Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 377: Chương 377: Anh càng lạnh, tôi càng nhiệt tình!




Tô Cẩn Nhi thấy thế, nhìn Louis, ánh mắt thoáng qua một tia đau đớn, nhưng thủy chung không có nói gì, xoay người đi theo đi ra ngoài.

Hách Tôn đi ở phía trước, Tô Cẩn Nhi ở phía sau, thấy bóng lưng của Hách Tôn, Tô Cẩn Nhi suy nghĩ một chút, nắm chặc quả đấm, đi theo!

“Chờ một chút!” Tô Cẩn Nhi đuổi theo, ở phía sau Hách Tôn mở miệng.

Nghe được âm thanh, bước chân của Hách Tôn dừng lại, nhưng không quay đầu lại, trực tiếp mở miệng hỏi, “Có chuyện gì không! ?”

“Anh thật sự phải đưa quà tặng cho Louis sao! ?” Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn hỏi.

“Tôi giống như đang nói đùa sao! ?” Hách Hôn hỏi.

Không giống!

Nhưng Tô Cẩn Nhi lại cảm thấy rất có lỗi.

“Là quyền sử dụng đất sao! ?” Tô Cẩn Nhi hỏi.

“Là như thế thì thế nào! ?” Hách Tôn nói.

Mặc dù, chuyện của Louis với bọn họ mà nói không ít, nhưng chuyện này, vẫn là do Hách Tôn không tuân thủ hứa hẹn trước đây, quyền sử dụng đất, chỉ là một phần đền bù của anh mà thôi.

Nhìn Hách Tôn nói, Tô Cẩn Nhi muốn nói cái gì, rồi lại không biết nên nói cái gì cho phải.

“Đây là biên giới nước Pháp, anh có thể có thể có quyền sử dụng đất sao! ?” Tô Cẩn Nhi có chút lo lắng hỏi.

“Chuyện này không cần cô lo lắng, tôi tự có cách!” Hách Tôn nói.

Nghe thấy thế, Tô Cẩn Nhi gật đầu.

Đối với lời Hách Tôn nói, không thể nghi ngờ.

Đúng lúc ấy thì, Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn, ánh mắt mang theo mấy phần mong đợi cùng lộ vẻ xúc động, suy nghĩ một chút, thay đổi mở miệng.

“Mới vừa rồi, anh. . . . . .”

Nghe được Tô Cẩn Nhi vừa mở miệng, ánh mắt Hách Tôn nhìn về phía cô.

Vừa chạm đến ánh mắt của Hách Tôn, trong lòng của Tô Cẩn Nhinhanh chóng nhảy lên, sau đó suy nghĩ một chút, nhìn Hách Tôn lên tiếng, “Làm sao anh biết tối ở bên kia! ?”

“Động tĩnh lớn như vậy, cô nói làm sao tôi biết! ?” Hách Tôn nhìn Tô Cẩn Nhi lạnh lùng mở miệng nói.

Mỗi lần đối mặt với Tô Cẩn Nhi, thái độ của anh sẽ lập tức lạnh xuống.

Tô Cẩn Nhi cũng không biết tại sao, thời điểm một mình đối mặt với Hách Tôn, cô không còn chút đường lui nào nữa.

Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn, có bao nhiêu mong chờ, cũng có bấy nhiêu hồi hộp, “Anh, có phải hay không cũng biết rồi ! ?”

“Biết cái gì! ?” Hách Tôn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô lạnh giọng hỏi.

Cũng không biết là thật sự không biết, hay giả vờ không biết.

“Về thân thế của tôi!” Tô Cẩn Nhi nói.

Nghe thấy thế, ánh mắt Hách Tôn khẽ chớp chớp một cái, nhưng ngay sau đó ánh mắt nâng lên, ánh mắt trở nên kiên định mà xa lạ, “Chuyện của cô, tôi không có hứng thú, cũng không có hứng thú muốn biết!”

