Nước bắn lên mặt làm Điệp Y nhòe mắt, tiếng sóng gào nhức óc âm vang khắp bốn bề. Mắt nàng không còn nhìn thấy gì, tai nàng không còn nghe rõ bất kì thứ gì nữa, chỉ còn biết bấu víu vào một giọng nói vững vàng, trầm, ấm theo sát bên: “Không phải sợ, còn có ta.”
Sáu tiếng không thể đơn giản hơn lại khơi gợi những cảm xúc lạ lùng đến ngỡ ngàng trong lòng Điệp Y, nàng bình tĩnh nhìn Cổ Hạo Nhiên, sắc mặt Cổ Hạo Nhiên tái nhợt, gương mặt tuấn tú tuyệt mĩ vì mất quá nhiều máu mà mất đi vẻ sáng sủa thường ngày, duy có đôi mắt vẫn vĩnh viễn trong trẻo, toát lên thần thái khiến người ta vừa nhìn đã thấy an tâm, ẩn chứa một lòng kiên định khiến người khác ái mộ, tin tưởng.
Điệp Y ngửa đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên, có cái gì đó trong nàng vừa sụp đổ, không còn lạnh nữa, dường như có một tia ấm áp len lỏi vào tim, nàng cảm nhận được sự nồng ấm mà nó mang lại. Cảm giác khi tiếp xúc với bàn tay lạnh tê tái, dính đầy máu kia không phải là cảm giác lạnh lẽo, mà là cảm giác có thể nương tựa được, thật thần kì, giữa giờ phút sinh tử, hắn không vứt bỏ nàng. Điệp Y bỗng giật mình, khóe miệng nhếch lên, tuy quanh nàng là cái lạnh căm căm của nước, nhưng bên trong đã nhen lên cái ấm áp của người.
“Điệp Y, ngươi thế nào rồi? Không sao chứ?” Bị sóng tạt vào mặt không mở được mắt, Cổ Hạo Nhiên quay sang hỏi Điệp Y mà mắt vẫn nhắm tịt.
Điệp Y thu lại vẻ thất thần ban nãy, hiện tại không phải thời điểm cho những chuyện như vậy, lập tức đáp to: “Không sao.” Vừa nói vừa nhìn khắp xung quanh, lúc này hai người đang kẹt ở trung tâm thác nước, tuy khoảng cách đến mặt nước bên dưới không lớn, nhưng phía dưới không phải một đầm nước sâu không thấy đáy, mà là dải đá lởm chởm đen bóng, nước chảy quanh năm suốt tháng không bào mòn nổi cái dữ tợn của dải đá, ngược lại khiến chúng càng thêm sắc nhọn, từ chỗ bọn họ mà rơi xuống, nếu may thì hẳn là toàn thây, còn nếu không may thì đứt chân gãy tay cũng là điều khó tránh khỏi.
Điệp Y nhíu mày cao giọng nói: “Không thể nhảy xuống được, phía dưới toàn là đá thôi.”
Cổ Hạo Nhiên không thể gạt nước khỏi mắt, đành phải cúi đầu, cố mở to mắt quan sát, cách hai người không xa có một bờ đá phẳng, trên bề mặt phủ dày một lớp cỏ và cây dại, Cổ Hạo Nhiên nhìn lướt qua rồi trầm giọng nói: “Ngươi tự bảo vệ bản thân cho tốt, ta tung ngươi xuống chỗ kia.”
Điệp Y nhíu mày nói: “Ngươi đi xuống thế nào?” Giúp nàng đi thì dễ, nhưng Cổ Hạo Nhiên không biết bơi phải xuống như thế nào, hiện tại nàng chẳng còn sức mà lặn xuống vớt hắn lên nữa, chưa kể ở chỗ này, trước khi rơi được vào nước thì đã có đá sắc nhọn bên dưới đón rồi.
Cổ Hạo Nhiên không trả lời chỉ nói: “Bảo vệ bản thân cẩn thận, ta kiệt sức rồi.” Vừa nói vừa một chống một chân lên phần đá tảng ẩn dưới thác nước, một tay gồng cứng nâng bổng Điệp Y lên, Điệp Y thấy thế thì không kịp nói gì, chỉ co gọn người lại hết mức, cố gắng để mình không bị thương.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y đã chuẩn bị xong, bèn dồn sức vào cách tay, hất Điệp Y bay về phía gờ đá, Điệp Y khéo léo lộn liền hai vòng trên không trung, lúc rơi bèn thuận đà lăn mấy vòng trên mặt cỏ đến khi hết đà, va chạm mạnh và ma sát khiến nàng xây xát không ít, nhưng đối với Điệp Y như vậy cũng không đáng kể.
