Ngày hôm sau.
Kỷ Tang vừa mới tỉnh dậy đã bị Vivian kéo vào chung chỗ với một nhóm danh viện độc thân ở Bắc Kinh. Mười mấy người cùng đốt tiền vào buổi trà chiều xa hoa, một hồi chụp ảnh rồi phát lên Weibo. Lúc này tâm tình Kỷ Tang mới đi lên một chút.
Sau khi tạm biệt Vivian có ý định ở lại Bắc Kinh phát triển, Kỷ Tang mua vé máy bay trở về Ôn Châu. Cô khởi hành về nhà trong một buổi sáng đầy nắng ấm.
Cùng lúc đó, tại tòa nhà trụ sở chính của Thời thị.
Một chiếc xe Maybach từ phía xa chạy tới, phanh gấp dừng lại ở vị trí cửa chính của tầng một. Đã có hai hàng vệ sĩ cao lớn mặc tây trang đen đợi sẵn ở cửa. Trong số họ có một người đàn ông trung niên khoảng 40 hoặc 50 tuổi, bước tới và cúi xuống mở cửa xe.
Bước ra đầu tiên là một đôi giày da bóng, có thêu hoa văn cổ trên mặt giày và thắt nút Oxford độc đáo, thể hiện sự tỉ mỉ và tinh tế của chủ sở hữu.
Tiếp đó, một thân hình cao lớn đĩnh bạt bước xuống.
Cánh cửa kính phản chiếu lại bộ tây trang đen được may một cách tinh xảo làm tăng thêm vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt. Sống mũi cao, môi mỏng mím thẳng, đôi mắt thâm trầm u ám tựa như giếng cổ.
Người đàn ông trung niên mới chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi lại ánh mắt, cười nói: “Thời tổng, hội đồng quản trị đang đợi ngài đã lâu.”
“ Lưu thúc, không cần khách khí như vậy. Gọi tên cháu là được rồi.“.Thời Cảnh dù bận vẫn ung dung mà sửa sang lại nút tay áo, nhẹ liếc nhìn ông một cái, “Rốt cuộc chú cũng coi như là nhìn cháu lớn lên.”
Người đàn ông trung niên mở cửa xe cho Thời Cảnh là giám đốc nhân sự cấp cao của tập đoàn, gọi là Lưu thúc. Ông vẫn kính cẩn chào đón Thời Cảnh vào trong: “Thời tổng nói gì vậy, những quy tắc phải chú ý thì vẫn phải chú ý.”
Đoàn người tiến vào tổng bộ của Thời thị, bấm thang máy lên tầng 26. Trợ lý Đinh cùng các vệ sĩ ở phía sau cũng nối đuôi nhau đi theo.
Trong phòng họp, ban giám đốc báo cáo tình hình tài chính và kế hoạch kinh doanh cho quý tiếp theo như thường lệ. Vốn tưởng rằng như vậy là kết thúc, ai ngờ người ngồi trên chiếc ghế cao nhất - Thời Cảnh lấy ra một phần văn kiện và thông báo kế hoạch thay đổi nhân sự.
Ngồi ở đây có đủ các cổ đông lâu năm của tập đoàn Thời thị. Đối với kế hoạch vừa tuyên bố, mỗi người đều có lòng dạ mưu mô riêng. Có người đưa ra ý kiến phản đối nhưng đều bị Thời Cảnh đè ép xuống bằng thái độ cương quyết.
Sau khi hội nghị kết thúc được mười phút, một trận âm thanh ồn ào phát ra từ phòng tổng giám đốc. Mặc dù ngoài cửa có nhân viên công tác cản lại nhưng Thời Cảnh như là đã sớm biết được, nhẹ nhàng đặt những văn kiện trên tay xuống: “Cho người vào.”
Trợ lý Đinh mở cửa, người tiến vào là Lưu thúc.
Sắc mặt ông ta cực kỳ tệ, vừa vào đã đi thẳng vào vấn đề: “Thời tổng, ngài có ý gì?”