Những lời này, vô cùng đau thương.

Tô Cẩn Nhi đứng ở trước mặt của Hách Tôn, nhất thời lúng túng, cảm giác mình đặc biệt tự mình đa tình.

Nhưng đối với việc Hách Tôn lạnh nhạt, cô đã sớm quen.

Nhìn Tô Cẩn Nhi không dám mở miệng, Hách Tôn trực tiếp cất bước đi về phía trước, Tô Cẩn Nhi thấy thế, lập tức vươn tay ngăn cản Hách Tôn.

“Cô làm gì đấy! ?” Đôi mắt Hách Tôn, sững sờ quét mắt nhìn cô một cái.

Tô Cẩn Nhi cũng nhìn Hách Tôn, lúc này không biết lòng can đảm từ đâu, ánh mắt nhìn thẳng Hách Tôn.

“Thật sao? Vậy tại sao anh muốn cứu tôi! ?” Tô Cẩn Nhi nhìn hách Tôn hỏi.

Nghe được câu này, ánh mắt Hách Tôn thoáng qua nhìn cô, dường như lạnh hơn, “Cô cho rằng tôi cứu cô! ?”

“Chẳng lẽ không đúng sao! ?” Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn cố chấp hỏi, nếu như không nhờ phát súng kia của anh, có lẽ bây giờ, cô đã chết.

Nghe được câu này, khóe miệngHách Tôn nâng lên nục cười lạnh “Tôi chỉ làm việc vì bản thân mình, tìm cách giải quyết mà thôi!” Hách Tôn nói.

“Chuyện của tôi, không liên hệ gì tới cô, cũng không cần cô gánh vác giúp tôi!” Hách Tôn nhìn Tô Cẩn Nhi nói gằn từng chữ, lời nói lạnh lẽo.

Dường như, giữa bọn họ, không có bất kỳ quan hệ gì.

Dường như, Hách Tôn xem cô như người thừa.

Nghe thế, Tô Cẩn Nhi cau mày, vẫn không cam lòng nhìn Hách Tôn, “Thật sao? Chỉ là như vậy sao! ?”

“Đối với một người không tin, tôi không cần thiết làm cho cô tin tưởng!” Hách Tôn nói.

Mỗi một câu, cũng đối với Tô Cẩn Nhi tràn đầy lạnh nhạt.

Giống như, Tô Cẩn Nhi đã làm gì đắc tội với anh vậy.

Nhưng Tô Cẩn Nhi vẫn không tin.

Tại sao cô có cảm giác, không giống với Hách Tôn chỗ nào đó ?

Nhưng lại nói không được!

“Vậy tại sao anh nói với Louis, kể từ đó về sau tôi cùng ngôi làng bí ẩn này không có bất kỳ quan hệ gì! ?” Tô Cẩn Nhi hỏi, chuyện này hẳn là anh quản chuyện của cô chứ! ?

Sau khi hỏi hết những lời này, Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn, trong lòng tràn đầy mong đợi!

Biết Hách Tôn lãnh khốc, nhưng chỉ cần một chút nhỏ. . . . . .

Một chút là tốt rồi. . . . . .

Nhưng trả lời chính là cô vô cùng thất vọng.

“Cô đi vào là vì tôi, vì cứu LEO mới bị hắn phát hiện, tôi cứu cô, chuyện này, chúng ta ai cũng không nợ ai!” Hách Tôn nói gằn từng chữ.

Dường như, muốn phân biệt rõ ràng.

Nghe những lời như thế!

Tô Cẩn Nhi thật sự muốn mắng chửi người!

Hai tay nắm chặt lại!

Gặp qua lãnh khốc, nhưng chưa từng thấy qua lãnh khốc như vậy!

Cho hỏi, trên thế giới này, còn có ai lạnh lùng hơn Hách Tôn, vô tình hơn người đàn ông này, khó khăn hơn người đàn ông này sao! !

