Gia Có Điêu Phu

Chương 59: Chương 59: Nội bất xuất, ngoại bất nhập




Càng đi vào sâu trong đảo dân cư càng đông đúc. Đây quả thật là một nơi giàu có phồn hoa với những mái nhà làm bằng vàng, sáng lấp lóa dưới ánh mặt trời, làm cho người ta chói cả mắt. Hai bên đường có rất nhiều động vật nho nhỏ, chúng hoàn toàn không sợ người lại, cứ chạy qua chạy lại, có con màu đỏ như lừa, có con màu trắng như tuyết trông rất đẹp mắt. Điệp Y cũng không biết đây là loại động vật gì, nhưng theo những tiếng tán thưởng của Hồng Tịnh đằng sau, cũng có thể đoán ra chúng đều là những vật quý hiếm.

Thanh Trúc vẫn đi trước dẫn đường, mỉm cười nói:“Trên đảo có rất nhiều vàng, cho nên có nhiều người lấy dát lên mái nhà, nhìn xa thì chói mắt thật nhưng trên thực tế cũng chẳng để làm gì.”

Cổ Hạo Nhiên thấy Thanh Trúc tuyệt không kiêng dè nói cho mình biết sự giàu có của đảo, trong lòng không thấy yên tâm mà ngược lại càng cảnh giác hơn, cười nói:“Cũng là sở thích của từng người mà thôi, thứ này không ăn được cũng không mặc được, lấy lên làm mái nhà cũng coi như có tác dụng tốt.”

Thanh Trúc nhíu mày nhìn Cổ Hạo Nhiên, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng cười gật gật đầu nói:“Nói hay lắm, Cổ huynh đây nếu không phải gia cảnh sung túc, thì hẳn là bậc cao nhã chí sĩ coi thường tiền tài.”

Cổ Hạo Nhiên cười ha ha nói:“Tiền bạc chính là tiền bạc, xem nó không có giá trị thì thấy nó vô dụng, mà coi trọng nó thì thấy nó đúng là thứ không thể thiếu, ta cũng chỉ là một người bình thường, sao có thể là cao nhã chí sĩ được.” Thanh Trúc có chút kinh ngạc nhìn Cổ Hạo Nhiên, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ thản nhiên của mình.

Hòn đảo tuy không quá lớn nhưng họ đi mãi vẫn chưa tới nơi, trong khi sắc trời cũng bắt đầu tối dần. Không biết đã bao nhiêu giờ trôi qua, Thanh Trúc cuối cùng cũng nói một tiếng đến, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y được đưa đi rửa mặt, nghỉ ngơi, chờ đến tối cùng nhau mở tiệc.

Đưa bốn người đi rửa mặt xong, Thanh Trúc cũng không thấy đâu nữa, thay vào đó, một thiếu nữ duyên dáng bưng hoa quả đến, nhắn bọn Cổ Hạo Nhiên dùng trước trong lúc chờ đại tiệc, mọi người trên đảo cũng đang tập hợp tại đây, một khắc nữa sẽ bắt đầu tiệc tối. Cổ Hảo Nhiên cảm ơn cô gái rồi cho cô đi, sau mới nói với Điệp Y: “Nơi này rất kì lạ, lát nữa phải cẩn thận đề phòng, đặc biệt là Hồng Tịnh và Lâm Dã, các ngươi cần chú ý theo sát ta và Điệp Y.”

Lâm Dã và Hồng Tịnh im lặng gật đầu, hai người đều thuộc dạng thông minh nhạy bén, đều ý thức được sự bất thường của hòn đảo.

Điệp Y nhíu nhíu mày nói: “Chúng ta có lẽ không nên đến đây.” Nàng đưa mắt nhìn xa xa, một mảnh màu sắc vàng óng ánh, nhìn xa còn tưởng là hoa, đến gần mới thấy là vàng là bạc, nàng thấy tình hình hiện tại không ổn, một bí mật mà không được che dấu e rằng không phải điều tốt lành.

