Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 228: Chương 228: Cả Đêm Tắm Nước Lạnh




Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, suy nghĩ một chút mở miệng, “Vậy anh đi tắm nước lạnh? Hoặc là, tự mình giải quyết?”

Tử Lam nhìn vẻ mặt của Mặc Thiếu Thiên giống như hận không được tại chổ giải quyết cô ngay tức khắc.

“Không được, hôm nay anh muốn em giúp anh giải quyết!” Vừa nói xong Mặc Thiếu Thiên cúi người xuống hôn Tử Lam bằng rất nhiều kiểu cách, sờ khắp nơi trên người cô, anh muốn trừng phạt Tử Lam vì cô đã khơi lên dục vọng của anh mà lại không chịu giúp anh dập tắt, bàn tay Mặc Thiếu Thiên đưa vào bên trong áo ngủ của Tử Lam, không ngừng sờ xoạng, động tác của anh giống như không xem việc Tử Lam đang bị Đại Dị Mụ viếng thăm là vấn đề, ngay cả như vậy anh cũng muốn ăn cô vào bụng !

Tử Lam nằm trên giường, nhìn dáng vẻ nôn nóng hiện tại của anh, cô cảm thấy dở khóc dở cười vì điều này, nhưng khi tay Mặc Thiếu Thiên vừa chạm đến phần bụng của cô, ngay lặp tức Tử Lam nhẹ nhàng cong người lại, “Mặc Thiếu thiên, anh làm em đau !”

Một câu này, quả nhiên, Mặc Thiếu Thiên dừng ngay lại các động tác.

Anh ngẩng đầu nhìn Tử Lam bằng đôi mắt tràn đầy tức giận, u oán, cuối cùng Mặc Thiếu Thiên ngay tức khắc từ trên người Tử Lam đứng dậy, giận dữ đi về phía phòng tắm.

Tử Lam nằm trên trên giường, nhìn theo bóng lưng của Mặc Thiếu Thiên, anh vừa mới tiến vào không bao lâu, bên trong lại truyền ra âm thanh của tiếng nước chảy từ vòi sen.

Cô đoán, có lẽ Mặc Thiếu Thiên đang dùng mước lạnh để hạ hỏa.

Nghĩ đến chuyện này, chẳng biết tại sao, khóe miệng Tử Lam lặng lẽ nâng lên một nụ cười nhẹ.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trong phòng tắm, quả thật Mặc Thiếu Thiên xác thực đang ngâm nước lạnh.

Cả đời anh chưa từng gặp qua sự việc như thế này.

Cùng với phụ nữ của mình lên giường, tại sao luôn gặp phải chướng ngại, thật buồn cười .

Nếu chuyện này truyền đến tai Vân Dục, không biết cậu ta sẽ chê cười anh như thế nào nữa !

Mười phút sau, Mặc Thiếu Thiên từ phòng tắm bước ra, nhưng lúc này, Tử Lam đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, mái tóc dài tùy ý xỏa ra, có vẻ như, rất yên tỉnh, cảm thấy năm tháng cũng không làm thay đổi cô, ngay cả khi ngủ, nhìn cũng rất đẹp.

Ban đầu Mặc Thiếu Thiên vẫn còn một bụng tức giận, nhưng chứng kiến tới dáng vẻ mỹ nhân nằm ngủ như thế, dù anh có tức giận tới đâu cũng đều tiêu tán ngay tức khắc.

Anh chậm rãi tiến đến, nhìn Tử Lam lẳng lặng ngủ, anh không dám gây ra bất cứ âm thanh nào, anh sợ sẽ quấy rầy đến cô, khóe miệng từ từ nâng lên một nụ cười bất đắc dĩ.

Cúi người, anh khẽ hôn trên môi của Tử Lam, sau đó Mặc Thiếu Thiên đi ra ban công, đưa mắt ngắm nhìn về cảnh biển về đêm, sau khi uống một ly rượu đỏ, anh tỉnh táo hẳn lên, anh đưa tay cầm lấy điện thoại di động bấm số gọi một cuộc điện thoại.

“Alo!” Mặc Thiếu Thiên mở miệng nói một câu.

“Mặc tổng, trễ như thế có chuyện gì không?” Giọng nói của Mạc Lương từ bên điện thoại bên kia truyền đến.

Mặc dù cậu chính là phụ tá của Mặc Tổng, nhưng vào giờ này còn gọi điện thoại cho cậu, nhất định là có chuyện quan trọng .

