Giả Danh Viện

Chương 6: Chương 6: Sổ tay công lược kẻ có tiền(2)




Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng rạng rỡ từ bờ biển chiếu qua khung cửa sổ.

Kỷ Tang mở mắt ra, mò tới chỗ điện thoại ở trên đầu giường, vừa nhìn thì thấy đã là 7 giờ 40 phút.

Ngủ được 10 tiếng thật sảng khoái!!

Kỷ Tang chậm rãi duỗi thắt lưng. Cô mặc chiếc váy ngủ tơ tằm, chạy tới bên cửa sổ rồi đẩy cửa ra. Gió biển mặn mòi cùng mùi ẩm ướt của không khí liền thổi vào mặt.

Cô bỗng dưng nhíu mày, nhanh chóng đóng lại cửa sổ.

Những người sống ở ven biển đều biết rằng nếu bị gió biển thổi nhiều thì dễ bị đen.

Kỷ Tang sờ sờ mặt, cảm thấy như trên mặt có nhiều thêm một tầng muối biển nên lập tức đến bồn rửa mặt dùng sữa rửa mặt rửa sạch đi một lần sau đó ngồi vào bàn trang điểm bắt đầu các bước dưỡng da. Toner, serum, kem dưỡng da, rồi kem lót,...Bôi được một nửa thì điện thoại reng.

Kỷ Tang nhấn chấp nhận video, mặt khác cũng không cúi xuống nhìn mà tiếp tục bôi.

Video đầu bên kia là Vivian đã nửa tháng không liên lạc:【Tang Tang, cô xem vòng bạn bè mới nhất của tôi chưa? 】

Kỷ Tang:【Chưa】

Vivian thúc giục: 【 Mau xem đi, tôi mới đăng bài】

Kỷ Tang hạ mí mắt, click mở vòng bạn bè thì hóa ra Vivian mới hẹn hò với bạn trai mới nên đã chụp ảnh chung, bộ dáng mỉm cười ngọt ngào. Quan trọng hơn cả là chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu trên ngón tay cô ấy lóe lên làm mù mắt!

Nhẫn kim cương trứng bồ câu:

Vivian:【Thế nào thế nào? Lần trước tôi gặp được ở buổi thử vai cho bộ phim, anh ấy là nhà đầu tư chính.】

Kỷ Tang sờ sờ cằm: 【 Nhìn hơi quen mắt. 】

Cô đột nhiên nhớ ra đây là một tên phú nhị đại(2) vừa mới chia tay cùng một minh tinh tuyến hai chia tay, nghe nói là bởi vì trong nhà tổ chức đính hôn, nữ minh tinh kia cực kỳ tức giận thì lại bị phong sát. Xem ra đối phương thực sự có quyền thế.

(2): Phú nhị đại: "thế hệ giàu có đời thứ hai": là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc.

Kỷ Tang đem chuyện này kể lại với Vivian.

Ai ngờ đối phương lại không cho là đúng: 【Chúng ta thì cứ theo như nhu cầu thôi. Nếu không cái loại giả danh viện như tôi với cô còn trông cậy vào gả hào môn?】

Đối với người nghe không lọt tai, Kỷ Tang cũng không miễn cưỡng, mỉm cười mà nói một câu chúc hạnh phúc.

Ăn xong bữa sáng, Kỷ Tang tập yoga nửa giờ rồi ngồi trên sofa chơi game một lát thì nhận được điện thoại của Kỷ Hữu Chí. Ông nói rằng dì đầu bếp của công ty hôm nay xin nghỉ nên nhờ cô lên thị trấn mua ít cơm hộp mang qua.

Kỷ Tang đang nhàn rỗi liền đáp ứng. Trước khi ra khỏi cửa, cô cẩn thận mặc áo chống nắng, đội mũ che nắng rồi mới bước ra ngoài sân. Chiếc xe Porsche màu đỏ khi mở khóa kêu "tích" một cái. Kỷ Tang mặc váy cao bồi ngắn, mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong.

Đường lên trên thị trấn không quá xa, chỉ cần đi khoảng 5-6 phút là tới.

Porsche màu đỏ rực trông rất phong cách, hấp dẫn tầm mắt người khác. Đến khi Kỷ Tang từ trên xe bước xuống thì những ánh mặt đang dồn vào chiếc xe lại chuyển sang cô.

Kỷ Tang hơi nâng cằm lên, tay xách chiếc túi da bò giống như một con thiên nga kiêu ngạo. Nội tâm cô vô cùng hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ của người khác nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như là không hề chú ý đến những ánh nhìn kia.

Đến khi bà chủ quán cơm đưa cơm hộp cho cô xách về liền chớp mắt nhìn cô: "Cô gái à, cháu không người trên thị trấn chúng ta đúng không? Cô buôn bán ở đây mười mấy năm, chưa từng gặp qua người nào như cháu?"

Kỷ Tang lúc này biểu hiện như một mỹ nhân mà không biết mình đẹp, che miệng cười khẽ: "Làm gì có ạ. Cô nói quá khoa trương rồi."

Tâm tình Kỷ Tang vẫn luôn rất tốt cho đến khi lái xe trở về, ai ngờ đi được nửa đường núi thì thấy một chiếc Maybach màu đen đang đứng lại. Kỷ Tang không nhịn được mà cho xe giảm tốc độ rồi liếc mắt nhìn một cái. Thứ nhất là bởi chiếc xe này rất quý, thứ hai là bởi vì khuôn mặt lộ ra sau cửa kính xe thực sự rất ưa nhìn.