Cổ Hạo Nhiên đồng tình với nàng:“Ta cũng thấy vậy, đêm nay chúng ta thử đi thám thính xem thế nào.” Vửa dứt lời thì nghe tiếng Thanh Trúc từ xa vọng đến, đã đến giờ mở tiệc ở trên đảo.

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y thay trang phục của cư dân đảo, sóng vai nhau đứng ở một quảng trường rất to. Thực ra nếu gọi đây là một quảng trường thì chưa đúng lắm, đó là một khoảng sân lát đá rộng, trong sân người ngồi đông nghìn nghịt, quanh sân là những cây đuốc lớn chiếu rõ từng mặt người. Khi Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y xuất hiện, bầu không khí ồn ã trong sân bỗng lắng xuống, trăm nghìn cặp mắt đều tập trung vào hai người, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc và rung động.

Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y đứng bậc thang bước lên khoảng sân bằng đá, y phục tuy bằng vải thô nhưng không che nổi khí chất của hai người. Gió đêm nhè nhẹ thổi, làm cho những sợi tóc của hai người bay bay, dưới ánh đuốc trông vô cùng phong tình, quyến rũ.

Cổ Hạo Nhiên nhìn lướt qua quảng trường tĩnh lặng, đưa tay ôm lấy thắt lưng Điệp Y (xác định chủ quyền biển đảo) , miệng mỉm cười, ngẩng cao đầu bước về phía trước. Hồng Tịnh và Lâm Dã bám theo sát gót.

“Đảo chủ, vị này là Cổ Hạo Nhiên, còn đây là thê tử và hạ nhân của y.” Thanh Trúc dẫn bọn họ đến nơi liền giới thiệu cho đảo chủ biết.

Cổ Hạo Nhiên nhìn người được gọi là đảo chủ trước mặt mình. Người đàn ông đó tầm tuổi phải ngoài bốn mươi nhưng tướng mạo vô cùng nho nhã, khiến người ta liên tưởng đến một chàng thư sinh trói gà không chặt với một nụ cười đáng mến trên môi. Thế nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy một luồng khí quỷ quyệt phảng phất trong khóe mắt hắn, dường như chỉ cần một cái nhìn lơ đãng của hắn cũng khiến người đối diện run rẩy e dè. Rõ ràng, nếu lột đi lớp mặt nạ hòa nhã kia, hắn sẽ lộ bản chất là một con quỷ gian giảo tàn ác.

Cổ Hạo Nhiên âm thầm đánh giá rồi lên tiếng:“Hạo Nhiên tham kiến đảo chủ.”

Đảo chủ cười nửa vời quan sát Cổ Hạo Nhiên, thấy Cổ Hạo Nhiên hành động tiêu sái tự nhiên, không có nửa điểm e sợ, liền phất tay nói:“Tiểu huynh đệ không cần khách khí, hiếm khi trên đảo có khách quý, cứ tự nhiên như ở nhà mình thôi.”

Cổ Hạo Nhiên cười nói:“Đảo chủ chu đáo rồi, Hạo Nhiên không dám trái lời.”

Điệp Y vừa nghe Cổ Hạo Nhiên nói chuyện cùng đảo chủ vừa quan sát người này, thấy hắn mặc dù đang tiếp chuyện Cổ Hạo Nhiên nhưng mắt lại thản nhiên nhìn mình, ánh mắt âm trầm không nhìn rõ cảm xúc, một ánh nhìn kì lạ, không phải ngắm nghía, không phải say mê, không phải rung động mà thâm sâu như một đầm nước phẳng lặng sâu không thấy đáy. Điệp Y không khỏi lạnh người vài phần, đảo chủ phát hiện nàng đang cảnh giác nhìn mình nhưng hắn cũng không tỏ thái độ gì, thong dong cười nói.