Điệp Y nhất thời ngẩng đầu nhìn về phía Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y tiếp đất an toàn, không khỏi vui mừng nhắm mắt lại, thiếu đi sự chống đỡ về tinh thần của Điệp Y, hắn nhất thời cảm thấy toàn thân rã rời kiệt lực, mỗi một tấc da thịt đều bỏng rát đau đơn, cánh tay trái bị cá sấu cắn, sau khi dồn sức tung Điệp Y xong thì tê dại không cảm nhận được gì nữa, Cổ Hạo Nhiên biết cánh tay này nếu không được trị liệu sớm, nhiều khả năng sẽ phải phế đi.
“Nhảy xuống, ta đỡ ngươi, nhảy đi.”
Tiếng Điệp Y gào lên truyền đến tai Cổ Hạo Nhiên, hắn gượng cười, hắn muốn nhảy, muốn giống như bình thường, dù thác cao mấy cũng có bản lĩnh nhảy xuống mà không bị thương. Nhưng hiện giờ hắn đã mất quá nhiều máu rồi, vừa nãy đã dốc hết chút hơi sức cuối cùng, cho nên bây giờ hắn bắt đầu thấy choáng váng, khí lực không vận lên nổi một phần, như thế thì bảo hắn nhảy làm sao đây, có lẽ chẳng khá hơn thả rơi tự do xuống.
Điệp Y nhìn lên thác nước, thấy sắc mặt Cổ Hạo Nhiên trắng bệch như sắp chết, máu vẫn chảy xối ra lẫn vào nước, thân ngươi cheo leo trên vách nước như chiếc lá giữa cơn gió to, lúc nào cũng có thể bị thổi bay, bàn tay bắt lấy chuôi kiếm lúc nào cũng có thể lơ đãng buông ra, tinh thần của hắn đã cạn kiệt.
“Cổ Hạo Nhiên, ta ra lệnh cho ngươi, nhảy xuống, có nghe thấy không, nhảy xuống cho ta.” Biểu cảm trên khuôn mặt Điệp Y sắt đá lạnh lùng như một tảng băng khi nàng lớn tiếng gọi hắn, tình cảm trong ánh mắt đã bị che khuất bởi sát khí, cả người nàng rừng rực thứ khí chất lấn áp, khốc liệt như mỗi khi nàng xông vào một trận chém giết.
Tiếng Điệp Y gầm lên lập tức lôi Cổ Hạo Nhiên ra khỏi cơn mê mang, hắn cố gắng mở mắt ra nhìn nàng, Điệp Y giang tay đứng dưới bờ đá, lạnh lùng ra lệnh: “Nhảy.” Ngữ khí nàng đã nói lên tính bất khả kháng của mệnh lệnh, khiến cho người ta có muốn phản kháng cũng phải chịu xuôi.
Cổ Hạo Nhiên bình tĩnh nhìn Điệp Y, sự kiên định trong ánh mắt của Điệp Y khiến một luồng sinh khí bỗng trào dâng trong cơ thể hắn, Cổ Hạo Nhiên nghiến răng siết nhuyễn kiếm, hai chân đạp lên vách đá, phi thân từ trên không trung xuống.
Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên rơi xuống, liền xông lên ôm lấy hắn, dùng hết sức bình sinh mà ghì chặt hắn, lăn trên mặt đất hơn mười thước mới ngừng, đà rơi của Cổ Hạo Nhiên đã cạn, Điệp Y bỗng thấy vị tanh trào lên từ cổ họng, nàng phun mạnh máu ra, cú va chạm vừa rồi với Cổ Hạo Nhiên đã khiến nàng nội thương không nhẹ.
Quay sang nhìn Cổ Hạo Nhiên giữa vòng tay mình đã ngất đi, vừa rồi nếu hắn không nhảy ra chỗ nàng thì có lẽ đã rơi xuống nhận sự đón tiếp ân cần của dải nham thạch rồi, Điệp Y gạt những sợi tóc bết dính trên mặt Cổ Hạo Nhiên đi, gương mặt đẹp như thiên thần tái xám, nhưng trên môi vương nụ cười vô tư, rất đẹp, đẹp đến mê hồn.
