Động tác của Hi Hi ngẩn ra, chẳng biết tại sao, trái tim như là bị người lấy tay nắm thật chặt, không thể hô hấp, áp lực không thôi.
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam nhìn nhau, ánh mắt đều lo lắng nhìn Hi Hi, Hi Hi giật mình, cũng không nói gì, thế nhưng tiếp tục ăn, lại giống như đang nhai sáp.
Lúc buổi tối, Lâm Tử Lam cùng Hi Hi ngồi ở chỗ kia, Hi Hi giống như là muốn hỏi cái gì.
Lâm Tử Lam nhìn bé, có chút bận tâm, nhưng lại làm bộ không có chuyện gì, "Làm sao vậy? Mệt mỏi, con hãy đi nghỉ ngơi đi!”
Nghe thế, Hi Hi mới lấy lại tinh thần, nhìn Lâm Tử Lam, bắt được tay cô, "Mẹ, cô gái kia có đúng là người đến gặp con hay không!”
Nghe thế, Lâm Tử Lam chấn động, lúc đó Hi Hi rõ ràng ngủ mê man, bé làm sao biết?
Lâm Tử Lam trầm mặc không nói, thế nhưng Hi Hi hiểu rất rõ Lâm Tử Lam, loại phản ứng này, đã nói rất rõ ràng tất cả.
"Thanh Thanh?" Hi Hi nhíu mày, thì thào nói.
Lâm Tử Lam kinh ngạc, xem ra Hi Hi lúc đó lúc hôn mê, cũng vẫn nghe được điều gì.
"Cô ấy nói gì với con?" Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam vội vàng hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn dáng vẻ Hi Hi khẩn trương, không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ là lắc đầu, "Mẹ không biết, lúc đó con hôn mê, cô ấy nói, một mình cô ấy ở lại!”Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Hi Hi cảm giác được một trận đau lòng không rõ.
Tay, để lên vị trí trái tim, thế nhưng khi chạm vào ngực, thì giống như có vật gì ngăn cản, Hi Hi nhíu mày, theo bản năng nhìn xuống cổ mình, vươn tay, từ trong áo móc ra một vật,
Là một cái vòng cổ, như là ngọc, Hi Hi nhìn, giá không phải của minhg, bé biết rõ, mình rất ít khi đeo những đồ này, mà cái này.... ......
"Đây là cái gì! ?" Lâm Tử Lam nhìn vật trên cổ Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam vươn tay vừa nhìn, chợt nhớ tới, lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Thanh, trên cổ cô ấy cũng mang theo vật này.... ....
Lâm Tử Lam nhíu mày, chẳng lẽ là Thanh Thanh đưa cho Hi Hi! ?
"Mẹ, mẹ không biết cái gì có đúng hay không?” Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam cũng nhìn Hi Hi, không biết có nên nói hay không.
"Con nhớ kĩ, lúc hôn mê, hình như có người nói chuyện với con, thế những con nghĩ không ra, rốt cuộc nói gì, mẹ, có đúng là mẹ không biết cái gì!?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
"Mẹ, mẹ nói đi!"
Nhìn dáng vẻ Hi Hi gấp gáp, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, mở miệng, "Mẹ lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Thanh, trên cổ của cô ấy mang cái này, nếu như mẹ đoán không sai, cái này chắc chắn là cô ấy đưa cho con!”
Nghe thế, trong lòng của Hi Hi càng thêm không nói ra được tư vị.
"Mẹ, cô ấy đâu! ?" Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam, "..."
"Là ai đã cứu con? Là Thanh Thanh sao?" Hi Hi hỏi.
"Điều không phải!" Lâm Tử Lam nói.
"Vậy là ai! ?" Hi Hi hỏi.
Vì vậy, Lâm Tử Lam cũng không có giấu diếm, kể lại mọi chuyện cho Hi Hi.
Nguyên nhân là như vậy!
Thế nhưng, vì sao, trong lòng của cô mơ hồ bất an.
"Mẹ, ngày hôm nay lúc ăn cơm, người bọn họ nói, là Thanh Thanh cùng người phụ nữ kia sao! ?" Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt có chút chỗ trống hỏi.
"Mẹ không biết, mẹ đi tìm bọn họ, thế nhưng lúc tới, bọn họ đã đi rồi, cho nên, mẹ không biết xảy ra chuyện gì!” Lâm Tử Lam nói.
Hi Hi tin tưởng, mẹ sẽ không lừa gạt mình.
Thế nhưng, trong lòng của bé tại sao phải đau nhức như vậy!
