưa biết chừng ngay từ đầu con đã thích Điệp Y rồi, chỉ là không biết mà thôi. Hạo Nhiên, Điệp Y là đứa chịu khổ từ nhỏ, có tính cách như vậy cũng là do hoàn cảnh xô đẩy mà thôi. Một mai kia nếu có chuyện gì đó tác động mạnh vào nàng thì nàng cũng có thể thay đổi.

Trước đây ta cũng nghĩ rằng Điệp Y quá lạnh nhạt, khó mà hợp được với con, nhưng chuyện hôm qua Điệp Y làm thật sự khiến ta phải nhìn nhận nàng lại một lần nữa. Lúc cấp bách thường là lúc con người ta lộ rõ bản chất. Nhìn Điệp Y lúc đó ta rất thương tâm nhưng cũng rất mừng rỡ. Nàng và Mộng Tâm, Mộng Tầm đều là máu mủ ruột rà của chúng ta, ta không muốn phải mất ai cả, cũng không muốn nhìn con dằn vặt. Hạo Nhiên, thích Điệp Y không phải chuyện gì xấu xa cả, nàng xứng đáng được con yêu thương, xứng đáng để con dụng tâm đối đã. Hôm nay con biết lo buồn vì chuyện này ta cũng thấy mừng, như thế là biết dụng tâm rồi đấy.”

Lời nói của Phương Lưu Vân khiến Cổ Hạo Nhiên như được khai sáng. Thích, hóa ra vì thích nàng cho nên mới tranh đấu; vì thích nàng cho nên mới mạo hiểm, tìm đến bên nàng ngay lúc nguy nan nhất; thích nàng, hắn đã lựa chọn tin tưởng nàng khi nàng phóng ám tiễn về phía mình, cho nên mới đau thương vì nàng nhiều như thế. Mọi thứ đối với hắn lúc này thật rõ ràng minh bạch, thì ra phen này hắn đã thích cô vợ lạnh lẽo như băng, kiên cường như lửa kia mất rồi.

Cổ Hạo Nhiên không thể nhớ nổi từ khi nào hắn bắt đầu thích nàng. Có lẽ là từ lúc nàng phũ phàng đạp hắn xuống giường, có lẽ là từ lần đầu thấy Điệp Y giết người, sát khí đau thương khi đó của nàng đến giờ hắn còn nhớ rõ. Có lẽ là từ nụ hôn dưới đáy hồ nhà ngoại công. Mà có lẽ cũng không chỉ thế, còn nhiều lắm, ngày qua ngày hắn cứ chìm sâu vào lưới tình mà chẳng hề hay biết, mãi cho đến hôm qua…

Cổ Hạo Nhiên cũng không phải kẻ ưa dài dòng, thích là thích, không cần chối cãi nhiều. Thế nhưng thừa nhận rồi, sắc mặt hắn lại xị ra, rầu rĩ nói: “Nhưng mà Điệp Y không thích con.”

Phương Lưu Vân lắc đầu cười ha hả: “Con trai ngốc, từ giờ thì đừng có mà khoe khoang mình thông minh nữa nhé, ngốc quá đi thôi, nàng không thích con, chẳng lẽ con không nghĩ ra được cách làm cho nàng thích con sao? Hơn nữa đã bao giờ Điệp Y so đo với con chuyện gì chưa? Nàng lãnh cảm như thế, hôm qua chỉ vì một câu nói của con mà không màng tính mạng cứu chúng ta, con thử nói xem, chẳng phải con trong mắt nàng cũng rất đặc biệt sao. Nếu đã như thế, chẳng lẽ không lợi dụng được điểm ấy sao?”

Cổ Hạo Nhiên mừng như bắt được vàng, tinh thần như được thổi luồng gió mát, tủm tỉm ôm Phương Lưu Vân nói: “Cảm ơn mẹ đã chỉ điểm.”

Phương Lưu Vân thương yêu vỗ lưng con trai, cười nói: “Biết dụng tâm rồi cũng phải thật khéo, Điệp Y thuở nhỏ chắc chắn chịu không ít khổ cực, có lẽ không hiểu được thế nào là tin tưởng người khác, muốn nàng yêu con cũng không phải một sớm một chiều đâu.”