Một ngày một đêm, nhìn từ trên cao có thể thấy hai người đã rất gần bức tường vàng rồi. Cõng Cổ Hạo Nhiên trên lưng, Điệp Y đi mất một ngày đường mới đến được ranh giới kết thúc của cuộc hành trình, Cổ Hạo Nhiên vẫn hôn mê, nhưng điều đó đương nhiên không ảnh hưởng đến sự thật rằng hắn cũng sẽ qua cửa.
“Điệp Y, thả…ta xuống, ta…tự đi.”
Điệp Y cũng không thật khỏe lắm, nàng không quay đầu lại nhìn Cổ Hạo Nhiên, không biết tỉnh từ bao giờ, nhưng vẫn theo lời Cổ Hạo Nhiên mà đặt hắn xuống. Tuy thương thế của Cổ Hạo Nhiên rất nặng, nhưng thân xác hắn cũng “nặng” chẳng kém. Chưa bao giờ nàng dẫn theo một người không có khả năng chiến đấu, chỉ làm liên lụy đến mình, bây giờ nàng đã phá lệ rồi, nên khó mà tốt bụng cõng hắn ra tận bên ngoài trong tình huống bản thân cũng bị thương không nhẹ thế này.
Cổ Hạo Nhiên tựa vào vai Điệp Y, nhìn một lượt các vết thương đã được băng bó cẩn thận trên người, kìm lòng không đặng, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má Điệp Y. Hắn vịn hông nàng, hai người im lặng bước về phía trước, bức tường vàng lấp lánh đã ở ngay trước mặt họ như khi họ bắt đầu bước chân vào rừng, nhưng trong lòng hai con người đang tập tễnh tiến đến kia, đã không còn những tâm tình như lúc ban đầu nữa. Dưới ánh mặt trời, dưới ánh hoàng kim, hai chiếc bóng dài đổ sát bên nhau gợi lên một vẻ hài hòa ý nhị.
Ầm một tiếng rung chuyển, bức tường vàng khổng lồ chậm rãi tách ra, đại môn chưa một lần được mở, hiện giờ là lần đầu tiên giang rộng cánh cửa cho hai người.
Dưới ánh vàng, Cổ Hạo Nhiên cùng Điệp Y từ từ ngược sáng tiến đến, phía sau lưng hai người phơn phớt ráng chiều, đẹp một cách kì lạ, gió nhẹ khẽ thổi lên hai mớ tóc đen dày, ngẫu nhiên hất lên một vài sợi. Cả thế giới dường như chỉ sót lại những tiếng thở, sững sờ trước thần khí tối cao đang dần dần ngự trị.
Áo quần lộn xộn không thể làm giảm khí độ của hai người, thương tích khắp mình không thể làm lu mờ vẻ đẹp hoàn mĩ của họ, gian truân, hoạn nạn không thể khuất phục nổi khí thế của cả hai, không còn nghi ngờ gì nữa, thời khắc này, bọn họ chính là hai kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế.
Ngoài cửa, mấy người Thượng Quan đảo chủ, Thanh Trúc, Thanh Tuyết sửng sốt nhìn hai người đội ánh mặt trời mà tiến đến, không ai nghĩ rằng bọn họ còn có thể trở ra, chờ ở đây chẳng qua là để chứng minh bọn họ sẽ thất bại, lại không lường trước được cảnh rực rỡ này.
Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y đứng trên ngưỡng đại môn, hai đôi mắt vững vàng không gợn sóng nhìn khắp một lượt tất cả mọi người, trở về từ bờ vực sinh tử, họ bình thản hơn và cũng lãnh khốc hơn, sau cuộc chung sức đồng lòng giữa gian nguy, trên đôi mày hai người họ đều thấy rõ nét phong sương, càng tăng thêm khí chất sắc bén.
“Chủ tử, thiếu gia, các ngươi đã thoát rồi, thoát rồi.” Người lấy lại thần sắc đầu tiên chính là Hồng Tịnh, chỉ trong chốc lát mắt hắn đã đầy lệ, vội chạy ào đến, nhũn người ôm cứng lấy chân Điệp Y, kích động đến mức nước mắt cứ chen chúc nhau mà tràn trên ra đôi má, niềm hân hoan, sung sướng không nói nên lời vỡ òa thành những giọt nước mắt trong suốt.
