Phủ Liêm Quận Vương ở bên trong Hoàng thành, cách Hầu phủ khoảng nửa giờ đi đường. Cũng may có Lư Yên đi theo, tiểu cô nương luôn hỏi những vấn
đề mới lạ cổ quái, chọc mọi người trong xe vui vẻ không thôi.
Nha hoàn xuống xe gõ cửa, Vương phủ nhanh chóng có người chạy ra nghênh đón.
Phụ mẫu Liêm Quận Vương mất sớm, Lư Chi Vận ở trong phủ là đương gia.
Tình cảm của nàng và Liêm Quận Vương sâu đậm, không chỉ không trêu hoa
ghẹo nguyệt bên ngoài, thiếp thất duy nhất cũng chỉ là thông phòng trước khi Liêm Quận Vương cưới Lư Chi Vận vào cửa, sau khi Lư Chi Vận vào,
thông phòng kia tuy mang danh thiếp thất, nhưng Liêm Quận Vương cũng
không còn đến chỗ của nàng ta lần nào, chỉ xem như bày trí ở đó mà thôi, cho nên vị trí Vương Phi Lư Chi Vận ngồi rất thoải mái.
Ra đón khách là thị tỳ Hồng Phương bên người Lư Chi Vận, về sau gả cho
Lưu quản sự trong phủ, tiếp tục làm người hầu cho phủ Quận Vương. Thấy
Hứa thị, Hồng Phương tươi cười chào đón, vội vã hành lễ, rồi nói: “Đại
thái thái đến rồi ạ, từ sáng tiểu thư đã nhắc ngài mãi.” Dứt lời, lại
hướng sang Thất Nương và Lư Yên nhún người, cười hỏi: “Vị này là Đại
tiểu thư ạ? Bộ dáng khí độ đúng là rất xuất sắc.”
Hứa thị mỉm cười gật đầu, lại hỏi : “Vương Phi chắc cũng lộ bụng rồi nhỉ, thân thể nàng vẫn tốt chứ?”
Hồng Phương che miệng cười: “Tinh thần rất tốt ạ, à, mời Đại thái thái
sang bên này, tiểu thư bảo hôm nay đãi khách ở Bích Thúy viên. Năm ngoái Vương gia cho người mua ít hạt giống hoa cúc từ phiên bang về, gieo
trong vườn, nay đều đã trổ hoa, muôn hồng nghìn tía, đẹp lắm ạ.”
Thất Nương cứ có cảm giác nụ cười của Hồng Phương chứa đựng thâm ý gì
đó, nhìn lén qua Hứa thị một cái, thấy gương mặt bà hiện vẻ hiểu rõ,
hiển nhiên đã sớm đoán ra điều gì, Thất Nương cũng lập tức cảm thấy tò
mò. Ngược lại Lư Yên bên cạnh lén kéo tay áo Thất Nương, dùng tay ra
hiệu với nàng. Thất Nương hiểu ý, lập tức cúi người ôm cô bé lên.
Lư Yên cúi sát vào tai Thất Nương, thở hơi nóng vào tai nàng, thì thầm rất nhỏ, giọng nói ngọt ngào, “Cô cô và cô phụ (chồng của cô) lại cãi nhau rồi.”
“Ồ?” Thất Nương có chút bất ngờ. Hôm qua Thất Nương vừa nghe Thái Lam
nói, năm đó Liêm Quận Vương vì cầu cưới Lư Chi Vận mà tốn không ít sức
lực, tìm đủ mọi cớ để ở lại Hầu phủ không đi, không chỉ bảo tùy tùng chủ động đi theo Lư Chi An giúp đỡ, mà còn mặt dày mày dạn bám theo Lư Chi
Vận, dùng hết thủ đoạn mới cưới được Lư Chi Vận về, hai người tình cảm
luôn sâu đậm, sao bây giờ lại cãi nhau rồi. Hơn nữa theo như giọng điệu
của Lư Yên, đây cũng không phải là lần đầu xảy ra.
Thế nên mới nói, nam nhân không đáng tin cậy!