“Ngày mai tôi không muốn khi đến công ty lại nghe được bất kỳ lời bàn tán nào liên quan đến Lâm Tử Lam!” Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh lời nói.

Mạc Lương cũng nhìn thấy tin tức mới đưa ngày hôm nay, lúc trước cậu vẫn cảm thấy giữa Mặc Thiếu Thiên và Lâm tiểu thư có cái gì đó không bình thường, nhưng cậu thật không ngờ giữa bọn họ thậm chí đã có đứa bé, hơn nữa đứa bé đó đã được 7 tuổi.

Tin tức này, thực sự gây sốc .

Tuy nhiên, Mạc Lương đã dùng thời gi¬an một ngày, để có thể tiêu hóa xong việc này.

Mặc tổng không giống như những người bình thường, anh đã sớm hiểu rằng, đi theo Mặc tổng, phải tùy thời tiếp nhận tất cả những tình huống tạm thời của anh ấy.

Ngay sau khi nghe xong Mặc Thiếu Thiên phân phó, cậu trả lời một tiếng, “Vâng, tôi đã biết !”

“Ân, cứ như vậy!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên chấm dứt cuộc gọi.

Mặc dù chuyện này đã được đưa ra ánh sáng, chỉ có Mặc Thiếu Thiên hiểu rõ nhất, Lâm Tử Lam không muốn dư luận bàn tán về việc này, mặc dù cô luôn tỏ vẻ chẳng hề để ý đến, nhưng Mặc Thiếu Thiên vẫn muốn tận lực vì cô dọn dẹp tất cả phiền toái không cần thiết.

Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên dốc ly rượu đỏ trong tay uống một hơi cạn sạch, sau khi uống xong, Mặc Thiếu Thiên muốn quay về phòng ôm Tử Lam ngủ.

Giường của Tử Lam không nhỏ, nằm lên rất thoải mái, tóm lại, so với lúc còn ở bệnh viện tốt hơn rất nhiều.

Mặc Thiếu Thiên nằm chết dí bên người Tử Lam, nghĩ tới, lần đầu tiên cùng một nữ nhân ngủ, nhưng không có làm chuyện quan hệ nam nữ, đây mới thật là trong sinh mệnh của anh một đóa hoa tuyệt thế, chỉ là, Mặc Thiếu Thiên hình như cũng không tức giận, có thể ôm lấy Lâm Tử Lam ngủ, chuyện này đối với anh mà nói, cũng là một loại thỏa mãn.

Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên vươn tay, đem Lâm Tử Lam ôm vào trong ngực của mình, nằm xuống, anh mới hít một hơi, tắt đèn ngủ.

Mới vừa tắt đèn, lúc này, Tử Lam lật chăn ra, vươn tay ôm lấy eo Mặc Thiếu Thiên, “Anh tắm xong rồi hả ?” Cô nhẹ giọng nỉ non hỏi, ban đêm, âm thanh của cô có chút lười biếng, giống như có ma lực, làm rung động lòng người.

Cô còn chưa ngủ sao?

Mặc Thiếu Thiên nhướn mày.

“Ân!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam trả lời một tiếng.

Tử Lam không nói gì thêm, có chút buồn ngủ, cô nhắm mắt lại, đôi tay ở Mặc Thiếu ngày gối đầu lên tay của Mặc Thiếu Thiên, cô tìm một vị trí thoải mái, ôm anh đi vào giấc ngủ.

Nhưng Mặc Thiếu Thiên làm sao ngủ được cơ chứ, anh chính là một nam nhân rất bình thường, mới vừa tắm xong, Lâm Tử Lam lịa dùng tay của cô sờ tới sờ lui trên người của anh, nhất thời cảm giác dục hỏa trong nháy mắt lại trỗi dậy.

“Nếu còn lộn xộn nữa, anh sẽ muốn em ngay lặp tức!” Mặc Thiếu Thiên gầm nhẹ ở bên tai của Tử Lam.

Định lực của anh không tốt, hơn nữa đối mặt với nữ nhân mình tâm tâm niệm niệm đang nằm ngủ bên người, không hề làm gì, xác thực rất cần định lực rất lớn.

Mặc Thiếu Thiên vừa nói xong, quả thật, Tử Lam không hề lộn xộn nữa.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, quả thật cô không còn nhúc nhích, một lúc sau truyền đến tiếng hô hấp đều đều của cô đều, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy, có phải là Lâm Tử Lam đang cố ý làm như thế hay không?