Lâm Dã không biết từ khi nào thả hai nắm đấm vẫn siết chặt của mình thõng ra, rồi lại siết lại, hắn bước từng bước đến trước mặt Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, không kìm nổi mà ôm lấy cổ hai người: “Thoát rồi, thoát rồi.” Những giọt nước mắt nóng hổi bất giác rơi xuống lích tích, như hòa vào với da thịt, với trái tim hai người Cổ Hạo Nhiên, Điệp Y.
Để hai người khóc một lát, Cổ Hạo Nhiên mới mỉm cười nói: “Được rồi, được rồi, chẳng phải chỉ là mấy ngày không gặp nhau thôi sao, không cần phải nhớ chúng ta kĩ đến thế, hơn nữa, Lâm Dã, ta thấy cần phải nhắc ngươi rằng, người ngươi đang ôm hiện giờ chính là thê tử của ta, ngươi nghĩ gì mà còn chưa buông ra thế?” Vừa nói vừa chen chân vào đá cho Lâm Dã một cái, cùng lúc, Điệp Y cũng giật nhẹ chân, ý bảo Hồng Tịnh đứng lên.
Lâm Dã vâng một tiếng rồi ngẩng đầu lên, thần sắc ban nãy đã không còn, duy có vành mắt là hơi đỏ, còn Hồng Tịnh lại chẳng để ý nhiều như thế, cứ khóc thả phanh, nghe thương tâm đến độ người ta cứ ngỡ Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y đã chết đằng nào rồi, trong khi hai người vẫn đứng sờ sờ trước mặt.
Điệp Y liếc Hồng Tịnh một cái rồi thản nhiên nói: “Ta chưa chết.” Hồng Tịnh vừa nghe xong câu này thì nghẹn họng, mặt đỏ phừng phừng, không biết nên khóc hay nên cười với hai người này nữa.
Cổ Hạo Nhiên liếc nhìn về phía trước, thấy ánh mắt Thượng Quan đảo chủ nhìn mình và Điệp Y vẫn chưa hết kinh ngạc thì ngạo nghễ cười nói: “Thật xấu hổ, Diêm Vương không chịu nhận hai chúng ta.”
Thượng Quan đảo chủ cận thận ngắm nghía Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y một lượt từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên một thần sắc khác, vừa như kích động, vừa như không dám tin vào mắt mình, lại vừa lạnh lẽo đến tột độ. Y chậm rãi nói: “Quả thật vượt ngoài dự kiến của ta, ta hoàn toàn không tính đến việc còn có thể nhìn thấy hai người các ngươi ở đây”.
Điệp Y nghe nói thế thì lạnh lùng đáp: “Suy nghĩ của ngươi chẳng liên quan gì đến chúng ta hết cả.”
Thượng Quan đảo chủ nhìn Điệp Y, nhếch môi cười: “Thật lòng mà nói, các ngươi đã khiến ta giật mình đấy, xem ra ta đã coi thường hai người rồi. Nhưng cũng nhờ thế mà ta nắm được thực lực của hai người, vậy nên tin ta đi, cửa ải thứ ba sẽ là nơi các ngươi yên nghỉ.”
Cổ Hạo Nhiên nhướn một bên mày: “Nói lời tạm biệt đừng nói sớm quá.”
Thượng Quan đảo chủ đã khôi phục lại khí chất nho nhã ung dung, cười nhẹ nói: “Ta hi vọng các ngươi sẽ lại tạo nên kì tích.” Dứt lời xoay người chậm rãi rời đi, tuyệt không hỏi Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y một câu về việc họ đã vượt qua thử thách như thế nào, đã gặp cái gì, hay trong rừng có gì đáng kinh sợ. Cổ Hạo Nhiên không khỏi thầm gật đầu, người này quả là một tay thâm trầm lão luyện.
Thanh Trúc nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y mãi mà vẫn không thốt nổi lời nào, dễ phải hết cả nửa ngày hắn mới mở được miệng: “Ải thứ hai coi như các ngươi đã vượt qua, câu hỏi của chúng ta vẫn không khác, các ngươi muốn vượt ải thứ ba vào ngay ngày mai hay muốn nghỉ ngơi? Chúng ta cho phép các ngươi tĩnh dưỡng.”
Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y rồi quay sang trả lời Thanh Trúc: “Chúng ta cần nghỉ ngơi.” Cả mình và Điệp Y đều quá mệt rồi, nếu ngày mai còn đương đầu tiếp với cửa ải thứ ba không biết nông sâu thế nào thì đích thị là tự sát, hơn nữa bọn họ đã bỏ lỡ khá nhiều thời gian, sự tình bên ngoài không biết có biến đổi gì mới, sớm một ngày muộn một ngày hiện tại không khác nhau là mấy, không bằng tập trung nghỉ ngơi, dưỡng sức để đối phó với cửa ải cuối cùng, cho nên Cổ Hạo Nhiên không chút do dự mà lựa chọn phương án thư hai.
Thanh Trúc thản nhiên gật đầu nói: “Khi nào các ngươi cảm thấy có thể bắt đầu ải thứ ba, thì cứ sai người đến báo cho ta biết là được.” Dứt lời hắn lướt ánh mắt thâm sâu của mình qua Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y lần nữa, rồi xoay người rời đi, giọng điệu đã không còn thái độ khinh bỉ lạnh lùng lúc trước, cái suy nghĩ rằng mấy người Điệp Y có thể thoát ra khỏi đây giáng xuống đầu khiến hắn choáng váng, cách ăn nói cũng không dám chanh chua như hồi đâu.
Sau khi Thượng Quan đảo chủ và Thanh Trúc đi rồi, mọi người cũng lục tục kéo nhau ra về, chỉ có điều ai nấy đều khiếp sợ và không giải thích nổi chuyện gì đã xảy ra. Cổ Hạo Nhiên vì chuyện này mà thấy sảng khoái vô cùng, chính ta đã khiến việc các người khăng khăng cho là bất khả thi đã trở thành khả thi rồi đó, vậy nên khinh bỉ, thương tiếc giả tạo của các ngươi trả lại hết cho các người.
Lâm Dã cõng Cổ Hạo Nhiên, Hồng Tịnh dìu Điệp Y, bốn người thong dong thả bộ trên đường cái, gặp mấy người trên đường vừa thấy bọn họ đã hết hồn, Hồng Tịnh đắc ý lắm, vừa đỡ Điệp Y vừa tự hào nói: “Dám khinh thường chủ nhân và thiếu gia nhà này ư, cho mà bẽ mặt, đúng là một lũ có mắt như mù, làm gì có nơi nào vây khốn được chúng ta?”
Cổ Hạo Nhiên tuy không trọng thương nhưng mất máu rất nhiều, sau khi qua cửa rồi thì hắn không cần phải tự mình đi nữa, ánh mắt mọi người nhìn bọn họ làm hắn cảm thấy rất khoái trá, không khỏi cười trêu ghẹo nói: “Tiểu Hồng Tịnh à, ải tiếp theo ngươi tiên phong nhé.”
Hồng Tịnh nhất thời cứng họng, trợn mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, rồi lập tức hắn vỗ ngực, hào khí ngút ngàn mây, nói: “Không thành vấn đề, vì chủ tử và thiếu gia, Hồng Tịnh ta sẵn sàng xông pha khói lửa, dù có là lên núi đao hay xuống chảo dầu cũng không hề chi, được liều một phen trước cửa ải cuối cùng là vinh hạnh của ta.”
Cổ Hạo Nhiên kinh ngạc úi chà một tiếng, nghiêng đầu nhìn Hồng Tịnh nói: “Không ngờ tiểu tử nhà ngươi rất có tiền đồ đấy, nhưng mà, ngươi có cam đoan sẽ đưa nhóm ta ra ngoài được không?”
Hồng Tịnh lập tức cười tủm tỉm như hồ ly: “Cái này thì Hồng Tịnh không dám đảm bảo, Hồng Tịnh hết sức là tốt rồi, đã hết sức thì chủ tử và thiếu gia đều không nói được ta, cho dù ta có không đủ bản lĩnh đưa mọi người ra ngoài, người nhận tiếng xấu vẫn là thiếu gia, không thể đặt vào Hồng Tịnh được, ta chỉ nhận tiếng tốt thôi.”
Cổ Hạo Nhiên lập tức bật cười nói: “Việc chưa đến tay đã chối trách nhiệm, tên nhóc con nhà ngươi đúng là không phải loại ranh mãnh bình thường.” Lâm Dã nghe đoạn đối thoại chẳng chủ chẳng ra chủ, tớ chẳng ra tớ giữa hai người, không khỏi mỉm cười lắc đầu, Điệp Y vốn lạnh nhạt cũng liếc hai người một cái, băng tuyết trong ánh mắt cũng không còn.
