Trong lòng cô đầy tính toán mà không chú ý tới ở cửa phòng tiệc xuất hiện một bóng dáng thu hút tầm mắt của tất cả mọi người ở đây.
Vẫn là đến khi Vivian chọt chọt vào vai cô, ra hiệu cho cô qua xem đi.
Từ bên ngoài cánh cửa đại sảnh tràn ngập khí thế sang trọng màu vàng, một người đàn ông trẻ tuổi ăn vận phẳng phiu, khí chất lỗi lạc bước vào. Tuy rằng đeo mặt nạ nhưng cũng có thể tưởng tượng ra dưới lớp mặt nạ đó là một khuôn mặt không những tinh xảo mà còn mang khí chất cao quý đến thế nào. Phía dưới anh ta là một bộ tây trang màu xám, dưới lớp mặt nạ bạc khóe môi hơi cong đầy thâm thúy, đôi mắt đào hoa tràn đầy đa sự đa tình.
Kỷ Tang nghe thấy mấy cô danh viện gần đó nhỏ giọng nghị luận, thoạt nhìn bọn họ cũng giống như là không quen biết anh.
Ngược lại người đàn ông phía trước toàn thân là một bộ tây trang rất đoan chính màu đen, kiểu dáng đơn giản nhưng lại lộ vẻ cao quý, chỉ có đôi môi mỏng dưới lớp mặt nạ mím thẳng, toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lẽo người sống chớ lại gần.
Kỷ Tang nghe thấy các cô gọi anh là “Thời tiên sinh“.
“Chao ôi, tưởng đâu cái gì?” Vivian duỗi tay quơ quơ trước mặt Kỷ Tang “Tang Tang, cô đừng trách tôi không nhắc nhở cô. Bọn họ cùng đám người theo đuổi cô trong trường học không giống nhau. Người ta mới thực sự là hào môn. Những người ngoài như chúng ta vẫn là nên đừng nghĩ tới“.
Kỷ Tang vốn dĩ không mơ tưởng đến cái gì nhưng nghe lời này cô liền cảm thấy không phục. Tròng mắt cô khẽ chuyển động, chỉ tay vào người đàn ông mặc tây trang màu đen đang được mọi người vây quanh ở cửa: “Nếu không thì đánh cược đi, đêm nay nhất định tôi sẽ có được Wechat của anh ta“.
“Cô thôi đi“. Vivian thè lưỡi, tỏ vẻ không tin.
Kỷ Tang dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vén một vài sợi tóc mái trên trán, nhất định phải được: “Cô chờ xem”
Ở bên ngoài đại sảnh đương nhiên sẽ không thiếu các danh viện đến gần. Nhưng khi thấy vẻ mặt Thời Cảnh không có hứng thú, chỉ lễ phép mà xa cách gật đầu mà chào hỏi qua, dần dần cũng không ai dám tiến lên tự làm bản thân mình mất mặt.
Kỷ Tang dựng lỗ tai lên, cẩn thận nghe mấy cô danh viện thảo luận về anh.
Giới hào môn ở Kinh Thị nói nhỏ cũng nhỏ, các vị đại gia thường tụ tập với nhau ăn chơi ở bên ngoài nên hầu hết đều quen nhau. Nhưng riêng Thời Cảnh là một ngoại lệ, có thể nói là “Chỉ nghe danh, không thấy người“. Bốn năm trước một mình anh đi phát triển thị trường ở nước ngoài, sau đó thành công mà trở về. Vừa trở về, Thời Cảnh liền tiếp nhận tập đoàn Thời thị. Một người còn trẻ tuổi như vậy lên nắm quyền, hiển nhiên sẽ gây tranh cãi. Tập đoàn Thời thị lúc đó còn nổi lên một hồi phong ba không hề nhỏ nhưng không bao lâu sau đã bình ổn. Cho đến bây giờ không ai biết Thời Cảnh đã làm gì. Từ đó anh ngồi vững trên vị trí tổng giám đốc. Thanh danh mạnh mẽ vang dội cũng được truyền khắp cả vòng luẩn quẩn ở Bắc Kinh.
Đương nhiên đây chỉ là cách nói tốt đẹp. Người nào đã từng gặp qua anh đều nói anh là người thủ đoạn độc ác, tàn nhẫn.
Nhưng khổ nỗi xuất thân gia đình anh tốt, ngoại hình còn đẹp. Sau khi gặp qua Thời Cảnh trong tiệc rượu do Thời thị tổ chức, các danh viện lén lút nghe ngóng về anh rất nhiều, tìm cơ hội tiếp xúc. Nhưng Thời Cảnh vậy mà lại là một người cuồng công việc, không làm việc thì là đi xã giao khiến họ khó mà làm được gì.
Vốn dĩ đêm nay là tiệc sinh nhật của tiểu thư Thẩm gia, là anh họ của cô thì Thời Cảnh chắc chắn sẽ đến. Kết quả thì người đã tới nhưng cũng chẳng để tâm.
Các danh viện thấy miếng mỡ béo bở trước mắt mà không ăn được, không khỏi cảm thấy tức giận đến nghiến răng. Nhưng chẳng ai chú ý đến một bóng dáng nhỏ nhắn trong bộ váy nhung đen đang lén lút tiến về phía Thời Cảnh.
