Vẻ mặt Hi Hi không thể tin.
Mẹ thế nhưng vì bé tự mình làm bữa sáng.
Phải biết rằng, từ khi bé biết chuyện, cũng chưa từng thấy mẹ làm qua, hôm nay làm như vậy, trong lòng Hi Hi vô cùng vui vẻ…..
"Mẹ, con rất cảm động!" Hi Hi đứng ở bên cạnh bàn bếp nói.
Nhất định là mẹ nhìn thấy bé vất vả như vậy, mới có thể vì bé làm bữa sáng.
Nghe được lời Hi Hi nói, Lâm Tử Lam ngước mắt nhìn Hi Hi, “Làm bữa sáng liền cảm động như vậy!?”
"Phải biết rằng mẹ đã rất nhiều năm không có tự mình xuống bếp!” Hi Hi nói, đang nói chuyện thì Hi Hi nhìn trứng ốp lếp trong chảo của Lâm Tử Lam, "Mẹ, trứng ốp lếp…………."
Lâm Tử Lam cầm cái xẻng, Hi Hi vừa nói xong, trứng gà trong chảo đã bị Lâm Tử Lam đảo loạn .
Hi Hi nhìn trứng gà trong chảo đã nát, không nói gì, mẹ đây là trứng ốp lếp sao?
Thấy thế nào cũng như là trứng xào!
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, ánh mắt khinh bỉ kia rơi vào trong mắt Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam mở miệng, "Vậy con ăn hay không !?”
"Ăn!" Hi Hi nói.
Như thế nào cũng là mẹ tự mình làm, bé làm sao có thể không ăn!
Nghe được những lời này của Hi Hi, thế này Lâm Tử Lam mới vừa lòng cười cười.
Vì thế Hi Hi ở một bên nhìn, Lâm Tử Lam phá hai quả trứng như vậy.
Thời điểm bưng lên bàn, Lâm Tử Lam nói, "Ăn đi, tuy rằng nhìn không phải rất đẹp, nhưng chắc sẽ không khó ăn!”
Hi Hi gật đầu, nhìn bữa sáng không đẹp mắt, Hi Hi vẫn ăn vài miếng.
"Thế nào! ?" Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi vừa ăn, vừa gật đầu, "Mẹ tài nghệ so với vài năm trước tốt hơn nhiều!” Hi Hi nói.
Vài năm trước, mẹ không phải làm mặn , chính là nhạt, hiện tại ít nhất hương vị vừa vặn.
Nghe nói như thế, Lâm Tử Lam nhíu mày, ít nhất công sức cả buổi sáng không có uổng phí, Lâm Tử Lam cũng ăn một miếng, quả nhiên, không khó ăn.
Chỉ là không khó ăn mà thôi.
So sánh với Hi Hi, vẫn là kém rất xa.
Chỉ là như thế nào cũng là mình làm, Lâm Tử Lam vẫn là ăn một chút.
"Cha đi đâu rồi ạ! ?" Vừa ăn, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
"Nhận điện thoại, nói có chuyện đi rồi!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế cái, Hi Hi nhíu mày, "Giống như gần đây cha bận rất nhiều việc!” Hi Hi nói.
Lẽ ra, mẹ đã trở lại, cha phải muốn mỗi ngày khẩn cấp trở về mới đúng, nhưng là hiện tại cha lại đi sớm về trễ .
Chẳng lẽ là có chuyện gì sao?
Hi Hi ở trong lòng nghĩ, nhưng lại không có biểu lộ ra, lần khác tìm cha hỏi chuyện.
Sau khi ăn cơm xong, Hi Hi thu dọn mọi thứ xong đi đến trường đi.
Lâm Tử Lam thu dọn đơn giản một chút, không biết hôm nay làm gì, lúc này điện thoại của cô vang lên.
Thời điểm nhìn thấy dãy số, Lâm Tử Lam nhíu mày, Mặc lão?
Ông ấy gọi điện thoại cho cô làm gì?
Tuy rằng không nhớ rõ mọi chuyện cần thiết, nhưng là những chuyện Mặc lão đã làm, Hi Hi cũng cùng Lâm Tử Lam nói qua .
Vì thế, Lâm Tử Lam nhận điện thoại, làm cho Lâm Tử Lam càng kinh ngạc là, Mặc lão hẹn cô ra gặp mặt, Lâm Tử Lam cũng không có từ chối, đi ra ngoài.
Hai người hẹn ở quán trà.
Thời điểm Lâm Tử Lam đến, có cảm giác vô cùng quen thuộc, chính là không nhớ ra.
Lâm Tử Lam lên lầu, Mặc lão ngồi chỗ gần cửa sổ.
Nhìn thấy Lâm Tử Lam, Mặc lão mở miệng, “Cô đã đến rồi!?”
Lâm Tử Lam gật gật đầu, đi qua, trực tiếp ngồi xuống.
