Tuy nói rằng đôi mắt của vị Thiệu công tử phủ Quốc Công trong truyền thuyết kia không được tốt, nhưng Thất Nương cũng không thể chạy đến mà nhìn
anh ta được, nhưng Thái Bình có đi nhìn lén vài lần, sau khi trở về thì
gương mặt đỏ bừng, nói: “Thiệu công tử tuấn tú lắm.” Lúc nói, hai mắt
sáng trưng, gương mặt hiện vẻ mơ màng, hiển nhiên là đã lâm vào ảo
tưởng.
Bên người Hứa thị có bốn nha hoàn, Thái Cần thông minh tháo vát, Thái
Lam cẩn thận đứng đắn, Thái Quyên ngoan ngoãn thành thật, chỉ có cô nàng Thái Bình này làm Thất Nương rất đau đầu, dùng từ đơn giản nhất để hình dung chính là cô nương này có chút không đáng tin, trong đầu luôn có
những ảo tưởng không thực tế. Mới lần đầu gặp mặt người ta, nàng ta đã
có thể tưởng tượng được đến viễn cảnh tình cảm gắng bó không rời của mấy mươi năm sau rồi….
Về phần tại sao Hứa thị lại chọn nàng ta mang theo ra ngoài, Thất Nương
nghĩ, có lẽ là nàng ta chải đầu búi tóc đẹp, quan trọng hơn là, nàng ta
là cháu gái của Hàn mama bên nhà Hứa thị.
Thái Bình vừa tròn mười lăm tuổi, theo quy củ của Hầu phủ thì hai năm
nữa sẽ cho nàng ta ra ngoài lấy chồng, chỉ là thân thế nàng ta không
giống những hạ nhân bình thường khác, có Hàn mama ở đây, Hứa thị khó
tránh khỏi phải phá lệ xem trọng nàng ta một chút, đối đãi với nàng ta
cũng không quá nghiêm khắc như những nha hoàn khác. Vì vậy tiểu cô nương này mới thành cái nết ngây ngô ngớ ngẩn như vậy, suốt ngày chỉ biết suy nghĩ miên man.
Hôm nay sau khi lén lút đi nhìn vị Thiệu công tử kia xong, “bệnh tình”
của Thái Bình càng thêm nghiêm trọng, cả buổi sáng đều ngồi ngây ngốc
ngẩn người trong phòng Thất Nương, gương mặt lát hồng, lát trắng, lát
sau lại nhíu máy, lát nữa lại cười trộm, khi lại mặt đỏ tai hồng, rồi
hồi sau thành lã chã chực khóc….Thất Nương cảm thấy có chút đau đầu.
Thật ra Thái Bình cũng không phải nha hoàn bên người Thất Nương, chỉ là
bên cạnh Hứa thị nàng ta chen chân không lọt, trước giờ Thái Cần lại
không thích bộ dáng ngốc ngốc nghếch nghếch của nàng ta, cho nên nàng ta mới hay ở lại trong phòng Thất Nương cùng nàng trò chuyện. Tính tình
Thất Nương dễ chịu, lại không nói nhiều, đa phần đều chỉ mỉm cười nhìn
nàng ta, mặc kệ nàng ta nói ra lời lẽ ngu ngốc thế nào, thì Thất Nương
cũng không chê cười nàng.
Đến giờ cơm trưa, cuối cùng Thái Bình mới chịu về phòng mình, Thái Lam
bưng cơm đi vào, thở dài một hơi, khẽ nói với Thất Nương: “Thái Bình
nàng ấy bị Hàn mama chiều hư, làm việc luôn có chút không được tập
trung, tiểu thư cô —chỉ nhìn qua là được rồi”. Thật ra ý của nàng là,
tuyệt đối không được bắt chước nàng ta.
