Nhìn thấy đám người ồn ào, trực giác cho Thất Nương biết chắc chắn lại là
trò gì đó không ra hồn của Thiệu Trọng và Lương Khang nữa rồi, nàng lập
tức căm tức nghiến răng. Hai tên chết tiệt này cái gì không giỏi, chứ
khả năng diễn trò là hạng nhất, có thể lừa gạt được người của cả kinh
thành, nhắc đến Thiệu Trọng cũng chỉ nghĩ đến là vị công tử nho nhã thế
này, phong độ thế kia mà thôi.
“Tiểu thư.” Thái Lam nhìn thấy sắc mặt Thất Nương không tốt, cho rằng
nàng đang khẩn trương, nên dịu dàng gọi nàng một tiếng, mỉm cười nói:
“Tiểu thư yên tâm, lão phu nhân là người hòa ái dễ gần, nhìn thấy tiểu
thư, ngài ấy nhất định rất thích.”
Thất Nương cười cười, không nói. Mặc dù nàng chưa từng gặp qua vị lão
thái thái này của Lư gia, nhưng cũng nghe được ít nhiều lời đồn, ban đầu tính tình của bà ấy rất cương ngạnh, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều
do một mình bà định đoạt. Thẳng đến sau khi Đại lão gia xảy ra chuyện,
lão thái thái mới đổi tính, một lòng hướng Phật, không màng đến…thế sự
nữa.
Cũng vì vậy, Hứa thị mới nhận hết mọi chuyện trong phủ, từng bước từng
bước một vực dậy Lư gia, thế nên, lớn nhỏ Lư gia, từ lão thái thái đến
Hầu gia Lư Chi An, hay Hầu phu nhân Hồ thị, thậm chí tất cả hạ nhân
trong phủ, đều cực kỳ tôn kính vị Hứa thị này.
Cho nên, trước kia Hứa thị chọn Thất Nương làm con thừa tự, tuy Hồ thị
vẫn chưa hiểu được, nhưng cũng không hề lên tiếng nửa câu. Về phần lão
thái thái bên này, Thất Nương cũng không quá lo lắng. Cho dù lão thái
thái có chướng mắt nàng, cũng phải nhìn mặt mũi Hứa thị, sẽ không lãnh
đạm với nàng quá mức.
Trên thuyền nhiều người, nên xe ngựa đến đón cũng chật kín bến. Thất
Nương và Hứa thị ngồi chung một xe, Thái Cần và Thái Lam cũng theo vào
hầu hạ.
“Chờ về phủ, Bích Khả theo Thái Lam về Ỷ Mai viên nghỉ ngơi, đi nhiều
ngày như vậy cũng mệt lắm rồi. Sáng mai, nương sẽ mang con đến gặp tổ
mẫu.” Hứa thị dịu dàng căn dặn Thất Nương: “Ỷ Mai viên gần hồ nước, nên
buổi tối có thể hơi lạnh, lúc ngủ con nhớ mặc thêm áo, tối đến nương
cũng sẽ nhắc Thái Lam trải thêm đệm chăn cho con.”
Hứa thị chưa từng làm mẫu thân, nay khó khăn lắm mới có được Thất Nương
làm con thừa tự dưới gối, thế nhưng Thất Nương lại không phải trẻ nhỏ,
lại thêm mấy năm nay chịu qua khổ cực, trong khoảng thời gian ngắn bà
không biết phải ở chung thế nào, chỉ biết đem hết tâm tư chuẩn bị thật
tốt, không để nàng chịu thiệt thòi mà thôi.
Thái Cần bên cạnh cũng nhận ra Hứa thị không được tự nhiên, nên vội vàng cười nói: “Phu nhân yên tâm đi ạ, trước giờ Thái Lam cẩn thận lắm, nhất định có thể hầu hạ tiểu thư thỏa đáng ạ.”
Thất Nương cũng cười, đáp: “Mẫu thân….mẫu thân yên tâm đi ạ, con cũng
không phải tượng đá, lúc lạnh lúc mệt sẽ kêu lên mà. Thái Lam rất cẩn
thận, không cần con lên tiếng, nàng ấy vẫn chuẩn bị chu toàn cả thôi.”