Mặc lão nhìn Lâm Tử Lam, không có sắc bén cùng lạnh nhạt như trước, nay bình thản hơn nhiều.
"Châm (rót) trà!" Mặc lão nhìn Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn Mặc lão một cái, cũng không có phản bác, trực tiếp nâng ấm trà lên, châm hai ly trà.
Nhìn Lâm Tử Lam thuần thục châm trà, khóe miệng Mặc lão ngoéo một cái, có vẻ coi như vừa lòng.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhẹ nhàng bưng trà trước mặt lên uống một ngụm, “Không biết Mặc lão gọi tôi ra đây, có chuyện gì!” Lâm Tử Lam thản nhiên hỏi.
Ngữ khí này, ánh mắt, động tác, Mặc lão thậm chí cũng hoài nghi, có phải Lâm Tử Lam đã khôi phục trí nhớ hay không !
“Cô đã khôi phục trí nhớ!” Mặc lão nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam không biết vì sao Mặc lão hỏi như vậy, nhưng cũng thành thật lắc đầu, “Không có!”
Có thể là tính cách là như thế, ánh mắt vừa rồi, độngt ác, giống như Mặc lão nhìn thấy Lâm Tử Lam của trước kia vậy.
Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tử Lam lúc này Mặc lão mới tin tưởng, Mặc lão nhìn Lâm Tử Lam,”Cô cái gì cũng chưa nhớ lại sao?!”
Lâm Tử Lam uống trà, gật gật đầu.
Mặc lão nhìn Lâm Tử Lam, “Mặc Thiếu Thiên không cho cô đi khám bác sĩ sao?”
Lâm Tử Lam lắc đầu như trước, "Bác sĩ nói, cũng cần thời gian mới có thể nhớ lại được,cũng có thể không nhớ lại được !” Lâm Tử Lam nói, đã dự tính đến tình huống xấu nhất.
Nghe thế cái, Mặc lão không vui, "Đó là y thuật không được!" Mặc lão nói, nào có mẹ nào không nhớ con mình.
Nhìn dáng vẻ của Mặc lão, Lâm Tử Lam nhíu mày, không nói thêm cái gì.
Lúc này Mặc lão nhìn Lâm Tử Lam, "Ta biết một bác sĩ nước ngoài, muốn để ông ấy kiểm tra cho cô!” Mặc lão nói.
"A! ?"
"A cái gì, như thế nào, chẳng lẽ không nghĩ muốn khôi phục trí nhớ?" Mặc lão hỏi.
"Không phải, chính là, hiện tại sao? !" Lâm Tử Lam hỏi.
"Đương nhiên, ta đã hẹn trước thời gian , đi thôi!" Mặc lão nói, đứng dậy muốn đi.
Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, sửng sốt một chút, tốc độ nhanh như vậy sao?
"Nhưng mà. . . . . ."
"Không có nhưng gì hết, phải biết rằng đây là bác sĩ rất giỏi, chỉ ở đây một ngày, ta đã hẹn nửa ngày!” Mặc lão nói.
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
"Đi mau, chậm trễ thời gian, cô phụ trách nổi sao!?” Nói xong, Mặc lão chống gậy đi trước.
Lâm Tử Lam cũng đành phải đứng dậy, yên lặng đi theo đằng sau.
Tới nơi Mặc lão nói, Mặc lão cùng người ngoại quốc kia lên tiếng trao đổi, Lâm Tử Lam ở một bên nghe, im lặng không nói.
Lúc này, cũng chỉ có thể để Mặc lão định đoạt.
Dù sao người ta cũng vì mình, cũng không thể phản bác, chủ yếu cũng là, hiện tại Lâm Tử Lam không có chuyện để làm, cũng chỉ có thể theo Mặc lão đi.
Đúng lúc này, di động Lâm Tử Lam vang lên, thời điểm nhìn thấy dãy số, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên một chút vui sướng, ý bảo Mặc lão đợi một chút, đi ra ngoài nhận điện thoại.
"Alo . . . . . ."
Mặc Thiếu Thiên ở bên kia điện thoại, nghe thấy thanh âm của Lâm Tử Lam cảm thấy không thích hợp, "Em đang ở đâu!?"
"Ở bên ngoài!"
"Em ở bên ngoài làm gì!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Mặc lão lôi kéo đi kiểm tra!?”Lâm Tử Lam nói.
"Kiểm tra, kiểm tra cái gì!?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, Mặc Ân Thiên có thể mang Lâm Tử Lam đi kiểm tra cái gì.
Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, mở miệng, "Kiểm tra não bộ!”
Nghe thế cái, Mặc Thiếu Thiên nhăn mày, lập tức hỏi, "Ở nơi nào! ?"
Vì thế, Lâm Tử Lam báo địa chỉ.
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Tử Lam biết, Mặc Thiếu Thiên muốn tới.
