Mặc Thiếu Quần nghe lời Mặc Thiếu Thiên nói, sắc mặt cũng thay đổi, “Anh nghĩ nhiều rồi, ai nói tôi muốn giảng hòa với anh,!” Mặc Thiếu Quần cũng nói,quay đầu sang hướng khác, không cùng Mặc Thiếu Thiên gây nhau, sợ mình không chịu được!
“Vậy thì cút ra ngoài!” Mặc Thiếu Thiên nói, đối với Mặc Thiếu Quần không chút khách khí.
“Tôi không đi!” Mặc Thiếu Quần cũng nói.
“Không đi cũng không cho ăn cơm!”
“Không ăn thì không ăn, tôi còn không lạ gì !” . . . . . .
Hai người cãi nhau, cũng quá ngây thơ rồi .
Hi Hi nhìn, trong lòng phát sinh một loại cảm xúc, nếu như có Mặc lão ở đây, cục diện càng thêm náo nhiệt.
Hi Hi thức thời không lên tiếng, dù sao cũng không nên nói gì lúc này.
Lúc này, Mặc Vũ nhìn hai người bọn họ, lại nhìn anh Hi Hi, Hi Hi không nói gì, bé cũng thức thời không có mở miệng.
Dù sao trường hợp như vậy, bé cũng không phải thấy lần đầu, nên cũng quen rồi!
Vì vậy bỏ máy tính xuống, đi theo Hi Hi vào bếp!
“Anh Hi Hi , em tới giúp anh!” Mặc Vũ nói.
Hi Hi sững sốt một chút nhìn Mặc Vũ, sau đó đưa cho cậu cái mâm nhỏ, “Được, em đem cái này đến bàn đi!”
“Tốt!” Nhận được việc Mặc Vũ hết sức vui mừng, ít nhất cậu có thể giúp được Hi Hi rồi.
Vì vậy, Mặc Vũ cẩn thận đem cái mâm bưng đến bàn.
Lúc này, tất cả mọi người đều coi thường Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc Thiếu Quần cãi nhau.
Lúc này, Lâm Tử Lam rửa mặt xong đi ra, nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc Thiếu Quần cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, cũng bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Thật là anh em cực phẩm!
“Mẹ, ăn cơm!” Hi Hi vừa lúc nói.
Lâm Tử Lam nghe được, liền đi tới.
Nghe được Hi Hi gọi mẹ, Mặc Thiếu Thiên lập tức quay đầu lại, nhìn Lâm Tử Lam một tia ái muội.
Lúc này, Lâm Tử Lam đang mặt bộ quần áo màu xám tro nhạt, hết sức thoải mái, tóc cũng tùy ý cột ở sau ót, rõ ràng đã là mẹ một đứa bé, nhưng trang phục như vậy, xem ra giống cô gái hai mươi tuổi, thanh thuần thoải mái.
Lâm Tử Lam cũng nhìn qua ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, thấy được ánh mắt ái muội của anh, cũng biết anh đang nghĩ cái gì, Lâm Tử Lam trực tiếp dời tầm mắt, không nhìn anh nữa.
Bởi vì nhìn đến anh, Lâm Tử Lam cũng sẽ nhớ tới chuyện xảy ra buổi chiều.
Trực tiếp nhìn đi hướng khác.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cũng không để ý đang cùng Mặc Thiếu Quần cãi nhau, lúc Lâm Tử Lam đi tới, Mặc Thiếu Thiên chợt kéo tay Lâm Tử Lam lại, Lâm Tử Lam sững sờ, lúc này Mặc Thiếu Thiên lại mở miệng, “Anh có lời muốn nói với em!”
Không đợi Lâm Tử Lam trả lời, trực tiếp kéo tay Lâm Tử Lam đi vào phòng.
Vì vậy, phòng ăn mấy người, ngơ ngác nhìn nhau.
Nhưng là ai cũng không mở miệng, có thể nói cái gì được?
Đương nhiên là đi làm chuyện mà người khác không thể nhìn!
Vì vậy, tất cả mọi người ăn ý không có mở miệng hỏi, chỉ là ngồi ở trên bàn chuẩn bị bắt đầu ăn.
Mà ở trong phòng, Mặc Thiếu Thiên kéo Lâm Tử Lam đi vào.
Buổi tối trong phòng không có mở đèn nên có chút tối, Mặc Thiếu Thiên kéo Lâm Tử Lam đi vào, đóng cửa lại, trực tiếp đem Lâm Tử Lam đặt ở trên tường, cả người nhập vào nhau, chuẩn xác hôn lên môi Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam muốn hỏi anh muốn nói gì, nhưng không có cơ hội mở miệng, cảm giác môi Mặc Thiếu Thiên bao trùm.
Đầu lưỡi của anh, linh hoạt trượt vào trong miệng cô, hung hăng mút thỏa thích đầu lưỡi cô, Mặc Thiếu Thiên hôn,cuồng dã đến kích tình.