Lúc nói chuyện giọng điệu của nàng tự nhiên, trên mặt vẫn luôn treo nụ
cười, không hề khẩn trương hay lo lắng. Hứa thị thấy vậy, khẽ gật đầu.
Xe ngựa đi khoảng nửa canh giờ mới đến cổng lớn Lư gia, Thất Nương loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Lư Chi An, sau đó là giọng nói ríu rít
hưng phấn của Lư Dập. Bên ngoài hạ nhân vén mành lên, thấp giọng nói:
“Đại thái thái, Hầu gia, Tam lão gia và Tam phu nhân đang đứng đón bên
ngoài ạ.”
Thái Cần đỡ Hứa thị chầm chậm xuống xe, Thất Nương theo sát sau đó, nàng hơi cúi đầu, cũng không tò mò quan sát xung quanh.
“Ôi, đây là Đại tiểu thư nhỉ!” Một vị phu nhân mặc váy hoa tươi cười
chào đón, khách khách khí khí gọi Hứa thị một tiếng Đại tẩu, sau đó ánh
mắt dừng trên người Thất Nương, không chút giấu diếm đánh giá nàng từ
trên xuống dưới, “Cô nương này thật xinh đẹp, xem này, có mấy phần giống với Đại tẩu nữa đấy, khó trách Đại tẩu lại nhìn trúng.”
Thất Nương nghe bà ta nói vậy, trong lòng đã đoán được thân phận của bà
ta, chính là thê tử của Tam lão gia Mạnh thị. Đại lão Thái gia Lư gia có ba trai một gái, lão Đại, lão Nhị và vị cô nãi nãi đã xuất giá là do
lão thái thái sinh ra, chỉ có lão Tam là thứ xuất. Bất quá lão Tam cũng
coi như không chịu thua kém, tự mình thi được tiến sĩ, chỉ là không giỏi xử thế, nên làm việc ở Lễ bộ sáu bảy năm vẫn chưa lên chức.
“Gặp qua Tam thẩm thẩm ạ.” Thất Nương ngoan ngoãn hành lễ, sau đó yên lặng đứng sau Hứa thị không nói gì nữa.
Mạnh thị còn muốn trêu đùa vài câu, nhưng Hứa thị đã ngắt lời: “Đứng cả
ngoài cửa làm gì, ồn ồn ào ào còn ra bộ dạng gì nữa, đều vào trong nhà
cả đi. Bọn trẻ ngồi thuyền lâu như vậy cũng mệt cả rồi.”
Lư Chi An nghe vậy, vội vàng tiến lên hành lễ với Hứa thị, rồi tiếp đón mọi người vào trong viện.
Hứa thị và Hồ thị còn phải đến phòng lão thái thái thỉnh an, mấy đứa trẻ thì được bọn hạ nhân dẫn về viện của mình. Thất Nương có chút lo lắng
cho Lư Thụy, len lén quay đầu nhìn cậu, thấy Lư Thụy cũng đang đưa mắt
nhìn nàng, tầm mắt hai tỷ đệ gặp nhau, đều mỉm cười.
“Nhà khách cách Ỷ Mai viên không xa, sau này nếu tiểu thư muốn gặp Thụy
thiếu gia, cũng chỉ mất vài bước thôi ạ.” Thái Lam nhìn thấy hành động
của hai tỷ đệ, nên nhỏ giọng an ủi. Trong lòng Thất Nương đã sớm rõ
ràng, cho dù có gần đi nữa, thì nàng cũng không thể thân mật với Lư Thụy như trước kia được. Cứ cho là Hứa thị rộng lượng, nhưng những người
khác trong phủ cũng sẽ nói ra nói vào.
Hạ nhân trong Hầu phủ nhiều, Ỷ Mai viên bên này, Hồ thị đã sớm viết thư
về, phân phó hạ nhân quét dọn sạch sẽ, thay mới đệm chăn, trong phòng
cũng bày biện không ít thứ tốt, bình hoa trong góc phòng cũng cắm hoa
tươi, sáu bảy tiểu nha hoàn đang thành thành thật thật đứng hầu trong
sân, nhìn thấy Thái Lam và Thất Nương đến, đều tiến lên nghênh đón.