Thất Nương “Ừ” một tiếng, nhớ đến vẻ mặt thay đổi liên tục vừa rồi của
Thái Bình, cảm thấy buồn cười không chịu được. Có lẽ nhan sắc của vị
Thiệu công tử kia thật sự “Khuynh sắc khuynh thành”, nếu không, ngày
thường Thái Bình gặp qua nhiều người như vậy, mà bây giờ mới chỉ mới
liếc trộm vị công tử ấy có đôi lần, lại có thể chết mê chết mệt đến thế
chứ.
Thấy Thất Nương không hỏi thêm gì về Thiệu công tử, cũng không nói giúp
cho Thái Bình, lúc này Thái Lam mới yên lòng hơn, vội vàng chuyển đề tài đến chỗ Lư Thụy, cười nói: “Thụy ca nhi nhỏ như thế mà trên đường đi
việc gì cũng tự mình làm, Dập thiếu gia thấy vậy cũng học theo. Tuy nói
là cũng tự mình mặc quần áo được, nhưng búi tóc lại thê thảm vô cùng,
Đại nãi nãi và Nhị phu nhân nhìn thấy, suýt nữa cười đến không thở nổi.”
Vừa nhắc đến Lư Thụy, vẻ mặt Thất Nương lập tức dịu dàng, không kềm được ý cười lan rộng, nàng dịu dàng nói: “Từ nhỏ Thụy ca nhi đã biết tự mặc
quần áo và trải giường chiếu rồi, đến nay cũng đã nhiều năm, còn Dập ca
nhi chỉ mới tập làm, sao có thể thích ứng ngay được, nên không tốt cũng
không có gì kỳ lạ cả.”
Thái Lam trả lời: “Nhị phu nhân cũng nói như vậy, nhưng mà Dập ca nhi
vẫn tức giận lắm, đến bữa cơm trưa còn ăn ít đi một chén nữa mà. Nhị phu nhân còn nói, từ đây về đến kinh thành còn bảy tám ngày, đúng dịp có
Thiệu công tử đi cùng, còn định nhờ Thiệu công tử chỉ bảo chút bài vở
cho hai vị thiếu gia nữa.”
Thất Nương hơi kinh ngạc, nhíu mày hỏi: “Vị Thiệu công tử kia không phải là Đại thiếu gia của phủ Quốc Công sao, sao lại đi nhờ thuyền nhà chúng ta vậy?” Theo lý thuyết, thanh thế của phủ Quốc Công còn lớn hơn Hầu
phủ một chút, thế nhưng anh ta đường đường là Đại thiếu gia, mà ra ngoài lại đi nhờ thuyền người khác?
“Tiểu thư không biết đấy thôi.” Gương mặt Thái Lam hiện vẻ đồng tình, “Phủ Quốc Công loạn lắm.”
Chỉ cần là phụ nữ, thì không ai không thích tám chuyện, cứ như Thái Lam
là người cẩn thận đứng đắn như vậy, thế nhưng mọi chuyện lớn nhỏ trong
kinh thành nàng ấy đều rõ như lòng bàn tay. Theo như lời Thái Lam, thì
vị Thiệu công tử này, tuy là con trai cả trong phủ Quốc Công, nhưng tình cảnh lại không được tốt lắm. Sau khi Thiệu công tử ra đời không lâu,
thì Thiệu mẫu đã buông tay lìa đời, không bao lâu sau Thiệu phụ tục
huyền, anh ta có thêm một người mẹ kế là Khang thị.
Ban đầu lúc Khang thị chỉ sinh được hai nữ nhi, thì cư xử với Thiệu công tử cũng không đến nỗi tệ, ít nhất người ngoài còn thấy được vị Thiệu
công tử kia thân thể khỏe mạnh, cơm áo không lo. Những ngày tốt đẹp như
thế kéo dài đến bảy năm trước, Khang thị sinh được con trai. Thiệu công
tử là do vợ đầu sinh ra, bất luận thân phận hay thứ bậc đều chính là
người thừa kế tương lai của Quốc Công phủ không thể nghi ngờ, vì vậy,
Khang thị bắt đầu không yên.
