Gia Có Điêu Phu

Chương 34: Chương 34: Tẩu thoát




Edit: Cesia

*****

Bách bảo hội nếu không có gì ngoài ý muốn, Cổ gia chắc chắn đoạt được đệ nhất vị, cửu đại môn đình còn lại đều cho Cổ gia thể diện, triều đình sau khi thu bảo vật tất nhiên là không thiếu lời khen ngợi, bất quá những thứ đó cũng không phải là vấn đề trước mắt mà Cổ Hạo Nhiên quan tâm, sau khi cố gắng kiên trì ở lại cho đến buổi chiều gặp gỡ các đại môn đình, Cổ Hạo Nhiên không nói hai lời đi thẳng về tiểu viện nắm lấy Điệp Y bỏ chạy, bởi vì buổi sáng Điệp Y đã nói với hắn ba chữ, đang đuổi tới.

Bị Cổ Hạo Nhiên lưu lại kết thúc công việc Cổ Hạo Ảnh sau khi trở lại tiểu viện, tiếp nhận Tài chưởng quầy đưa lên phong thư, Cổ Hạo Ảnh tức thì bão nổi, một quyền đấm vào bức bình phong bằng ngọc lưu ly, ngửa mặt lên trời thét dài, “Cổ Hạo Nhiên, ta cùng với người thề không đội trời chung, ngươi chờ cho ta, ta không trừng trị ngươi, ta không phải là ca ca ngươi, mẹ nó, ta sẽ đảo lại gọi ngươi là ca ca.”

Bên cạnh Linh Tĩnh xem thư xong, đồng dạng dở khóc dở cười, trong thư viết rất đơn giản, Cổ Hạo Nhiên thân là đương gia của Cổ gia, tất nhiên phải đi thăm viếng sản nghiệp của Cổ gia do cấp dưới quản lý, hiện tại đúng là thời điểm tốt, vì thế mang theo Điệp Y đi thị sát công việc, về phần chuyện bảo vật của ngoại công, tự nhiên nhiệm vụ sẽ được trao cho thân ái ca ca của hắn, hai kiện bảo vật phải nộp lên hoàng đế, hắn tuyệt đối chịu trách nhiệm, nợ tính phần hắn, một trăm sáu mươi vạn lượng ngân phiếu dâng lên trước, hơn nửa còn có thứ tốt biếu tặng, bất quá phải đợi hắn trở về nói sau.

Linh Tĩnh cười khổ nhìn ngân phiếu trên tay nói, “Ta đã nghĩ vô số thủ đoạn mà Hạo Nhiên sẽ dùng để đối phó ngoại công, nhưng thật không ngờ đệ ấy sẽ dùng chiêu này, đệ ấy cư nhiên bỏ chạy, đem phỏng tay khoai lang ném cho chúng ta, Hạo Nhiên thật đúng là niệm tình cảm huynh đệ.”

Cổ Hạo Ảnh vẻ mặt âm lãnh nói, “Huynh đệ lấy để làm gì? Huynh đệ chính là lấy ra để bán, tên tiểu vương bát đản đó ngay từ nhỏ đã hiểu được điểm này, còn sử dụng xuất sắc nhuần nhuyễn hơn so với mỗi người bọn ta, đúng là đáng giận, vì sao ta lại chậm chân hơn, còn bị hắn tống cho lý do đường hoàng như thế nữa chứ, Nguyệt đường, nhất định là nhờ tin tức của Nguyện đường, lão cha, cha đây chẳng phải là tiếp tay cho hồ ly xứng cùng với sói sao, còn muốn cho người ta sống hay không?”

Linh Tĩnh tiếp lấy bọc bảo vật bọn họ lưu lại trước khi đào tẩu do Tài chưởng quầy đưa tới, bất đắc dĩ nói, “Khó trách Điệp Y buổi sáng liền ly khai, nguyên lai là bọn họ nhận được tin tức, ta xem chúng ta cũng chạy thôi, ít nhất trở lại phủ, ngoại công đuổi tới còn có cha mẹ chống đỡ.”