“Lần trước Yên nhi và mẫu thân đến Vương phủ, thì thấy cô cô cầm dao
phay đuổi theo chém cô phụ.” Lư Yên ôm cổ Thất Nương, bày ra vẻ mặt thần bí: “Nương không cho muội nói ra ngoài, nhưng Đại tỷ tỷ không phải
người ngoài, kể cho tỷ nghe cũng không sao.”
Dao phay—đuổi chém! Thất Nương trầm mặc cúi đầu, ra vẻ cái gì cũng không nghe được. Vậy nên, thật ra Hứa thị đã biết chuyện từ sớm rồi sao.
Đoàn người đến Bích Thúy viên, bọn hạ nhân đã thu xếp xong đình nghỉ mát trên hồ, trên bàn bày hơn mười loại điểm tâm vặt, ấm trà bùn đỏ đặt
trên bếp lò nhỏ, ghế gỗ cũng được lót một lớp đệm dày. Lư Yên từ trên
người Thất Nương tuột xuống, hớn hở chạy đến mép bàn, không chút khách
khí cầm miếng bánh đậu xanh, nhưng không ăn ngay, mà xoay người đưa cho
Hứa thị, hai mắt lấp lánh nhìn bà: “Đại thẩm thẩm, ăn cái này, cái này
ngon lắm ạ.”
Hứa thị mỉm cười cầm lấy, cảm ơn rồi xoa xoa cái đầu nhỏ bé của cô nhóc, sau đó quay sang hỏi Hồng Phương: “Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia không ở trong phủ sao?”
Hồng Phương cười trả lời: “Đều ở, đang trên đường đến đây ạ.”
Vừa nhắc xong, Thất Nương liền nhìn thấy cách đó không xa có một nhóm
người vây quanh hai cậu bé, đang đi về hướng bên này. Hai cậu trai tuổi
cũng không lớn, một cậu khoảng bốn năm tuổi, thấp hơn Lư Yên khoảng nửa
cái đầu, gương mặt tròn trịa xị ra, làm ra vẻ mặt rất nghiêm túc. Cậu
nhóc còn lại thì mới hơn một tuổi, mặt tròn cằm nhỏ, bước đi còn chưa
vững vàng, nắm tay ca ca chậm rãi đi, cứ đi được vài bước, lại dừng lại
ngắm nhìn xung quanh, lúc khác thì lại chỉ vào bông hoa bên đường kêu “a a—” lên.
“Đại lang, Nhị lang—” Lư Yên reo lên một tiếng, nhanh chóng chạy về phía hai cậu nhóc.
Đại lang phụng phịu nhìn Lư Yên, không tình nguyện gọi một tiếng “Yên tỷ tỷ”, còn Nhị lang thì lập tức vui vẻ, bỏ tay Đại lang ra nhào về phía
Lư Yên, miệng nói: “Bế….bế….”
“Nhị lang gọi tỷ tỷ đi, tỷ tỷ ôm đệ liền.” Lư Yên cười híp mắt nhìn Nhị Lang, dụ dỗ cậu.
“Không được bế nó.” Đại lang bình tĩnh ngắt lời: “Nam tử hán đại trượng
phu, sao cứ động một cái là bảo người khác bế được, xấu hổ lắm.”
Dường như Lư Yên có chút sợ Đại lang, nghe cậu nói vậy thì lập tức do
dự, không dám vươn tay ra. Nhị lang thấy Lư Yên không để ý tới cậu nhóc, lập tức tủi thân, hai mắt chớp chớp, miệng bĩu ra, cứ như sẽ khóc bất
cứ lúc nào.
“Ôi tiểu tổ tông của tôi.” Hồng Phương vội vàng chạy đến ôm Nhị lang,
dịu dàng dỗ: “Đừng khóc đừng khóc nhé, để nô tỳ bế ngài. Ôi, đừng tủi
thân nữa nhé…”
Đại lang mất hứng liếc nhìn Hồng Phương một cái, định nói gì đó, nhưng
rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ hậm hực bước vào trong đình, quy củ vấn
an Hứa thị. Hứa thị bảo cậu đứng dậy, bà ngẫm nghĩ, muốn trêu cậu nhóc
một chút, nêm bốc một nắm lạc đưa cho Đại lang, nén cười nói: “Đại lang
ăn lạc này, lạc ở phủ các con luộc ngon thật, ngon hơn lạc ở phủ Phúc
Vương nhiều luôn đấy.”