Vừa nghỉ tới đêm này, dù sao cũng không thể ăn cô được, anh quyết định, ôm cô, hai người cùng nhau ngủ.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Qua ngày hôm sau.

Tử Lam từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt, đập vào mắt cô chính là gương mặt yêu nghiệt của Mặc Thiếu Thiên.

Tử Lam vốn còn muốn nằm ngủ thêm một lúc, mỗi lần cô rời khỏi giường đều muốn lề kéo dài thời gian, nhưng hôm nay, khi nhìn thấy gương mặt của Mặc Thiếu Thiên, trong nháy mắt cơn buồn ngủ của cô biến mất.

Sau khi tỉnh táo lại, Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng cô từ từ nhếch lên.

Vừa mở mắt ra có thể nhìn thấy anh, đây là việc khiến cho tâm tình của Tử Lam trở nên rất tốt.

Thật ra Mặc Thiếu Thiên cũng đã tỉnh , khi nhìn thấy Tử Lam đang nhìn mình, anh cũng mở mắt ra nhìn cô, “Em đã tỉnh rồi sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam nhướn mày hỏi.

Tử Lam không ngờ, anh đã tỉnh rồi, nghe được âm thanh của Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam gật đầu, “Ân!”

“Chào buổi sáng !” Tử Lam hướng Mặc Thiếu Thiên giả vờ bắt chuyện, tối ngày hôm qua ngủ không tệ, nghĩ tới đây, cô ngồi dậy, cử động áo ngủ trên người cùng với ga giường màu sắc hòa quyện lẫn nhau, càng tôn lên làn da trắng trẻo mịn màng của cô, dáng vẻ có chút lười biếng, có chút mê ly, cô tùy ý vươn tay gãi gãi đầu tóc rối bời của mình.

Động tác kia, khắc sâu vào mắt của Mặc Thiếu Thiên.

Chẳng biết tại sao, ngay lúc này Mặc Thiếu Thiên rất muốn hôn Lâm Tử Lam một cái.

Nghĩ tới, anh liền làm.

Tử Lam cũng không kịp phản ứng , đã bị Mặc Thiếu Thiên tặng cho cô một nụ hôn và sáng sớm.

Hôn xong, Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, mỉm cười nói, “Hôn chào buổi sáng!”

. . . . . .

Tử Lam vừa muốn nói chuyện, lúc này, cửa phòng bị gõ một cái, Hi Hi đẩy cửa đi vào, “Cha, mẹ, hai người đã tỉnh rồi hả ?”

Tử Lam nhìn Hi Hi, mặc dù cô cùng với Mặc Thiếu Thiên không hề làm bất cứ chuyện gì, nhưng khi bị con trai nhìn thấy cô cùng với Mặc Thiếu Thiên hai người cùng nằm ngủ trên một chiếc giường, Tử Lam thủy chung vẫn cảm thấy có chút lúng túng.

“Ân!” Tử Lam máy móc trả lời một tiếng.

Ánh mắt của Hi Hi chuyển sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, nụ cười kia, có chút giảo hoạt, sau đó bé lại nhìn Tử Lam một chút, nụ cười đầy thâm ý. “Con đã chuẩn bị bữa ăn sáng xong rồi, cả nhà chúng ta có thể ăn cơm!” Hi Hi đứng ngay tại cửa nói.

“Biết!” Mặc Thiếu Thiên trả lời một tiếng, đôi mắt anh nhìn sang Tử Lam.

Hi Hi mỉm cười, sau đó lui ra ngoài.

Hi Hi vừa bỏ ra ngoài, lúc này, Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam, hai người cũng đồng thời xuống giường.

Tử Lam bước vào phòng tắm rửa mặt, Mặc Thiếu Thiên nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài.

Trang phục hôm nay của Tử Lam có màu sắc tươi sáng hơn mọi ngày, chẳng biết tại sao, lúc tâm tình tốt, Tử Lam cũng rất thích mặc màu sắc tươi vui, hơn nữa cô còn trang điểm nhẹ, nhìn vào cô lúc này, rất xinh đẹp.

Sau khi Tử Lam quần áo chỉnh tề, cô thu thập gi¬an phòng một chút, lúc này mới đi ra ngoài.

Bên trong phòng khách, chỉ có một mình Hi Hi ngồi đó, Tử Lam liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó cô mở miệng hỏi Hi Hi, “Cha con đâu?”