Nhóm tiểu nha hoàn đều mặc đồ xanh nhạt, tuổi tác đều độ khoảng mười một mười hai, non nớt nhỏ bé, vẫn còn mang theo nét trẻ con. Thấy Thất
Nương và Thái Lam, cả nhóm đều nín hơi căng thẳng, ngay cả thở cũng
không dám thở mạnh.
Trong đó có một nha hoàn có vẻ lớn hơn một chút, có thể là đã ở trong
phủ khá lâu, dẫn đầu bước ra thưa lại: “Gặp qua Đại tiểu thư, nô tỳ là
Thái Điệp, Đổng mama bảo nô tỳ dẫn mấy nha hoàn này hầu hạ trong viện
này ạ.” Nói xong, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho nhóm tiểu nha hoàn,
thấp giọng nói: “Còn không mau thỉnh an Đại tiểu thư đi.”
Thất Nương không nói gì, chỉ nhìn qua Thái Lam, Thái Lam hiểu ý, tiến
lên quát bảo bọn họ ngưng lại: “Thái Điệp, cô ở trong phủ cũng đã mấy
năm rồi, thế nào lại hấp tấp như vậy hả, một chút để ý cũng không có.
Đại tiểu thư vừa về đến nhà, mới bước vào viện, ngay cả ngụm trà cũng
chưa uống, làm gì có thời gian để nói chuyện với các cô.”
Thái Điệp lập tức đỏ mặt, khúm núm không nói nên lời. Thất Nương thờ ơ
nhìn nàng ta một cái, lại lạnh nhạt thu mắt, nói với Thái Lam: “Đứng
ngoài sân làm gì, chúng ta vào nhà thôi.” Đi được mấy bước, bỗng nhiên
mở miệng nói: “Thái Điệp cũng theo vào.”
Thái Điệp bất ngờ, khẽ cắn môi, cúi đầu theo sau. Mấy tiểu nha hoàn còn
lại thấy các nàng vào trong, cũng không biết phải làm thế nào, xoay đầu
nhìn nhau, rồi lén lút tản đi.
Thái Lam vào phòng, liền đỡ tay Thất Nương ngồi vào ghế thái sư trong
phòng khách, sau đó nhanh chóng châm trà. Vừa mới nhấc ấm trà lên, bên
trong rỗng tuếch, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nhìn Thái Điệp
một cái, nổi giận nói: “Viện này là ai thu xếp? Rõ ràng biết Đại tiểu
thư đến, ngay cả ấm trà cũng trống không là sao? Thế nào, muốn ra oai
phủ đầu với chúng ta hả?”
Thái Lam vừa mở miệng đã chụp ngay một cái mũ lớn như vậy, Thái Điệp sợ
đến mức hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất, hai mắt đỏ hồng
gào khóc: “Đại tiểu thư tha mạng, đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ….nhất thời sơ sẩy, lại quên bảo người chuẩn bị. Xin Đại tiểu thư tha mạng…” Lúc
nói, đầu đã áp sát xuống đất, liên tục dập đầu, trên trán lập tức đỏ
hồng một mảng, trông rất đáng sợ.
Thất Nương lập tức hiểu ra.
“Thái Lam, ra ngoài bảo người mời Đổng mama đến đây.” Thất Nương mỉm
cười nói: “Tiểu nha đầu này sao vậy nhỉ, tôi còn chưa nói câu nào, nàng
ta đã gào khóc tha mạng dài tha mạng ngắn, người khác không biết, còn
cho rằng tôi vừa đến đã nổi giận thị uy ấy chứ. Tội danh này tôi gánh
không nổi. Còn không mau bảo Đổng mama đến mang người đi đi, nếu không,
còn ở thêm một khắc nữa, người khác lại nói tôi ăn thịt người mất.”
Chiêu này của Thái Điệp hôm nay đúng là có người sai khiến, muốn Thất
Nương vừa vào phủ phải khẩn trương hoảng sợ, không dám lên tiếng, không
ngờ lúc này chạm mặt, vị tiểu thư đến từ nông thôn này lại lên tiếng
đuổi người, nhất thời nàng ta hoảng sợ không nói nên lời. Đến khi Thái
Lam ra cửa, nàng ta mới phản ứng lại, khóc lớn bổ nhào vào chân Thất
Nương cầu xin.