Đại lang sửng sốt, chần chờ đưa tay nhận lấy, vẻ mặt đau khổ không biết
phải làm thế nào cho phải, gương mặt non nớt nhăn nhó, trông vô cùng
đáng yêu .
Cuối cùng Hứa thị vẫn không thể nhịn được mà bật cười ra tiếng, chỉ chỉ
ngón tay lên trán Đại lang: “Xem bộ dạng như ông già của con kìa, học ai vậy hả? Phụ thân và nương con ai cũng là người tùy ý, sao lại dạy ra
thằng nhóc cổ hủ như ông già vậy, chẳng có bộ dạng trẻ con gì cả.”
Đại lang bĩu môi, tỏ vẻ không đồng ý. Nhưng cậu nhóc vẫn luôn kính trọng Hứa thị, lại thêm Lư Chi Vận vẫn luôn dặn dò là phải vâng lời bà, hơn
nữa, nắm lạc này—quả thật là ngon lắm….Đại lang suy nghĩ một chút, cuối
cũng vẫn cẩn thận bóc vỏ rồi bỏ lạc vào miệng.
“Đây là Đại tỷ tỷ của con.” Hứa thị chỉ vào Thất Nương nói.
Đại lang ngẩng đầu, tò mò nhìn Thất Nương, chào một tiếng “Chào Đại tỷ
tỷ.” Ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi: “Sao trước kia không thấy Đại tỷ tỷ
vậy ạ?”
Thất Nương cười đáp: “Trước kia tỷ ở nông thôn, mấy ngày nay với vào kinh thành.”
“Ồ—” gương mặt Đại lang lại ngập vẻ tò mò: “Đại tỷ tỷ ở nông thôn, vậy tỷ đã thấy con trâu chưa?”
“Đương nhiên là thấy rồi.” Thất Nương dùng tay mô tả cho cậu xem: “Cao
thế này, dài thế này này, da nó đen bóng, trên đầu có hai cái sừng
nữa….”
Gương mặt Đại lang lập tức sáng trưng.
Trò chuyện một chút, Lư Chi Vận cũng đến. Nàng mang thai bốn tháng, mặc
dù váy áo rộng rãi, nhưng vẫn có thể nhìn ra. Bất quá tính tình vị Quận
Vương Phi này hiển nhiên cực kỳ hấp tấp, bước đi gấp gáp, chẳng có bộ
dáng của phụ nữ mang thai chút nào.
Còn chưa vào trong đình, đã nghe thấy giọng nói lảnh lót vọng vào: “Đây
là Đại chất nữ của cô đúng không, ôi, trông xinh quá, vẫn là Đại tẩu có
mắt nhìn. Haizzz, tẩu nói xem sao muội lại không sinh được nữ nhi nhỉ,
hết đứa này đến đứa kia đều là thằng nhóc, thật đau lòng mà.”
Thất Nương còn chưa kịp hành lễ với nàng, Lư Chi Vận đã bước nhanh tới
cầm tay nàng, mỉm cười nhìn nàng một lúc, sau đó tấm tắc khen: “Không
tồi không tồi, tướng mạo phong thái, quả thật có mấy phần giống với Đại
tẩu.”
Hứa thị dịu dàng đáp: “Hôm qua mẫu thân còn nói, con bé trông giống Đại tiểu thư Tống gia.”
Lư Chi Vận nghe vậy thì mỉm cười gật đầu: “Đúng là có mấy phần giống với An Bình, bất quá—”, nàng nhíu mày, trong đầu hiện ra một gương mặt dịu
dàng thanh nhã khác, lại nhìn Thất Nương lần nữa, mới đè thấp giọng nói: “Trước kia Đại tẩu có gặp qua Nhị tiểu thư Bành gia chưa?”
Thất Nương giật mình, không tự chủ nhìn về phía Lư Chi Vận.
“Bành gia nào?” Hứa thị hỏi.
“Chính là — Bành gia bính mệnh tam lang ấy.” Giọng nói Lư Chi Vận đặc
biệt đè thấp, giọng điệu cũng đầy ắp tiếc hận. Dứt lời, nàng hướng Hồng
Phương phất tay, ý bảo dẫn bọn trẻ và bọn nha hoàn ra ngoài.
