Giả Danh Viện

Chương 8: Chương 8: Tương khắc hay duyên trời định? (2)




Trời xanh mây trắng, trời trong nắng ấm.

Bởi vì đang là kỳ hạn cấm đánh bắt nên bến tàu ở bờ biển Ôn Châu đầy thuyền đánh cá. Khi liếc mắt nhìn qua thì thấy những chiếc thuyền đó san sát nhau, đậu một cách ngay ngắn.

Phía xa mặt biển tĩnh lặng, những gợn sóng nước màu xanh lam khẽ dập dờn. Một chiếc du thuyền tư nhân chậm rãi lướt qua.

"Chỗ này tôi đã chú ý từ lâu, không nghĩ tới anh lại ra tay trước." Kỳ Mịch chống tay vào lan can, nhìn ra xa từng tòa nhà cao thấp nhấp nhô bên bờ biển, "Không nói đến chuyện nơi đây còn rất đặc sắc, thích hợp để khai phá làng du lịch. Nhưng mà tôi nghe nói, ngày hôm qua có người đến ngăn cản?"

"Ừ". Thời Cảnh đặt laptop trên đầu gối, đang cúi đầu xử lý văn kiện, nghe vậy thì nâng ly champagne trong tầm tay lên, uống một ngụm. "Một vài nhân vật nhỏ ở đây, đã đuổi đi rồi."

"Anh cũng đừng coi thường những người như vậy." Kỳ Mịch vào vị trí bên cạnh Thời Cảnh, vắt chéo chân, cũng thuận tay mà bưng một ly champagne. "Tôi cũng biết một số chuyện ở đây. "Ví dụ như——"

(Đoạn này mình không tra được tên địa danh nên mọi người xem tạm bản convert. Có cao nhân nào biết thì góp ý để mình hoàn chỉnh lại, mình cảm ơn trước: "Thành phố Ôn thuộc về chúng ta nam vu thị. Ta nhiều ít cũng biết nơi này một chút sự tình. Tỷ như nói ——")

Anh ta chỉ xuống dưới chân: "Nơi này, người dân khá anh dũng đấy."

Thời Cảnh hạ mi mắt xuống: "Như thế nào?"

Kỳ Mịch uống thêm một ngụm rượu, ra vẻ thần bí: "Tóm lại, anh đừng có mà thiếu cảnh giác. Họ không chịu để yên nhanh thế đâu."

Đang nói thì trợ lý vừa nghe điện thoại vội vàng đi tới, nói nhỏ bên tai Thời Cảnh mấy câu.

Kỷ Mịch nghe thấy được một chút, liền hướng về phía anh làm mặt quỷ như muốn nói xem tôi nói đúng chưa, họ không dễ bị lừa gạt đâu.

Vừa đúng lúc này, du thuyền đi tới gần bờ biển, Thời Cảnh cũng thấy được một thân ảnh đang chắn người của anh lại. Kỳ Mịch tặc lưỡi: "Chậc, lại còn là một cô gái."

Chiếc du thuyền dừng lại ở một bến tàu cách đó không xa, Thời Cảnh bước lên bờ, trợ lý đưa đến một chồng tài liệu, khó xử nói: "Thời tổng, cô gái kia không chịu rời đi. Cô ấy nói là có thể không thấy anh nhưng nhất định phải đem tài liệu này này cho anh. Cô ấy cũng nói là...nói là nó có đề cập đến việc xây dựng làng du lịch sao cho hai bên cùng được lợi."

Âm thanh của anh ta dần nhỏ lại, không khỏi cảm thấy chột dạ. Chính mình cũng điên rồi mới đồng ý nói chuyện giúp một cô gái không rõ lai lịch, cư nhiên dám kiến nghị với Thời tổng....Còn nói phương án trước đó không ổn.

Thời Cảnh tiếp nhận lấy chồng giấy dày.

Chữ màu đen chi chít, giống như đàn kiến lúc nhúc.

Anh duỗi thẳng khóe môi, liếc mắt một cái rồi coi như không thấy, tiện tay vứt đi.