Không ngờ động tác của Thất Nương còn nhanh hơn, nàng nhanh chóng tránh
qua một bên, hai ba bước đi đến cửa, cất cao giọng nói, để hạ nhân trong viện đều nghe thấy hết: “Cô làm gì vậy? Tôi còn chưa trách mắng gì cô,
cô làm gì khóc sướt mướt thê thảm như thế, dọa người lắm.”
Bọn tiểu nha hoàn trong viện đều nhô đầu ra nhìn lén, nhỏ giọng bàn tán.Thái Điệp ở trong phòng gấp đến bật khóc thật sự.
Một lúc sau, Đổng mama vội vội vàng vàng chạy vào trong sân, nhìn thấy
Thất Nương đứng ngoài cửa, mặt bà có chút biến sắc, vội vàng chạy đến
thỉnh an, cúi người nói: “Đại tiểu thư tìm lão nô có việc ạ?”
Thất Nương chỉ vào Thái Điệp đang rầm rì khóc lóc trong phòng nói: “Mama mang nàng ta đi đi, cũng đừng hù dọa sống chết gì hết, mới vào nhà nàng ta đã ôm chân tôi cầu xin tha mạng, quỳ trên đất vừa khóc vừa dập đầu,
không chừng đầu óc có vấn đề đó.” Dứt lời, nàng lại bước ra ngoài vài
bước, trốn phía sau Thái Lam, miệng còn thầm thì: “Sao lại mang kẻ điên
đến viện của mình không biết.”
Mặt Đổng mama xanh mét, hung hăng trừng mắt nhìn Thái Điệp đang quỳ dưới đất, vội vàng trả lời: “Đại tiểu thư đừng sợ, lão nô sẽ kêu người mang
nàng ta đi ngay.” Thất Nương đã nói đến vậy rồi, sao bà lại không cho
người kéo nàng ta đi được chứ, không cần đợi đến Hứa thị mở miệng, Hồ
thị đã mang bà ra khai đao rồi.
Trong lòng không khỏi căm hận Thái Điệp, con điên không có đầu óc này,
cũng không nhìn xem vị Đại tiểu thư này trên danh nghĩa là con thừa tự
của ai, cứ cho là nàng ta yếu đuổi không dám lên tiếng đi nữa, nhưng
Thái Lam bên cạnh cũng có phải là kẻ câm điếc đâu. Chuyện này truyền ra, tuy Đại tiểu thư sẽ bị chút đồn đãi, nhưng về sau Thái Điệp sẽ sống
tiếp thế nào trong phủ?
Đổng mama bước ra ngoài, một chốc sau liền có hai vị phụ nhân thân thể
tráng kiện tiến vào, hành lễ với Thất Nương xong, sau đó không chút
khách khí vào trong kéo Thái Điệp ra ngoài.
“Sẵn nhờ mama cho người mang bình trà tới đây luôn.” Đổng mama vừa định đi, Thái Lam đột nhiên lên tiếng.
Đổng mama sửng sốt, lập tức hiểu ý, trong đầu thầm mắng Thái Điệp ngàn
vạn lần, vội vàng đáp ứng, xong, lại nhỏ giọng giải thích: “Đại thái
thái và Hầu phu nhân không ở đây nên Tam nãi nãi chăm lo mọi chuyện
trong phủ, nha hoàn trong Ỷ Mai viên cũng là ngài ấy an bài. Nếu Đại
tiểu thư không thích, lão nô sẽ mang người đến cho Đại tiểu thư chọn
lại.”
Thái Lam cười cười: “Vẫn là Đổng mama tốt nhất. Haizzz —” nàng thở dài,
bất đắc dĩ nói: “Tuy rằng Đại tiểu thư chỉ lớn hơn Nhị tiểu thư hai
tháng, nhưng thứ bậc vẫn là thứ bậc, có lớn hơn nửa ngày thì cũng là Đại tiểu thư. Đổng mama ngài nói có đúng không chứ.”
Đổng mama nhếch miệng cười: “Đúng là như vậy ạ.”