Hồng Tịnh thấy Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y hòa bình với nhau thì nhẹ nhõm thở phào trong lòng, có lẽ hai người đi ra từng khu rừng nên không biết, còn bọn họ đều cảm giác được từ Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y sự tiêu điều, xơ xác và vị giết chóc nặng nề, tựa như vừa bước ra từ địa ngục, miệng tuy cười nhưng trong tim lại lạnh.
Hồng Tịnh không biết rốt cuộc trong khu rừng kia có những gì khiến Cổ Hạo Nhiên bỗng trở nên lãnh khốc, khiến Điệp Y càng lạnh lùng hơn, nhưng hắn không thích chủ từ và thiếu gia như vậy, nên cố gắng cười thật chân thành khi nói chuyện với Cổ Hạo Nhiên, tuy không làm tiêu tan được hết thái độ lạnh lùng của hai người, nhưng cũng đỡ đi được rất nhiều, như thế hắn có thể yên lòng hơn.
Điệp Y không rõ nỗi khổ tâm của Hồng Tịnh nên chỉ thấy đấy là một cuộc đối thoại bình thường, còn Cổ Hạo Nhiên vốn khôn khéo, chỉ cần nghĩ một chút là biết ý Hồng Tịnh, hiểu rằng mình và Điệp Y đi vào rừng rậm chốn chốn nơi nơi đều là nguy hiểm, mạng sống lúc nào cũng trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, chém giết liên miên, khi ra khỏi nơi ấy rồi, sát khí, tử khí cũng tự nhiên bám theo, khiến hai người kia lo lắng. Nghĩ thông, bèn lập tức giãn mặt, mỉm cười rồi trêu chọc Hồng Tịnh dăm ba câu.
Hai người về phòng trị thương, nghỉ ngơi dưỡng sức. Cư dân trên đảo vốn không mấy mặn mà gì, giờ thấy hai người thoát ra được từ chốn chết chóc kia, cũng hay mượn cớ đến đưa thuốc, đưa thức ăn để nhìn ngó, tán gẫu vài câu, biến căn phòng nhỏ cho nô lệ thành đông vui, náo nhiệt như họp chợ.
“Ở đó rốt cuộc có cái gì vậy? Các ngươi gặp cái gì? Những vết thương này thật kì lạ, là do đâu mà tạo thành vậy?”
Cổ Hạo Nhiên ngả lưng lên chiếc giường mềm, nhìn mấy người Thanh Trúc, Thanh Tuyết. Thanh Tuyết hỏi chuyện Cổ Hạo Nhiên một cách hiếu kì, còn Thanh Trúc từ lúc bước chân vào cũng chưa nói được một lời, chỉ yên lặng lắng nghe, hiển nhiên là muốn tránh mặt nhưng không nén nổi tò mò về khu rừng kia, xem ra hai ngày cố gắng kiềm chế vẫn thất bại, dẫu biết người ta là địch nhân nhưng vẫn phải thân chinh tới hỏi thăm.
Cổ Hạo Nhiên lim dim mắt nhìn Thanh Tuyết nói: “Cái gì, thay mặt đảo chủ các người tới hỏi à?”
Thanh Tuyết lập tức nói: “Không phải, đảo chủ không muốn chúng ta đi hỏi đâu, chỉ là ta rất tò mò không biết trong đó có cái gì, vì sao không cho chúng ta đi vào? Ta không tin rằng đó là nơi nguy hiểm, vì các ngươi đều đi ra được đấy rồi, công phu của ngươi hẳn là không hơn ta bao nhiêu, vì sao trên đảo chúng ta nhiều cao thủ như vậy, đảo chủ lại hạ nghiêm lệnh cấm bất kì ai đi vào đó, chẳng phải là nói quá sự thật sao.”
Cổ Hạo Nhiên nhất thời mỉm cười giễu, thằng nhóc này dám mở mở miệng nói nghi ngờ độ nguy hiểm của nơi đó, có khác nào nói năng lực của hắn và Điệp Y chỉ là hạng xoàng thôi, bèn nhẹ nhàng nói: “Quả thật không khó khăn lắm, ngươi có thể đi thử một chút, rất dễ dàng.”
