Lúc cả ba trở về căn nhà nhỏ của Kỷ gia đã là 12 giờ trưa.
Kỷ Nghiêu nói với ba mẹ rằng đã dẫn một người bạn về đây, là đàn anh lúc học cấp 3 nên muốn cho anh ở nhờ một khoảng thời gian, thuận tiện dạy phụ đạo tiếng anh cho cậu.
Thời Cảnh năm nay đã 26 tuổi nhưng vẫn trông rất trẻ, bộ dáng cũng có thể miễn cưỡng cải trang thành sinh viên.
Kỷ Hữu Chí và Trần Ái Hoa không hề nghi ngờ anh. Hai người nghe thấy anh muốn giúp đứa con trai ngu dốt của mình phụ đạo thì hận không thể cho anh ở lại mỗi ngày, vô cùng nhiệt tình mà chiêu đãi Thời Cảnh, còn trách Kỷ Nghiêu sao không nói sớm để mua thêm nhiều thức ăn ngon.
Sau khi ăn xong bữa trưa đầy náo nhiệt, Kỷ Nghiêu dẫn Thời Cảnh lên trên lầu dọn đồ. Trần Ái Hoa lặng lẽ kéo Kỷ Tang qua một bên, dò hỏi ý kiến cô: "Buổi tối dì Vương muốn dẫn cháu trai đến ăn cơm, con thấy thế nào?"
Kỷ Tang nghi hoặc, khách đến ăn cơm thì có liên quan gì đến cô? Nghĩ lại thì nhớ tới chuyện lần trước: "Có phải là đối tượng dì Vương giới thiệu để xem mắt không mẹ?"
Thấy Trần Ái Hoa gật đầu, Kỷ Tang nói: "Để con xem thế nào đã."
Kỷ Hữu Chí ở bên cạnh nói: "Còn tưởng có chuyện gì, ở thôn này không có ai tốt như vậy đâu con. Ba đã xem qua ảnh của thằng bé nhà đấy rồi; cũng tuấn tú, lịch sự. Hơn nữa số tài sản cũng phải chừng này."
Nói rồi, ông giơ ra ba ngón tay.
Kỷ Tang nói: "30 triệu(5) ạ?"
(5): 30.000.000 nhân dân tệ =106.922.968.410,00 đồng
Kỷ Hữu Chí: "300 triệu(6)."
(6): 300.000.000 nhân dân tệ =1.069.229.684.100,00 đồng
Kỷ Tang giơ tay sửa sang lại mái tóc: "Con đi chuẩn bị một chút."
*
Kỷ Tang lục tung tủ quần áo của mình lên. Quần áo bị lật hết lên, ném ở trên giường và sofa một cách tùy tiện. Cô đang đứng trước gương ướm thử một chiếc váy liền thân thì có tiếng mở cửa. Chỉ thấy Kỷ Nghiêu thò đầu vào.
"Chị, chị giúp chúng em xếp giường được không?" Cậu hỏi
Kỷ Tang mở hẳn cửa ra, lại thấy Thời Cảnh đứng ở một bên, tay đút túi quần, ánh mắt không rõ là vô tình hay cố ý liếc cô, mang theo chút bướng bỉnh và không chịu khuất phục.
Được rồi, hai người này đang xin giúp đỡ.
Kỷ Tang không nể tình mà nói: "Tại sao chị phải giúp? Nhưng thôi, chị sẽ tốt bụng hướng dẫn hai người làm."
Cái mà Kỷ Tang gọi là hướng dẫn thực ra là tra cách làm trên Baidu, sau đó đứng ở đuôi giường chỉ huy Kỷ Nghiêu và Thời Cảnh.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng mới xếp xong giường.
Kỷ Tang lau mồ hôi trên trán, đi bật điều hòa. Ai ngờ điều hòa ở phòng cho khách lâu không dùng nên đã hỏng rồi. Kỷ Tang đành mở cửa sổ cho thoáng khí, tiếc hận nói: "Xem ra hai người lại phải ngủ chung một đêm nữa rồi. Ngày mai để em lên thị trấn tìm thợ sửa sau vậy."
Trong mắt Thời Cảnh lộ rõ sự cự tuyệt.
Kỷ Nghiêu cũng hỏi: "Sao chị không tìm thợ sửa luôn chiều nay?"
"Buổi chiều chị còn có việc." Kỷ Tang thuận miệng nói: "Hai người không muốn ngủ cùng nhau thì một người ngủ ở phòng tôi, được chưa?"