Tô Cẩn Nhi hít thở sâu một hơi.

Nhưng có cách gì chứ!

Cô đối với người đàn ông này, một chút biện pháp cũng không có!

Bất luận anh đối với cô thế nào, cô đều không có cách nào rời xa người đàn ông này!

Lúc này, Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn, “Phải không? Nhưng tôi không cho là như vậy!”

Sau đó, ánh mắt Hách Tôn, hờ hững rơi trên người Tô Cẩn Nhi.

Lúc này, Tô Cẩn Nhi gợi lên nụ cười nhạt, “Anh có phải hay không bởi vì cứu tôi, tìm đại một cái cớ! ?”

Nghe được câu này, Hách Tôn ngay cả giải thích đều lười phải giải thích, trực tiếp đi.

“Hách Tôn!” Lúc này, Tô Cẩn Nhi chợt mở miệng gọi một tiếng, lập tức bước tới, nhìn Hách Tôn, khóe miệng của cô gợi lên nụ cười xinh đẹp, “Nếu như anh không trả lời, tôi coi như anh đồng ý!” Tô Cẩn Nhi nói.

Nghe được câu này, ánh mắt Hách Tôn hờ hững xẹt qua trên người Tô Cẩn Nhi,“Nếu như cô cảm thấy có thể như vậy, tùy cô muốn nghĩ sao thì nghĩ!” Nói xong, Hách Tôn trực tiếp rời đi.

Tô Cẩn Nhi đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Hách Tôn, không biết vì sao, trong lòng nghĩ như vậy, cùng Hách Tôn nói như vậy, hình như, lại trở thành thật. . . . . .

Trong lòng, thế nhưng kích động lên.

Thật ra, Hách Tôn vẫn có một chút xíu thay đổi.

Ít nhất, anh cứu cô.

Cũng vì cô, đưa ra điều kiện cùng Louis!

Dù là mục đích gì, tóm lại, Tô Cẩn Nhi đã cảm thấy thỏa mãn!

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Cẩn Nhi bỏ qua lo lắng, khóe miệng gợi lên nụ cười nhạt, hết sức đẹp, ngay cả ánh mắt, cũng lóe ra ánh sáng khác thường!

Hách Tôn, mặc kệ anh lạnh lùng nữa, đối với tôi làm như không thấy, tôi đều sẽ không bỏ cuộc!

Anh càng lạnh, tôi càng nhiệt tình!

Xem anh nây giờ làm sao với tôi!

Đều không phải hỏa hòa tan băng, chính là băng dập tắt hỏa, mặc kệ là kết quả gì, Tô Cẩn Nhi cũng cam tâm tình nguyện vượt qua.

... ...... ...... ...... .........

Trong khi bên kia.

Đêm đã khuya.

Hi Hi thế nào cũng muốn cùng Lâm Tử Lam cùng nhau ngủ.

Thật lâu không gặp, Hi Hi thật sự rất muốn ở bên Lâm Tử Lam, lâm Tử Lam cũng đồng ý.

Trước kia, thời điểm hai người ở cùng một chỗ, Hi hi không muốn ngủ cùng Lâm Tử Lam, thế nhưng cảm giác mình trước kia không biết quý trọng.

Bây giờ có cơ hội, Hi Hi vô cùng vui vẻ.

Lâm Tử Lam cũng vô cùng thích Hi Hi, ở chỗ này đợi lâu như vậy, cũng thật lâu không trò chuyện, hiện tại có Hi Hi làm bạn, cô cảm thấy có thể giải tỏa buồn bực.

“Mẹ, con thật sự nhớ mẹ!” Hi Hi nói, “Có thể, buổi tối hôm nay con quá phấn khởi sợ ngủ không yên!” Hi Hi nói.

Nghe được Hi Hi hồ hởi, Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Không ngủ được, thì trò chuyện suốt đêm!”

