Trên núi trời tối rất nhanh, mới vừa rồi Mặt Trời còn ở chân trời, chỉ trong chớp mắt đã
rơi về phương Tây. Bốn phía mịt mờ, Lư Thất Nương âm thầm cảm thấy may
mắn vì vừa rồi mình xuống núi sớm, còn không đến khi đêm xuống thế này
nhất định sẽ phải khốn đốn trên núi. Lạc đường chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ lỡ như trượt chân rơi xuống vách núi, không biết có giữ được cái mạng
nhỏ này không.
Đến khi về đến đầu thôn, thì trời đã sụp tối hoàn toàn, may mắn là có
vài ngọn đèn leo loét của mấy hộ ven đường, chiếu ra chút ánh sáng nhợt
nhạt soi cho con đường nhỏ, cũng tạo ra chút hương vị ấm áp mơ hồ. Tâm
tình Thất Nương bỗng nhiên tốt lên, xốc lại gùi trúc trên vai, bước chân cũng nhanh hơn một chút.
“Thất Nương tử à?”
Còn chưa về đến cửa nhà, chợt nghe có ai đó gọi tên nàng, Thất Nương
ngẩng đầu, thì người nọ đã tiến đến, gương mặt xuất hiện rõ ràng hơn.
Thất Nương nhận ra, người nọ là cô nương Lâm gia Phương Hoa, nàng hơi
bất ngờ, sau đó trầm giọng hỏi: “Phương Hoa? Sao vậy?”
Lâm Phương Hoa sải bước đến gần, gương mặt hiện vẻ chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép trách cứ nói: “Ban ngày đến tìm cô, nhưng cô không có
nhà. Nghe nói Hầu gia trong kinh về đây, lớn nhỏ Lư gia đều đến góp vui, định tìm cô cùng đi xem, nhưng tìm mãi chẳng thấy cô đâu hết.”
Lư Thất Nương buông gùi trúc trên vai xuống đất, xoa bóp bờ vai đau
nhức, miễn cưỡng cười nói: “Chính cô cũng nói đấy thôi, già trẻ lớn bé
Lư gia đều đến góp vui, nếu tôi đến, sợ là chen chân không lọt, đừng nói là dắt cô đi cùng.”
Lâm Phương Hoa bĩu môi, lắc đầu nói: “Thật không biết nói sao với cô
luôn đó, rõ ràng là thiên kim tiểu thư, sao lại vô dụng vậy chứ. Thụy ca nhi nhà các cô là con trai nối dõi duy nhất của Tứ Phòng, nếu thật sự
muốn đến, ai dám cản hả. Tại cô dễ bị ăn hiếp quá đấy, còn không sao lại bị ép đến cái xó này chứ.”
So sánh với Công Hầu thế gia ở kinh thành, thì Lư gia quả thật chẳng là
gì, nhưng ở huyện Phong Lâm này thì vẫn có chút danh tiếng. Tổ tiên Lư
gia có người làm quan, sau khi về hưu thì chọn mảnh đất có phong thủy
tốt ở Phong Lâm này xây nhà, đến thời ông cố của Thất nương, thì Lư gia
tổng cộng có năm người con, ông nội Thất Nương đứng hàng thứ Tư.
Ông nội Thất Nương dưới gối ít con, đến hơn ba mươi tuổi mới sinh được
phụ thân Thất Nương đặt tên là Lư Bảo Thành. Lư Bảo Thành vốn rất thông
minh, học hành rất giỏi, mới hơn hai mươi tuổi đã đỗ tiến sĩ, về sau đến một huyện phía nam gọi là huyện Sơn Dương làm Huyện lệnh, Thất Nương và đệ đệ Lư Thụy cũng được sinh ra ở đó.
Chỉ là mặc dù Lư Bảo Thành học hành giỏi giang, nhưng lại không am hiểu
cách làm quan, tính tình ngay thẳng, nói chuyện cũng không khéo léo,
ngồi ở vị trí Huyện lệnh mười năm, khó khăn lắm mới có cơ hội lên chức,
kết quả vừa mới rời đến ranh giới huyện Sơn Dương, đã bị sơn tặc đánh
cướp.
Lư Bảo Thành và phu nhân Bành Thị liều chết đưa hai người con chạy đi,
còn phu thê hai người thì cùng chết trong tay sơn tặc. Tin dữ truyền
đến, ông nội Thất Nương lập tức bạo bệnh, chẳng bao lâu đã từ giã cõi
đời, để lại tỷ đệ Thất Nương sống nương tựa vào nhau.