Gương mặt Hứa thị khẽ động, bà hít vào một hơi, nhẹ nhàng gật đầu.
Vừa nghe lời này xong, tim Thất Nương lập tức lỡ nhịp, “bính mệnh tam
lang” là nói ai? Trương mama chỉ nói qua về gia thế Bành gia, nhưng
trong phủ ngoại trừ ông ngoại và bà ngoại còn có những người nào, bà lại không hề đề cập tới. Lúc trước Thất Nương còn cho rằng Bành gia chỉ có
mỗi mẫu thân của nàng, nhưng nay nghe được, hiển nhiên không phải là như vậy.
“Nhị tiểu thư là người nhà ấy, trước kia vẫn luôn ở nhà tổ, sau mười lăm tuổi mới vào kinh thành, muội cũng chỉ tình cờ gặp hai lần thôi.” Lư
Chi Vận cũng không cố ý lảng tránh Thất Nương: “Vị Nhị tiểu thư kia,
ngoại hình với Bích Khả nhà chúng ta như một khuôn đúc ra vậy.”
Rốt cuộc Thất Nương vẫn còn nhỏ, nghe đến đây thì hải mắt đã đỏ hoe lên. Hứa thị nhìn thấy, sao còn không rõ nữa.
“Bích Khả—”
Thất Nương hít mũi, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vừa mới nâng mắt, thì nước mắt đã ào ạt tuôn ra.
Lư Chi Vận cũng là người thông minh, thấy vậy cũng lập tức hiểu ra, khẽ thì thào, “Bảo Thành đường ca giấu kỹ thật.”
Năm đó Lư Bảo Thành thành thân không gửi thiếp mời cho Lư phủ bên này,
chỉ cho người thông báo đã thành thân với Lão thái thái thôi, vì chuyện
này mà Lão thái thái nổi giận một hồi, bảo ông không tôn trọng trưởng
bối. Lại không ngờ, đằng sau mối hôn sự này còn có chuyện như vậy. Nay
nghĩ lại, lúc ấy Lư Bảo Thành hẳn cũng là vì Lư gia. Nếu không, về sau
Bành gia xảy ra chuyện, Hầu phủ thế nào cũng chịu liên lụy.
Sự tình đều đã đến nông nỗi này, Thất Nương cũng không tiếp tục giấu
diếm nữa, đem chuyện Trương mama kể cho nàng nghe kể lại cho Hứa thị và
Lư Chi Vận. Hai người nghe xong, cũng đều thổn thức không thôi.
Trên đường về nhà, Hứa thị lại dặn dò Thất Nương lần nữa: “Chuyện của
Bành gia liên quan rất rộng, đến nay vẫn chưa dứt hẳn, cho nên thân thế
của con, đừng nên nói với người ngoài.” Thất Nương là nữ nhi còn tạm
chấp nhận, nhưng Thụy ca nhi sau này còn phải tiến vào quan trường, nếu
ồn ào ra, khó tránh khỏi sẽ gây bất lợi cho cậu.
Thất Nương trịnh trọng gật đầu.
Trở về Ỷ Mai viên, tinh thần Thất Nương vẫn chưa tốt lên được, Thái Lam
cũng lờ mờ đoán được nguyên do, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ làm ra vẻ
không biết gì mỉm cười giúp Thất Nương sắp xếp lễ vật gặp mặt của Lư Chi Vận tặng nàng.
“Tiểu thư, ngài nhìn miếng ngọc hình thỏ này xem, trông y như thật luôn ạ….”
“Ôi chao, cây trâm này cũng đẹp quá đi mất….”
Gương mặt Thất Nương lộ vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt lại ảm đạm mờ mịt.
Bên ngoài có cơn gió thoảng qua, mang theo hương hoa quế nhè nhẹ vào
phòng, còn có tiếng sáo trầm thấp văng vẳng, Thất Nương ngẩng đầu nhìn
ra ngoài, cây hoa quế duy nhất trong Ỷ Mai viên đã lấm tấm những bông
hoa nhỏ, mùi hương ngọt ngào, làm người ta không thể không nhớ tới bánh
hoa quế viên.