Hai giờ trước.

Kỷ Tang mất một hồi công sức, mới lẻn được vào bến tàu đang bị phong tỏa, lại còn tốn cả đống nước bọt để thuyết phục được người trợ lý mang phương án mà cô dành cả đêm để sửa soạn giao cho người phụ trách tập đoàn Thời thị.

Cô ngẩng lên nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, gió biển lại còn thổi đầy mùi. Lén lút đợi hồi lâu, rốt cuộc cũng chờ đến lúc du thuyền lên bờ. Mắt thấy đống tài liệu đang được đưa tới, chưa kịp cười thì một cơn gió biển mãnh liệt thổi qua.

Sau đó, những trang giấy bay múa lả tả đầy trời.

So với mái tóc bị gió thổi tán loạn của cô thì còn hỗn độn hơn.

Kỷ Tang đầu tiên là sửng sốt, vài giây sau là phẫn nộ, rồi đến không cam lòng, ủy khuất.

Tài liệu mà cô thức cả đêm để chuẩn bị cứ như vậy mà bị ném đi một cách tùy tiện như là rác rưởi, làm cô mất mặt!!!

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì anh ta phải chết một trăm lần rồi!

Kỷ Tang siết chặt nắm đấm, móng tay khảm sâu vào da thịt.

Ở phía đối diện, Thời Cảnh lên tiếng cảnh cáo người trợ lý: "Không cần lãng phí thời gian vào những việc vô bổ, về sau cậu biết nên làm thế nào rồi chứ?"

Trợ lý nhất thời vẫn chưa hiểu việc vô bổ mà anh nói ý chỉ đống tài liệu hay là cô gái kia, chỉ biết vâng vâng dạ dạ: "Tôi..đã biết, Thời tổng."

Vòng qua bến tàu chính là bãi đỗ xe, Đinh Hữu đã chờ sẵn ở bên đó để cùng Thời Cảnh và Kỳ Mịch đi vào thành phố. Ở giữa có một đoạn đường núi phải lái xe mất mười phút. Đó là con đường khơi thông duy nhất ra bên ngoài. Đinh Hữu đang hết sức chuyên chú lái xe, ai ngờ đúng lúc này từ trong rừng cây có một bóng người đột nhiên chạy ra, làm anh sợ hãi tới mức vội vã phanh xe lại.

"Trời ơi, đây là chán sống rồi sao?" Đinh Hữu hốt hoảng thốt lên.

Nhận được ánh mắt của Thời Cảnh, anh vội vàng mở cửa xe chạy xuống xem.

Kỷ Tang đi đường tắt, lén lút bám theo để chặn người, không ngờ thiếu chút nữa là bị xe đâm. Còn chưa kịp định thần lại thì thấy Đinh Hữu, cũng sửng sốt trong giây lát.

Nhưng sau khi lấy lại tinh thần ——cô thật hối hận vì không hạ độc vào đồ ăn hôm đó cho chết anh ta!!

"Anh tránh ra cho tôi." Kỷ Tang một tay đẩy Đinh Hữu, đi tới chỗ chiếc Maybach đen. Đinh Hữu chạy tới ngăn cản cô, nhưng Kỷ Tang vẫn quyết tâm hướng tới đó. Anh không dám dùng sức vì sợ làm cô bị thương.

Kỷ Tang đi đứng nghiêng ngả được nửa đường thì từ trên xe một người nữa lại bước xuống.

Anh ta thoạt nhìn độ 25-26 tuổi, ăn mặc nhàn nhã, tay đút túi quần. Từ khóa mắt, đuôi lông mày lộ ra ý vị lười nhác. Nhưng từ cử chỉ người này, Kỷ Tang cảm giác người này không phải là tinh anh cũng là phú nhị đại.

May mắn là cô nhớ rõ bộ dạng "người ấy" trông như nào.

Bên kia, Kỳ Mịch chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy người đối diện lên tiếng đầy hào hùng: "Cái loại nhân viên quèn như anh tránh ra, gọi sếp các người xuống đây nói chuyện!"

Kỳ Mịch: "....."

