Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 486: Chương 486: Bảo bối bị bắt cóc




Đi đến phòng hóa trang bên trái thì gần như không có người, Hoa Hồng mở miệng, "Người đâu?"

"Tôi cũng không biết, mới vừa rồi còn ở trong này. . . . . ." Vi An nói xong, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào lưng của Lâm Tử Lam, một khẩu súng giảm thanh chậm rãi được lấy ra từ sau lưng cô ta.

Nghe thế, Lâm Tử Lam chau mày.

Giây tiếp theo, Vi An đứng ở sau lưng cô, lúc cô ta vừa định nổ súng, ngay lập tức, Lâm Tử Lam xoay người, lập tức đá văng khẩu súng trong tay của cô ta, sau đó, trực tiếp đè cô ta vào tường, một cái dao găm kề trên cổ cô ta.

"Kẻ kia chính là cô?" Lâm Tử Lam nhìn cô hỏi.

Vi An hoàn toàn không nghĩ tới kết quả sẽ như thế, nhìn Lâm Tử Lam, có chút khiếp sợ, "Cô không phải Lâm Tử Lam?"

Nghe vậy, Lâm Tử Lam cười, "Thế nào? Thật bất ngờ sao?"

"Cô là ai?" Vi An không thể tin được nhìn cô hỏi.

Vốn cho rằng, lần này cũng sẽ giống lần trước, sẽ thuận lợi bắt cô đem đi, không nghĩ tới. . . . . .

Nhìn Lâm Tử Lam, Vi An vừa muốn cử động, Hoa Hồng lại ấn chặt cô ta vào tường, động tác thô bạo, "Dám động đậy, tôi lập tức cắt đứt của động mạch chủ của cô!"

Một câu, Vi An tựa vào nơi đó không dám cử động.

"Cô rốt cuộc là ai?" Vi An nhìn cô hỏi, khuôn mặt xinh đẹp đầy phẫn nộ, không cam lòng.

Cô với lúc trước khôn khéo lão luyện, quả thực là hai người.

"Những lời này, hẳn là tôi hỏi cô mới đúng, cô là ai?" Lúc này, Hoa Hồng không ngụy trang nữa, dùng giọng nói thật của mình nói.

Vi An nhíu mày, nhìn Hoa Hồng, biết cô mang mặt nạ, căn bản không thể phân biệt rõ ràng cô là ai.

Nhưng là, cô ta biết, hành tung của cô đã sắp bại lộ!

Quả thực, ngay sau đó, không ít người chạy về phía này.

Dẫn đầu đám người chính là Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, mà những người ở phía sau chính là Vân Dục cùng Tiếu Ly.

Lâm Tử Lam mặc quần áo bình thường chạy về phía này, lúc nhìn thấy Hoa Hồng đè Vi An vào tường, chân mày cau lại.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, "Thật sự là cô!"

Thấy nhiều ánh mắt nhìn mình chằm chằm, Vi An không nhận không được!

"Là tôi thì thế nào!?" Vi An mở miệng, vốn là muốn hôm nay thần không biết quỷ không hay giết chết Lâm Tử Lam, nhưng không ngờ tới lại xảy ra như vậy!

Nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, vào lúc này, Vi An đã không thể đoán được anh nghĩ gì.

Rốt cuộc anh muốn làm gì, cô đều không biết!

Lâm Tử Lam nhìn Vi An, chậm rãi tới gần cô ta, nhìn chằm chằm vào cô ta hỏi, "Cô rốt cuộc là ai?"

Nghe thấy câu hỏi của Lâm Tử Lam, Vi An nở nụ cười lạnh.

Hoa Hồng nhìn họ, dao găm vẫn đặt trên cổ cô ta như cũ, nhưng mà, lúc đang nhìn Lâm Tử Lam cùng Vi An nói chuyện, Vi An đột nhiên thoát ra, Hoa Hồng lập tức phản ứng, vừa lúc định bắt lại, Vi An đã thoát khỏi sự khống chế của cô.

Lúc này, Vi An đứng đối diện họ nói, "Đến bây giờ cũng không biết tôi là ai, không biết thật, hay là vẫn giả vờ không biết?" Vi An nhìn họ cười nói.

"Diệp An Nhiên?" Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ở phía sau nhìn cô, từng chữ một nói.

Nghe thế, Vi An không khỏi giật mình dừng lại, nhưng không mở miệng thừa nhận, chỉ nhìn họ, "Thả tôi đi!"

Hoa Hồng đứng trước mặt cô ta, Diệp An Nhiên?

Tên này, dường như có điểm quen thuộc!?

Nếu cô nhớ không lầm, Hi Hi từng cho cô điều tra cô ta, còn cùng cô ta đánh nhau, trách không được, cô cũng thấy có chút cảm giác quen thuộc!