“Cổ huynh, xin lại đây để Thanh Trúc giới thiệu ngươi với các huynh đệ khác.” Thanh Trúc nhiệt tình phất tay một cái, đám đông phía dưới ồ lên, rượu cũng được mang thêm ra. Cổ Hạo Nhiên cười cười bước đến, nhận lấy một ly rượu.

“Vị này là Cổ huynh đệ phải không, nào, lão Phong kính ngươi một ly.” Người đứng gần nhất là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, không đợi Cổ Hạo Nhiên đáp lời đã chủ động bước tới, hồ hởi đưa một ly rượu đến trước mặt Cổ Hạo Nhiên. Cổ Hạo Nhiên một tay vẫn đang ôm Điệp Y, tay còn lại không thể cầm một lúc hai chén bèn nhẹ nhàng ghé tai Điệp Y, giọng nói không lớn nhưng vẫn khiến vài người đứng bên cạnh nghe rõ: “Lão bà, hỗ trợ”. Điệp Y thu hồi ánh mắt đang đánh giá đảo chủ, xoay người nhìn về phía Cổ Hạo Nhiên, trong chớp mắt quan sát tình hình đang diễn ra rồi đưa tay tiếp nhận ly rượu.

Nam tử kia thấy vậy tỏ ra rất kinh ngạc, Cổ Hạo Nhiên uống cạn ly rượu Thanh Trúc mời lúc đầu, đưa chén không cho Điệp Y rồi lấy ly rượu nam tử kia vừa mời, cụng ly với hắn, uống cạn rồi nói “Ta và thê tử tuy hai mà một”.

Nam tử kia cười khẽ gật gật đầu nói:“Phu thê tình cảm thật tốt.” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Điệp Y, trong ánh mắt ánh lên vẻ kinh diễm cùng ngưỡng mộ, Điệp Y sắc mặt không đổi đứng ở một bên, không ngượng ngùng cũng không khiêm tốn, coi câu nói của hắn nhẹ như lông hồng, còn Cổ Hạo Nhiên cười nói:“Đó là đương nhiên” rồi dùng sức ôm Điệp Y chặt thêm một chút.

Bên này còn chưa nói xong thì bên cạnh lại có người chạy tới kính rượu, tiếp theo từng người từng người kéo đến, rõ ràng muốn chuốc say Cổ Hạo Nhiên, xem tình hình này có lẽ nhiều năm trên đảo quả thật không có người tới, bữa tiệc này náo nhiệt một cách kì lạ.

Cổ Hạo Nhiên cũng không có tính toán gì, vẫn tươi cười tiếp rượu cùng mọi người, chén nào đến cũng uống cạn, làm toàn bộ người trên đảo phải bật ngón tay cái lên khen một câu “Hảo”, vài nữ hài tử cũng lộ vẻ mặt sùng bái và ái mộ vây quanh hắn, còn bên Điệp Y đa số là nam tử vây quanh, tuy nhiên Điệp Y đối với người đến kính rượu không nói lời nào, cũng không nhận rượu của họ, những ly rượu đó Cổ Hạo Nhiên đều uống thay nàng.

Qua một hồi kính rượu cùng người trên đảo, Cổ Hạo Nhiên đã đi được một vòng tròn quanh bàn tiệc lớn bắt đầu từ bàn của đảo chủ, trong lúc đó hắn vẫn ôm chặt Điệp Y, phía sau Hồng Tịnh và Lâm Dã một tấc cũng không rời làm thành một hàng bốn người cùng đến cùng đi.

Đảo chủ đứng ở trên cao quan sát hết thảy, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu, rồi đưa mắt ra hiệu cho Thanh Trúc đang đứng bên cạnh, Thanh Trúc hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu rồi ra ngầm phát tín hiệu cho nhóm người ngồi dưới, lập tức có một nam tử đứng lên, đi tới.

“Hai vị tiểu huynh đệ, đến đây, ta mời hai vị uống ly rượu.” Người kia chào hỏi Hồng Tịnh và Lâm Dã.