Anh ta chỉ vào mặt mình, không dám tin tưởng: "Tôi...nhân viên...quèn???"

Thời Cảnh ở trên xe cũng nghe rõ lời cô nói, trong đầu không khỏi nhớ tới những gì Kỳ Mịch nói lúc ở trên du thuyền——người ở đây, anh dũng.

"Được được. Nhân viên quèn thì nhân viên quèn".Kỳ Mịch không còn cách nào khác, cô gái này lại chán sống mà lao ra, hôm nay không giải quyết minh bạch sợ là về sau lại xảy ra chuyện: "Sếp đem chuyện này ủy thác toàn quyền cho tôi, cô nói với anh ấy hay với tôi thì cũng như nhau."

Kỷ Tang nhìn chằm chằm về phía chiếc xe vài lần, rồi lại chuyển ánh mắt lên mặt anh ta: "Anh có thể làm chủ được sao?"

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Kỷ Tang, Kỳ Mịch không nhịn được cười ra tiếng: "Tôi chưa bao giờ lừa những cô gái lớn lên xinh đẹp như cô đâu."

Kỷ Tang tự động lược bỏ phần anh ta nói thêm để chọc cười cô, đi thẳng vào vấn đề: " Được rồi, ta cứ việc nói thẳng. Chúng tôi làm ăn ở ven biển nơi này, dựa vào biển cả để sinh tồn. Nếu các người thu mua lại nơi này, cải tạo thành làng du lịch, thì những người dân vốn sinh sống ở đây thì làm sao bây giờ? Các anh có biện pháp giải quyết không?"

Kỳ Mịch nói: " Chúng tôi sẽ bồi thường tiền."

Kỷ Tang cười lạnh: "Bồi thường tiền cũng không thể bù đắp hết tổn thất của chúng tôi."

Kỳ Mịch: "Vậy cô có biện pháp nào để giải quyết tốt chuyện này?"

Kỷ Tang nhân cơ hội này nói ra biện pháp mà mình đã sửa soạn cả đêm: " Tôi cho rằng, chúng ta có thể tham khảo mô hình của các trung tâm thương mại lớn. Những người dân, ngư dân sống ở đây lâu năm có thể tham gia xây dựng làng du lịch, họ sẽ tạo những thương hiệu thuộc địa phương. Chúng tôi sẽ trả cho bên Thời thị tiền thuê đất, như vậy sẽ có lợi cho tất cả mọi người."

Kỳ Mịch cười cười: "Nhưng nếu như vậy, chúng tôi sẽ rất khó quản lý." Hơn nữa cũng không thể tối đa hóa lợi ích.

Kỷ Tang nói: "Mọi người đều lùi một bước, không được sao?"

Kỳ Mịch nhìn cô bằng ánh mắt hồn nhiên.

"Thứ nhất định phải chiếm được, vì sao phải lùi một bước?" Cách đó vài bước, cửa xe được mở, phát ra tiếng cùm cụp, một người khác bước xuống.

Kỷ Tang hoàn toàn thấy rõ được người mà mình muốn gặp.

Tây trang màu đen không chút cẩu thả, giày da bóng loáng không dính lấy một hạt bụi. Độ chỉnh tề và quý phái này hoàn toàn không hợp với đường núi hoang vu.

Không có không khí náo nhiệt của buổi tiệc tối với lớp mặt nạ che lấp, ngũ quan anh so với tưởng tượng của cô còn sắc bén hơn. Lông mày đen thâm thúy như mực, mũi cao thẳng, hốc mắt sâu.

Đẹp đến mức nghịch thiên.

Đột nhiên ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn thẳng về phía cô.

Kỷ Tang đột nhiên run lập cập, lời nói cũng không còn được nhanh nhẹn. Rốt cuộc lần trước gặp mặt, anh còn đòi cô tiền bồi thường (ở chương 1). Trong tâm Kỷ Tang thầm cầu nguyện anh đừng có mà nhận ra cô!!!

