Trong viện ngoài
bọn họ còn có Lư Phong, Lư Thanh của chi thứ hai, Lư Chí, Lư Hồng và Lư
Mai của Tam phòng. Người nhà Nhị Thái gia tính tình yếu đuối, ở trong
phủ đều bị người của Tam phòng chèn ép, lại thêm Lư Phong và Lư Thanh cư xử cũng có chừng mực, không hề ức hiếp Lư Thụy, nhưng mà, cũng không
thể trông mong gì việc bọn họ có thể vươn tay giúp đỡ khi Lư Tú hiếp đáp Lư Thụy được.
Lư Chí nhỏ hơn Lư Tú hai tuổi, cùng tuổi với Lư Thụy, nhưng cứ như người hầu của Lư Tú, lúc một mình thì yếu đuối nhát gan, một khi đi theo bên
cạnh Lư Tú thì ngay lập tức ỷ thế hiếp người. Cậu ta cũng là người mà Lư Thụy ghét nhất.
Còn Lư Hồng và Lư Mai, cả hai đều là tiểu thư của Tam phòng, Lư Hồng lớn hơn Thất Nương nửa tuổi, đứng hàng thứ sáu ở Lư Gia, nên thường ngày
mọi người đều gọi là Lục nương tử. Lư Mai là khuê nữ của Tứ lão gia Tam
phòng, xếp hàng thứ mười ba, năm nay mới được hai tuổi, còn đang tập nói tập đi. Tiểu cô nương Lư Hồng được nuông chiều từ nhỏ nên rất kiêu
căng, không thèm để ý đến người nào khác, thường ngày chỉ nói dăm ba câu với nhóm tỷ đệ Tam phòng, còn đối với người khác thì ngay cả mắt cũng
không thèm liếc tới.
Nhà của Lư Thụy là bị Tứ lão gia của Tam phòng chiếm lấy, nên đối với Lư Mai, Lư Thụy không thể nào thích được, cũng càng không muốn chào hỏi
bọn họ làm gì.
Lư Tú bị Lư Dập làm cho nghẹn họng, nên vô cùng không vui, nhưng lại
không dám thể hiện, lại càng không thể mặt dày đi theo bọn họ nói chuyện được. Cùng đường, chỉ còn cách liên tục nháy mắt với Lư Chí, bảo cậu ta lên tiếng. Lư Chí với lời Lư Tú thì luôn gọi dạ bảo vâng, thấy vậy thì
lập tức chạy đến bên cạnh Lư Dập, ra vẻ tươi cười nói: “Tôi cũng biết
làm diều nè, chơi chung nha.”
Dù sao cũng là huynh đệ thúc bá, mặc dù không thích nhưng Lư Dập cũng
không thể liên tục làm xấu mặt họ được, nên đành phải bảo Thư Bình lấy
thêm thanh trúc, giấy và hồ dán cho Lư Chí, còn bản thân lại tiếp tục
hớn ha hớn hở cùng với Lư Thụy nghiên cứu cái sườn diều chưa thành hình.
Từ nhỏ Lư Thụy đã cùng làm diều với Thất Nương, nên đương nhiên có kinh
nghiệm nhiều hơn bọn trẻ ở đây rồi, hơn nữa cậu cũng thường hay giúp
Thất Nương làm những vật dụng thủ công này nọ, tay chân cũng nhanh nhẹn, nên không bao lâu một khung diều đã hoàn thành. Lư Dập nhìn thấy, lập
tức vừa mừng vừa lo, cũng không dám một mình cầm cái khung lên, chỉ vươn tay gọi người đến giúp.
Lư Yên cũng chạy đến giúp đỡ, sắp xếp chuẩn bị các loại giấy dán hồ dán linh tinh, vui vẻ vô cùng.
Lư Tú thấy bọn họ chơi đùa vui vẻ, lại càng tức giận thêm, liên tục
trừng mắt nhìn Lư Thụy, chỉ hận sao không thể mạnh mẽ dạy dỗ Lư Thụy một trận cho hả dạ. Lư Hồng thì tuổi cũng đã lớn, nên không thích chơi cùng với đám trẻ con, có mấy lần muốn quay đi, lại bị mama hầu cận dùng ánh
mắt cảnh cáo nên phải đành ở lại. Còn Lư Mai, trước giờ nàng chỉ chơi
cùng với người của Tam phòng, nên cũng không có hứng thú gì với huynh đệ Lư Dập cả.