Hồng Tịnh cùng Lâm Dã từ đầu vẫn yên lặng đi theo Cổ Hạo Nhiên cùng Điệp Y, những người bên cạnh cũng mời rượu bọn hắn, lúc này nghe thấy có người nói chuyện với bọn họ, Lâm Dã vẫn như trước không nói tiếng nào, Hồng Tịnh đưa mắt nhìn rồi từ chối:“Chúng ta không uống rượu, theo quy của chủ nhân, hạ nhân trong phủ từ nhỏ tới lớn đều không được uống rượu, nếu có ngày nào đó chủ nhân phát hiện trên người chúng ta có mùi rượi, sẽ không nói hai lời đuổi chúng ta ra khỏi phủ, chúng ta không muốn bị đuổi ra ngoài.”

Tên kia hơi ngẩn người, rồi mới nói:“Nơi này cũng không phải phủ nhà ngươi, ngươi sợ cái gì? Mà chủ nhân của người cũng đang uống kìa, sẽ không để ý đến ngươi đâu, đừng sợ, đến đây uống một chén đi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng Tịnh liền nhăn nhó, tỏ vẻ đáng thương:“Ngươi tưởng thiếu gia không cần ta sao? Ta từ nhỏ đã theo thiếu gia, nếu thiếu gia không cần ta, ta sống cũng có ích gì, ngươi, ngươi không phải người tốt, muốn để thiếu gia đuổi ta đi.” Nói đến đấy, đôi mắt cậu liền đỏ lên, âng nước nhìn rất tội nghiệp.

Chàng trai kia ngớ người ra, tự nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng, vội vàng dỗ dành:“Đừng khóc, đừng khóc, ta chỉ sợ các ngươi theo hầu chủ nhân từ nãy đến giờ bị mệt mỏi mà không dám nghỉ thôi, được rồi, không uống, không uống.”

“Thanh Tuyết, sao ngươi lại chọc cậu bé như thế? Nó khóc đến nơi rồi kìa, lại đây, đừng khóc, ngồi cạnh tỷ tỷ ăn một chút nhé, đi theo thiếu gia các ngươi làm gì, cứ ngồi đây cũng được.” Một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh chợt lên tiếng, cười dịu dàng với Hồng Tịnh.

Hồng Tịnh khịt mũi đánh rột một cái, lắc đầu cười đáp lời: “Nhà ta có quy củ, thiếu gia ở đâu chúng ta sẽ ở đó, nếu không vâng theo thì thiếu gia cũng không cần chúng ta nữa, tỷ tỷ, ngươi thật tốt, ta cảm ơn thành ý của ngươi.” Vừa nói vừa kéo Lâm Dã đi theo Cổ Hạo Nhiên, miệng cười nụ.

Có cô gái khác thấy vậy mới nói với Cổ Hạo Nhiên: “Ca ca, ngươi cho phép bọn họ đi theo ta uống rượu được không?” Vừa nói vừa chỉ vào Hồng Tịnh và Lâm Dã.

Cổ Hạo Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Hồng Tịnh, hòa nhã nói:“Các ngươi muốn uống đương nhiên không thành vấn đề, không cần hỏi ý của ta.” Nói xong lại quay ra tiếp chuyện người khác, tay vẫn ôm Điệp Y.

Cô gái kia mừng rỡ, hồ hởi đưa cho Hồng Tịnh một cái chén. Hồng Tịnh nhìn trân trối cô gái, đột nhiên hỏi: “Ta có đẹp không?”

Cô ta đầu tiên là ngẩn người, sau đó ngượng nghịu nói:“Đẹp.”

Hồng Tịnh tiếp tục nói:“Ngươi có muốn mỗi ngày đều nhìn thấy ta không?”

Cô gái lại càng cúi gằm xuống nói:“Muốn.”

