Ánh trăng trên cao sáng tựa như bạc.
Nước biển rút dần từ bờ cát, Thời Cảnh lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại. Vừa mới khôi phục ý thức, anh liền nghe thấy âm thanh đầy ghét bỏ của ai đó.
Là một giọng nữ mềm mại chỉ là lời nói ra không được dễ nghe cho lắm.
Thời Cảnh chậm rãi mở mắt, ánh trăng chiếu lên từng đường nét lãnh đạm trên khuôn mặt anh.
Kỷ Tang dùng mu bàn tay xoa xoa mặt, tức giận nói: "Tỉnh rồi thì ngồi dậy đi. Định giả chết đấy à?'
Thời Cảnh có lẽ muốn ngồi dậy, nhưng cánh tay chẳng có chút sức lực nào. Thấy thế, Kỷ Nghiêu đành đi tới đỡ anh dậy. Kỷ Tang ngồi một bên, ôm lấy cánh tay rồi đưa mắt nhìn anh một cách lạnh lùng.
Thời Cảnh ngồi thẳng dậy, đưa tay sờ soạng cái trán mình. Nơi đó đã sưng lên thành một cục u to như bánh bao, là do Kỷ Tang đá.
Anh nghẹn ngào lên tiếng: "Vừa rồi...."
Kỷ Tang chột dạ, lập tức cướp lời anh: "Vừa rồi chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy anh ngất xỉu trên bãi cát thôi!"
Kỷ Nghiêu: "...." cục u kia là từ đâu ra?
May mắn Thời Cảnh cũng không nghĩ gì nhiều mà chỉ hỏi: "Đây là đâu?"
Kỷ Tang nói tiếp: "Thành phố Ôn Châu."
Thời Cảnh nghi hoặc mà hỏi lại một lần: "Ôn Châu?"
Kỷ Tang nhìn anh đầy ngờ vực: " Thuộc nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa."
Thời Cảnh lại hỏi tiếp: "Bây giờ là năm bao nhiêu?"
Kỷ Tang cố đè nén cảm xúc phẫn nộ trong lòng: "Năm 2021. Anh bị thần kinh đấy à!?"
Những đợt sóng cuối cùng vang lên từ phía ngoài khơi, thủy triều đã rút hoàn toàn. Thời Cảnh trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới hỏi: "Tôi là ai?"
Kỷ Tang: "???"...ủa
Kỷ Nghiêu trợn tròn hai mắt, kêu lên: "Chị, anh ta xuyên không à?"
*
Bắc Kinh, nhà chính Thời gia.
Biết được tin con trai mất tích, Thời Triệu Ngôn cùng Hà My vừa xuống máy bay trở về nước liền lái xe như bay tới nhà chính. Vừa vào nhà thì hai người đã thấy cả ông bà nội Thời và em trai Thời Lịch ngồi ở phòng khách.
Thời Triệu Ngôn vội vàng hỏi: "A Lịch cũng ở đây rồi. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với A Cảnh?"
"Anh cứ bình tĩnh đã. Em tin thằng bé sẽ không sao đâu." Thời Lịch mở miệng nói.
Hắn cùng Thời Triệu Ngôn tuy là anh em, nhưng tuổi tác hai người chênh nhau rất lớn, năm nay mới chỉ 30 tuổi mà thôi. Bởi vì sống trong nhung lụa từ nhỏ, làm cho hắn càng trẻ so với tuổi thật. Hơn nữa, trên người Thời Lịch mang theo khí chất đã rèn luyện nhiều năm nơi thương trường nên khi ngồi cùng Thời Triệu Ngôn càng giống như cha con.
"Anh cùng với chị dâu chú chỉ có một mình thắng bé, bình tĩnh làm sao được?" Thời Triệu Ngôn nói xong liền quay sang an ủi vợ mình. Vừa rồi suốt quãng đường đi, Hà My lo lắng đến nỗi hốc mắt đỏ ửng, ông thấy thế trong lòng vô cùng khó chịu.
Ông nội Thời dùng quải trượng(1) gõ lên lên sàn, bắt đầu lên tiếng: "Gấp gáp thì làm được gì? Mau trật tự cho ta, nghe A Lịch nói trước!"
Thời Triệu Ngôn không dám cãi lời ông nội Thời, đành đưa mắt về phía Thời Lịch.
Thời Lịch ngồi trên sofa, cà vạt chỉnh tề, hẳn là mới từ công ty trở về. Hắn nói thêm vài câu trấn an, rồi vuốt ve đồng hồ trên cổ tay, chậm rãi nói: "Theo như những gì Đinh Hữu kể lại, kẻ bắt cóc đó nắm rõ lịch trình của A Cảnh. Em nghĩ, nếu không phải đối thủ cạnh tranh trên thương trường thì có lẽ kẻ đó có mối thù lâu năm với Thời gia."
"Không có khả năng là đối thủ cạnh tranh." Thời Triệu Ngôn nói. Có thể xưng là đối thủ cạnh tranh với tập đoàn Thời thị, đối phương hẳn cũng khinh thường dùng loại thủ đoạn bắt cóc uy hiếp này. Dù sao thì hòa khí cũng có lợi cho đôi bên, không ai sẽ vì chuyện kinh doanh mà đắc tội với Thời gia.