Hi Hi nắm lấy miếng ngọc, ngực cảm giác nói không ra lời.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Nhìn dáng vẻ Hi Hi, Lâm Tử Lam an ủi, "Được rồi, không nên suy nghĩ nhiều quá, thân thể con vừa tốt, sớm nghỉ ngơi một chút!" Lâm Tử Lam nói.
Hi Hi gật đầu.
Lâm Tử Lam tiến tới, ở trên trán Hi Hi hôn một cái, "Đi ngủ sớm một chút!
"Dạ!" Hi Hi lên tiếng, nằm xuống.
Lâm Tử Lam đắp kín mền cho Hi Hi xong liền đi ra ngoài.
Thế nhưng Hi Hi nằm ở trên giường, nắm miếng ngọc trên cổ, thế nào cũng không ngủ được.....
Về đến phòng, Mặc Thiếu Thiên đang đợi cô.
Lâm Tử Lam đi vào, thở dài.
"Làm sao vậy?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
"Em có chút lo lắng cho Hi Hi!" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhìn Lâm Tử Lam, "Em là lo lắng, chuyện của Thanh Thanh! ?"
Lâm Tử Lam gật đầu, "Ừ!" Nói lên cái này Lâm Tử Lam chợt nhớ tới một việc, "Anh biết không, ngày đó Thanh Thanh đến xem Hi Hi, còn đưa cho Hi Hi một sợi dây chuyền..."
"Tín vật đính ước! ?" Mặc Thiếu Thiên cau mày.
Lâm Tử Lam thoáng cái nhịn không được, bị Mặc Thiếu Thiên chọc cười, "Anh đứng đắn một chút!" Lâm Tử Lam vừa mệt vừa buồn cười nói.
Mặc Thiếu Thiên cười cười, "Được!"
Lâm Tử Lam thở dài, "Mặc Thiếu Thiên, em cũng có chút lo lắng, làm sao bây giờ! ?" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Làm sao vậy?"
"Anh nói, Thanh Thanh chết có thể có quan hệ cùng Hi Hi hay không! ?" Lâm Tử Lam hỏi.
Nói lên cái này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, trong lòng của anh cũng có chút khúc mắc.
"Trước Nhiễm Dĩnh phản đối cứu Hi Hi, còn nói sẽ không cứu, thế nhưng ngày đó sau khi Thanh Thanh đến, ngày thứ hai Nhiễm Dĩnh liền đáp ứng cứu Hi Hi... anh nói, trong lúc này có thể có liên hệ gì hay không! ?" Lâm Tử Lam hỏi.
Càng nghĩ mới thấy có thể!
Mặc Thiếu Thiên ngẩn người, nghĩ tới lời Lâm Tử Lam nói, những khả năng này, không phải là không có khả năng!
Chỉ là đến bây giờ, cô đã không muốn chuyện phức tạp.
Thầm nghĩ Hi Hi nhanh lên tốt, rời khỏi nơi này.
Cúi đầu, nhìn Lâm Tử Lam suy nghĩ sâu xa, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Từ khi nào em hay suy diễn vậy?”
Nghe thế, Lâm Tử Lam ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Anh không cảm thấy thật kỳ quái sao! ?"
"Không cảm thấy, được rồi, bây giờ em có thai, thần kinh có chút mẫn cảm, nghe anh, không nên suy nghĩ nhiều như vậy, ngủ sớm một chút!" Mặc Thiếu Thiên thúc giục Lâm Tử Lam, cắt đứt suy nghĩ của cô.
"Thế nhưng..."
"Không có thế nhưng, tất cả đã có annh, em cứ yên tâm, đi ngủ sớm một chút, không vì em, cũng vì con trong bụng, em chịu được, nhưng con thì không!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam còn có thể nói cái gì, gật đầu, "Được!"
"Ừ!"
"Em đi tắm trước!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, mắt Mặc Thiếu Thiên trong nháy mắt sáng lên, "Anh giúp em.... ....”
"Em tự tắm! !"
"Em bây giờ là phụ nữ có thai, không thích hợp hoạt động nhiều!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Đến bây giờ, Lâm Tử Lam cũng đã biết Mặc Thiếu Thiên là có mục đích.
Lâm Tử Lam gật đầu, "Được rồi, Bạch Dạ cũng nói, hiện tại không thích hợp hoạt động nhiều, cũng không có thể vận động kịch liệt, bằng không..." Nói xong, ánh mắt của Lâm Tử Lam nhìn về phía bụng mình.
Mặc Thiếu Thiên, "..."