Hồng Tịnh bật cười, nghiêm túc nói: “Thiếu gia nhà ta là người rất tử tế, ngày nào ta cũng muốn nhìn thấy thiếu gia, nếu chỉ vì ta không tuân theo lề lối trong phủ thì dù cho thiếu gia không phạt ta đi chăng nữa, lòng ta cũng thấy không vui. Nếu bây giờ ta nghe lời ngươi chẳng phải thiếu gia sẽ đuổi ta ra khỏi nhà sao, thà ta để ngươi giết ta còn hơn là để chuyện đấy xảy ra, cho nên ta tuyệt đối sẽ không vi phạm quy tắc trong phủ, bởi ta vẫn muốn tiếp tục hầu hạ thiếu gia và ta không muốn ngươi phải làm người xấu, bằng không ta sẽ ghét ngươi đấy.” Nói xong cậu tặng cô gái một nụ cười duyên rồi dắt tay Lâm Dã đuổi theo Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y. Các cô nương nhìn nhau dở khóc dở cười, lắc đầu, ai bảo dụ dỗ trẻ con là dễ? Chiến thuật thăm dò tin tức này đổ bể từ trong trứng nước rồi!

Cổ Hạo Nhiên uống với mỗi bàn một ly rượu, sau đó không để ý đến đám người ngồi dưới nữa, dẫn Điệp Y đến trước mặt đảo chủ nói: “Hạo Nhiên xin kính đảo chủ một ly rượu, cám ơn đảo chủ hôm nay đã khoản đãi.” Đảo chủ cười, uống một ngụm rượu coi như trả lễ lời mời của Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên uống một hơi cạn chén rồi hướng về quảng trường đông đảo người dân, đề khí nói:“Hôm nay vào lúc tưởng bỏ mạng lại có thể có duyên gặp gỡ nhiều bằng hữu mới như vậy, đúng là phúc khí của Cổ Hạo Nhiên ta, đáng ra phải kính mỗi người một ly mới phải, nhưng Hạo Nhiên ta tửu lượng không cao, lúc này đã thấy choáng váng, nên ly này ta xin kính tất cả mọi người, đa tạ các vị bằng hữu đã nồng nhiệt tiếp đón, ta xin uống trước.” Dứt lời ngửa đầu dốc cạn ly, phía dưới mọi người đều ồ lên hưởng ứng, cùng uống một chén này với Cổ Hạo Nhiên. Hắn quả thực là một người khéo ăn khéo nói, khiến tất cả mọi người đều thấy hài lòng.

Cổ Hạo Nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh đảo chủ, thong thả nói với y:“Đảo chủ, Hạo Nhiên hôm nay vinh hạnh được gặp gỡ đảo chủ, chính là dịp may hiếm có, hiềm một nỗi trong nhà hiện giờ còn có việc gấp đang chờ ta về xử lý, phiền đảo chủ cho chúng ta biết đây là nơi đâu và làm cách nào có thể rời khỏi đây. Sau khi giải quyết xong việc nhà, ta xin quay trở lại bái tạ.” Hắn vừa dứt lời, quảng trường vốn đang huyên náo ồn ào bỗng dưng im bặt, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn bọn Cổ Hạo Nhiên.

Đảo chủ cười nhàn nhạt nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: “Có phải người thấy Tình Đảo rất nhàm chán nên vội vã muốn quay trở về không?”

Cổ Hạo Nhiên cười nhã nhặn: “Tình Đảo giống như tiên cảnh chốn nhân gian, chúng ta chưa từng đến nơi nào có thể sánh được với Tình Đảo, sao đảo chủ lại nói chúng ta cảm thấy không thoải mái.”

“Nếu đã vậy thì hãy ở lại đây đi, một nơi sơn thủy hữu tình như vậy không phải kẻ nào cũng có thể ở lại. Ta sẽ bảo Thanh Trúc sắp xếp cho ngươi một nơi trên đảo, ngươi cứ yên tâm ở lại, muốn làm gì thì làm, không ai can thiệp, tài nguyên trên đảo có thể thoải mái sử dụng, ta không có ý kiến”. Đảo chủ từ tốn nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng nói với Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên nhìn thẳng vào mắt đảo chủ nói:“Đa tạ ý tốt của đảo chủ, nhưng ở Thánh Thiên còn có việc gấp ta cần phải xử lý, không thể ở lại trên đảo, mong đảo chủ thứ lỗi.”