Lâm Tử Lam cũng dần dần hưởng ứng, chuyện cho tới lúc này, cũng chỉ có thể thích nghi, vì vậy, cô cũng hé miệng, nghênh hợp hôn Mặc Thiếu Thiên. . . . . .
Căn phòng mờ tối, hai người ở trong phòng hôn say sưa.
Lâm Tử Lam tựa vào trên tường, Mặc Thiếu Thiên gần sát cô, càng hôn, càng không buông ra được, tay anh bay thẳng đến phía dưới quần Lâm Tử Lam. . . . . .
Lâm Tử Lam chợt bừng tỉnh, lập tức đưa tay ngăn anh lại, cũng đẩy anh ra, “Nên ăn cơm!” Lâm Tử Lam nói.
Bọn họ kéo dài thời gian không ra, người khác sẽ nghĩ sao!
Mặc Thiếu Thiên tựa vào Lâm Tử Lam, nghe được lời của cô…, vẫn có chút lưu luyến không muốn dừng, mới vừa rồi hôn có phần hơi quá rồi, không khỏi nổi phản ứng.
Nhưng là Mặc Thiếu Thiên cũng hiểu rõ tính tình Lâm Tử Lam,lúc này vô luận muốn như thế nào đều không được, Mặc Thiếu Thiên cũng không có làm loạn nữa, chỉ là vẫn hung hăng hôn môi Lâm Tử Lam mấy cái, “Chờ bọn họ đi, buổi tối chúng ta sẽ tiếp tục. . . . . .”
Nghe thế, Lâm Tử Lam….
Còn muốn tiếp tục sao?
Buổi chiều còn chưa có đủ?
Lâm Tử Lam cũng mệt ngủ rồi.
Anh vẫn muốn tiếp tục!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cười cười, trực tiếp kéo Lâm Tử Lam đi ra ngoài.
Lâm Tử Lam cũng chỉnh quần áo một chút, đi ra ngoài.
Bên ngoài, đã ăn.
Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn mọi người đang ăn, cũng không có nói gì , ánh mắt chỉ khó chịu nhìn qua Mặc Thiếu Quần một cái, trực tiếp ngồi xuống.
Lâm Tử Lam cũng đi tới, gương mặt hồng hồng, cũng không biết là bởi vì tâm hư hay vì cái gì, dù sao, trên mặt hồng hồng.
Vừa nhìn cũng biết vừa làm chuyện gì.
Mọi người đều biết tình huống, cũng ăn ý không có hỏi, lúc này, Mặc Vũ nhìn Lâm Tử Lam, “Thím, hai người đi vào phòng nói gì rồi? Tại sao mặt hồng như vậy! ?
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Hi Hi, “. . . . . .”
Hoa Hồng cười đến nghẹn, làm như không nghe thấy, Mặc Thiếu Thiên cũng ngẩn người, không nói gì, chỉ là trên mặt mang theo một nụ cười.
Mặc Thiếu Quần cũng không có nói gì , chỉ là yên lặng cúi đầu xuống.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Vũ, “Không nói gì, ăn cái gì đi!”
“Ồ!” Mặc Vũ không có hỏi nữa, ngoan ngoãn ăn, vừa ăn, còn vừa ca ngợi, “Anh Hi Hi làm đồ ăn quá ngon rồi !”
Lần này, Mặc Vũ đối với Hi Hi càng sùng bái hơn.
Hi Hi cười một tiếng, “Thích thì ăn nhiều hơn chút!”
“Dạ!” Mặc Vũ gật đầu liên tục.
Lúc này, Mặc Thiếu Quần cũng ăn, không ngờ tay nghề Hi Hi lại tốt như vậy, có thể nói, còn hơn thức ăn dì Lý nấu!
Trong lòng hiểu vậy nhưng là ngoài miệng cũng không có nói ra.
Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, vội vàng chạy về vào bếp, sau đó múc một chén canh ra ngoài.
Hi Hi trực tiếp đặt ở trước mặt Lâm Tử Lam, “Mẹ, cái này đặt biệt làm cho mẹ!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam cau mày.
Nhìn bốn phía, tại sao chỉ mình cô có?
“Cám ơn bảo bối, chỉ là, đây là cái gì! ?” Lâm Tử Lam hỏi.
“Cái này là cha đặc biệt để cho con giúp mẹ hầm cách thủy . . . . . . Nói là, giúp mẹ bồi bổ!” Hi Hi nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Cám ơn bảo bối. . . . . .”
Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, lại chạy vào bếp múc thêm một chén nữa, cho Hoa Hồng, “Hoa Hồng, cái này cho chị, chị cũng uống canh đi! !”
Hoa Hồng nhìn, nhíu mày, “Canh móng heo ! ?”
Hi Hi gật đầu liên tục.
“Không sai!”
“Mẹ kiếp, đồ tốt, bộ ngực lớn cực phẩm!” Hoa Hồng nói.
Lâm Tử Lam đang uống, nghe được Hoa Hồng lời nói, phù một tiếng, thiếu chút nữa sặc!