Thanh Tuyết nghe xong liền vứt cho Cổ Hạo Nhiên một cái nhìn khinh bỉ, lẩm bà lẩm bẩm: “Ta đã nói rồi, các ngươi có thể ra được khỏi đấy thì có cái quái gì khó khăn đâu, xem ra đảo chủ sợ chúng ta bị thương vặt nên mới nói ngoa thôi.” Dứt lời đứng bật dậy, xem ra rất nóng lòng được thử thách.
“Đứng lại! Nghĩ chưa kĩ thì đừng có làm bừa!” Thanh Trúc lập tức trừng mắt cảnh cáo Thanh Tuyết.
Vừa lúc đó thì Hồng Tịnh bưng chén thuốc vào phòng, thấy người trên đảo vây quanh Hạo Nhiên vòng trong vòng ngoài thì phì cười, nói với Cổ Hạo Nhiên: “Thiếu gia, xem ra ngươi vẫn là người dễ nói chuyện nhỉ, chủ tử bên kia chẳng có lấy một ai, bao nhiêu cảm tình dồn hết sang bên này cho ngươi rồi.”
Cổ Hạo Nhiên không khỏi bật cười lắc đầu, hai ngày nay Điệp Y đang thực hiện biện pháp trị liệu độc đáo của nàng: ngủ, tranh thủ điều tức thân thể. Ngay cả hắn cũng bị đuổi ra ngoài trị thương, còn có ai khác dám trêu chọc vào nàng. Hồng Tịnh đặt chén thuốc xuống, hầu Cổ Hạo Nhiên uống hết rồi cười nói: “Thiếu gia, ngươi không nói cho bọn hắn thì nói cho Hồng Tịnh và Lâm Dã với, nơi đó thật sự khủng khiếp đến cỡ nào?”
Cổ Hạo Nhiên cũng có ý định nói cho bọn Thanh Trúc nghe, dù sao bên trong cũng có một số thứ nếu lớn lên, sợ rằng sẽ không thể cản nổi chỉ với một bức tường vàng, tuy rằng những người trên đảo không thật tốt bụng với bọn họ, nhưng bất kể bọn họ có tốt hay không, chỉ cần cả đảo hợp sức lại vây đánh bọn họ, thì bọn họ cũng chỉ còn nước gửi xác lại bón mấy cây lê. Hồng Tịnh nhạy bén, cẩn trọng, sở trường về đoán tâm tư người khác, ý muốn của Cổ Hạo Nhiên hắn tự nhiên cũng hiểu được, có hắn mở lời, Cổ Hạo Nhiên cũng lập tức không để ý tới những người ngồi nghe xung quanh, bắt đầu gẫu chuyện về những thứ trong khu rừng với Hồng tịnh và Lâm Dã.
Từ dưới ngọ vẫn nói đến chạng vạng, khi Cổ Hạo Nhiên cuối cùng cũng ngừng chuyện, sắc mặt mấy người Thanh Trúc đã tái me tái mét, trong ánh mắt họ, không hề nghi ngờ, là nỗi khiếp sợ hiện rõ. Thanh Tuyết nuốt nước miếng, chuyển tầm mắt vào mấy vết thương trên người Cổ Hạo Nhiên: “Trời ạ, nơi đó rốt cuộc là thế giới nào vậy, thật khiến người ta hãi hùng, có thể thoát khỏi nơi đó đúng là kỳ tích, kỳ tích, nguy hiểm không tưởng tượng nổi.”
Hồng Tịnh ngồi bên cạnh liếc nhìn Thanh Tuyết, chậm rãi nhả từng chữ: “Cũng biết là kỳ tích sao, ta còn tưởng người nào trên đảo này cũng có năng lực ứng phó, có lẽ đến ngày mai chủ tử và thiếu gia nhà ta lại tạo nên kỳ tích nữa chưa biết chừng, nếu thế thì hẳn đảo này cũng không có gì đặc biệt.”
Nhóm Thanh Trúc đương nhiên nghe ra ý châm chọc trong câu nói của Hồng Tịnh, chẳng ai nói được lời nào, một lúc lâu sau, Thanh Trúc mới nhíu mày hỏi: “Theo ý của Cổ huynh, nếu những thứ trong đó tiếp tục phát triển, sớm muốn cũng sẽ uy hiếp toàn bộ đảo, vậy bây giờ chúng ta nên xử lý thế nào?”