Cổ Hạo Ảnh lập tức nhướn mày lên nói, “Đi, đem mấy thứ này ném trở về chúng ta cũng chạy trốn, trong phủ cũng không an toàn, cho dù không phải chúng ta động thủ, không thiếu cũng bị ngoại công lột một tầng da, chúng ta vẫn là học theo lão lục, đi thị sát sản nghiệp trong tay ta quản lý đi, hờzz, chúng ta thật đúng là quản sự cần mẫn mà.” Vừa nói vừa kéo Linh Tĩnh, không nói hai lời liền chạy ra khỏi đại môn, lao vút như tên bắn trong bóng đêm mà đi.

Cùng thời điểm đó trên con đường nhỏ ở ngoại ô Lê Châu, một chiếc xe ngựa to lớn lấy tốc độ 300% nhắm về phía tiền phương, tiền phương chính đi Hoa Châu hoàn toàn ngược hướng với Phong Châu, hai con ngựa tung bốn vó phi như bay trên quan đạo, đánh xe Hành và Liễu cũng không phân biệt phương hướng, cứ liều mạng nhắm chừng chạy thẳng về phía trước, một roi lại một roi, đem công phu đánh xe phát huy đến cực hạn.

Bên trong xe Điệp Y không để ý đến chung quanh nhắm mắt nghỉ ngơi, ngồi bên cạnh Minh Thanh vừa lau mồ hôi vừa nói, “Cũng may thiếu phu nhân sớm có tin tức, Phương lão thái gia khi nào thì biến thành tinh minh thế rồi, bên này bảo vật còn chưa kịp lộ diện, bên kia đã đuổi theo tới, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.”

Ngồi một bên Phong cười khổ nói, “Phương gia là chỗ nào? Đó là võ lâm thế gia của Thánh Thiên vương triều, có mấy ai có thể trộm nhiều bảo vật như vậy ở nơi đó? Nếu không phải người trong nhà cực quen thuộc hết thảy tình cảnh trong phủ, còn có ai có thể có được bản sự lớn như vậy, ở một nơi cao thủ nhiều như mây có thể ăn trộm thành công, chỉ cần cẩn thận suy ngẫm một chút liền có thể suy ra ai có hiềm nghi lớn nhất.” Linh cũng gật đầu nói, “Hơn nữa tàng bảo thất của phương lão gia, cũng chỉ có thiếu gia và vài vị Phương gia thiếu gia lúc nhỏ đã từng vào, một kẻ thông thuộc bố trí trong phủ, lần lượt bài trừ từng người là có thể khóa lại mục tiêu.”

Dựa lưng vào nhuyễn điếm Cổ Hạo Nhiên sờ sờ cái mũi nói, “Ngoại công càng ngày càng keo kiệt, bất quá chỉ có hai kiện bảo vật thôi, có đáng giá phải xuất động toàn bộ Yên Vân thập lục kỵ không, đây chính là muốn giết người a.”

Băng Kỳ liếc Cổ Hạo Nhiên một cái, đạm thanh nói, “Thiếu gia, đừng quên các người trộm trở về không chỉ có hai kiện, bằng vào tính tình của Phương lão gia, đừng nói là giết người, chỉ sợ băm thành thịt vụn cũng có.”

Cổ Hạo Nhiên nghe vậy nhíu mày không nói gì, ai có thể tin có ngoại công nào lại vì một vật không thể ăn không thể uống đòi băm ngoại tôn nhà mình ra, nhưng đổi lại là ngoại công của hắn thì trăm phần trăm là có khả năng. Cổ Hạo Nhiên tưởng cũng không cần tưởng, biết lần này hắn lại nợ Điệp Y nhân tình, nếu không phải nhờ Nguyệt đường kể từ lúc bọn họ xuất phát bắt đầu giám thị Phương gia, biết được ngay cả lực lượng giữ nhà ngoại công cũng xuất ra, bản thân hắn phỏng chừng còn chạy trở về nhà bàn giao một chút rồi mới chạy trốn, nếu thật là đi bàn giao, khả năng liền thật là đem chính mình bàn giao.