Lúc này, Hoa Hồng nhìn cô ta, khóe miệng cười vẻ khinh thường, "Cô cảm thấy nhiều người như vậy, cô đi được sao?"

Vi An dường như rất chắc chắn, không hề sốt ruột, mà chỉ nhìn họ mở miệng lần nữa, "Nếu không để tôi rời đi, tôi tin các người sẽ hối hận gấp trăm lần so với bây giờ!" Vi An nhìn họ, vô cùng chắc chắn nói.

"Cô không khỏi. . . . . ."

"Thả cô ta đi!"

Hoa Hồng chưa nói xong, Lâm Tử Lam gượng gạo nói.

Nhìn Vi An, đôi mắt Lâm Tử Lam, đã tràn ngập hận ý.

Không ít ánh mắt nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam lại hết sức kiên định nhìn Vi An, "Thả cô ta, để cho cô ta đi!"

Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, không ai dám nghi ngờ Lâm Tử Lam nói như thế.

"Nếu cô dám động vào bảo bối, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!" Lâm Tử Lam nhìn Vi An, từng chữ một nói.

Nghe lời Lâm Tử Lam nói, khóe miệng Vi An nhếch lên cười, không nói hai lời, xoay người rời đi.

Vi An vừa rời đi, không ít người nhìn Lâm Tử Lam.

Vừa rồi lời nói của Lâm Tử Lam. . . . . .

Tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Tử Lam.

Mà Lâm Tử Lam đứng ở đó, đôi mắt đỏ hoe, nhìn ra, Lâm Tử Lam cố gắng chịu đựng.

"Lời cô vừa nói, là có ý gì?" Hoa Hồng nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

Lâm Tử Lam đứng đó, thân mình chao đảo, Mặc Thiếu Thiên lập tức đỡ lấy cô, lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, tay nắm chặt áo của Mặc Thiếu Thiên.

"Bảo bối. . . . . . Bảo bối ở trong tay cô ta. . . . . . !"

Nghe thế, đôi mắt Mặc Thiếu Thiên trong nháy mắt đục ngầu, vẻ lo lắng đến cực điểm.

Mà Hoa Hồng đứng ở đó, nghe câu sau, chỉ hung hăng liếc họ một cái, không nói hai lời, trực tiếp đuổi theo. . . . . .

Cho dù Mặc Thiếu Thiên không nói, Vân Dục cùng Tiếu Ly đứng đó, đều biết cần phải làm gì!

Vân Dục lập tức cho người đuổi theo truy tìm tung tích của Vi An.

Mặc Thiếu Thiên đứng đó, ôm Lâm Tử Lam, nhưng con ngươi lại càng đỏ ngầu, gân xanh cũng nổi trên tay!

Tất cả mọi người đều biết, lúc này Mặc Thiếu Thiên thật sự nổi giận!

Vi An vừa rời đi, Hoa Hồng đã đuổi theo, nhưng vẫn như cũ, không tìm được tin tức của Vi An.

Họ đều là người chuyên nghiệp, biết cách trốn ra sao, hơn nữa, trước đây Vi An nhất định đã nghĩ tới trường hợp xấu nhất, cho nên đã sắp xếp sẵn đường chạy trốn.

Hoa Hồng không đuổi kịp, rất hận vừa rồi đã không khống chế được Vi An!

Chỉ là, chưa đầy một tiếng, Vi An đã thành người bị Cửa Ngục truy nã.

Không tới hai tiếng, cũng đã thành đối tượng truy nã của Hợp Tung.

Mặc dù người của Hợp Tung, tại thành phố A không giao thiệp nhiều như Mặc Thiếu Thiên, không bằng Cửa Ngục, nhưng trên quốc tế, đã đứng thứ hai, hiện tại Vi An dù muốn chạy trốn đến nước khác, chắc chắn là chuyện khó.

Cả thành phố A, không ai biết Mặc Thiếu Thiên cử hành một hôn lễ giả đơn giản ở chỗ này, nhưng cũng có thể thấy không khí ở thành phố A vô cùng khẩn trương.

Mặc kệ là cảnh sát, hắc đạo bạch đạo, đều ở đây tìm kiếm Vi An!

Nhất là Mặc lão, khi biết tin này, tức muốn chết!

"Dám đụng đến cháu nội bảo bối của ta, ta cho cô thấy!" Mặc lão tức giận hô to.

Mặc Thiếu Thiên đứng đó không nhúc nhích, sắc mặt âm trầm, con ngươi dừng ở một chỗ, hình như anh đang tập trung nghĩ điều gì.

Lâm Tử Lam ngồi đó, không nói gì.

Chuyện tới giờ, họ chỉ có thể tìm được nơi ẩn trốn của Vi An trước mới có khả năng!

Chỉ có Mặc lão, ngồi thế nào cũng không yên, không tức giận la hét, chỉ cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Cục trưởng.

Mặc kệ như thế nào, đều phải tìm cho ra Hi Hi!

