Edit: Thanh Dâng
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, bên trong phòng tắm, ánh mắt cô mê màng, bây giờ mặc dù đã mệt chết đi rồi, nhưng nhìn Mặc Thiếu Thiên, lại có loại không khỏi thấy hạnh phúc.
Mặc Thiếu Thiên là của cô.
Loại ý nghĩ này xuất hiện, khóe miệng Lâm Tử Lam không khỏi nhếch lên.
Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam, mỗi một cái ra vào đều không nhẹ nhàng, hình như muốn đem hai người hợp làm một, vậy mà thấy Lâm Tử Lam mỉm cười, thú tính càng thêm đại phát, “Có phải rất thoải mái hay không? Hả?”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Chúng ta ra bên ngoài!”
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam từ trong bồn tắm đi ra ngoài.
Mặc dù Mặc Thiếu Thiên đã tham rất nhiều rồi, nhưng hiện tại tính phúc vẫn còn không tận.
Vì vậy, con đường từ phòng tắm đi ra phòng ngủ hơi bị dài, từ trên mặt đất, đến trên tường, sau đó đến trên bàn, cuối cùng là trên giường, Mặc Thiếu Thiên yêu cầu đủ tư thế, chính là không chịu buông tha cho Lâm Tử Lam.
Mãi cho đến nửa đêm, sự hào hứng của Mặc Thiếu Thiên còn bừng bừng, giống như một tên tiểu tử chưa trưởng thành kích động, ôm Lâm Tử Lam muốn một lần lại một lần.
Về việc bao nhiêu lần, Lâm Tử Lam không nhớ rõ, cuối cùng, vì quá mệt nên cô cũng tùy ý cho anh muốn làm gì làm.
Nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng không buông tha cô, mỗi lần làm anh không cho cô có cơ hội ngủ, Lâm Tử Lam vừa tức vừa bất đắc dĩ, “Mặc Thiếu Thiên, nanh rốt cuộc còn muốn như thế nào?”
Mặc Thiếu Thiên khêu gợi nhìn Lâm Tử Lam, “Cho em không xuống khỏi giường!”
“. . . . . .” Lâm Tử Lam lúc này mới nhớ tới câu nói kia của Mặc Thiếu Thiên.
Anh muốn để cho cô không xuống giường được!
Mặc Thiếu Thiên, lòng trả thù của anh thật mạnh a a a!
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, lập tức bày ra bộ dạng vừa mệt vừa vô tội, “Thiếu Thiên, em rất mệt. . . . . .”
Thật ra thì, cô mệt thật sự.
Không ngờ làm chuyện này, lại tiêu hoa sức lự như thế!
Nhìn nét mặt Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên, ở trên người Lâm Tử Lam, mở miệng, “Cầu xin anh anh liền tha cho em. . . . . .”
Nghe thế, Lâm Tử Lam lập tức cầu xin tha thứ, “Xin anh đấy, tha cho emđi!” Lâm Tử Lam một lòng nghĩ chỉ muốn nghỉ ngơi, mặc cho dùng cách gì đi nữa, có chuyện gì thì ngày mai lại nói.
“Không đủ ngọt, ngọt một chút nữa. . . . . .”
“Thiếu Thiên ca ca, em mệt quá, xin anh tha cho em. . . . . .”
Như vậy, Mặc Thiếu Thiên mới coi là thỏa mãn, nhìn Lâm Tử Lam, ôm cô thật chặt, “Một lần nữa, anh liền tha cho em. . . . . .”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Lâm Tử Lam cũng không biết Mặc Thiếu Thiên làm mấy lần, cuối cùng cô cũng không biết mình thế nào lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đã sắp 9 giờ.
Cô bị chuông điện thoại đánh thức.
Lâm Tử Lam mơ mơ màng màng sờ lấy điện thoại, nhấn nút nghe.
“Alo. . . . . .”
“Mẹ, mẹ còn đang ngủ?”
Lâm Tử Lam mới vừa nhận điện thoại, giọng nói khoa trương của Hi Hi liền từ bên kia truyền tới.
“Ừm!” Lâm Tử Lam đáp một tiếng.
Nghe được giọng nói miễn cưỡng của mẹ, Hi Hi hình như cũng đã ngờ tới chuyện gì đó.
Cha tối ngày hôm qua đã thành công.
“Mẹ, ngày hôm qua cha cầu hôn mẹ rồi hả ?” Hi Hi hỏi.
“Ừ. . . . . .” Lâm Tử Lam tiếp tục đáp một tiếng, nhưng sau khi đáp lời, Lâm Tử Lam liền mở mắt, “Làm sao con biết?”