Thời Lịch gật đầu: "Em cũng nghĩ như vậy. Cho nên chỉ còn một khả năng duy nhất."
Hắn nói ra suy nghĩ của mình: "Dù sao A Cảnh mới trở về để chỉnh đốn lại tập đoàn. Thằng bé đúng là đã làm mất lòng không ít người trong nội bộ."
Thời Triệu Ngôn: "Ba, chúng ta mau đi báo cảnh sát."
Ông nội Thời nhíu mày, trầm mặc.
Thời Lịch phản đối: "Không thể báo cảnh sát."
"Vì sao?"
"Thứ nhất, chúng ta không biết đối phương là loại người gì, vạn nhất báo cảnh sát làm hắn nổi giận, A Cảnh sẽ gặp nguy hiểm. Thứ hai, A Cảnh là người thừa kế duy nhất của tập đoàn, vừa mới ngồi vào vị trí này đã mất tích. Nếu tin tức lan rộng sẽ dẫn đến hậu quả gì, anh đã nghĩ tới chưa?"
Thời Triệu Ngôn á khẩu, không trả lời được.
Hà My nghe được thì vô cùng lo sợ: "A Cảnh bây giờ sống chết không rõ. Chẳng lẽ chúng ta không thể làm gì sao?"
Thời Lịch đảo mắt nhìn qua bà: "Chị dâu, em nghĩ bây giờ cách tốt nhất là án binh bất động. Ta cứ giữ bí mật về chuyện này, sau đó ngầm cho người đi tìm kiếm, vậy là ổn thỏa nhất."
Hà My đưa mắt nhìn Thời Triệu Ngôn, chỉ thấy đối phương khẽ lắc đầu.
Cuối cùng, ông nội Thời nói tiếp: "Cứ làm theo lời A Lịch đi. Tập đoàn bên này để A Lịch tiếp quản còn về phía Ôn Châu, chúng ta phái người đi rồi liên hệ với Kỳ gia nhờ nhờ hỗ trợ. Nơi đó bọn họ tương đối quen thuộc."
*
Mười một giờ rưỡi.
Sân nhà Kỷ gia im ắng, vạn vật có lẽ đều đã chìm vào giấc ngủ.
Kỷ Nghiêu rón ra rón rén đi vào trong sân, lấy chìa khóa mở cửa, ngó nghiêng một hồi mới quay về phía sau, ra hiệu.
Kỷ Tang trông thấy, biết được Kỷ Hữu Chí và Trần Ái Hoa đã ngủ thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, duỗi tay kéo người đứng bên cạnh. Ai ngờ vừa mới đụng vào, cánh tay anh liền cứng đơ lại, rồi ngay lập tức rút tay về.
Kỷ Tang quay đầu liếc nhìn anh, Thời Cảnh lại ngoảnh đầu ngó đi nơi khác.
Ai thèm chiếm tiện nghi anh...Kỷ Tang chửi thầm trong lòng, đành phải nhỏ giọng nói: "Đi theo tôi, lên lầu thì nhớ phải nhỏ tiếng."
Thế là cả ba người vào nhà rồi rón rén đi lên tầng 3. Chỉ có Kỷ Nghiêu và Kỷ Tang ở tầng này, khi vào đến phòng Kỷ Nghiêu, Kỷ Tang mới dám nói chuyện bình thường, đưa tay chỉ về phía Thời Cảnh: "Mày tìm cho anh ấy một bộ quần áo sạch sẽ để thay."
Kỷ Nghiêu lục lọi tủ quần áo một lúc, lấy một cái áo phông với quần đùi đưa chưa mặc lần nào đưa cho Thời Cảnh.
Thời Cảnh nhận lấy, nhìn nhìn, không thay luôn mà chỉ nói: "Tôi muốn tắm trước."
Kỷ Tang dùng ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm anh, trong đầu nghĩ tới một câu—— nghèo mà sang trọng(2), nhưng nghĩ tới phép lịch sự, cô đành chỉ tay vào nhà tắm: "Cứ tự nhiên. Chúng tôi ra ngoài trước, anh tắm xong thì nhớ gọi đấy."
(2): có nghĩa là địa vị xã hội hoặc trình độ kinh tế của người đó không cao, nhưng họ đang đòi hỏi bản thân theo một tiêu chuẩn cao hơn so với tiêu chuẩn của mình.
Sau Kỷ Tang kéo Kỷ Nghiêu đến phòng của mình, nhường lại phòng cho Thời Cảnh.
Vừa đi vào, Kỷ Nghiêu không nhịn được mà hỏi: "Chị, sao chúng ta không báo cảnh sát? Đưa một người đàn ông xa lạ về nhà có vẻ không ổn."
Kỷ Tang đóng cửa phòng, xoay người nhìn cậu: "Mày biết anh ta anh ta là ai không?"
Kỷ Nghiêu mờ mịt, lắc đầu.