Chỉ một lát sau, chiếc diều đã được dán xong xuôi, Lư Dập vẽ một cái đầu diều hâu lên góc diều, sau đó dùng dây cột diều lại, đứng dậy chạy lòng vòng trong viện vừa canh chừng để diều được bay lên.
Nhưng mà trong viện lại không rộng lắm, bốn phía là tường bao quanh, đã
cản gió rất nhiều, Lư Dập chạy hai vòng, vẫn thấy chưa được thỏa mãn,
nên xoay người nói với Lư Thụy và Lư Yên: “Chúng ta ra ngoài thả diều
đi.” Dứt lời, cũng không quan tâm xem Lư Thụy có đồng ý hay không, lập
tức chạy đến cầm tay cậu, tay còn lại cầm tay Lư Yên, cùng nhau ra
ngoài.
Đám người Lư Tú cũng ồn ào theo sát phía sau.
Ngoài cổng Lư gia là một con đường lớn, phía Đông con đường có một
khoảng đất trống, vào hè, nông dân ở đây sẽ dùng khoảng sân này để phơi
ngũ cốc, còn hôm nay thì ở đây không có bóng người nào.
Lư Dập và Lư Yên chưa thả diều bao giờ, nên vẫn chưa quen được cách
chơi, hai đứa trẻ một đứa cầm diều chạy, đứa phía sau hớn hở đuổi theo,
rồi Lư Dập nhanh chóng ném diều lên bầu trời, càng bay càng cao.
“Không ngờ có thể bay được đấy.” Lư Dập nheo mắt, ngưỡng cổ nhìn con
diều đang uốn lượn trên không, vừa mừng vừa sợ, sau đó lại làm ra vẻ
thành thục vỗ vỗ bả vai Lư Thụy, khen ngợi: “Vốn tôi cứ nghĩ là cậu chỉ
biết ngâm thơ giả tú tài thôi, không ngờ lại thật sự có bản lĩnh đấy!”
Lư Thụy tức giận nhìn cậu ta với vẻ xem thường, không chút khách khí trả lời lại: “Cậu quá khen, thế này chẳng đáng cái gì.”
Lư Dập cũng không để ý đến giọng điệu của Lư Thụy, tiếp tục cười hì hì
nói: “Cậu đừng khiêm tốn mà. Há miệng ra thơ bổn thiếu gia đây gặp đầy
rồi, nhưng vừa có thể há miệng ra thơ, vừa biết làm diều, thì đây là lần đầu tôi gặp được đấy. Về sau lại dạy cho tôi, dạy tôi cách làm cái sườn diều rồi mấy cái linh tinh gì đó luôn nhé…”
Lư Thụy không chút nghĩ ngợi lập tức trả lời: “Tôi không có thời gian”.
Nói xong lại ngẩng đầu nhìn trời, nhíu mày nói: “Trưa rồi, tôi phải về
giúp Trương mama nấu cơm đây. Nếu không khi tỷ tỷ tôi về, lại không có
cơm nóng để ăn nữa.”
“Cậu nấu cơm sao?” Tròng mắt Lư Dập như muốn trừng rớt ra ngoài, cái miệng há hốc hồi lâu vẫn chưa khép lại.
Lư Thụy liếc mắt nhìn cậu ta, hỏi: “Thì sao?”, giọng điệu không được tốt lắm.
Mặc dù Lư Dập nhỏ hơn Lư Thụy mấy tháng, nhưng lại biết cách quan sát
nét mặt hơn so với Lư Thụy, cậu thấy vẻ mặt và giọng điệu Lư Thụy không
tốt, nên lập tức nở nụ cười tươi, vỗ vỗ vai Lư Thụy: “Không có gì, chỉ
là hơi tò mò chút thôi — mà này, cậu biết nấu món gì vậy, tôi thích ăn
thịt xào măng, cậu biết nấu món đó không?”
“Cái đó có gì khó đâu.” Lư Thụy không phát hiện ra trong lời nói của Lư
Dập có ý tứ, còn hồn nhiên trả lời: “Món này nấu đơn giản mà, chỉ cần….”
Lư Dập càng nghe càng thích thú, ánh mắt mê mẩn mơ màng, chờ cho Lư Thụy nói xong, cậu liền ngoắc tay gọi Lư Yên: “Muội muội lại đây, hôm nay
chúng ta đến nhà Thụy ca nhi ăn cơm đi. Cậu ấy biết nấu cơm đó.”