“Không chỉ con biết, mà hơn phân nửa người thành phố A đều biết rồi!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam cau mày.
“Tại sao lại như vậy?”
“Mẹ cùng cha update trên Weibo, coi như muốn không biết cũng khó à!” Hi Hi cười nói.
Nghe được hai chữ Weibo này, Lâm Tử Lam mới bừng tỉnh hiểu ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Mẹ, mẹ cùng cha coi như không có mặt tại thành phố A, cũng có thể làm thành phố nóng đến cỡ vậy!” Hi Hi cười nói, không biết có bao nhiêu chó săn muốn biết thực hư chuyện này.
Lâm Tử Lam cười một tiếng, cũng không để ý.
Weibo, chỉ là bộ lộ tiếng lòng của bọn họ, về phần bị người khác thấy, Lâm Tử Lam không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là, nếu mọi người đều biết, Lâm Tử Lam cũng không muốn giấu giếm, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không có ở thành phố A, ký giả cũng không làm phiền bọn họ được, Lâm Tử Lam vừa vui vừa thanh nhàn.
“Mẹ, ngày hôm qua ở cùng cha có phải rất happy hay không?” Hi Hi cười hỏi.
Nghe được lời nói Hi Hi, trong đầu cô lại hiện lên bộ dạng cầm thú của Mặc Thiếu Thiên.
“Bát quái!” Lâm Tử Lam cho Hi Hi hai chữ.
Hi Hi ở bên kia cười ‘hắc hắc’, cha cùng mẹ rốt cuộc cũng tu thành chính quả rồi !
“Con sao rồi, ở nhà có ngoan không?”
“Dĩ nhiên, bảo bối đúng giờ là đi học, tan giờ thì đi về, ngủ nghỉ ăn uống rất đúng giờ, rất ngoan nha!” Hi Hi nói.
“Này không còn sớm. . . . . .” Mới vừa nói câu này, thì cửa phòng tắm chợt bị đẩy ra, Mặc Thiếu Thiên từ bên trong đi ra.
Có vài giọt nước còn đọng trên tóc, bên hông anh quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, lộ ra cơ bụng khêu gợi, xem ra yêu nghiệt mà vả lại còn đánh một đòn trí mạng.
Anh đi tới trước mặt của Lâm Tử Lam, nhìn Lâm Tử Lam đang cầm điện thoại, “Bảo bối?”
Lâm Tử Lam gật đầu một cái.
Vậy mà lúc này, Mặc Thiếu Thiên cầm lấy điện thoại trong tay Lâm Tử Lam, “Bảo bối. . . . . .”
“Cha!”
Nghe được giọng nói Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi liền vui vẻ.
Sau khi đưa điện thoại cho Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, lúc này, nhìn điện thoại Mặc Thiếu Thiên để ở đầu giường, Lâm Tử Lam vươn tay cầm lấy, mở máy liền vào Weibo xem một chút.
Vào Weibo nó hiện ra username cùng mật mã, Lâm Tử Lam cũng lười nhập nick của mình, liền đăng nhập bằng nick Mặc Thiếu Thiên có sẵn.
Vừa mới mở ra xem, Lâm Tử Lam mới phát hiện ra, Mặc Thiếu Thiên mặc kệ là tin nhắn, hay là thông báo đều lên đến một vạn lượt.
Lâm Tử Lam biết Weibo Mặc Thiếu Thiên có số lượng Follow rất nhiều, nhưng mà xem tin update ngày hôm qua của Mặc Thiếu Thiên, cô mới ngây ngẩn cả người.
Lâm Tử Lam cũng vào xem nick của mình, không ngờ ngay cả Weibo của mình, cũng có nhiều người Follow như vậy, cũng có rất nhiều comment.
Lâm Tử Lam xem mấy comment một chút, có chúc phúc, dĩ nhiên cũng có mắng chửi, chỉ là chúc phúc thì chiếm đa số.
Lâm Tử Lam cũng không thèm để ý những lời đồn đãi kia, chỉ là tùy tiện xem một chút.
Chỉ là tin nhắn của Mặc Thiếu Thiên nhận được thật rất nhiều, Lâm Tử Lam không cẩn thận chọn trúng, ngay khi thấy những tin nhắn kia, trong nháy mắt cô ngây ngẩn cả người.
Những thứ kia đều là những lời bày tỏ với Mặc Thiếu Thiên, thậm chí còn hẹn Mặc Thiếu Thiên vào ban đêm ở nơi nào đó gặp mặt, về phần là vì cái gì, Lâm Tử Lam cũng không cần phải nói rõ rồi.
