Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 102: Chương 102: Cha Con Gặp Nhau




Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh khẩn trương của Hi Hi “ Ngài mau giữ mẹ con lại , đừng cho người đi , mẹ con sắp gặp nguy hiểm !”

Mặc Thiếu Thiên nhất thời sững sờ , ngay sau đó hỏi “ Mẹ con là ai ?”

" Mẹ con chính là Lâm Tử Lam , ngài đừng để cho mẹ con đi , có người muốn giết mẹ con !” Âm thanh Hi Hi nóng nảy , liền trực tiếp nói ra .

Đầu mi Mặc Thiếu Thiên nhíu lên , anh biết Lâm Tử Lam có một đứa con trai nhưng anh không nghĩ đến bé sẽ gọi điện thoại cho anh .

Nhưng trước mắt , nghe giọng nói của bé , bé căn bản không muốn giải thích lời nói thật giả với anh .

“ Con nói thật ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại .

“ Ân , mẹ con đang gặp nguy hiểm , đừng để người đi một mình !” Hi Hi khẩn cầu , hiện tại bé rất nôn nóng , mẹ nhất định không thể xảy ra chuyện , nếu không….

Mặc Thiếu Thiên cầm điện thoại , khi anh vừa ngẩng đầu lên thì cùng lúc bóng dáng Lâm Tử Lam biến mất trong tầm mắt của anh , chẳng biết tại sao , anh rất tin tưởng cuộc điện thoại này .

Điện thoại vừa tắt , Mặc Thiếu Thiên hướng theo bóng dáng Tử Lam vừa biến mất , anh đuổi theo thật nhanh .

Tử Lam vẫn bước đi trên đường , cô vô tư không biết nguy hiểm đang cận kề mình …Đèn ven đường vẫn sáng , cô muốn gọi một chiếc taxi , nhưng giờ này ngay cả một chiếc xe cũng không thấy .

Nơi này thuộc về biệt thự Sơn Trang , hoàn cảnh nơi đây rất tốt , bình thường , nơi này chỉ giành riêng cho những người có tiền đến đây để tiêu khiển , vốn người cũng không nhiều , hơn nữa , lúc này người càng thêm không nhiều lắm .

Qủa nhiên , chỉ cần cô vừa đụng Mặc Thiếu Thiên , cô luôn sẽ là người gặp xui xẻo , không có chuyện tốt xảy ra .

Bất đắc dĩ , Tử Lam chỉ có thể tiến thêm về phía trước , vừa đi vừa tìm taxi để về nhà .

Cô dựa lưng vào ven đường , xung quanh đều là cảnh đẹp , hoàn cảnh sạch sẽ , cây cối rất nhiều , thoạt nhìn rất an tĩnh .

Đang lúc ấy thì , một chiếc xe hơi từ chổ tối chạy thật nhanh ra .

Tử Lam đứng tại chổ , nhìn chiếc xe kia , đáy lòng không khỏi sinh ra một chút dự cảm xấu .

Cô nghĩ , chiếc xe kia giống như đang xông về phía cô .

Qủa nhiên , chiếc xe kia vừa nhìn thấy Tử Lam xuất hiện , Express đột nhiên tăng ga thật nhanh , hận không thể nhanh chóng đụng chết Tử Lam ngay lặp tức .

Tử Lam đứng đó , cô nhìn chiếc xe sắp đụng vào người cô , trong bụng Tử Lam chấn động , lặp tức cô hướng con đường hẹp bên đường chạy đi .

Nếu như đúng theo dự đoán của cô , chiếc xe kia là muốn đụng chết cô , nếu cô còn đứng tại đây nhất định sẽ gặp chuyện không may .

Cho nên , khi chiếc xe kia vừa vọt qua , vừa vọt qua mấy mét liền lặp tức ngừng lại .

Tử Lam ý thức được nguy hiểm , xoay người hướng theo đường cũ trở về , chạy thật nhanh , cô nghĩ , nếu như gặp phải Mặc Thiếu Thiên có lẽ cô có thể may mắn thoát khỏi nguy hiểm , giờ phút này , cô không thể hốt hoảng , chỉ có thể tự mình cứu mình !

Nghĩ tới đây , Lâm Tử Lam liền hướng theo đường cũ trở về , nơi này thuộc về Khách Sạn Sơn Trang , là một nơi độc lập , cho nên Tử Lam chỉ có thể hướng theo đường cũ mà chạy về , bởi vì bên ngoài hoang tàn vắng vẽ , chay loạn chỉ có một con đường chết !

Cô vừa chạy , tay vẫn nắm chặt điện thoại di động , đáng chết , vào giờ phút này , điện thoại di động lại hết pin .

Lúc này , người trên xe mở cửa đi xuống …

Đứng cách đó không xa , hướng theo bóng lưng Tử Lam , giơ súng lên….

“ Phanh” một tiếng , dưới chân Tử Lam nghiêng một cái , suýt chút nữa ngã xuống , may mắn , phát súng kia cũng không trúng người cô .

Tử Lam đứng dậy tiếp tục bỏ chạy .

Lúc này , Mặc Thiếu Thiên vẫn đuổi theo tới , thời điểm tiếng súng vừa vang lên . đáy lòng anh chấn động , tim giống như bị thứ gì đó hung hăng thắt chặt , một giây sau , anh tăng nhanh cước bộ hướng phía trước chạy đi .