Cổ Hạo Nhiên nhíu mày nhìn thoáng qua Thanh Trúc, thấy Thanh Trúc xanh mặt, hiển nhiên cũng nhận ra viễn cảnh ngày ngày chung sống với hiểm họa rình rập, liền ngả đầu ra giường, nhắm mắt nói: “Hồng Tịnh, ngươi nói thử xem vàng có sợ lửa không?”
Hồng Tịnh không rõ ý tứ của Cổ Hạo Nhiên, chỉ đơn giản tiếp lời: “Sợ, nhưng Hồng Tịnh nghe nói, chỉ có lửa của những người thợ lành nghề mới làm chảy được vàng thôi, chứ lửa bình thường thì không, thiếu gia, ngươi hỏi như vậy là có ý gì?”
Cổ Hạo Nhiên không trả lời, có vẻ như đã ngủ, Hồng Tịnh thắc mắc đang muốn hỏi tiếp, thì Lâm Dã đã kéo tay hắn lắc lắc đầu, Hồng Tịnh kinh ngạc nhưng liền đó thì hiểu ra, vội liếc mắt nhìn nhóm Thanh Trúc.
Thanh Trúc đứng dậy, nhìn kĩ Cổ Hạo Nhiên đang nhắm mắt điều tức, rồi thi lễ, thỏng thả mà cảm kích nói: “Ý của Cổ huynh Thanh Trúc đã hiểu, nhưng trên đảo có quy định của đảo, quy định này không thể bị hủy bỏ chỉ vì một người, nhân nghĩa của Cổ huynh chúng ta xin ghi lòng tạc dạ, nhưng ải thứ ba tuyệt đối sẽ không vì vậy mà có thay đổi gì, Thanh Trúc ta đây xin thay mặt toàn bộ người trên đảo tạ ơn Cổ huynh, đại ân đại đức trọn đời không quên, mong Cổ huynh thứ lỗi.” Dứt lời không đợi Cổ Hạo Nhiên trả lời, xoay người rời khỏi phòng. Phía sau, mấy người Thanh Tuyệt trầm mặc thi lễ với Cổ Hạo Nhiên, rồi cũng nối gót Thanh Trúc đi ra ngoài.
Hồng Tịnh thấy mọi người trên đảo đã đi hết, không khỏi hừ một tiếng nhìn Cổ Hạo Nhiên: “Thiếu gia, ngươi lấy ơn báo oán.”
Cổ Hạo Nhiên mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Đây là hai chuyện khác nhau, ta nói cho bọn họ cũng không mong được hồi báo, nếu ta muốn hồi báo sẽ không nói cho bọn họ nghe, ta chỉ làm việc theo lý trí thôi.”
“Lấy ơn báo oán, lấy gì trả ơn?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngoài cửa, đúng là Điệp Y đã tỉnh ngủ.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y đến, liền nhấc người dậy kéo Điệp Y xuống ngồi cạnh, hay tay vòng quanh eo nàng ôm lấy, đầu ngả lên vai Điệp Y, nhẹ giọng nói: “Điệp Y, muốn làm bất cứ cái gì cũng phải biết làm người trước nhất, sinh tồn bằng bản lĩnh, làm người bằng lương tâm, ta không muốn cuộc sống tương lai của mình bị ám ảnh bởi viễn cảnh một ngày nào đó, tất cả cùng vong mạng chỉ sau một đêm, cảnh tượng khủng khiếp ấy, ta không muốn chôn dấu nó mãi trong đầu, trong lòng. Không nên để chuyện của người khác phủ bóng lên cuộc sống của mình, như thế người phải chịu tra tấn là ta chứ không phải bọn họ. Điệp Y, ta là thương nhân, ta không lấy ơn báo oán, ta chỉ mong không thẹn với lương tâm thôi.”
Điệp Y quay lại nhìn Cổ Hạo Nhiên, thấy hai mắt hắn sáng như hai vì sao, giờ phút này trông hắn mới đẹp đẽ làm sao, cái đẹp của hắn không phải là cái đẹp ngoại hình đơn thuần, mà lại cái đẹp vô ngần toát lên từ tấm lòng cao thượng.
Lâm Dã nhìn Cổ Hạo Nhiên, thì thào: “Lấy đức thu phục người, đó mới là đỉnh cao của cái tâm người nam nhi, đó mới là khí khái đáng để chúng ta phải sống chết, mới là chân lý vĩnh hằng không thể thay đổi.”