Hội đồng quản trị đưa ra lệnh điều động không chỉ cắt đứt vây cánh của ông ta mà còn đuổi ông ta ra khỏi Bắc Kinh. Tuy vẫn giữ nguyên chức vụ nhưng trong lòng Lưu thúc biết rõ thế cục lớn đã không thể cứu vãn. Đáng sợ nhất chính là Thời Cảnh mới trở lại hơn nửa năm, làm thế nào có thể lôi kéo những cổ đông lâu năm khác của tập đoàn. Cư nhiên khiến cho không một người nào trong số họ phản đối chuyện này.
“Lưu thúc đừng nóng vội, trước tiên ngồi xuống đã“. Thời Cảnh vừa lễ phép lại xa cách mời ông ta ngồi, thuận tay rót cho Lưu thúc một ly trà. Sau đó anh đan hai tay vào nhau đặt lên bàn: “Cháu thấy chú bây giờ đã lớn tuổi, thân thể lại không tốt. Cháu giúp chú nghỉ hưu sớm để tận hưởng cuộc sống có gì không tốt?”
Lưu thúc lúc này sắc mặt đã khó coi đến cực điểm: “Được lắm tiểu tử, tao đã đánh giá thấp mày. Lúc đầu tao nên tiến cử Thời Lịch làm tổng giám đốc chứ không phải cái loại sói mắt trắng như mày.”
“Sói mắt trắng?” Thời Cảnh cẩn thận suy ngẫm những lời này, cũng không hề nổi giận: “Những lời này không phải là đang nói đến chú sao?”
Lưu thúc sửng sốt: “Mày đang nói cái gì?”
“Vào đi“. Thời Cảnh nhấn một nút trên máy bàn, Đinh Hữu lập tức từ ngoài cửa đi vào. Theo phía sau còn có luật sư của phòng pháp chế.
Một xấp giấy dày được đặt lên mặt bàn.
“Chuyện này, chuyện này...” Lưu thúc ngẩng đầu lên nhìn một cái, thần sắc trở nên hoảng loạn, cả cơ thể cũng đều run rẩy: “Mày làm thế nào mà biết được? Làm sao có thể, tao rõ ràng...“.
“Lỗ hổng dù có được vá lại tinh vi đến đâu thì cũng có vết nứt“. Thời Cảnh nghịch cây bút trên bàn. Anh như là thợ săn đang thưởng thức con mồi sa lưới. Thưởng thức đủ rồi, Thời Cảnh đem một phần văn kiện ném đến trước mặt ông ta; “Nể tình chú là cổ đông lâu năm của Thời thị, đúng là có chút đóng góp cho tập đoàn cho nên ký đi.”
Lưu thúc mở văn kiện ra, đồng tử chấn động, không dám tin: “Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần?” Ông ta cười gằn: “Thời Cảnh, mày không cần phải khinh người quá đáng như vậy!”
Đối mặt với cơn thịnh nộ không thể nén của ông ta, Thời Cảnh vẫn cười nhạt như trước: “Được rồi. Vậy thì chỉ có thể dùng cách khác thôi. Nhưng mà Lưu thúc lấy tiền của Thời thị cũng đủ cho mấy đời sau tiêu xài. Chú cứ như vậy mà đi cũng thật đáng tiếc.”
Nụ cười trên mặt anh cứ như thật sự tiếc cho ông ta vậy. Lưu thúc cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới chân toát ra khắp người.
Chỉ thấy Thời Cảnh khẽ vung tay, mấy vệ sĩ từ cửa sau lập tứ tiến vào, làm bộ muốn kéo Lưu thúc đi ra ngoài.
“Tao ký! Tao ký!”
Lưu thúc bất đắc dĩ cầm lấy hợp đồng chuyển nhượng, trong mắt hiện rõ sự không cam lòng. Nhưng cuối cùng ông ta cũng bị áp bức, chỉ có thể ký tên.
Thời Cảnh nhìn thấy chữ ký trên văn kiện, lúc này mới giương khóe môi lên. Anh nâng Lưu thúc dưới đất lên, chỉnh lại cà vạt, sau đó vỗ vai ông ta: “Đi thong thả, không tiễn“.
Tác giả có lời muốn nói: Bình luận đi không chừng có bao lì xì rơi xuống đó~