Vừa mọc lên hoa lửa, trong nháy mắt suy tàn.
Mà bên kia, Hi Hi nằm ở trên giường, trong tay vẫn nắm thật chặt dây chuyền, nghĩ như thế nào, cũng không ra.
Hơn nữa, đáy lòng càng ngày càng bất an.
Trong lúc này, nhất định có chuyện gì.
Thế nhưng rốt cuộc là chuyện gì, bé không biết.
Nghĩ tới đây, Hi Hi bỗng nhiên ngồi dậy, giống nhớ tới cái gì, bé đứng dậy, từ trên giường đi xuống.
Ra khỏi phòng, tìm được phòng Tạp Ni, Hi Hi trực tiếp đi vào.
Gõ cửa một cái, cửa liền mở ra.
Tạp Ni nhìn Hi Hi ở cửa, nhíu mày, "Thế nào còn chưa ngủ! ?"
"Tạp Ni, tôi muốn dùng máy tính của anh một chút!” Hi Hi đứng ở cửa nói.
Nghe thế, Tạp Ni nhíu mày, quay đầu lại nhìn máy tính xách tay trên bàn, "Tùy ý!"
Hi Hi cũng không khách khí, đi thẳng vào.
Ngồi ở chỗ kia, Hi Hi mở máy tính ra.
Tạp Ni đi qua một bên, rót một ly rượu đỏ, một bên vừa uống, vừa mở miệng hỏi, "Hi Hi, cậu không cần cố gắng như vậy, vừa mới tốt không cần chăm chỉ làm việc!”
Hi Hi không để ý tới, tiếp tục thao tác trên máy tính.
"Tôi đã nói cho Mặc Tử cùng Thẩm Dạ Thiên bọn họ, bọn họ biết cậu đã tốt, yên tâm, bọn họ sẽ tới gặp cậu!”Tạp Ni nói tiếp.
Hi Hi cũng không để ý, tiếp tục thao tác trên máy tính, hai con mắt dính chặt trên màn hình máy tính, ngón tay thao tác thật nhanh trên bàn phím.
Tạp Ni nhíu mày, nói hai câu, Hi Hi đều không phản ứng chút nào.
"Tôi đang nói với cậu!”
"Anh nói đi, tôi đang nghe!” Hi Hi nói.
"Cậu dự định lúc nào trở lại! ?" Tạp Ni hỏi.
Hi Hi tiếp tục không nhìn...
Đúng lúc này, Hi Hi ấn xuống một cái kiện, màn ảnh máy tính bỗng nhiên xuất hiện một đoạn video.
Bé là căn cứ vào thời gian trước tìm ra một đoạn video, hơn nữa còn là ghi lại trên hành lang.
Trong lúc đó có một người phụ nữ đi trở về phòng, lần thứ hai lúc đi ra, trong tay lại ôm một đứa bé...
Mà đứa bé kia, Hi Hi thấy rõ ràng, là Thanh Thanh! ! !
Hai mắt cô nhắm nghiền, môi trắng bệch, trên mặt không có chút huyết sắc nào.
Lại nhìn thấy cái dáng vẻ kia, lòng của Hi Hi thoáng đau một chút...
Quả nhiên, người bọn họ nói, là Thanh Thanh!
Thế nhưng, cô tại sao phải chết?
Tại sao phải trao dây chuyền cho bé?
Vì sao một ngày trước còn sống tốt, hôm sau đã chết.... ....
Chẳng lẽ là... Bởi vì mình?
Nghĩ vậy, lòng của Hi Hi bỗng nhiên đau xót.
Mọi chuyện phát sinh trùng hợp như vậy, làm cho cậu phải liên tưởng như vậy.
"Tạp Ni, anh biết Thanh Thanh chết như thế nào không?" Hi Hi đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Tạp Ni sửng sốt, không nghĩ tới Hi Hi hội đột nhiên hỏi cái này, không có suy nghĩ nhiều như vậy, mở miệng nói, "Cậu nói cô gái kia?"
"Ừ!"
"Không biết, một ngày trước tới thăm cậu hoàn toàn không có chuyện gì!”
Hi Hi, "..."
"Làm sao vậy! ?"
Hi Hi ngồi ở chỗ kia, cũng không nói gì.
Nhìn video, nhìn mặt Thanh Thanh trắng bệch, Hi Hi đột nhiên cảm giác được đáy lòng nặng nề, đầu cũng có chút đau, một giây kế tiếp, Hi Hi còn không biết chuyện gì xảy ra, thoáng cái hôn mê bất tỉnh...