“A, cha trở về thay quần áo rồi, một lát nữa sẽ đi lên ăn điểm tâm!” Hi Hi nói.

Lúc này Tử Lam mới nhẹ gật đầu .

Hi Hi nhìn Tử Lam, sau đó bé cười, “Mẹ, ngươi hôm nay trông thật xinh đẹp!”

Tử Lam sau khi nghe Hi Hi nói như thế, lại nhìn vẻ mặt của bé mang theo nụ cười đầy thâm ý, ngược lại cô nhíu mày hỏi, “Bình thường mẹ không được xinh đẹp sao?”

“Mỗi ngày mẹ đều xinh đẹp, nhưng mà hôm nay đặc biệt xinh đẹp hơn!” Hi Hi cười nói, gương mặt phấn nộn đáng yêu đang mỉm cười trông thật sáng ngời.

Nhìn sắc mặt đỏ thắm của mẹ, chắc chắn ngày hôm qua cha đã xuất thủ thành công với mẹ rồi ! ?

. . . . .

Đối với khích lệ của Hi Hi, đơn giản Tử Lam cũng có thể biết ý của Hi Hi đang muốn ám chỉ là cái gì .

Tử Lam mỉm cười, di chuyển về hướng bàn ăn.

Hi Hi nhanh chóng bưng lên bữa ăn sáng.

Chuẩn bị xong tất cả, Hi Hi ngồi xuống bắt đầu bữa ăn sáng của mình.

Ngay vào lúc này, chuông cửa vang lên, vẻ mặt của Hi Hi giống như biết người đến là ai, bé lập tức chạy đi mở cửa.

“Cha!” Hi Hi mở cửa xong , bé kêu lên một tiếng.

Mặc Thiếu Thiên đi vào.

Tử Lam ngồi trên bàn ăn, cô vẫn chăm chú ăn thức ăn, nên khi Mặc Thiếu Thiên vừa đi tới, vừa vặn Tử Lam có thể nhìn đến thấy anh.

Sau khi Mặc Thiếu Thiên đổi một bộ y phục khác, nhìn vào vóc người cao ráo, thay bằng tính cách hăng hái thường ngày của anh.

Bộ dạng của anh lúc này càng thêm một phần tự tin và phách lối.

Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô sâu sắc cảm thấy, dáng người của anh trời sanh, mặc kệ anh mặc quần áo gì trên người, cũng có thể tạo nên một loại phong cách, hơn nữa nó còn thuộc về phong cách khác biệt chỉ riêng về anh.

Mặc Thiếu Thiên vừa tiến vào, anh không chút khách khí hướng thẳng về phía bàn ăn đi tới, ngồi xuống, ăn điểm tâm, quen thuộc, giống như đây chính là nhà của anh.

Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô cũng không nói gi, không khí có phần quỷ dị.

Về sau, Mặc Thiếu Thiên càng thêm quang minh chánh đại ở nhà Tử Lam tùy ý ra vào !

Hi Hi cũng trở về chổ củ của mình ngồi xuống, ba người cùng nhau ăn bữa sáng.

Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên không ai mở miệng nói chuyện, ngược lại người mở miệng nói chuyện trước chính là Hi Hi.

Hi Hi ăn mấy thứ linh tinh, bé quay đầu sang nhìn Tử Lam, thắc mắc hỏi một câu, “Mẹ, phòng tắm phòng mẹ có phải bị hư hay không?”

“Thế nào?” Tử Lam nhìn Hi Hi, cô hỏi ngược lại.

“Tại sao cả đêm qua con đều nghe được tiếng nước chảy trong phòng của mẹ truyền ra?” Hi Hi hỏi.

Bé vừa hỏi đến vấn đề này, Tử Lam sửng sờ một lúc, ngay sau đó cô liếc mắt sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, len lén cười.

Mặc Thiếu Thiên nghe xong lời vừa rồi của Hi Hi, sắc mặt anh chơp mắt tối sầm.

Hi Hi chưa hiểu rõ tình huống, bé nhìn Tử Lam cố chấp tiếp tục hỏi, “Có phải hay không a mẹ?”

“Mẹ nghỉ, con nên hỏi cha con thì đúng hơn!” Tử Lam trực tiếp đem vấn đề này, chuyển sang Mặc Thiếu Thiên.

Tiếp đó Hi Hi ngoan ngoãn quay đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, bé hỏi một câu, “Có phải hay không a cha?”

Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu lên nhìn Tử Lam, hung hăng căm tức nhìn Tử Lam một cái, nếu như không phải do cô, anh có thể cả đêm phải đi tắm nước lạnh sao?