Cổ Hạo Nhiên gật mạnh đầu, ôm choàng lấy Phương Lưu Vân một cái rồi quay lưng đi luôn, nụ cười trên khóe miệng tươi rói. Phương Lưu Vân nhìn theo bóng Cổ Hạo Nhiên, lẩm bẩm: “Con với cái, cứ hễ nói đến vợ là quên hết cả mẹ, hừm, chẳng biết chuyện này lại do tay đứa nào sắp xếp đây. Đành kệ thôi chứ biết thế nào, có gì cứ từ từ xử lí cũng được.” Vừa nói vừa thỏa mãn quay lưng rời đi.

Cổ Hạo Nhiên đang hưng phấn, chạy một mạch về đến Dạng cư thì thấy Điệp Y đã tỉnh, lạnh nhạt nhìn bát thuốc trong tay Thanh Nhu, còn tứ tẩu Tử Mẫn đang phải dỗ dành: “Điệp Y, đừng ngang bướng nữa, làm gì thì làm cũng phải uống thuốc đã, nọc rắn trên người muội còn chưa hết, nếu không uống thuốc sao có thể bài trừ hết được, ngoan nghe lời tỷ nào.”

Cổ Hạo Nhiên hỏi: “Hai người đang làm gì thế ?”

Vừa lúc đó tam tẩu Bạch Thiên cũng bê một khay đồ ăn tới, thấy Cổ Hạo Nhiên bèn giải thích cho hắn: “Độc rắn này rất nguy hiểm, Điệp Y tuy đã tỉnh nhưng chân tay vẫn còn tê liệt, chúng ta muốn giúp đỡ nàng nhưng nàng không muốn ai hầu hạ mình cả, bọn ta khuyên giải mãi vẫn không được.”

Cổ Hạo Nhiên qua Điệp Y, thấy nàng cũng nhìn mình, bao nhiêu bực bội buồn rầu đều lộ cả trong ánh mắt. Cổ Hạo Nhiên lập tức lên tiếng giải vây: “Chuyện này hãy để ta, để ta, các vị tẩu tẩu đều đã vất vả cả ngày, lại bị chuyện hôm qua làm kinh hách, bây giờ tốt nhất là nên mau chóng đi nghỉ cho khỏe người, ở đây đã có ta lo hết rồi.” Vừa nói vừa đỡ lấy bát thuốc trên tay nhị tẩu Thanh Nhu, cười cười tiễn hết các chị dâu và bọn người hầu ra khỏi phòng.

Đuổi hết mọi người đi rồi, Cổ Hạo Nhiên mới mỉm cười ngồi xuống đầu giường nhìn Điệp Y nói: “Không có ai nhìn đầu, nào, uống thuốc.” Dứt lời cũng chẳng quản Điệp Y có đồng ý hay không liền kéo vào lòng, để đầu nàng ngả lên vai mình, múc một thìa thuốc đưa đến bên miệng.

Điệp Y nhíu mày thở dốc, so với rắn hổ mang, dục xà có vẻ còn độc hơn nhiều. Độc tố trong cơ thể Điệp Y vẫn chưa được giải trừ hết, lại phải liên tục chích máu thải độc nên nàng vô cùng mệt mỏi, ngất lên ngất xuống mấy lần đầu óc đã nếm mùi choáng váng, chân tay bủn rủn, ngay cả nói chuyện cũng là một việc vô cùng khó khăn với nàng.

Cổ Hạo Nhiên không đổi động tác, mỉm cười nhìn Điệp Y nói: “Nào, ngoan uống thuốc, ta biết người không thích bị lâm vào thế bị động, không thích người khác nhìn thấy mình yếu ớt thế này, nhưng mà nếu muốn thế thì phải biết thỏa hiệp, nhanh nhanh khỏe lại mới có thể oai phong lẫm liệt như trước được, nào, há miệng ra.”

Điệp Y lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên, cái mắt gian gian, cái miệng liến thoắng, không hiểu hắn lại nghĩ ra cái trò gì nữa. Nàng mấp máy môi, ý nói: “Ta tự uống.”

Cổ Hạo Nhiên tỉnh bơ vẫn cứ nói: “Hay là ngại phiền phức hả? Đừng lo, ta có cách làm mọi việc đơn giản đi rất nhiều.” Dứt lời tự mình uống một ngụm thuốc, cúi xuống mớm cho Điệp Y. Điệp Y cả người tê liệt, lấy sức đâu mà đẩy hắn ra. Hai hàm răng dễ dàng bị Cổ Hạo Nhiên tách ra cho thuốc chảy vào khoang miệng. Cổ Hạo Nhiên vừa khéo mớm thuốc vừa khéo hôn, tiện thể còn nghịch ngợm liếm liếm bên môi Điệp Y, lau sạch những giọt thuốc nàng chưa nuốt kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.