Lư Yên với Lư Dập thì y như là Thiên Lôi sai đâu đánh đó, vừa nghe thấy
vậy, lập tức cầm dây diều vứt cho Thư Bình, lạch bạch đôi chân ngắn cũn
chạy đến chỗ Lư Dập, nhìn Lư Thụy với vẻ mặt chờ mong: “Thụy ca ca, muội thích ăn bánh trứng gà hành thái, huynh nấu cho muội ăn nha?”
Lư Thụy lập tức cuống lên, mà Lư Dập lại nói với vẻ đương nhiên, làm cậu không biết phải từ chối thế nào, suy nghĩ một hồi lâu, mới ấp úng nói:
“Tôi….nhà của tôi không có thịt.”
“Vậy có trứng gà không?” Lư Dập trừng lớn hai mắt hỏi.
Lư Thụy không biết nói dối, nên gật đầu.
“Vậy thì được rồi.” Lư Dập cười híp mắt, “Bánh trứng gà hành thái ăn cũng rất ngon.”
Gì mà được chứ? Nếu hai người này đến ăn chực cơm, thì trưa nay cũng
phải ăn mất ba cái trứng. Trong nhà chỉ có hai con gà mái, trứng nó đẻ
ra Thất nương ở nhà cũng chẳng dám ăn, ngoại trừ thỉnh thoảng làm trứng
chưng bồi bổ cho Lư Thụy, còn lại là toàn để dành mang ra chợ bán kiếm
tiền.
Nhưng lại nghĩ đến mấy thứ hôm qua Hầu gia ban cho, Lư Thụy cảm thấy
mình như vậy thì thật keo kiệt, vì vậy mới miễn cưỡng nhếch miệng cười,
nhưng vẫn nhắc nhở trước: “Đồ ăn nhà tôi không sang, nếu các cậu ăn, tôi sợ sẽ nuốt không nổi.”
Lư Dập khoát tay tỏ vẻ không sao: “Có sao đâu, năm ngoái tôi theo phụ
thân đến doanh trại phía Bắc, trên đường có khi còn phải gặm bánh mì khô nữa kìa.”
Cậu ta đã nói đến vậy rồi, Lư Thụy cũng không để ý vụn vặt nữa, nghĩ
nghĩ một chút rồi nói: “Nếu cậu thích ăn thịt xào măng, vậy để tôi nói
Trương mama mang tiền ra ngoài mua thịt. Ừm, nhưng mà bây giờ cũng trễ
rồi, làm măng thì phải ngâm nước trước nữa, bây giờ mà ngâm sợ là không
kịp nữa rồi.”
Lư Dập nào có để ý đến việc ăn gì, chẳng qua là chỉ tò mò mà thôi, nên
cũng không thèm nói gì chỉ bước đến cầm tay Lư Thụy lôi đi. Lư Tú từ xa
nhìn thấy, không nhịn được mà mở miệng ngăn cản: “Dập ca nhi đi đâu vậy? Đừng nói là cậu bị Lư Thụy dụ dỗ đến nhà nó đấy nhé?” Nói xong thì cười lớn lên, trên mặt là vẻ châm biếm rõ ràng.
“Tốt nhất là Dập ca nhi đừng đi nữa, nhà nó nát lắm đấy.” Lư Chí cũng
hát đệm theo: “Cậu cứ nhìn quần áo nó mặc trên người là biết rồi, đúng
là đồ nghèo kiết hủ lậu. Dập ca nhi cậu là thân phận gì, còn Lư Thụy nó
là thân phận gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là thứ đê tiện không cha không
mẹ —” Cậu ta còn chưa nói xong thì bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, “Bốp —”, một cái tát nảy lửa lên mặt, lúc này Lư Chí mới ý thức được là mình bị
đánh.