“Ở đâu thổi sáo vậy nhỉ?” Thái Lam hướng người ra ngoài cửa sổ nhìn quanh, thấp giọng nói thầm.
“Rất êm tai.” Thất Nương ghé vào cửa sổ, dịu dàng nói: “Khúc này, trước
đây nương tôi đã từng thổi cho tôi nghe rồi.” Lúc bé, nàng đã từng học
đàn, nhưng cũng không thông thạo.
Đến bây giờ, sau nhiều năm cũng chỉ biết đàn mỗi khúc này, nhưng bị đứt
quãng, khúc nhạc cũng không uyển chuyển mấy. Mà nay đột nhiên nghe được
có người dùng sáo thổi lên, lại có một cảm giác khó nói thành lời.
“Hình như không phải người trong phủ chúng ta.” Thái Lam cẩn thẩn nghe
xong thì đi đến bên giường, khẽ nói: “Tòa nhà bên cạnh vắng chủ đã nhiều năm, chắc nay đã có chủ mới rồi.”
“Ồ—”
“Chắc vài hôm nữa sẽ gặp được thôi.” Thái Lam cười nói: “Nếu người mới
đến, hẳn sẽ sang hàng xóm chào hỏi. Không chừng sẽ có vài người xấp xỉ
tuổi với tiểu thư, sau này, ngài cũng có nơi để qua lại.”
Kết quả là ngày hôm sau, hàng xóm cách vách tới cửa.
Thất Nương nhìn thấy Thiệu Trọng tao nhã đứng trong đại sảnh, một hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh được.
Lão Thái Thái vui vẻ trò chuyện với Thiệu Trọng, y cũng thân thiện đáp
lời, bộ dáng vừa thành thật vừa nhã nhặn. Hồ thị ngồi bên, mỉm cười vui
vẻ nhìn y, thỉnh thoảng xen vào vài câu, nhìn Thiệu Trọng cũng như nhìn
con cháu ruột thịt trong nhà mình.
Anh ta luôn dùng bộ dạng thế này để dỗ nữ nhân. Thất Nương thầm mắng trong lòng, không nhịn được mà cắn răng thật chặt.
“Ánh mắt Trọng ca nhi không tốt, Bích Khả không cần quá mức lảng tránh
đâu.” Lão Thái Thái hiền hòa nói. Quy củ trong kinh thành cũng không quá nghiêm khắc, nam nữ giáp mặt cũng không phải chuyện gì quá mức, huống
chi, Thiệu Trọng còn là kẻ mù.
Thất Nương cười cười, khách khí chào một tiếng “Thiệu công tử”, Thiệu
Trọng cũng khách khí đáp lễ, bất luận là dáng vẻ hay cử chỉ của hai
người đều tiêu chuẩn vô cùng.
“Trọng ca nhi vừa chuyển đến viện cách vách phủ chúng ta, sau này hai
nhà sẽ là hàng xóm.” Lão Thái Thái cười nói: “Bọn trẻ trong phủ bướng
bỉnh lắm, sợ rằng về sau sẽ quấy rầy con một chút.”
Thiệu Trọng cười đáp: “Lão Thái Thái quá lời, con ở một mình, vốn rất cô đơn, còn mong sao trong nhà náo nhiệt một chút đấy ạ.”
Thái Lam nghe vậy thì hơi giật mình: “Tiếng sáo chiều hôm qua là Thiệu công tử thổi ạ? Tiểu thư bên nhà cũng nghe thấy.”
Thiệu Trọng làm ra vẻ xấu hổ: “Ầm ĩ đến Đại tiểu thư rồi.”
Rõ ràng là tên lưu manh, còn cố tình làm ra vẻ đàng hoàng chân thật, ấy
vậy mà ai ai cũng tin tưởng không chút nghi ngờ, Thất Nương ngẫm nghĩ,
nếu bản thân nàng vạch mặt Thiệu Trọng, chỉ sợ là mọi người trong phủ sẽ chẳng ai tin. Trong lòng thầm hận đến nghiến răng, hồi sau mới nghẹn ra được một câu: “Thiệu công tử khách khí.” Trong lòng lại mắng: “Đồ mặt
người dạ thú.”
Thiệu công tử nào đó gật đầu, mỉm cười như nắng mùa xuân.