Ngay sau đó, Kỷ Tang bèn kể lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày gần đây cho cậu nghe.
Kỷ Nghiêu nghe xong, kinh ngạc đến há hốc mồm: "Cho nên chị mới đưa anh ta về? Vậy tiếp theo ta phải làm gì? Chẳng lẽ chị muốn..." Cậu giơ tay làm động tác cắt cổ.
"Mày chỉ biết nghĩ linh tinh!" Kỷ Tang không chút lưu tình mà đạp vào người cậu. Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, yên lặng nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, rồi bực bội gục mặt xuống: "Chị cũng chưa nghĩ đến, nhưng trước hết cứ tìm cách giữ anh ta lại đã. Dù sao anh ta không phải là đang... mất trí nhớ sao?"
Đúng là trời cao thương xót cô nên ban cho một cơ hội. Nếu không thì làm sao anh ta lại tóm được đúng chân cô?
Sóng biển đã đem cá tới tận dưới chân mình, tội gì không nhặt?
Kỷ Nghiêu cũng đã hiểu được đại khái suy nghĩ của Kỷ Tang.
"Nhưng mà", Kỷ Nghiêu gãi gãi đầu: "Nếu anh ta không mất trí nhớ mà chỉ đang giả vờ thì sao?"
"Giả vờ sao?" Kỷ Tang suy tư, nghiền ngẫm hai chữ này. Cô thực sự không nghĩ ra Thời Cảnh có lí do nào để giả vờ mất trí nhớ, "Thế thì chúng ta cùng anh ta diễn màn kịch này. Tóm lại là chị với mày không biết thân phận thật của anh ta, chỉ là lương thiện giúp đỡ người khác thôi. Đã hiểu chưa?"
Kỷ Nghiêu gật đầu: "Em hiểu rồi, chị yên tâm đi. Em sẽ nghe lời chị" (Mình không hiểu lắm: "Tỷ, cẩu vẫn là ngươi cẩu.")
Hai chị em vừa nói chuyện xong thì có tiếng mở cửa phát ra từ phòng đối diện.
Thời Cảnh bước ra, vóc dáng của anh và Kỷ Nghiêu không chênh nhau là mấy nên quần áo cũng vừa vặn. Khác với những lần trước gặp Kỷ Tang, không còn bộ tây trang nghiêm túc, lúc này trông anh giống như sinh viên đại học.
Ánh đèn chiếu từ phía sau chiếu lên mái tóc Thời Cảnh khiến khuôn mặt lạnh lùng của anh trở nên nhu hòa hơn.
Kỷ Tang vừa nhìn thì ngây người, đứng sững lại.
Cứ như vậy cho tới khi Kỷ Nghiêu ôm hai thùng mì tôm, tung tăng chạy tới hỏi Thời Cảnh có ăn khuya không.
Cậu lắc bả vai, ý muốn nói đến hai thùng mì trong tay: "Anh muốn ăn vị bò kho hay dưa chua?"
Thời Cảnh rũ mi mắt xuống, lặng lẽ liếc một cái: "Tôi không đói bụng."
Ánh mắt anh lại chuyển sang chỗ Kỷ Tang đứng.
Kỷ Tang chỉ vào mặt mình, đưa mắt nghi hoặc nhìn, ý hỏi anh muốn làm gì.
Thời Cảnh hỏi: "Tôi phải ở đâu bây giờ?"
Nói vậy ý là muốn ở nhờ nhà cô sao? Trong đầu Kỷ Tang lướt qua rất nhiều suy nghĩ khác nhau, tròng mắt cô khẽ động, nảy ra một ý tưởng để thăm dò.
Cô nhướng mi mắt lên, quan tâm hỏi: "Anh thực sự không nhớ gì sao?"
Mặt mày Thời Cảnh vẫn lạnh nhạt, không rõ vui buồn. Anh khẽ gật đầu.
Vì thế, Kỷ Tang ngay lập tức hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt cũng đầy ai oán: "Tại sao đến cả em anh cũng không nhớ được. Anh thật là tàn nhẫn mà."
Kỷ Nghiêu: "!?"
Chỉ thấy Kỷ Tang vẫn tiếp tục nói: "Tám năm trước là em đã giúp anh rời khỏi cô nhi viện, giúp anh đi học, mang thức ăn cho anh, anh thực sự không nhớ gì sao?"
Thời Cảnh ngẩn ra trong giây lát, nhưng rất nhanh sau đó đã bị che giấu: "Cho nên em là?"
Làng du lịch, dỡ bỏ, phá sản,...những từ này liên tục chạy trong đầu Kỷ Tang. Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng, cô hít sâu một hơi, nói ra một câu đầy khí phách: "Em là vị hôn thê của anh."
Kỷ Nghiêu: "???" Cái này không giống những gì chị nói với em mà!!
Thời Cảnh trầm mực một lát, nhìn cô chằm chằm rồi gật đầu: "Hình như đúng là như vậy."
Kỷ Nghiêu: "???"
Giữa các người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!!!
Tác giả có lời muốn nói: Truyện này còn có tên là "Hào môn trăm tỷ: tổng tài trở về làng chài":))