Tam công tử Thiệu gia còn chưa đầy nửa tuổi, thì Khang thị đã ra tay với Đại công tử, nghe đồn là bỏ thuốc độc vào canh của anh ta. Thiệu Trọng
tìm được đường sống trong chỗ chết, nhặt về được tính mạng, nhưng cũng
vì vậy mà hai mắt bị mù, từ đấy về sau hết duyên với tước vị.
Việc này truyền đi khắp kinh thành, nhất thời tạo nên sự kiện vô cùng ồn ào huyên náo. Thế nhưng cuối cùng Phủ Quốc Công lại không đem Khang thị hưu đi, mà đẩy hai nha hoàn và một mama ra gánh tội. Ông ngoại Thiệu
Trọng vô cùng tức giận, lập tức cáo trạng lên Thái Thượng Hoàng, nhưng
vì chứng cứ không đủ nên chuyện lớn hóa nhỏ. Mặc dù Khang thị cũng đã bị đưa đến thôn trang ở ngoại thành hai năm, nhưng đôi mắt của Thiệu Trọng rốt cuộc vẫn không thể cứu lại được nữa.
Cũng vì chuyện này, mà quan hệ giữa Thiệu Trọng và phủ Quốc Công không
thân thiết nữa, nhất là sau khi Khang thị được đón trở về, anh ta dứt
khoát dọn ra một biệt viện bên nhà ngoại là Mạnh gia ở lại. May mắn anh
ta là một nhân tài thông minh hiếu học, tuổi trẻ nhưng rất tài năng,
không chỉ được Lỗ đại sư Lỗ Bình An khen ngợi nhiều lần, mà ngay cả
Đương kim Hoàng Thượng cũng vô cùng thưởng thức.
“Nếu không phải ánh mắt ngài ấy không tốt, chỉ sợ là đã vào triều làm
quan từ lâu. Cũng có người nói, Lão thái gia của phủ Quốc Công muốn đem
tước vị trực tiếp truyền xuống cho ngài ấy, thế nhưng cuối cùng lại,
haizzz —” Thái Lam thở dài, gương mặt không kềm được vẻ thương tiếc.
Thất Nương nghe xong, cũng cảm thấy bất công thay cho Thiệu Trọng mấy phần.
Bất kể các nàng bàn luận hăng say thế nào đi nữa, thì đó cùng là chuyện
nhà người ta, Thất Nương nghe qua, cũng cảm thấy tiếc, rồi thôi. Lại
nói, nàng với Thiệu Trọng ngay cả bèo nước gặp nhau cũng không được
tính, mà chuyện nhà mình đã đủ phức tạp lắm rồi, Thất Nương cũng chẳng
có bao nhiêu tâm tình quan tâm đến chuyện nhà người khác.
Vì có Thiệu Trọng trên thuyền, nên Thất Nương cũng không tiện đi lại
xung quanh, nhưng chung quy cũng không thể suốt ngày ngây ngốc trong
khoang thuyền được. Nhìn thấy trời đã tối dần, Thái Lam mới đề nghị nàng ra ngoài tản bộ, “Đại nãi nãi sợ tiểu thư ngồi trong này buồn, nên bảo
nô tỳ cùng tiểu thư ra ngoài đổi gió. Thụy thiếu gia và Dập thiếu gia
đang ở lầu ba, xíu nữa nô tỳ sẽ bảo Thư Thành một tiếng, bảo anh ta dẫn
Thụy thiếu gia xuống đây trò chuyện cùng tiểu thư.”