Lúc đó, hai đứa trẻ đứa lớn nhất còn chưa đến mười tuổi, ngây thơ mơ hồ, trong nhà lại không có người làm chủ, khó tránh việc bị người khác tính kế. Không bao lâu sau, Nhị thái gia diện cớ con trai thứ ba lập gia
đình, “mượn” viện của Tứ phòng, rồi sau đó, không bao giờ…..nhắc đến
chuyện trả lại nữa. Người khác mặc dù chướng mắt, nhưng cũng không dám
mạo hiểm đắc tội với Nhị thái gia mà ra tay chủ trì công đạo cho hai tỷ
đệ họ. Vì vậy, Thất Nương và Thụy ca nhi phải chuyển đến viện cũ ở phía
đông thôn ở, mà lần ở này đã tận ba năm.
“Cô đó, tính tình thật yếu đuối.” Lâm Phương Hoa tiếp tục mắng nàng,
“Nếu tôi là cô ấy hả, không làm rần rần thành ngươi sống ta chết thì
không yên đâu. Cô nhìn Lư gia Ngũ nương tử, Lục nương tử xem, ai mà
không được nuôi trong nhà như bảo bối, nào phải như cô tự mình đi kiếm
tiền. Tôi nói cô đó, thừa lúc lần này Hầu gia về đây, cô nhanh chân chạy vào khóc lóc kể lể, để ông ấy thay tỷ đệ các cô chủ trì công đạo. Chỉ
cần ông ấy lên tiếng, tôi xem trong phủ còn ai dám làm khó làm dễ tỷ đệ
các cô.”
Thất Nương chỉ cười, không nói gì.
“Ôi chao, rốt cục cô có nghe lời tôi nói không vậy?” Lâm Phương Hoa thấy nàng không nói gì, càng thêm tức giận, giậm mạnh chân một cái, nổi giận nói: “Nếu cô không dám đi, sáng mai tôi sẽ dẫn nãi nãi nhà tôi đi.” Dứt lời, nàng ta cũng không thèm để ý đến Thất nương nữa, hùng hổ bước ra
ngoài.
Thất Nương nhìn theo bóng nàng ta ra khỏi viện, lúc này mới thở dài, lắc đầu, cầm gùi trúc đi vào trong nhà.
Sao nàng lại không hiểu được chi thứ hai lòng tham không đáy, được một
tấc lại tiến thêm một bước chứ, nhưng mà Thụy ca nhi còn nhỏ, chuyện học hành thi cử về sau vẫn còn phải nhờ đến Lư gia, nên cho dù khổ cực,
nàng cùng không thể làm to chuyện được. Huống chi, hiện giờ cũng không
đến mức quá thảm, trong thôn có nhà còn không có cơm ăn, tỷ đệ nàng thế
này cũng được coi là hạnh phúc rồi.
Vừa bước vào cửa, đã nghe mùi thơm bay ra từ phòng bếp, Thất Nương hít
mũi, con sâu thèm ăn trong bụng nàng đã thì thào réo rắt lên. Nàng lập
tức nhíu mày, buông gùi trúc xuống, bước nhanh về phía phòng bếp:
“Trương mama, không phải con đã nói bà là nằm trên giường nghỉ ngơi rồi
sao, sao lại xuống đây thế này?”
Trương mama là thị tỳ thân cận của mẫu thân Thất Nương, ba năm trước
cũng nhờ bà cố gắng hết sức mới mang được tỷ đệ Thất Nương về Lư gia, về sau vẫn ở bên cạnh tỷ đệ các nàng đến giờ. Đầu tháng trước, Trương mama múc nước bên giếng bị trượt ngã gãy chân, đại phu đến nối xương, kê
thuốc, còn dặn dò bà phải cẩn thận nghỉ ngơi nhiều. Nên cả tháng qua,
mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều một tay Thất Nương lo liệu.
Trương mama dựa vào ghế chậm rãi xoay người lại, cười nói: “Ngồi không
không biết làm gì nên xuống nấu cơm chút thôi, không mệt đâu. Cô xem tôi vẫn ngồi trên ghế này, cũng không động đậy gì đến chân cả. Lại nói, nằm trên giường lâu như vậy, xương cốt nhức mỏi hết cả rồi, đi lại một chút lại thấy thoải mái hơn ấy chứ.”