Hoa Hồng không câu nệ kiểu cách, có sao nói vậy, chỉ là, chuyện lại bất đồng!
Lúc này Mặc Thiếu Thiên để cho Hi Hi hầm canh, cho cô bồi bổ . . .
Điều này nói rõ. . . . . .
Nói rõ, cả bàn ăn mọi người đều sáng tỏ, trừ Mặc Vũ.
Lâm Tử Lam uống canh, khóe miệng cười, “Mẹ biết rồi!”
Nhưng là tại sao, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm tử Lam cười, thật lo lắng. . . . . .
Đối với phụ nữ mà nói, vóc người rất quan trọng, ít nhất, dáng ngoài cùng vóc người đều phải có, mà Hoa Hồng cũng rất chú trọng thân hình của mình .
Cho nên bộ ngực lớn gì đó, Hoa Hồng dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, hơn nữa Hi Hi còn hầm cách thủy nhìn ngon như vậy, thế nào cũng muốn uống nhiều một chút!
Vì vậy, Hoa Hồng uống .
Mà Mặc Thiếu Quần, nhìn dáng vẻ Hoa Hồng, ánh mắt không khỏi hướng bộ ngực Hoa Hồng nhìn.
Nhìn quả không tệ .
Còn cần bổ sao?
Nhưng Hoa Hồng uống rất ngon.
Hi Hi hiểu rõ tính tình Hoa Hồng, tính tình thẳng thắng, làm cho không người nào có thể ghét .
Vì vậy, Hi Hi cũng ăn rất ngon.
Chỉ có Mặc Thiếu Thiên ở bên kia vừa ăn, vừa nghĩ tới một loại khả năng, Lâm Tử Lam buổi tối có thể sẽ không để cho anh ngủ cùng. . . . . .
Lúc này, Hoa Hồng vừa uống canh, cảm giác như có ai nhìn mình, Hoa Hồng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Mặc Thiếu Quần, chân mày nhíu lên.
“Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì! ?” Hoa Hồng hỏi.
Nhìn Mặc Thiếu Quần, cảm giác thật khó chịu!
“A! ? Không có gì. . . . . .” Thấy Hoa Hồng hỏi, Mặc Thiếu Quần sợ cúi đầu xuống.
Hi Hi nhìn, Mặc Thiếu Quần cứ như vậy nhìn, sớm muộn sẽ bị Hoa Hồng phát hiện.
Nhưng là vào giờ phút này, Lâm Tử Lam lại phát hiện cái gì. . . . . .
Thật ra thì, ở Mặc gia cô đã phát hiện, hiện tại, Mặc Thiếu Quần cũng quá lớn mật rồi, biết rõ Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc gia quan hệ không tốt lắm, lại còn chạy tới.
Nếu như cô đoán không sai, mục đích của Mặc Thiếu Quần chính là vì Hoa Hồng.
Chỉ là, lời này Lâm Tử Lam không có nói ra, cô cũng thấy, Hi Hi biết chuyện này.
Còn là dựa vào Hi Hi đi nhắc nhở Hoa Hồng một chút!
Lâm Tử Lam cũng không xen vào những chuyện như vậy !
Lâm Tử Lam yên lặng ăn mấy thứ linh tinh.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn Mặc Thiếu Quần một cái, sau đó nhìn Hi Hi, “Đúng rồi bảo bối, tôi ngày mai có thể phải đi rồi!”
“A! ?”
Mặc Thiếu Quần lại là người phản ứng lớn nhất, anh lập tức ngẩng đầu nhìn Hoa Hồng, “Cô phải đi đâu! ?”
“Anh quản được chuyện của tôi sao!” Hoa Hồng không chút khách khí nói.
Đối với Mặc Thiếu Quần, cô thật không có ấn tượng tốt.
Không học vấn không nghề nghiệp, không có chí cầu tiến, suốt ngày ăn chơi.
Hoa Hồng coi thường nhất người như vậy, cho nên mới nhiều lần chỉnh Mặc Thiếu Quần.
Nhưng Mặc Thiếu Quần bị chỉnh cam tâm tình nguyện, bây giờ nghe Hoa Hồng muốn đi, trong lòng khẩn trương, nên mới nói ra!
Hoa Hồng vừa nói xong, ngược lại đem lời Mặc Thiếu Quần chặn lại, lập tức không biết nên nói gì!
Lúc này, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, “Tại sao phải về? ”
“Tạp Ni nói có nhiệm vụ cho tôi, tôi phải trở về!” Hoa Hồng nói.
Nghe thế, Hi Hi gật đầu một cái, “Vậy chị lúc nào thì quay lại?”
Hoa Hồng lắc đầu, “Không biết, nếu như cậu không có gì phiền toái, tôi có thể sẽ không đến!” Hoa Hồng nói.
Mặc Thiếu Quần khẩn trương, không trở lại?
“Vậy cô đi đâu! ?” Mặc Thiếu Quần vẫn là không có nhịn được hỏi.