Sự thật thì Thời Cảnh không nhận ra Kỷ Tang thật, anh mở miệng: "Thời thị đã tiến hành điều tra, mấy năm nay các loại tài nguyên biển ở đây không ngừng giảm. Nếu không tìm ra một lối đi khác, biển cả sớm muộn gì cũng vứt bỏ các người."

Kỷ Tang cố gắng ưỡn thẳng sống lưng: "Cho nên tôi mới nói chúng ta có thể hợp tác." . Ngôn Tình Sủng

"Thời thị cũng sẽ không làm chuyện gây lỗ vốn, các người gia nhập chỉ đem lại phiền phức cho chúng tôi."

Kỷ Tang vẫn cố gắng nói lý: "Anh chẳng lẽ không suy xét chút nào đến lợi ích của người khác?"

Thời Cảnh như thể nghe được điều gì vô cùng nực cười: "Xin lỗi, vì sao tôi phải suy xét đến lợi ích của người khác?"

Kỷ Tang:"...."

Tuy rằng trong lòng thầm mắng một ngàn lần tư bản là một lũ vô tình, nhưng lời nói của Thời Cảnh cũng đồng thời đánh thức cô. Anh xác thực không cần suy xét đến lợi ích của người khác. Giống như việc hôm nay cô đến bắt đền anh, cũng là vì lợi ích của bản thân.

Kỷ Tang suy nghĩ cẩn thận điểm này, cũng biết những việc mình làm đều là phí công. Nói không chừng ở trong mắt bọn họ, cô giống như một vai hề nhảy nhót.

Sắc trời dần dần trở tối, Thời Cảnh cùng hai người kia lên xe rời đi.

Kỷ Tang nhìn theo hướng chiếc xe biến mất hồi lâu mới lặng lẽ đi về nhà dọc theo đường núi.

Tối hôm qua mới có một trận mưa, mặt đường thì chưa sửa xong, cô không nhìn thấy dưới chân có một vũng nước mưa nhỏ nên dẫm phải, nước bùn bắn lên chiếc váy.

".....Thật là xui xẻo." Kỷ Tang không nhịn được mà khóc nấc lên.

Vất vả mãi mới về tới nhà, cô liên tục nhắc nhở mình phải đè nén cảm xúc, lau khô nước mắt, mỉm cười mở cửa ra. Có điều trong nhà cũng không có ai, hẳn là vẫn còn ở công ty.

Kỷ Tang tắm rửa qua, sau đó nằm lên giường nhắn tin với Ôn Mỹ.

Kỷ Tang:【Mày nghĩ xem trên thế giới này sẽ có hai người trời sinh tương khắc sao?】

Ôn Mỹ:【?】

Ôn Mỹ: 【Tình yêu, mày không phải là người theo chủ nghĩa Marx–Lenin sao? Mới chuyển sang huyền học (3) à?】

(3): Huyền học: (tiếng Trung: 玄学) là một trào lưu tư tưởng triết học thịnh hành vào thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, ban đầu chính yếu dùng để giải thích "tam huyền" (Lão Tử, Trang Tử và Chu Dịch), về sau phát triển trở thành công cụ thảo luận, giải thích các kinh điển Đạo gia, Nho gia. Bởi vì tại hiện đại, ý nghĩa của từ "huyền học" đã chuyển biến thành từ để gọi chung các môn thần bí học của Trung Quốc như phong thủy, bói toán, xem tướng, v.v., cho nên hiện nay trào lưu này còn được gọi là Ngụy Tấn huyền học.(Nguồn: wikipedia)

Kỷ Tang: 【 Không, tùy tiện hỏi thôi. 】

Ôn Mỹ gửi cho Kỷ Tang một đường link: 【Cái trang web này đoán mệnh siêu chuẩn. 】

Kỷ Tang nhấn vào xem, ma quỷ xui khiến mà nhập tên của mình và Thời Cảnh vào. Vốn tưởng rằng anh sẽ khắc chết cô, ai ngờ kết quả lại là—— Duyên trời tác hợp.

Kỷ Tang: "....."

Xí, đồ đen đủi, không chuẩn tí nào!!