Thất Nương đi đến đỡ bà, nhỏ giọng trách cứ: “Ngài không chịu ngồi yên
gì hết, cẩn thận ảnh hưởng đến lưng bây giờ, lại phải nằm trên giường
hai tháng nữa đó.”
“Xí xí xí….” Trương mama tức giận tuôn ra .
Chỉ vào trán nàng, khẽ nói: “Nói bậy không, tôi khỏe thế này, vẫn còn có thể hầu hạ cô và tiểu thiếu gia thêm hai mươi năm nữa đấy.”
“Thụy ca nhi chưa về sao ạ?” Nhắc đến Lư Thụy, Thất Nương mới chợt nhớ là từ lúc về nhà đến giờ, vẫn chưa thấy cậu ra đón nàng.
“Trụ Tử từ học đường về nói, Hầu gia trong kinh về đây, nên kiểm tra bài vở của mọi người xem thế nào, còn muốn ở lại ăn cơm nữa, nên sẽ về muộn một chút.”
Dứt lời, Trương mama mang vẻ mặt kỳ vọng hỏi: “Đại tiểu thư, ngài nói
xem tiểu thiếu gia thông minh như vậy, có thể vượt lên thứ nhất không,
có khi còn được Hầu gia khen thưởng nữa nhỉ.”
Thất Nương dở khóc dở cười: “Thụy ca nhi mới bao tuổi chứ, hơn nữa con vẫn hay bảo nó phải giả khờ giấu tài mà.”
Vẻ mặt Trương mama không đồng tình nói: “Ngày thường giấu tài thì thôi,
hôm nay là cơ hội hiếm có thế nào chứ. Nếu được Hầu gia xem trọng, chỉ
cần ông ấy nói một câu thôi, sau này tỷ đệ các cô sẽ tốt hơn nhiều đó.
Nói không chừng, còn có thể lấy lại viện cũ nữa. Đám người chi thứ hai
kia….”
Thất nương chỉ miễn cưỡng cười cười. Vì chuyện của Nhị Thái gia mà đến
giờ Trương mama vẫn còn canh cánh trong lòng, mỗi lần nhắc đến chỉ thiếu điều đem máu chó đổ lên đầu cả nhà bọn họ mà thôi.
“Tôi cũng biết là ngài suy nghĩ chu đáo, nhưng tôi vẫn thấy không thoải
mái.” Trương mama thở dài, vỗ vỗ bàn tay Thất Nương, đôi mắt lại bắt
đầu đỏ lên, “Nếu lão gia và phu nhân còn sống …..”
Vừa nhắc đến lão gia và phu nhân đã qua đời, cả hai chủ tớ đều rơi vào
im lặng. Hai người yên lặng ăn cơm tối xong, Thất Nương đuổi Trương mama về phòng, rồi thu dọn chén bát. Bên ngoài trời đã tối đen, trong phòng
chỉ đốt một ngọn đèn, Thất nương mở tủ lấy bộ quần áo cũ của Lư Thụy ra, tỉ mỉ cẩn thận khâu lại tay áo.
Mới khâu được một nửa, chợt nghe từ xa có một loạt bước chân hỗn độn đi
về phía này. Thất Nương trời sinh sáu giác quan khác hẳn người thường,
tai mắt mũi miệng đều vô cùng nhạy bén, cách một trăm bước có thể nghe
được tiếng lá rơi xuống bụi hoa, hình ảnh cách xa vài dặm như đang hiện
ngay trước mắt. Trong tai nghe được tiếng bước chân nặng nhẹ của khoảng
sáu bảy người, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra tiếng bước chân của Lư Thụy trong mớ âm thanh hỗn độn đó.
“Nhà tôi ở ngay phía trước, nhanh lên.” Giọng nói của Thụy ca nhi nghe
qua có vẻ như đang rất vui vẻ. Trong đầu cậu nhóc này như thiếu một cọng thần kinh nào đó nên cứ luôn cười ngây ngô. Cậu rất thông minh, cái gì
đã từng gặp qua nhất định sẽ không quên được. Nhưng mà ông trời luôn rất công bằng, cho cậu cái đầu tốt, thì lại để cậu vô cùng chậm tiêu trong
đối nhân xử thế (Càfé: cái này hiện đại mình gọi là IQ cao nhưng EQ thấp nè), cậu không thể hiểu được những câu nói ý tại ngôn ngoại của người
khác, ngây thơ và thẳng thắn, đôi khi làm người khác cứng họng không
biết làm sao, nhưng bản thân lại làm ra vẻ mặt vô tội vô cùng.