Đảo chủ nghe vậy chỉ cười nửa miệng, ngửa đầu uống cạn ly rượu. Thanh Trúc đứng bên cạnh nói: “Cổ huynh, có lẽ huynh vẫn chưa hiểu rõ ý của đảo chủ, Tình Đảo vốn không thuộc địa phận Thánh Thiên, cũng chưa từng mở cửa đón tiếp người ngoài. Chúng ta không hoan nghênh người bên ngoài tới mà cũng không để cho người trên đảo rời đi, nơi này chính là hòn đảo nội bất xuất ngoại bất nhập.”

Cổ Hạo Nhiên nhìn đảo chủ nói: “Đảo chủ yên tâm, Hạo Nhiên ta tất nhiên sẽ không làm lộ ra bí mật của Tình Đảo, tuyệt đối không dẫn kẻ nào đến làm hỏng dù chỉ một ngọn cỏ trên đảo.”

Đảo chủ liếc nhìn Cổ Hạo Nhiên, thấy thái độ của hắn vô cùng thành khẩn, lời nói kiên định rõ ràng, không khỏi thở dài: “Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi cũng không phải là loại người chuyên lừa dối người khác, ta tin những lời ngươi nói là thật tâm, thế nhưng thế sự bên ngoài phức tạp, có câu “tri nhân tri diện bất tri tâm”, ngày hôm nay có thể ngươi thật lòng với chúng ta, ngày mai chưa chắc ngươi đã có lòng dạ tốt như vậy. Hơn nữa, ngươi cũng không phải là người đầu tiên lưu lạc đến đảo này, có rất nhiều thứ trên đảo này chỉ là những vật tầm thường vô dụng, nhưng mang ra thế giới bên ngoài lại có giá trị khác hẳn. Cuộc sống nơi đây rất thanh bình, ta không cho phép bất cứ kẻ nào đến đây phá hủy nó.”

Y nói nhẹ tênh, nhưng câu nào câu nấy đâm thẳng vào vấn đề, Cổ Hạo Nhiên sớm hiểu được nếu người trên đảo có thể giao thương với bên ngoài thì lượng tài nguyên khổng lồ kia rất có lợi cho hắn, bởi chỉ cần hắn làm trung gian giao dịch giữa người dân trên đảo và thương nhân trong đất liền thì họ sẽ cực kì biết ơn hắn; còn nếu dân đảo chủ trương bế quan tỏa cảng thì những mỏ vàng, mỏ bạc đấy sẽ đặt hắn vào tính thế nguy hiểm. Hòn đảo có biết bao nhiêu là vàng bạc châu báu, động thực vật quý hiếm, quả là một nơi có một không hai, nếu như người ngoài biết đến một nơi như vậy, e rằng cả Thánh Thiên vương triều và Ảnh Thúc vương triều cũng không muốn bỏ qua. Nghĩ đến đây Cổ Hạo Nhiên thở dài, nếu như dân đảo không hiểu được giá trị của tài nguyên trên đảo thì còn có khả năng thuyết phục, thế nhưng họ lại hoàn toàn ý thức được điều đó, e rằng hành trình trở về của bọn hắn không được thuận lợi như mong muốn rồi.