Thành phố Ôn Châu, khách sạn quốc tế.

Thời Cảnh vừa tắm rửa xong. Mới bước ra từ nhà tắm đã nhận được cuộc gọi từ ông nội Thời. Thì ra là chú anh Thời Lịch đã quay về Bắc Kinh nên ông nội thúc giục anh trở về một chuyến để cả gia đình đoàn tụ.

Thời Cảnh nhàn nhạt nói: "Vâng. Cháu biết rồi."

Vừa cúp điện thoại, Đinh Hữu gõ cửa tiến vào: "Thời tổng, vừa rồi có người lén lút ở ngoài cửa, thấy tôi thì đã quay đầu bỏ chạy rồi, chỉ để lại cái này."

Trên tay Đinh Hữu là một lá thư được niêm phong.

Thời Cảnh hơi hơi nhíu mày, mở ra nhìn vài giây, lông mày ngày càng nhăn chặt.

"Cậu có thấy rõ người đó trông như thế nào không?"

"Tôi không." Đinh Hữu nói: "Thân hình hắn cao lớn, trên mặt có đeo khẩu trang. Nếu không để tôi nhờ lễ tân khách sạn kiểm tra camera giám sát."

"Không cần." Ngón tay Thời Cảnh giật giật, gấp tờ giấy mỏng lại, rồi nhét vào phong thư. "Tôi muốn đi một chuyến tới chỗ làng du lịch."

"Nhưng...hiện tại đã muộn thế này..."Đinh Hữu nhìn đồng hồ, không nén nổi tò mò trong tờ giấy đó viết những gì. Nhưng thấy Thời Cảnh đã tùy tay nhét vào trong túi quần nên đành phải nói: "Được rồi Thời tổng, để tôi đi lấy xe bây giờ."

Chín giờ tối, bầu trời đêm bên bờ biển hiện lên một màu xanh thẫm. Tối nay trời quang mây tạnh, những ngôi sao lác đác tỏa sáng nơi chân trời.

Thời Cảnh xuống xe, đi tới hướng bến cảng nơi những chiếc thuyền đánh cá neo đậu.

Ở đằng sau, Đinh Hữu chiếu đèn về phía anh: "Thời tổng, cẩn thận dưới chân."

Thời Cảnh quay đầu lại nói: "Cậu ở lại chỗ này."

Đinh Hữu không hiểu tại sao nhưng thân là một trợ lý vẫn phải biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, vì thế đành nói: "Anh chú ý bên dưới", rồi im lặng đứng tại chỗ.

Thời Cảnh tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi bước lên con thuyền đánh cá lớn nhất bên bờ biển.

Trên thuyền có một tấm lưới đánh cá lớn vẫn còn mắc lại mấy con cá tôm phơi khô. Mùi vị tanh ẩm ướt lại còn nồng nặc.

Thời Cảnh nhìn quanh bốn phía, không có một bóng người. Anh bình tĩnh nói: "Ra đây đi."

Không một ai đáp lại.

Thời Cảnh khẽ cử động ngón tay, theo bản năng muốn tìm kiếm lá thư bên trong túi quần. Yêu cầu gặp riêng anh, lại muốn giả thần giả quỷ một phen, rốt cuộc là ai? Thu thập những thông tin cơ mật bất lợi với tập đoàn Thời thị, mục đích là gì?

Anh vội suy nghĩ mà không hề chú ý tới, từ trong màn đêm tăm tối, mớ lưới đánh cá lộn xộn đang lặng lẽ bị kéo ra. Một người bước ra từ phía đó, trên tay cầm theo một cây gậy, chậm rãi tiến về phía sau anh.

Ánh trăng tĩnh lặng như nước.

Từ phía mặt biển yên lặng nổi lên một gợn sóng, phát ra tiếng vang rất nhỏ. Động tĩnh nhỏ này rất nhanh liền chìm nghỉm giữa không gian vô tận.

Tác giả có lời muốn nói: ——Nam chính chết, hết truyện.~~~

Editor có lời muốn nói: Mình đã thi cuối kỳ xong rồi nè

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.