“Sao vậy?” Trương mama thấy Thất Nương đột nhiên bất động, nên hỏi.
Thất Nương “À” một tiếng, gác việc may vá lại, cười nói: “Con đang nghĩ Thụy ca nhi cũng phải về nhà rồi mới đúng.”
“Cũng chưa hẳn”, Trương mama thêu xong mũi kim cuối cùng, cắt chỉ, rồi
dùng tay mở chiếc khăn ra xem kỹ lại, cười nói: “Bây giờ là giờ nào rồi, không chừng Hầu gia vui vẻ, giữ tiểu thiếu gia lại rồi ấy chứ.” Vừa dứt lời, thì đã nghe thấy tiếng Lư Thụy gọi cửa: “Tỷ ơi, tỷ ơi, đệ về rồi,
mở cửa.”
“Ôi, về rồi kìa.”
Thất Nương vội vàng đứng dậy, cầm ngọn nến đi ra mở cửa.
Qủa nhiên ngoài sân là năm sáu hán tử (người đàn ông) đang đứng, đều
đang vác thứ gì đó trên vai, khách sáo cất tiếng chào hỏi với Thất
nương. Lư Thụy nở nụ cười tươi tắn với nàng, ngây thơ hồn nhiên nói:
“Tỷ, Hầu gia cho người tặng lương thực và dầu cho chúng ta nè.”
“Hầu gia sao?” Thất Nương cau mày nhìn Lư Thụy hỏi: “Sao tự dưng ông ấy lại tặng?”
Lư Thụy ngượng ngùng gãi đầu, nói khẽ: “Lát nữa vào nhà đệ kể tỷ nghe.”
Lúc nói chuyện, thì mấy vị hán tử đã mang đồ đạc đặt xuống, lên tiếng
cáo từ với Thất Nương.
Thất Nương định trở vào nhà lấy chút bạc đưa họ, nhưng những người này
bước đi rất nhanh, nàng còn chưa kịp quay vào nhà thì họ đã đi xa mất
rồi.
“Tỷ—” Lư Thụy nhếch môi lộ ra hàm răng trắng, lấy từ trong ngực ra một
mảnh xanh biếc nhét vào lòng Thất Nương, “Cái này cho tỷ nè.”
Thất nương hơi bất ngờ, trong tay là một miếng ngọc bội ấm áp, nương
theo ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, như đang tỏa ra ánh sáng xanh dìu
dịu. Trơn nhẵn ấm áp, màu sắc sáng trong, cây ngọc trâm hoa mai bảo bối
mà Ngũ nương tử suốt ngày khoe khoang cũng không bằng được miếng ngọc
này.
“Cái này cũng là Hầu gia thưởng cho đệ sao?” Thất Nương cảm thấy không yên lòng lắm.
Lư Thụy gật đầu, “Vốn là Hầu gia nói, nếu có thể làm được thơ, thì sẽ
thưởng cho một bộ văn phòng tứ bảo. Đệ nghĩ bút giấy mực trong nhà đã
dùng hết rồi, lấy về cũng đỡ tốn tiền mua. Nhưng sau đó Hầu gia lại đổi
ý, đổi thành đưa thứ này.”
Thất Nương ngẩng đầu nhìn trời, “Sau đó thì sao, đệ đừng nói là đệ nói
thẳng với ông ấy đó.” Còn không, sao Hầu gia lại tặng nhiều lương thực
và dầu đến đây?
Lư Thụy vội vàng la lên, “Làm gì có. Đệ vẫn nhớ rõ lời tỷ dặn đệ mà! Đệ
chỉ…đệ chỉ…” giọng nói của cậu càng ngày càng nhỏ xuống, lộ ra vẻ mặt
chột dạ, “ Đệ chỉ xoay sang hỏi Khoan ca nhi ngồi kế bên một câu, thứ
này có thể đổi được bao nhiêu lương thực thôi. Ai ngờ Hầu gia lại thính
tai như vậy….”
Thất Nương…..không biết phải nói gì nữa.