“Thật không! ?” Hi Hi vui mừng hỏi.

Lâm Tử Lam còn chưa mở miệng, Hi Hi lại mở miệng, “Không được!”

“Mẹ đồng hồ sinh học của mẹ nhất định chính xác, đến giờ rồi, nhất định phải ngủ, nếu không, nhất định ngày sau huyệt Thái Dương sẽ đau!” Hi Hi nói.

Nghe thấy thế, Lâm Tử Lam sửng sốt.

Nhìn Hi Hi, ánh mắt mang theo mấy phần kinh ngạc.

Không ngờ Hi Hi thế nhưng biết rõ ràng như thế.

Hi Hi nói một chút cũng không sai, nếu như không ngủ ngon, ngày hôm sau, nhất định sẽ nhức đầu!

Không ngờ, Hi Hi ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng biết rõ ràng như thế!

Nghĩ tới đây, trong lòng của Lâm tử Lam không khỏi có một dòng nước ấm áp chảy vào, dường như, có một đứa con như Hi Hi, đối với cô mà nói, là may mắn!

Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “Làm sao vậy mẹ? Trên mặt con có dính gì sao! ?”

Lâm Tử Lam cười lắc đầu, “Không có!”

Hi Hi cười một tiếng, sau đó, Lâm Tử Lam bước tới, ở trên mặt Hi Hi, không nhịn được hôn một cái.

Hi Hi sửng sốt.

Mẹ thế nhưng hôn bé rồi hả ?

Lâm Tử Lam cũng nhìn Hi Hi, chớp đôi mắt hỏi, “Sao vậy! ?”

Hi Hi vô cùng kinh ngạc, vội vàng lắc đầu, “Không có, không có!”

Mặc dù nói không có, nhưng trong lòng lại vui đến hỏng rồi!

Đây coi như là phản ứng lớn nhất trong lòng của mẹ, thật ra thì, mẹ mặc dù quên mất bé, nhưng lại nhìn thấy bé lần nữa, vẫn là rất thích bé, rất thích bé!

Nhìn Hi Hi cười, Lâm Tử Lam cũng cười.

Thật ra thì mới vừa rồi hôn Hi Hi, giống như, cũng giống như một phản ứng tự nhiên.

Dù sao, cô đã làm như vậy rồi!

Chỉ là nhìn bộ dạng vui vẻ như vậy của Hi Hi, Lâm Tử Lamcảm thấy, mình càng vui vẻ hơn!

“Mẹ, ngủ, ngủ!” Hi Hi ở trên giường vui sướng nhảy .

Cha không sao, bé cũng yên lòng, hôm nay nhất định phải ôm mẹ thật chặt ngủ một giấc!

“Được rồi!” Lâm Tử Lam cười nói, vừa muốn lên giường nghỉ ngơi, lúc này, bỗng nhiên có người gõ cửa.

“Cốc cốc cốc!”

Nghe tiếng, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam nhìn nhau một cái, vẫn là Hi Hi lên tiếng, “Mẹ, con đi mở cửa!”

Lâm Tử Lam gật đầu, “Ừ!”

Vì vậy, Hi Hi từ trên giường đi xuống, mang dép, lập tức đi ra mở cửa!

“Ai vậy!” Hi Hi hỏi một tiếng, sau đó kéo cửa ra.

Mới vừa kéo cửa ra, cũng cảm giác có một lực đạo mạnh mẽ, bất thình lình duỗi vào, đem Hi Hi kéo ra ngoài. . . . . .

“Mẹ!” Hi hi đột nhiên hô một tiếng!

Nghe được âm thanh, Lâm Tử Lam cau mày, quay đầu lại, lại thấy cửa không có ai!

“Bảo bối!” Lâm Tử Lam kêu một tiếng, nhưng lại không ai trả lời, nghĩ tới đây, Lâm Tử lam lập tức suy nghĩ cũng không suy nghĩ chạy về phía cửa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.