Đúng là Thất Nương đang cảm thấy buồn, nghe xong đề nghị của Thái Lam, hiển nhiên là vui vẻ đáp ứng.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, thuyền cũng neo lại bên bờ sông, một ngọn đèn nhỏ được đốt trên cột buồm, bên cạnh là là cờ thêu chữ “Lư” thật to,
lúc có gió thổi qua, lá cờ lại phành phạch lay động. Ngoại trừ thuyền
của Lư gia, bên bờ sông còn có hai chiếc thuyền lớn nữa, xem ra đều là
thuyền nhà quan, cũng đã đốt đèn trên cột buồm như thuyền Lư gia, cũng
treo cờ, ánh mắt Thất Nương rất tốt, nên nhìn rõ được chữ “Cung” thật to thêu trên lá cờ.
Thấy Thất Nương chăm chú nhìn vào chiếc thuyền kia, Thái Lam ân cần giải thích: “Đó là thuyền nhà Hồng Lư Tự Khanh Cung đại nhân, Cung gia là
thế gia vọng tộc ở kinh thành, nghe nói là có lịch sử cả trăm năm.” (Càfé: Hồng lư tự khanh: tương đương chức quan Tứ phẩm)
Trách sao Thất Nương cảm thấy thuyền kia còn có khí thế hơn cả thuyền
của Lư gia. Hơn nữa trên thuyền còn có thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, mỗi
tầng lầu đều có thị vệ tuần tra, tư thế phô trương như vậy, quan viên
bình thường không thể nào có được.
“Không phải bảo là cho người gọi Thụy ca nhi xuống đây sao?” Thất Nương
không có hứng thú với Cung gia, nhìn một chút liền dời mắt, đi đến một
đầu khác trên sàn tàu, thấp giọng hỏi Thái Lam.
Thái Lam vội đáp: “Tiểu thư chờ một chút nhé, để nô tỳ lên trên gọi một
tiếng.” Dứt lời, nàng nhún người một cái với Thất Nương, vội vàng xoay
người chạy lên lầu ba.
Chỉ mới trò chuyện một chốc, mà bốn phía xung quanh đã tối đen, trên mạn thuyền không có ai, Thất Nương nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghe thấy trong gió thấp thoáng những tiếng nức nở nghẹn ngào, còn có….Nàng nhướng mày, lập tức mở mắt, trên chiếc thuyền đối diện đang vô cùng hỗn loạn, có
người đang cao giọng hô “Bắt thích khách”, còn có người gào thét không
ngừng.
Thất Nương sửng sốt, rồi đột nhiên có phản ứng, nhìn lướt xung quanh một vòng, vẫn không tìm thấy chỗ để trốn vào. Chỉ trong chớp mắt, trên mạn
thuyền đã thêm một người, chạy thẳng đến chỗ Thất Nương.
“Tặc tử to gan, dám cả gan —” thị vệ trên thuyền Lư gia cũng rất lưu ý,
vừa thấy tình huống bất thường, đã lập tức chạy đến chặn bắt thích
khách. Ai ngờ còn chưa kịp giao đấu với thích khách, thì tên thích khách che mặt đó đã bắt được Thất Nương, mạnh mẽ kéo nàng chắn trước người
hắn ta rồi.
Vóc dáng cao, bả vai rộng, thân hình cường tráng….Có một vài người đang
trong tình huống khẩn trương đến cực độ, ngược lại lại càng trấn định vô cùng, hiển nhiên Thất Nương là một trong những người đó. Trước tiên
nàng hít sâu một hơi để không bị ngất xỉu, sau đó dần dần tỉnh táo lại,
mắt, mũi, tai….nàng phát động tất cả giác quan của mình.
Thích khách chính xác là một nam nhân, tuổi không lớn, mùi hương trên
người hắn thanh mát dễ chịu, thậm chí còn thấp thoáng tản ra một mùi
thơm tự nhiên. Hơi thở của hắn phả vào bên tai Thất Nương, nóng bỏng và
gấp gáp, dường như có chút khẩn trương. Bàn tay đang bóp cổ Thất Nương
không quá lớn, khớp xương thon dài rõ ràng, ngón tay rất dài, làn da
nhẵn nhụi trắng nõn, mặt trong ngón tay không có vết chai sần, chắc chắn là người quen sống an nhàn sung sướng, tại sao lại lưu lạc đến bước
đường này?