Quan trọng nhất là, nhắn tin cho Mặc Thiếu Thiên, toàn là tên của các cô nàng.
Ngay vào lúc này, Mặc Thiếu Thiên cùng bảo bối nói chuyện xong, anh đi tới, thấy Lâm Tử Lam đang cầm điện thoại của anh.
“Đang xem cái gì!”
“Bảo bối nói, chúng ta đang là đề tài nóng, cho nên em chỉ muốn lên xem một chút, vốn là muốn dùng điện thoại di động của anh xem thử Weibo, nhưng không nghĩ đến. . . . . .”
Lâm Tử Lam đưa di động cho Mặc Thiếu Thiên xem.
Mặc Thiếu Thiên liếc mắt liền thấy những người đó gởi tin nhắn tới, sau khi thấy vậy, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhận lấy điện thoại, xem mấy cái tin nhắn kia, cuối cùng liếc nhìn Lâm Tử Lam, “Thế nào, ghen?”
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Anh cảm thấy em có thể vì những thứ này mà ghen sao?” Lâm Tử Lam cho tới bây giờ đều không có ăn dấm.
Mặc Thiếu Thiên nghĩ thì cũng thấy không thể.
Lâm Tử Lam căn bản không có tức giận, mà chỉ là có chút kinh ngạc.
Hiện tại Weibo cũng lưu hành ‘cầu ái’ rồi.
Mặc Thiếu Thiên cũng không thèm nhìn tới những thứ kia nữa, anh xóa đi, sau đó tắt điện thoại, trực tiếp nhào người tới, “Lâm tiểu thư, em không ghen, anh có cảm giác rất không thành tựu!”
Lâm Tử Lam cười một tiếng, nếu như cô thực sự ghen, sợ là muốn chua chết anh.
“Cứ cho em không cho anh có cảm giác thành tựu, thì anh cũng có thể làm mình thỏa mãn!” Lâm Tử Lam cười nói, trình độ tự luyến của Mặc Thiếu Thiên, từ trước đến giờ không nhịn được mà khoe khoang.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Có một số việc có thể tự anh thỏa mãn, nhưng có một số việc cần tới em mới thỏa mãn. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nhẹ nhàng nói, giọng nói ái muội.
Nghe anh nói thế, Lâm Tử Lam nhìn anh, “Sắc lang!”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Nếu đã đánh giá cao anh như vậy, anh đây không sắc lang thì thật có lỗi với cách xưng hô của em quá!”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên duỗi tay đi vào, linh xảo ở trên người của Lâm Tử Lam dời đi.
“Không cần, Mặc Thiếu Thiên!” Lâm Tử Lam lập tức giữ chặt tay anh, ngăn trở động tác Mặc Thiếu Thiên.
Đã bị anh giày vò một buổi tối, nếu tiếp tục, thì khẳng định cô không chịu nổi.
Nhìn động tác Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười, ngay sau đó dừng lại.
“Mới một đêm đã không chịu nổi? Hả?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi, giọng nói mang theo một tia hài hước.
Mặc dù là một đêm, nhưng là bao nhiêu lần a a a!
Lâm Tử Lam thật cảm thấy Mặc Thiếu Thiên có điểm không phải là người!
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhếch miệng lên cười, “Mặc tiên sinh, căn cứ vào biểu hiện của anh, giám định anh không phải là người!”
“Ý của em là nói anh cường hãn sao?” Mặc Thiếu Thiên tiếp tục hả hê hỏi.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Lâm tiểu thư, em nên biết, có thể gặp được anh, thì tính phúc nửa đời sau của em được bảo đảm! !” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói, có một chút mập mờ mà nói.
“. . . . . . . . .”
Xem đi, Lâm Tử Lam đã nói, trình độ tự luyến của Mặc Thiếu Thiên, nhất định là ở trên đỉnh núi cao!
Mặc Thiếu Thiên nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Lâm Tử Lam, cũng không có làm khó cô nữa, mà là nằm ở bên người của cô, ôm lấy cô.
Cảm thụ hơi thở ổn định truyền tới.
Lâm Tử Lam mới yên lòng.
“Mới vừa rồi bảo bối nói với anh những gì vậy!” Lâm Tử Lam bị Mặc Thiếu Thiên ôm lấy, lẳng lặng hỏi.
“Bảo bối nói, con muốn có em gái. . . . . .”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Cho nên anh phải tích cực cố gắng một chút. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên nói.