Rõ ràng cô đang cố ý!

Tử Lam vẫn tiếp tục ăn, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười, cô vờ như không nhìn thấy ánh mắt muốn giết người kia của Mặc Thiếu Thiên.

. . . . .

Ăn sáng xong, Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam cùng nhau đi làm.

Sự tình được công bố ngày hôm qua, xem ra hai người, tuyệt không khẩn trương.

Tử Lam mở cửa xe của Mặc Thiếu Thiên ra, nhẹ nhàng điều khiển, lâu rôi không lái xe, thật ra trong mấy ngày nay khiến cô rất thích thú.

Mặc Thiếu Thiên ngồi bên ghế phụ, hai người một đường cười cười nói nói, một lát thảo luận công việc, một hồi thảo luận chuyện riêng, căn bản không đem tin tức đó coi là vấn đề.

Khi xe vừa đến công ty, Tử Lam không lái xe đến cửa công ty, ngược lại lái đến nhà để xe.

Chuyện không xảy ra theo dự liệu của cô, trước cửa công ty, không có một chút bóng dáng nào của ký giả.

Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô thắc mắc hỏi anh “Cửa công ty vì sao không có ký giả! ?”

Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, “Những chuyện này, bộ phận PR của công ty sẽ xử lý!”

Tử Lam nhíu mày, không tiếp tục hỏi nữa.

Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Thế nào? Em rất muốn có ký giả sao?”

“Có quỷ mới muốn!”

. . . . . .

Trong lúc hai người đang hăng hái tranh luận, xe của Trần Mặc cũng ngừng lại, cậu nhìn hai người bọn họ, khẽ chào một tiếng “Mặc tổng, Tử Lam, buổi sáng tốt lành!”

Tử Lam quay đầu lại, nhìn Trần Mặc, “Trần Mặc!”

“Tôi cho rằng cô sẽ nghỉ ngơi mấy ngày tiếp theo, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tới công ty để làm việc!” Trần Mặc nói.

Tử Lam cười một tiếng, “Một chút chuyện nhỏ mà thôi!”

Trần Mặc nhìn Mặc Thiếu Thiên, cậu khách sáo hỏi thăm “Mặc tổng, như thế nào? Thương thế đã tốt lên chút nào chưa?”

Mặc Thiếu Thiên giơ tay cao cánh tay của mình lên, giống như anh không sao cả, anh khẽ cười nhìn Trần Mặc “Không có gì đáng ngại, một chút thương tích nhỏ mà thôi!”

Tử Lam phóng cho Mặc Thiếu Thiên một ánh mắt khinh bỉ, mới vừa rồi là người nào kêu tay dùng sức không được, không thể lái xe hay sao?

Mặc Thiếu Thiên phớt lờ trước ánh mắt của Tử Lam, Trần Mặc nhìn bọn họ hỗ động giữa hai người bọn họ, liếc mắt sơ qua anh đã hiểu chuyện đang xảy ra, anh mỉm cười, không lên tiếng, ba người đi cùng một thang máy lên lầu.

“Đúng rồi, Trần Mặc, tin tức bên Vân Đức như thế nào?” Tử Lam nhìn Trần Mặc, cô hỏi.

Mấy ngày nay liên tục xảy ra nhiều chuyện, phía bên Vân Đức từ khi cô sang đó đưa bản thảo đã không còn nghe được tin tức nào cả.

Nghe Tử Lam hỏi về chuyện này, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, “Đã có hồi âm, CEO Vân Đức rất hài lòng, hôm qua thư ký cũng đã gọi điện thoại tới, chúng ta có thể bắt đầu rồi !” Trần Mặc nói.

Nghe thế, tảng đá lớn trong lòng Tử Lam mới được buông xuống.

Cuối cùng, cũng không uổng phí công cô đi Vân Đức.

Chuyện này, cũng không phải vô ích.

Nghe điều này, Mặc Thiếu Thiên cũng nhẹ nhàng gật đầu , cuối cùng không có uổng phí công sức.

Nhưng mà khi nghĩ đến chuyện này, Mặc Thiếu Thiên lại quay sang nhìn Trần Mặc, “Đúng rồi, rốt cuộc là ai đã tráo đổi mẫu thiết kế trước đó, tra được là ai làm chưa?”