Có thể thấy, Mặc lão vô cùng yêu thương Hi Hi.

Cả thành phố A, tất cả người có năng lực, cũng đang giúp tìm Hi Hi.

Nhìn Mặc lão không ngừng gọi điện thoại, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Anh đi ra ngoài một tý!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên liền đi ra ngoài.

Lâm Tử Lam cũng không ngăn lại, bởi vì cô biết, Mặc Thiếu Thiên phải nghĩ cách tìm ra bảo bối!

Ngồi ở ghế sô pha, Lâm Tử Lam hối hận, sớm biết Hi Hi có thể bị bắt đi, cô tuyệt đối sẽ không dùng cách này!

Bảo bối!

Bảo bối!

Trong lòng Lâm Tử lâm không ngừng kêu tên Hi Hi!

Con nhất định phải không có chuyện gì, nếu con xảy ra chuyện, mẹ không biết sống sao nữa!

Vừa nghĩ tới Hi Hi sẽ xảy ra chuyện, sẽ bị thương, lòng Lâm Tử Lam không kìm được đau xót!

Chỉ là cô cũng biết, bây giờ không phải là lúc yếu đuối, cô nhất định phải mạnh mẽ, nhất định phải nghĩ cách tìm được Hi Hi!

Vào lúc này, Hoa Hồng đi vào, vừa lúc thấy Hoa Hồng, Lâm Tử Lam lập tức đứng lên.

"Thế nào rồi?"

Thật ra thì, thấy dáng vẻ Hoa Hồng, Lâm Tử Lam cũng đã biết câu trả lời, nhưng cô vẫn nhịn không được hỏi.

Hoa Hồng nhìn Lâm Tử Lam, "Tôi nhất định sẽ tìm được cậu ấy!"

Không có cách nào, cô càng phải tìm!

Nghĩ tới đây, Hoa Hồng vào phòng của Hi Hi thay quần áo.

Lâm Tử Lam đứng tại chỗ, giọng nói của Hi Hi vang vọng bên tai, ánh mắt nhìn qua chiếc điện thoại di động.

Cô tin, Vi An nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô!

Đây tuyệt đối không đơn giản chỉ là muốn bắt cóc Hi Hi, mục tiêu của cô ta là cô mới đúng!

Cho nên, chỉ cần canh chừng điện thoại, nhất định sẽ có tin tức của Hi Hi!

Lúc này, Hoa Hồng đi vào mới mấy phút thay quần áo xong đã đi ra!

Nhìn Lâm Tử Lam, Hoa Hồng mở miệng, "Cô ta nhất định sẽ gọi tới, nếu có tin tức, lập tức cho tôi biết!"

Lâm Tử Lam gật đầu, Hoa Hồng đối với Hi Hi như vậy, Lâm Tử Lam rất cảm động.

Có rất ít người có thể làm được như vậy!

Vì vậy, Hoa Hồng xoay người đi ra ngoài.

Trong nhà chỉ còn Mặc lão cùng Lâm Tử Lam.

Lâm Tử Lam không muốn nói chuyện, Mặc lão cũng không nói chuyện cùng Lâm Tử Lam, mà gấp gáp điện thoại thúc giục Cục trưởng.

Hoa Hồng vừa mới xuống lầu, liền nhìn thấy Mặc Thiếu Quần đi lên, lúc nhìn thấy Hoa Hồng, Mặc Thiếu Quần hơi sửng sốt một chút.

Anh thừa nhận, khi anh nhận được tin tức, nói có Hoa Hồng tới, anh mới đi đến nơi này!

Mặc dù đó là nguyên nhân chính, nhưng cũng có một nguyên nhân khác, anh tới đây để tìm hiểu tình hình!

Dù sao, anh cảm thấy Hi Hi cũng không đáng ghét lắm!

Chỉ là, một người đang lên lầu, một người đang xuống lầu, hai người đối diện nhau.

Mặc Thiếu Quần nhìn Hoa Hồng, muốn nói gì đó, rồi lại không biết nên nói gì, chỉ ngây ngốc đứng trước mặt Hoa Hồng.

"Tôi nghe nói Hi Hi. . . . . ."

Nhớ tới chuyện bị cô đánh gãy tay, thật ra Mặc Thiếu Quần cũng hơi sợ, bởi vì Hoa Hồng tuyệt đối là một người tập kích đột nhiên, nên không biết cô sẽ làm gì!

Lúc này, tâm tình Hoa Hồng không được tốt lắm, vừa lúc thấy Mặc Thiếu Quần, càng không khỏi thấy ngột ngạt.

"Cút ngay cho tôi!"

Mặc Thiếu Quần, ". . . . . ."

Vừa mở miệng bảo anh cút ngay, trừ Mặc Thiếu Thiên, Hoa Hồng là người thứ hai nói anh như vậy!

Nhưng Mặc Thiếu Quần không có cách nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.