“Ơ kìa, sao lại đứng gần ban công thế kia, anh cũng thật nhàm chán nha“. Kỳ Mịch một tay bưng ly rượu đỏ, một tay khoác lên vai Thời Cảnh, cà lơ phất phơ mà cười: “Tôi khó khăn lắm mới có một chuyến đi Bắc Kinh, không giới thiệu cho tôi mấy mĩ nữ à? Mười mấy người bạn gái của tôi chưa có ai ở Bắc Kinh hết.”
Thời Cảnh hất cánh tay anh ta ra, ngữ khí ghét bỏ: “Tự mình đùa giỡn đi.”
Kỳ Mịch ra vẻ phiền muộn, thở dài một hơi, lắc lắc đầu: “Anh đó, thật là không thú vị mà.” Nói xong anh ta chỉnh lại cà vạt, tiếp tục cười bước vào trong đám người.
Thời Cảnh lại xoay người ra bên ngoài.
Ban công của khách sạn Châu Tế nổi bật với cửa kính trong suốt từ trần đến sàn, che chắn khỏi cơn mưa cùng với sương mù và độ ẩm từ bên ngoài. Cửa kính được lau sạch sẽ, sáng bóng. Tầng 22 là độ cao vừa vặn có thể quan sát được toàn thành phố. Tia chớp đánh xuyên qua màn đêm như một con rắn khổng lồ lao nhanh chiếu sáng qua dung mạo của Thời Cảnh.
Anh cảm thấy có chút vô vị. Cơn dông bên ngoài cùng không khí ồn ào của buổi tiệc khiến trong lòng anh không khỏi chán chường.
Thời Cảnh rút ra một bao thuốc lá, rút một điếu ngậm vào miệng định châm lửa đốt nhưng lại khựng lại.
“Anh tìm bật lửa sao?”
Sau lưng anh vang lên một giọng nói ngọt ngào. Thời Cảnh sửng sốt, quay đầu lại nhìn sang.
Chỉ thấy một cô gái có mái tóc đen dài, nhìn vẫn còn trẻ nhưng lại ăn mặc rất thành thục với chiếc váy nhung đen, giày cao gót đen và ngay cả chiếc mặt nạ cũng được nạm kim cương đen.
Tia chớp lần nữa vụt qua, tạo nên hai mảng sáng tối đối lập cùng lúc trên người cô.
“Cảm ơn“.Thời Cảnh vươn tay ra. Anh không nghiện thuốc lá chỉ là khi buồn chán thì thường hút một điếu.
“Không cần khách khí“. Cô gái một tay bưng ly rượu vang đỏ còn tay kia mở lòng bàn tay ra đưa bật lửa, mỉm cười bước về phía anh. Nhưng khi đến gần thì chẳng biết dưới chân vướng cái gì, cả người liền mất trọng tâm.
Thời Cảnh theo bản năng muốn tránh đi nhưng cũng không biết vì cái gì anh thay đổi quyết định, đưa tay ra đỡ lấy cô.
Sau đó —— ly rượu vang trong tay Kỷ Tang không rơi một giọt nào xuống đất mà hắt toàn bộ lên tây trang của Thời Cảnh.
Thời Cảnh: “......”
“A, xin lỗi, xin lỗi“. Kỷ Tang giả vờ bối rối, vội vàng lấy khăn tay ra giúp anh lau. Nhân cơ hội này, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên đánh giá Thời Cảnh.
Người đàn ông này quả thực còn rất trẻ, nửa trên khuôn mặt mang chiếc mặt nạ vàng còn nửa dưới khuôn mặt cương nghị mà không mất đi nét nhu hòa, môi mỏng có sắc nhàn nhạt, đôi mắt rũ xuống lộ thần sắc lạnh nhạt cùng thiếu kiên nhẫn.
Kỷ Tang kẽ ho một tiếng, nhanh chóng đứng thẳng người sửa sang lại phía dưới nhưng đột nhiên lại bị Thời Cảnh nắm lấy cổ tay.
Lực đạo còn không hề nhẹ.
Kỷ Tang âm thầm phỉ báng một phen, sau đó ngẩng mặt lên, vừa yếu đuối vừa bất lực nói: “Thật xin lỗi, tôi không phải là cố ý... Thời tiên sinh, tôi nên đền bù cho anh như thế nào đây?”
Kỷ Tang tin tưởng rằng biểu hiện của bản thân mình lúc này cực kỳ điềm đạm đáng yêu.
Một cô gái trẻ trung xinh đẹp, bởi vì phạm một sai lầm không đáng kể mà cầu xin đến đôi mắt trong vắt ánh lệ. Chỉ cần là một người đàn ông bình thường chắc chắn sẽ không đành lòng trách cứ.
Kỷ Tang rất tự tin bởi lúc này Thời Cảnh nhìn chằm chằm cô, như là nhìn thấu thủ đoạn lừa bịp người khác đầy ấu trĩ này, nhưng cuối cùng khóe môi anh vẫn cong lên. Anh lấy điện thoại của mình ra.
Kế tiếp chính là hỏi phương thức liên lạc của cô. Cô hiểu mà.
Kỷ Tang vô cùng đắc ý vì kế hoạch của mình thành công, suy nghĩ đến việc từ chối anh một lần trước khi cho.
Ai ngờ người đàn ông cao lãnh đó lại kiêu ngạo khuôn mặt không chút thay đổi nói: “ Mười vạn tám trăm, trả bằng Wechat hay Alipay?”
Kỷ Tang: “???”
Anh còn tính cả số lẻ?!
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính: Ngượng quá đi, tôi xin lỗi! Tôi không gả cho người có tiền nữa đâu!:))