Kỷ Nghiêu lắc đầu: "Em không muốn cùng phòng với đứa con gái như chị."
Thời Cảnh cũng nói: "Phòng em quá bừa bộn."
Kỷ Tang: "???" Tôi chỉ đùa một chút thôi mà hai người còn tỏ vẻ ghét bỏ!?
Cuối cùng, Kỷ Nghiêu tìm được một cái danh thiếp của thợ chuyên sửa điều hòa trong ngăn kéo tủ, gọi điện cho người đến sửa. Hai người lúc này mới có thể ở một mình một phòng.
Rất nhanh đã đến 5 giờ chiều, Kỷ Hữu Chí và Trần Ái Hoa từ công ty trở về, làm một bàn đồ ăn rất thịch soạn, còn lấy ra cả một chai rượu quý. Đúng 6 giờ, dì Vương kia đến, theo sau là một người đàn ông cũng còn khá trẻ.
Kỷ Tang không khỏi cảm thấy thất vọng khi thấy người người đàn ông tên Triệu Tống này.
Anh ta không hề tuấn tú, lịch sự như lời Kỷ Hữu Chí nói. Diện mạo rất tầm thường, chắc chắn không thể nổi bật trong đám đông, lại còn khá lùn.
Dù sao con người chẳng ai là hoàn mỹ cả, Kỷ Tang trong lòng nghĩ thầm đến chuyện tài sản nhà anh ta còn gấp nhà mình mười lần. Tuy bề ngoài khá mất điểm nhưng hai người cũng có thể trò chuyện một chút, biết đâu tính cách người ta lại hợp với cô thì sao?
Kỷ Tang tự mình an ủi như vậy. Người lớn hai bên cũng bắt đầu chào hỏi nhiệt tình. Dì Vương vừa nhìn thấy Kỷ Tang, ánh mắt sáng lên, lập tức khen: "Nhiều năm rồi không gặp, Tang Tang lớn lên lại càng xinh đẹp. Cháu với Triệu Tống nhà dì thật xứng đôi!"
Kỷ Tang: "....." Quên đi, cứ coi đây là một lời khen vậy.
Trần Ái Hoa gọi Kỷ Nghiêu và Thời Cảnh xuống ăn cơm.
Thấy hai người họ đi xuống, dì Vương lại tiếp tục khen Kỷ Nghiêu lớn lên cao ráo. Nhưng khi nhìn thấy Thời Cảnh diện mạo hơn người đứng bên cạnh cậu, bà nghi hoặc hỏi: "Đây là?"
Trần Ái Hoa giới thiệu anh là bạn của Kỷ Nghiêu, dì Vương lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Ôi trời, làm tôi sợ gần chết. Tôi còn tưởng đây là bạn trai Tang Tang, vậy thì Triệu Tống hẳn là không có cơ hội rồi."
Thời Cảnh ngồi đối diện Kỷ Tang, đưa mắt nhìn cô một cái.
Kỷ Tang nhanh chóng dùng tay che khuất trán mình, tránh ánh mắt của anh, làm bộ như muốn cúi đầu xuống dưới gầm bàn nhặt chiếc đũa bị rơi.
Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí có chút ngập ngừng và xấu hổ. Trong lúc ăn, Triệu Tống dường như muốn thể hiện thái độ ân cần của mình nên thi thoảng lại gắp thức ăn cho cô. Kỷ Tang đành nhỏ giọng nói cảm ơn với anh ta, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thời Cảnh.
Cũng may đối phương không để ý, thế là Kỷ Tang cứ cho đồ ăn vào miệng nhai rồi nhanh chóng nuốt xuống, lại ngẩng đầu nhìn anh.
Bị nhìn liên tục nhiều lần, Thời Cảnh đương nhiên sẽ phát hiện ra, nhìn chằm chằm về phía cô. Kỳ lạ là anh có thể nhìn ra được ý cầu cứu từ trong đôi mắt cô.
Thế là Thời Cảnh nghĩ ngợi, cũng lấy đũa gắp thức ăn cho cô.
Kỷ Tang: "?" ủa anh
"Ăn nhiều một chút, trông em có vẻ thích món này."
Động tác và lời nói một cách đột ngột của anh làm cô hoảng sợ. Vừa rồi cô nhìn trộm anh chẳng qua là vì sợ anh phát hiện đây là một buổi xem mắt, nhỡ đâu anh mất trí nhớ thật nên coi cô là vị hôn thê rồi nổi trận lôi đình tại đây thì sao bây giờ?