Cổ Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, tiếp tục khẩn nài:“Ta hiểu ý đảo chủ, tuy nhiên xin thú thực rằng gia cảnh nhà ta cũng không đến nỗi bần hàn, về mặt tiền bạc mà nói, nếu như ngươi là đảo chủ giàu nhất thiên hạ thì gia tộc ta cũng là gia tộc sung túc nhất ở Thánh Thiên, trong nhà vàng bạc không thiếu, có khi còn nhiều hơn ở trên đảo này, cho nên đảo chủ có thể yên tâm, ta không có hứng thú với châu báu của cải ở đây. Nếu đảo chủ không tin, ta có thể lấy đầu ra đảm bảo, khi trở về tuyệt đối không tiết lộ vị trí đảo, nếu nửa chữ lộ ra ta nguyện để sấm sét đánh chết.” (nhà có điều kiện)

Thái độ tự tôn pha chút ngạo mạn của Cổ Hạo Nhiên khiến tất cả mọi người trầm trồ, tài sản của một nhà so với một đảo lại chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn, thật khó tin làm sao. Thanh Trúc nhìn Cổ Hạo Nhiên, khuôn mặt đã hiển lộ rõ khí chất quý phái, rồi lại đưa mắt nhìn xuống đám đông bên dưới, trong đó có một âm thanh run rẩy truyền đến nói: “Nếu thật sự là đệ nhất môn đình ở Thánh Thiên vương triều thì hẳn gia sản cũng ngang ngửa với quốc khố, e rằng tài nguyên trên đảo chung ta không thể bì kịp, nhưng ta nhớ rõ rằng đệ nhất môn đình ở Thánh Thiên vương triều là Sơn gia, Cổ gia chỉ ở thứ năm, thứ sau thôi chứ?” Hẳn người vừa nói cũng là một người lạc từ bên ngoài tới, có vẻ rất hiểu biết về Thánh Thiên vương triều.

Cổ Hạo Nhiên lập tức đáp: “Hai năm trước Cổ gia nhà ta đã soán ngôi đầu rồi, Sơn gia hiện tại chỉ đứng thứ hai.” Người kia ồ lên một tiếng rồi không nói nữa, nhưng cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa hai người cũng phần nào chứng minh thân phận của Cổ Hạo Nhiên, chí ít hắn cũng không nghèo hèn.

Cổ Hạo Nhiên nói xong, bình tĩnh nhìn đảo chủ. Y thầm đánh giá Cổ Hạo Nhiên một lát rồi bật cười nói: “Không ngờ thân thế lại hiển hách như vậy, thảo nào thê tử sắc nước hương trời, mà gia quy cũng khắt khe, nghiêm chỉnh. Đáng tiếc, đối với ta điều đó không quan trọng, quan trọng là đảo đã có luật, không thể đổi, mà bản thân ta cũng không muốn sửa đổi.” Lời nói thẳng băng như đường đao vụt xuống, khí thế cương quyết như muốn đập tan hy vọng quay về của Cổ Hạo Nhiên.

Thấy đảo chủ không chịu thay đổi nguyên tắc, Cổ Hạo Nhiên trong bụng rất phật ý, nhưng hắn không để lộ ra mặt mà nghiêm túc nói :“Nếu chúng ta nhất định muốn đi thì sao?”

Đảo chủ lại chậm rãi rót một ly rượu, uống một ngụm rồi nói: “Thì ngươi nên biết rằng đã nhiều năm rồi chưa từng có người nào có thể ra khỏi đây.” Nghe y nói vậy, Điệp Y đột nhiên nhớ tới ánh mắt của người trung niên gặp trên đường đi, có lẽ hắn cũng là người đến từ bên ngoài, cả đời bị nhốt ở trên đảo.

Cổ Hạo Nhiên nhíu mày không nói gì chờ đảo chủ nói tiếp, đảo chủ lại nâng ly rượu lên, từ tốn nói tiếp: “Thực ra ta cũng không phải người không biết lẽ phải, xưa nay ta không ép buộc, làm khó ai cả. Đừng nói là ta không cho các ngươi hy vọng, các ngươi muốn rời khỏi Tình Đảo phải không? Có thể đấy, nhưng ta chỉ sợ các ngươi không làm nổi thôi.” Giọng nói đều đều rất điềm nhiên, không mảy may để lộ một tia cảm xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.