Lâm Tử Lam bên này, vừa cúp điện thoại, thì thấy Mặc lão xuất hiện ở phía sau.
"Vào đi thôi!"
Lâm Tử Lam xoay người, nhìn Mặc lão, cũng không muốn làm trái lời của ông, tuy rằng nghe Hi Hi nói qua, Mặc lão lúc trước thật quá đáng, nhưng hiện tại đã thay đổi.
Lâm Tử Lam cũng không có nói cái gì nữa, bước đi vào.
Vì thế, Lâm Tử Lam đi vào.
Hắn là một bác sĩ ngoại quốc, rất cao, rất lớn, hơn nữa, thoạt nhìn giống như là một “soái ca”.
Lâm Tử Lam đi vào, dùng tiếng anh đơn giản trao đổi vài câu.
Lúc này, bác sĩ kia nhìn Lâm Tử Lam, "Lâm tiểu thư phải không?"
Lâm Tử Lam gật gật đầu.
"Lại đây bên này!" Lúc này, bác sĩ kia nói.
Lâm Tử Lam cũng nghe lời đi tới.
"Lâm tiểu thư, cô ngồi ở chỗ này, tôi muốn kiểm tra não bộ của cô!” Lâm Tử Lam đi qua, các loại dụng cụ, Lâm Tử Lam chỉ có thể nhất nhất làm theo.
Nhưng là, Lâm Tử Lam luôn luôn có cảm giác, tay của bác sĩ này, vô ý cứ cọ qua cọ lại trên người cô.
Tuy rằng, Lâm Tử Lam biết người nước ngoài rất cởi mở, có thể không ngại những thứ này, nhưng mà Lâm Tử Lam cảm giác không được tự nhiên.
"Lâm tiểu thư, cô hãy nằm xuống!” Bác sĩ kia nói.
Lâm Tử Lam tuy rằng cảm giác không được tự nhiên, nhưng mà cũng không nói cái gì, chỉ đi qua, nằm xuống giường.
Lúc này, tay của bác sĩ kia lại ở trên người Lâm Tử Lam cọ qua cọ lại.
Bác sĩ kia không vui nhíu mày.
Lâm Tử Lam nhìn thẳng hắn, không nói gì thêm.
Lúc này, bác sĩ kia mở miệng, "Lâm tiểu thư, mời cô xoay người sang chỗ khác!"
Lâm Tử Lam nhíu mày, chỉ có thể xoay người sang chỗ khác, lúc này, tay bác sĩ kia, lại hướng tới cổ Lâm Tử Lam, nhìn như kiểm tra cái cằm của cô, nhưng mà tay hắn vô ý chạm đến xương quai xanh của cô, Lâm Tử Lam lập tức quay lại.
Bác sĩ kia sửng sốt, “Cô muốn làm gì!?”
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn, "Thật ngại quá, tôi có chút không thoải mái, muốn đi ra ngoài!” Nói xong Lâm Tử Lam muốn đi.
Lúc này, bác sĩ kia sửng sốt, lập tức ngăn cô lại, “Lâm tiểu thư làm sao không thoải mái, tôi là bác sĩ, có thể nói cho tôi biết!”
Nhìn hắn ngăn lại đường đi của mình, Lâm Tử Lam ngước mắt nhìn thẳng hắn, “Anh là bác sĩ não bộ, cũng không muốn phiền anh!” Nói xong, Lâm Tử Lam muốn đi, lúc này, bác sĩ kia ngăn lại đường đi Lâm Tử Lam.
"Lâm tiểu thư hoài nghi tính chuyên nghiệp của tôi sao!”
"Đúng, hiện tại tôi thật hoài nghi tính chuyên nghiệp của anh!” Lâm Tử Lam nói, "Chẳng lẽ anh vì người bệnh xem bệnh, đều bắt buộc sao!" Lâm Tử Lam nhìn hắn từng chứ một nói.
Bác sĩ kia sửng sốt, lập tức nhìn Lâm Tử Lam, "Lâm tiểu thư, ánh mắt của cô rất đẹp!"
Thình lình nói ra một câu như vậy, làm cho Lâm Tử Lam sửng sốt.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn hắn, ánh mắt bác sĩ kia dần dần thay đổi.
"Lâm tiểu thư, cô là người phụ nữ Trung Quốc tôi thấy, xinh đẹp nhất, cũng rất có hương vị!” Nói xong, hắn liền xông tới.
Lâm Tử Lam nhíu mày, lui từng bước về phía sau, mà người kia càng thêm can đảm bắt lấy tay Lâm Tử Lam. . . . . .
"Anh muốn làm gì! ?" Lâm Tử Lam nhìn hắn hỏi.
"Lâm tiểu thư, cô đừng khẩn trương, tôi chỉ thật thích ánh mắt này của cô………”
Vì sao thời điểm Lâm Tử Lam nghe những lời này, có cảm giác rợn tóc gáy vậy!