Quan sát lâu như vậy, người này rõ ràng là không hề để tâm. Kỷ Tang đang hoài nghi anh chỉ giả vờ mất trí nhớ, Thời Cảnh lại tỏ vẻ quan tâm một cách bất ngờ.
Kỷ Tang suýt bị nghẹn, vội vàng uống vài hớp nước, nói: "Em no rồi."
Sau khi dùng bữa xong, người lớn hai bên có vẻ không khác nhau là mấy. Ba mẹ Kỷ và dì Vương liếc nhìn nhau, ăn ý mà nói họ muốn ra ngoài tản bộ một lát rồi bảo Kỷ Nghiêu và Thời Cảnh lên lầu nghỉ ngơi, để lại phòng khách cho Kỷ Tang và Triệu Tống.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Tang xem mắt nên không có kinh nghiệm gì nhưng nhìn Triệu Tống là biết anh ta hẳn là một tay già đời.
Anh ta đi thẳng vào vấn đề: "Kỷ tiểu thư, cô lớn lên rất xinh đẹp, tôi rất thích cô, mà vẻ đẹp của cô hẳn là cũng hợp với khiếu thẩm mỹ của bố mẹ tôi. Nhưng có một chuyện quan trọng tôi muốn nói trước với cô."
Kỷ Tang ngẩn người: "Chuyện gì?"
Triệu Tống đẩy mắt kính trên sống mũi, khuôn mặt hiền lành có chút ngượng ngùng: "Ba mẹ tôi nói muốn gả vào Triệu gia, phải đồng ý sinh con trai mới được đi lãnh chứng, không biết cô có để ý không? "
Kỷ Tang: "...."
Cái gì mà tính cách hợp nhau?!
*
Thời Cảnh trở về phòng, vừa mới lấy điện thoại ra muốn gọi một gọi một cuộc, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ.
Anh lập tức ngắt cuộc gọi, đi ra mở cửa thì thấy Kỷ Nghiêu đang đứng ở bên ngoài.
"Có chuyện gì à?"
"Bây giờ không kịp giải thích với anh. Chị vừa nhắn tin cho tôi, chúng ta mau đi cứu chị ấy." Kỷ Nghiêu ra hiệu với màn hình điện thoại(?), kéo anh ra khỏi phòng và vội vã xuống lầu.
Lúc này ở phòng khách, vẻ mặt Kỷ Tang vô cùng bình tĩnh, ngồi uống trà với Triệu Tống một cách hài hòa. Cô rót cho Triệu Tống một tách trà matcha nóng, nói: "Dì Vương cũng thật là, một người tốt như anh, tại sao dì ấy có thể nói như vậy nhỉ?"
Triệu Tống có phần tức giận: "Bà ấy thực sự nói như vậy?"
Kỷ Tang gật gật đầu: "Đúng vậy. Nếu không phải anh giải thích sớm với tôi thì tôi đã hiểu lầm rồi."
Sắc mặt Triệu Tống tối sầm, không nhịn được mà dùng tay đập vào ghế sofa.
Kỷ Tang dường như bị dọa cho giật mình, che miệng cẩn thận hỏi: "Có phải tôi nói sai gì không? Ôi trời, có thể đây là lỗi của tôi thôi, chắc có hiểu lầm ở đâu đó rồi. Dù sao bà ấy cũng là dì của anh, anh cũng đừng tức giận..."
Triệu Tống cười lạnh: "Cái gì mà dì, chỉ là bà con họ hàng xa thôi." Nói xong, anh ta đứng dậy cáo từ, đi thẳng ra cửa chính mà không hề quay đầu lại.
Kỷ Tang nâng ly trà matcha nóng hổi lên, trên khóe môi cô là nụ cười tự đắc.
Đến khi định thần lại, cô mới phát hiện ra hai người đứng ở chân cầu thang, hỏi: "Hai người xuống đây làm gì?"
Kỷ Nghiêu lấy điện thoại ra: "Không phải chị bảo em xuống cứu chị sao?"
Kỷ Tang nhàn nhã nhấp một ngụm trà: "Đợi mày đến cứu, hoa kim châm(7) cũng tàn rồi. Không phải cuối cùng chị vẫn phải dựa vào bản thân sao?"
(7): Hoa kim châm:
Ánh đèn êm dịu chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, vẻ mặt đắc ý còn có chút gian xảo, tựa như tiểu hồ ly lén lút trộm dưa hấu dưới ánh trăng.
(Lời của editor: Xin lỗi đã chen vào nhưng sao cứ so sánh với hồ ly vậy