Thất Nương hùng hổ đứng trước mặt Lư Chí, gương mặt ngày thường ôn hòa
nhã nhặn bây giờ như kết một tầng băng, ánh mắt âm u lạnh lẽo, làm người khác không dám nhìn thẳng: “Đúng là cậu có cha có nương, nhưng sao tôi
lại thấy cậu không được dạy dỗ vậy nhỉ. Xét về tuổi tác, Thụy ca nhi lớn hơn cậu, xét về thân phận, lúc cha tôi còn sống là tri châu lục phẩm,
có công danh có chức quan, cứ cho là ông ấy đã qua đời, thì Thụy ca nhi
vẫn là con quan lại, còn cậu là gì, mà lại dám nhục mạ nó. Chẳng lẽ đây
chính là gia giáo của Tam Phòng các cậu? Nếu truyền ra ngoài, mặt mũi Lư gia sẽ thế nào. Đừng tưởng mấy năm nay tôi nhường nhịn các cậu là sợ
các cậu, chẳng qua là tôi muốn yên ổn mà sống mà thôi, các cậu còn ở đó
chế giễu, leo lên đầu lên cổ chúng tôi nữa sao. Thật sự cho rằng chúng
tôi yếu đuối lắm sao? Cậu cũng chả cần phải khóc làm gì, cứ đi đến chỗ
tộc trưởng, tôi đây cũng sẽ theo hầu. Đừng ở đó mà nói tuổi nhỏ không
hiểu chuyện, gia giáo thế nào mới dạy ra hạng người vô lý ngang ngược
đến thế chứ.”
Ngày thường Thất nương luôn ôn hòa điềm tĩnh, mọi người chưa hề gặp qua
bộ dáng nghiêm nghị thế này của nàng bao giờ, khí thế mạnh mẽ như vậy,
thật khiến người khác không dám biện bạch nữa.
Lư Chí cảm thấy trên mặt sưng nóng bừng bừng, trong miệng còn có mùi vị
của máu, sợ hãi bụm mặt mà quên cả khóc, sững sờ một hồi lâu, mới nhớ
đến….nhìn Lư Tú cầu cứu.
Lư Tú vốn đã không thích tỷ đệ Thất nương, nên bây giờ lập tức nổi
khùng, lớn tiếng mắng: “Thất nương tử, mày là đồ tiện nhân, còn dám đánh đệ đệ của tao nữa, mày chán sống rồi đúng không, muốn xem tao có dám
giết mày hay không hả. Bảo sao nương tao vẫn bảo tỷ đệ bọn mày là loại
đê tiện, đúng thật mà. Đừng tưởng ở đây có người ngoài ông đây không dám làm gì mày, dám chọc tức ông, xem ông đây có đánh cho mày răng rơi đầy
đất không. Đồ tiện nhân hung dữ, về nhà tao sẽ bảo nương đem mày gả cho
thằng đồ tể nát rượu nào đó, không đánh chết mày thì không được…”
Lưu Tú vốn là kẻ hoàn khố, còn không bằng cả loại gối thêu hoa (*), nên
đương nhiên muốn nói cái gì thì nói, cơ bản không thèm quan tâm đến Lư
Hồng liên tục nháy mắt với cậu ta, cứ liên tục phun những lời lẽ tục
tĩu, mắng một hồi lâu, mới ý thức được bốn bề bỗng nhiên yên lặng dị
thường.
(*) Ý chỗ này là nói Lư Tú là con nhà giàu có, nhưng chỉ có bề ngoài bóng bẩy chứ không có kiến thức tài năng gì hết.
“Tôi đây còn không biết hôn sự của tiểu thư Tứ phòng là do Tam phòng
định đoạt đấy!” Hồ thị lạnh lùng nhìn mấy huynh đệ Lư Tú, hừ một tiếng,
rồi nghiêng mặt nhìn Lư Chi An bên cạnh: “Hầu gia, tuy rằng nhà cũ bên
này chúng ta ít về, nhưng quy củ chắc cũng cần phải lập lại, còn không,
lỡ sau này xảy ra chuyện gì, người khác cũng sẽ nói là Hầu gia không
biết quản việc nhà mà thôi.”
Lư An Chi không nói gì một hồi lâu, quắc mắt như chim ưng lần lượt nhìn
từ Lư Tú sang Lư Chí, làm chân bọn họ như muốn mềm nhũng cả ra, rốt cục
không thể đứng vững được mà nằm xụi lơ như vũng bùn trên mặt đất.
Hứa thị thấy vậy, lại càng thêm chướng mắt, ánh mắt lộ vẻ chán ghét, hơi nghiêng mặt đi, không thèm nhìn đến bọn họ nữa.
Thất Nương thật không ngờ rằng lâu lâu bản thân mới nổi bão một lần, thế nhưng lại đụng phải cả nhà Bình Dương Hầu, trong đầu cũng lập tức loạn
thành mộ đống rối tinh.