Trần Mặc nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó cậu lắc đầu, “Mẫu thiết kế là Tử Lam trực tiếp đưa đến phòng làm việc của anh , ngoại trừ tôi cùng Tử Lam ra không có ai có thể đụng tay đến, cho nên. . . . . . Nếu như muốn bắt đầu điều tra, chỉ có Mặc tổng tự mình tra xét!” Trần Mặc nói, ngụ ý, mẫu thiết kế xảy ra vấn đề là lúc nằm trong phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên.

Hơn nữa, trong phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên vẫn có cài đặt Cam¬era bí mật, tất cả những người tiến vào, đều sẽ bị ghi hình lại, cho nên muốn tra rõ, trừ một mình Mặc Thiếu Thiên ra không ai có thể biết được.

Coi như Trần Mặc có ngu ngốc đi nữa anh cũng không muốn rước xui xẻo vào người, về mật mã phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên, cậu cũng không biết cho nên cũng không có cách nào điều tra Cam¬era.

Mặc Thiếu Thiên yên lặng nghe Trần Mặc nói xong, anh gật đầu tán thành cách nghỉ của cậu, “Chuyện này, tôi nhất định sẽ cho các ngươi một cái công đạo!” Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh.

Tử Lam đứng một bên, cô chỉ mỉm cười, không nói, thật ra thì việc tra được hay không tra được, trong lòng của cô đã có đáp án chính xác.

Hơn nữa, Tử Lam cũng kết luận, coi như có tra ra được chân tướng sự việc, Mặc Thiếu Thiên cũng không biết phải xử lý thế nào .

Nghĩ tới đây, Tử Lam chỉ mỉm cười, không nói thêm điều gì.

Ngay vào lúc này, đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Ba người cùng nhau đi ra, mới xuất hiện, thì có rất nhiều ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm về phía Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên .

Tử Lam thầm nghỉ, may mắn là ba người cùng nhau đi ra, nếu như là cô và Mặc Thiếu Thiên hai người, không chừng sẽ bị người khác xem thành bộ dáng gì.

Nhìn bọn họ, ánh mắt của bọn họ chỉ dừng lại trên người Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên mấy giây, sau đó vội vàng chuyển sang hướng khác.

Tử Lam mỉm cười, cũng không nói gì, cô đi theo Trần Mặc về phía phòng thiết kế, Mặc Thiếu Thiên chuyển sang hướng phòng làm việc của mình bước đi.

Tử Lam vừa đặt chân vào phòng thiết kế, tất cả mọi người hiện tại đều trong tư thế bận rộn, thật kỳ quái, cô không thấy bất cứ ai đang thảo luận về chuyện của mình, ánh mắt mọi người chỉ có chút kỳ quái khi nhìn cô, nhưng không nói thêm điều gì.

Tử Lam nhìn xung quanh, bổng nhiên nghĩ đến điều đã xảy ra.

Cô ngồi xuống bàn làm việc của mình, khóe miệng nhếch lên một chút ý cười.

Những người trong công ty đương nhiên, vĩnh viễn không bao gồm một người.

Đó chính là Cảnh Thần.

Vừa nhìn thấy Tử Lam , Cảnh Thần nhất thời không nhịn được bát quái , cô hướng về phía bàn làm việc của Tử Lam đi tới. “Hôm nay cậu và Mặc tổng cùng nhau đến công ty?” Cảnh Thần hỏi.

Tử Lam gật đầu, chuyện này không cần phải che giấu.

“Cậu thật là được nga, trước đó còn nói rằng cậu đối với Mặc Tổng không có hứng thú, hiện tại nhanh như vậy liền đem Mặc tổng bắt lại!”.

“Tớ là vì đại nghĩa hy sinh thân mình, vì dân trừ hại!” Tử Lam nhìn Cảnh Thần, dõng dạc nói rất có khí phách.

. . . . . . .

Cảnh Thần bật cười hắc hắc mấy tiếng, sau đó nhìn Tử Lam, “Như thế nào? Có phải cậu cảm thấy hôm nay người trong công ty rất kỳ quái?” Cảnh Thần nhìn Tử Lam hỏi.

Tử Lam đưa mắt nhìn xung quanh, không nói gì, lúc này Cảnh Thần tiến tới bên cạnh Tử Lam, “Hôm nay Mạc trợ lý cố ý phân phó mọi người, không cho phép ở trong công ty bàn luận về chuyện của cậu và Mặc tổng, một khi nghe được, tất cả đều cuốn gói!” Cảnh Thần giải thích cho Tử Lam biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.