“Nhìn em”
“Anh nhìn tôi hay nhìn cơ thể tôi?”
“Cả hai”
Cô trèo lên giường lấy chăn cuộn tròn quanh người, xem ti vi.
Anh vì đưa áo cho cô mà bây giờ chỉ mặc chiếc áo ba lỗ mong manh màu trắng, để lộ ra cơ tay chắc nịch.
“Đưa cho tôi cái điều khiển” Cô đưa tay về phía anh
“Không, em tự đến mà lấy”
Cô chui ra khỏi chăn, chạy đến chỗ anh thì chiếc cúc đầu tiên bung ra. Toàn bộ phần ngực và xương quai xanh của cô lộ ra hết. Mặt cô đỏ bừng, lấy hai tay che lại.
“Anh còn không mau nhắm mắt lại”
Cô không lấy điều khiển nữa, chạy lại giường trùm chăn. Dục vọng của anh đang ngày càng mãnh liệt. Anh ăn chay đã năm năm nay rồi, thực sự với anh quá khó.
“Ngọc Khanh, là do em hết đấy nhé!”
Anh từ từ đi đến giường, lật chăn vướng víu kia ra. Cô đã hiểu được việc anh sắp làm, ngồi dậy tựa vào giường co mình sợ hãi.
“Đừng!”
Anh không dừng lại, kéo cô đến hôn một cách mãnh liệt. Cô ngậm chặt miệng, nhưng đôi tay anh không yên phận, lần xuống dưới xoa nắn đôi gò bồng của cô.
“Không”
Cô nói nhỏ, anh thừa cơ hội tiến vào bên trong càn quét khoang miệng của cô. Chiếc lưỡi của anh linh hoạt vô cùng.
Đôi tay anh vẫn không ngừng xoa nắn nó, khiến cho nụ hoa kia dần trở nên mẫn cảm, cương cứng lên.
Cô gần như không thở được, anh mới buông ra, đẩy ngã cô xuống giường, cơ thể nặng trịch của anh đè lên cô.
“Đau!”
Khóe mắt cô nhỏ nhẹ một giọt nước mắt. Anh ngừng lại, vội vàng đi vào nhà tắm.
“Anh xin lỗi”
Anh đi rồi, cô mới khóc, khóc lớn lên. Cô sợ mỗi khi anh như vậy, đều như một con dã thú chiếm hữu cơ thể cô. Đau đến điên người.
Một lát sau, anh đi ra, cô đang dựa vào thành giường ngủ gật. Anh cài lại chiếc cúc áo bị bung, chỉnh lại tư thế ngủ cho cô thì cô mở mắt.
“Em ngủ đi”
Cô nằm xuống giường, anh đi đến sofa ngủ.
Vì ở phòng đơn nên chỉ có một chiếc chăn, trời về khuya rất lạnh, thấy anh ngủ vậy cô cũng không yên tâm.
“Liên Thành!”
Anh tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng cô gọi mình.
“Anh đây!”
“Anh lên giường ngủ đi, anh không có chăn chắc lạnh lắm”
“Anh không sao, em cứ ngủ đi”
“Tôi đã bảo lên rồi mà, anh đừng có cố chấp”
“Ừ!”
Anh lên giường nằm bên cạnh cô, cô nhích người ra cách anh một chút.
“Em không sợ à?”
“Sợ gì?”
“Anh cưỡng bức em”
Cô không trả lời anh, quay người sang bên khác nhắm mắt lại. Cô sợ, sợ lắm.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy, đã không thấy anh trong phòng nữa. Trên bàn là một mẩu giấy anh để lại.
“Anh đi mua đồ, em dậy rồi cũng không cần lo cho anh”
“Ai thèm lo cho anh cơ chứ? Tưởng bở”
Cô ngồi dậy, đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, ra sofa chờ anh.