Chiếc xe Porsche màu đỏ thong thả dừng lại.

Đinh Hữu đang lau mồ hôi đang chảy trên trán thì nghe thấy tiếng phanh, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái trẻ tuổi bước xuống xe. Mái tóc dài đen nhánh của cô dược cột đuôi ngựa, lộ ra vài phần uể oải của ngày hè. Khuôn mặt thanh khiết mịn màng, dưới ánh nắng mặt trời dường như trắng như gốm sứ. Đôi môi kiều diễm ướt át nhẹ nhàng mở ra, âm thanh truyền tới như tiếng chuông leng keng. (Câu này thấy sai sai sao ý nhưng mà bản convert ghi đúng như vậy nên mọi người đọc tạm nha.)

Kỷ Tang hỏi anh: "Cần giúp đỡ sao?"

Đinh Hữu hoàn hồn, có chút lúng túng nói: "Đường núi chỗ này không dễ đi nên xe chúng tôi bị hỏng."

Kỷ Tang chỉ vào xe của chính mình: "Hai người muốn đi đường tới bờ biển sao? Cần tôi chở một đoạn không?"

Đinh Hữu nhìn lên mặt trời tỏa hơi nóng trên bầu trời, đang định cảm kích mà đồng ý thì người đàn ông ở ghế sau xe lại lên tiếng.

"Không cần". Thanh âm lạnh như ngọn gió rét.

Kỷ Tang không nhịn được mà nhìn thoáng qua anh, tuổi có vẻ còn trẻ, tây trang nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú, không biết từ lúc nào đã di chuyển vị trí. Tuy rằng anh đang nhắm mắt dưỡng thần và nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối không thấy rõ nhưng cô vẫn cảm thấy có vài phần quen thuộc, là cái loại cảm giác trái tim nhảy dựng lên.

Nhưng Kỷ Tang lại khẳng định mình chưa bao giờ gặp qua anh.

Thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô, Đinh Hữu vội vàng hòa giải: " Cảm ơn lòng tốt của cô nhưng mà không cần đâu. Chúng tôi đã gọi đồng nghiệp tới hỗ trợ rồi."

Kỷ Tang giơ tay lên che trán, liếc mắt nhìn con đường dài, không nói gì mà xoay người ra cốp xe, lấy ra từ bên trong hai hộp cơm. Công ty nhà cô có hơn hai mươi công nhân, cô sợ ăn không đủ nên đã mua thêm mấy phần, vừa hay có thể giúp đỡ "người lạc đường".

Kỷ Tang đem cơm hộp đưa cho Đinh Hữu: "Nhìn bộ dáng hai người chắc là từ trung tâm thành phố tới đi? Vậy đồng nghiệp đến đây chắc phải mất một tiếng. Nơi này trước sau không có cửa tiệm gì nên cứ ăn lót dạ trước đi."

Đinh Hữu liền nói cảm ơn. Kỷ Tang thuận miệng hỏi anh xem hai người tới đây làm gì. Đinh Hữu nhìn người đàn ông phía sau, nhận được chỉ thị mới nói tiếp: "Cắm trại! Tôi nghe nói phong cảnh trên núi rất đẹp, công ty chúng tôi tổ chức đi ăn nướng BBQ!"

Kỷ Tang mặt như gặp quỷ mà liếc nhìn anh một cái: "Phong cảnh đẹp? Buổi tối trên núi toàn là muỗi mà mỗi con đều to như cái máy bay mini. Đến lúc đấy các người đi ăn cơm với dã ngoại là để đưa cơm cho muỗi chén à? Tên ngu ngốc đến thế nào mới nghĩ ra cái trò cắm trại trên núi này vậy..."

Nghe đến đây, người đàn ông ngồi ghế sau trên xe khẽ giật mình.

Kỷ Tang đang nói dở chừng, liền cảm thấy một ánh mắt bắn về phía mình. Đến khi cô nhìn qua thì loại cảm giác này lại biến mất, hình như là ảo giác thì phải.

Đinh Hữu vuốt mũi cười nói: " A ha ha, là như vậy sao? Tôi sẽ quay về kiến nghị lại một chút."

"Hẳn là phải kiến nghị mãnh liệt."

Trời quá nóng, Kỷ Tang cũng không định đứng ở dưới ánh mặt trời trên đường núi mà nói chuyện nên vẫy vẫy tay chào tạm biệt, kéo cửa xe rồi nhanh chóng rời đi.

Nhìn theo chiếc xe đã đi xa, Đinh Hữu nhìn hai hộp cơm trên tay, đi đến cạnh bên cửa sau xe hỏi: "Thời tổng, anh có đói bụng không ạ?"

"Không đói bụng." Thời Cảnh mặt vô cảm mà đóng cửa sổ xe lại.

Đồ ngốc...Cô vậy mà dám nói.

Tác giả có lời muốn nói:

Nam chính: "Cô gái, chưa từng có ai dám nói với tôi như vậy. Cô đã thành công khiến tôi chú ý rồi.":))))

Lời của editor: Xin lỗi mọi người nhiều vì mình ra chương chậm nha. Dạo này hơi nhiều deadline với phải sắp xếp lại cuộc sống tý nên mình lười quá. Mình nhất định sẽ cố sắp xếp để bù trong hai tuần tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.