Trên xe ngựa mọi người trong lòng đều biết rõ, Cổ Hạo Nhiên nếu thật là bị bàn giao, chính bọn họ hơn nữa cũng đi theo bàn giao, vì thế chỉ nhìn thấy xe ngựa lao như bay trên con đường nhỏ hẹp quanh co, lấy tốc độ không có khả năng, sinh sôi tăng lên gấp đôi.

Chạy suốt cả đêm hơn trăm dặm, xe ngựa lúc này mới chậm rì rì bôn tẩu trên con đường nhỏ trong rừng, đánh xe Phong, Linh cũng rất muốn ra roi thúc ngựa, nhưng ngựa nếu còn tiếp tục chạy nữa, thế nào cũng chỉ còn lại người xuống kéo xe.

“Phong, ngừng một lát đi, cũng để cho ngựa nghỉ ngơi.” Cổ Hạo Nhiên nhô đầu ra khỏi xe nói, sau đó nhảy xuống.

Xe ngựa dừng lại, từ trên xe ngựa đi xuống, Minh Thanh nhìn quanh bốn phía nói, “Đây là chỗ nào?”

Linh và Phong liếc nhau, khó được mờ mịt lắc đầu nói, “Không biết, chỉ biết là hướng đi Hoa Châu, đêm qua không dám đi đường lớn, đường nhỏ ai biết đến chỗ nào.”

Cổ Hạo Nhiên lắc đầu nói, “Không sao, ngay cả ta cũng không biết mình đang ở chỗ nào, ngoại công muốn đuổi theo liền khó càng thêm khó, trước cứ để cơn giận của ngoại công nguội bớt đã.” Xuống cuối cùng Điệp Y vừa nghe thấy, quay đầu nhìn lướt qua Băng Kỳ, Băng Kỳ cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết, nếu nói những người đương quyền của Cổ gia đều nắm rõ phương hướng, thì xác thật chính là đánh giá quá cao bọn họ.

Ùng ục, ùng ục, vài thanh âm ngoài ý muốn truyền tới, lập tức làm cho Cổ Hạo Nhiên đỏ mặt, buổi tiệc tối qua trong lòng có chuyện phiền não, không có tâm trí ăn, hai ngày trước cũng chưa có gì bỏ bụng, hiện tại dạ dày hoàn toàn trống rỗng, sớm đã đói đến mức da ngực dán sát vào da lưng rồi (*).

(*) Nguyên văn ‘tiền hung thiếp hậu bối’: ý nghĩa nôm na chính là chỉ những người rất đói, rất gầy chỉ còn lại da bọc xương.

“Thiếu gia, chúng ta không mang theo gì hết, bằng không chúng ta gấp rút lên đường, tìm xem phía trước có thôn trang hay trấn nhỏ nào không.” Minh Thanh nhìn xe ngựa nói với Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên tuy rằng là thiếu gia được nuông chiều từ bé, nhưng cũng không phải loại người không chịu nổi khổ cực, nghe vậy miễn cưỡng cười cười nói, “Có chút đói, bất quá ta còn nhịn được, chúng ta cứ nghỉ ngơi một lát trước đi, chờ ngựa ăn no rồi nói sau.” Nhóm Phong nhìn thấy sắc mặt của Cổ Hạo Nhiên có chút trắng bệch, lại vẫn dùng vẻ mặt tươi cười đối diện với mọi người, rõ ràng là không muốn cho mọi người lo lắng, lập tức sắc mặt đều trầm xuống, tối qua đi vội chỉ một lòng nghĩ chạy xa chừng nào hay chừng đó, không ai nghĩ tới phải mang thức ăn theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.