Nhìn xuống chút nữa, Thất Nương lập tức nghi hoặc, cổ tay của tên thích
khách này vô cùng tinh tế, không phải tinh tế theo kiểu yếu ớt, mà là
theo hình dạng khung xương đặc thù của một thiếu niên mới lớn. Nhưng nếu vậy thì sao bả vai và vòm ngực của hắn ta lại rộng như vậy?
“Lùi ra phía sau, tất cả lùi ra phía sau!” Nam nhân phía sau cất giọng
khàn khàn uy hiếp, bên tay trái lóe lên một tia sáng lạnh, có vật gì đó
lạnh lẽo đang áp sát vào cổ Thất Nương. Thị vệ lập tức luống cuống, vội
vàng lùi về sau mấy bước, lại lớn tiếng quát: “Ngươi…..nếu ngươi dám đả
thương người….”
Lời uy hiếp còn chưa nói xong, thì trên lầu lại có thêm hai thị vệ lao
xuống. Cùng lúc đó, thị vệ của thuyền bên cạnh cũng chạy lên thuyền Lư
gia, tim Thất Nương lập tức nhảy lên cổ họng.
Thích khách ôm nàng lùi về sau mấy bước, lúc đến chỗ rẽ thì xoay người,
đẩy mạnh Thất Nương ra phía trước, rồi chạy về phía sau, sau đó là tiếng nước “ùm ùm…” bọn thị vệ đuổi theo, lúc đến mép thuyền đã không thấy
bóng người đâu nữa.
“Thích khách nhảy sông tự tử rồi” Có người cao giọng hô.
“Vây mặt sông lại”.
“…………”
“Đại tiểu thư không sao chứ ạ?” Có thị vệ thân thiết hỏi thăm.
Thất Nương hít vào một hơi, muốn trả lời, lại phát hiện nói không ra
tiếng, đành phải gật đầu lung tung. Thái Lam cũng vội vàng vọt tới,
hoảng sợ khóc lóc, chưa kịp nói gì đã ôm chặt Thất Nương thất thanh khóc lên. Lư Thụy và Lư Dập bị thị vệ ngăn lại trên lầu không cho xuống,
nghe thấy âm thanh dưới lầu, căng thẳng đến độ giậm chân.
“Có chuyện gì vậy?” Trên lầu có người thấp giọng hỏi, âm thanh trong sáng trầm thấp, mang theo sự thanh thúy của thiếu niên.
Thất Nương lập tức chấn động, không dám tin nhìn thẳng lên lầu.
Người nọ đứng trên đầu cầu thang, dáng người cao ráo ốm yếu, áo choàng
xanh nhạt hờ hững khoác ngoài, nhưng lại tao nhã hiếm thấy. Dưới ánh đèn mờ ảo, Thất Nương nhìn thấy rõ ràng gương mặt tuấn lãng và sống mũi cao ngất của anh ta, quả thật là tuấn tú hào phóng như trong truyền thuyết, và cũng đúng như trong truyền thuyết, ánh mắt trống rỗng mịt mờ.
Anh ta đã nghĩ đến việc thêm miếng lót vai để hình thể cao hơn một chút, thậm chí thay đổi cả giọng nói, nhưng lại không thể ngờ được rằng, trên đời này lại tồn tại một loại người, người có đó ánh mắt sắc bén, cái
mũi nhạy bén, và đôi tai linh mẫn – đó là Thất Nương, chỉ cần nàng nhìn
qua một lần, ngửi qua một chút, nghe thấy một lần, thì đời này sẽ khắc
sâu vào lòng, vĩnh viễn không thể nào quên…..
“Thiệu Trọng—” Thất Nương lặng lẽ ghi nhớ tên anh ta, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?