Lâm Tử Lam , cô không thể gặp chuyện không may !

Không thể !

Nếu cô dám để mình gặp chuyện không may , tôi sẽ trừng phạt cô….

Mặc Thiếu Thiên mang theo trong lòng ý niệm này , đuổi theo …

Tử Lam hướng đường cũ chạy về , Mặc Thiếu Thiên hướng cô chạy đến .

Mấy người phía sau , thấy một phát súng vừa rồi không bắn chết Tử Lam , liền đuổi theo , rất rõ ràng , bọn họ muốn đẩy Tử Lam vào chổ chết !

Khi Mặc Thiếu Thiên vừa chạy ra , xa xa anh đã thây Tử Lam đang chạy về hướng mình , một khắc kia khi chứng kiến cô không xảy ra chuyện gì , cảm giác thắt chặt trong lòng mới thả lỏng đôi chút .

Cô không có việc gì !

Cô không có việc gì !

Đáy lòng giống như có âm thanh nói cho anh biết như thế !

Một khắc kia , Mặc Thiếu Thiên cảm thấy may mắn !

Lúc này , Tử Lam cũng ngẩng đầu lên , thấy được Mặc Thiếu Thiên , đầu tiên là cô sững sờ , ngay sau đó mở miệng “ Mặc Thiếu Thiên…..”

Cô gọi một tiếng .

Hiện giờ nhìn thấy được anh , xác thực , trong lòng cô thoáng qua một chút cảm động , mặc kệ cái gì , lúc này thấy anh , trong lòng cô cảm động thật sự .

Mặc Thiếu Thiên chuẩn bị chạy tới bên cô , ngay lúc này , chỉ nghe được “ phanh “ một tiếng , có người sau lưng nhắm ngay thân thể Tử Lam bắn một phát súng .

Thân thể Tử Lam cứng đờ nhìn Mặc Thiếu Thiên , ánh mắt tối sầm lại , sau đó thân thể cô từ từ trượt ngã xuống ngay trước mặt Mặc Thiếu Thiên .

Mặc Thiếu Thiên nhất thời chấn kinh , phát súng kia , tựa hồ như đang bắn vào tim anh , nhìn Lâm Tử Lam ngay trước mặt mình ngã xuống , con ngươi anh phóng đại , đáy mắt thoát ra tia lửa , đáy mắt tức giận càng phát cuồng liệt , chợt có loại kích động muốn hủy diệt thiên địa .

“ Lâm Tử Lam !” Mặc Thiếu Thiên hét lên một tiếng .

Tử Lam ngã xuống đất , vết máu sau lưng lan tràn trên chiếc áo sơ mi màu trắng , trông thật đáng sợ .

Hai tay Mặc Thiếu Thiên nắm chặt thành nắm đấm , đột nhiên anh xông lên , tốc độ cực nhanh , giống như tàn ảnh , xông đến trước mặt kẻ mới vừa nổ súng với Tử Lam , không biết anh ra tay như thế nào , người kia ngay lặp tức bị chế trụ ở cổ !

Đối phương chống trả , giơ súng lên hướng về phía Mặc Thiếu Thiên , lại bị Mặc Thiếu Thiên đánh trả đoạt súng hướng trên thân thể kẻ đó nổ mấy phát súng , mang theo sự liều lĩnh , phát tiết của anh lúc này .

Trên mặt Mặc Thiếu Thiên dính không ít vết máu , khiến anh càng thêm yêu mị , giống như Satan từ trong địa ngục đi ra .

Thật ra thì một phát súng đã đủ để lấy mạng của hắn nhưng Mặc Thiếu Thiên cảm thấy một phát súng không đủ , anh hận không được đém hắn hung hăng hành hạ cho đến chết !

Ngay vào lúc này , một chiếc xe từ đằng xa chạy nhanh đến , đầu mi Mặc Thiếu Thiên nhíu lại , hiện tại tới một giết một , tới hai giết hai !

Xe ngừng lại , của xe mở ra , Hi Hi từ trên xe bước nhanh xuống , do cự ly có vấn đề , Mặc Thiếu Thiên không thấy rõ diện mạo của bé , nhưng khi nhìn thấy người tới là một đứa bé thì sắc mặt anh lặp tức thâm trầm .

Chiếc xe đuổi giết Tử Lam thây chuyện đã làm xong , chuẩn bị lái xe bỏ đi , Mặc Thiếu Thiên giơ tay lên hướng về phía bánh xe , đột nhiên bắn một phát súng .

Xe đang chạy , không có bánh xe , lặp tức xoay tròn một vòng , ngừng lại phát ra chói tai âm thanh khó nghe .

Hi Hi cũng không bỏ qua , từ trên xe bước xuống , chạy như bay thẳng đến chiếc xe kia ..

Mặc Thiếu Thiên cau mày khó hiểu , thằng nhóc kia nó muốn làm gì ?

Vậy mà , để cho anh cảm giác không thể tin được vào mắt mình , một màn đang diễn ra trước mắt , Hi Hi tiếp cận chiếc xe kia , dùng răng kéo ra khóa bom hướng về phía cửa sổ xe ném vào , động tác lưu loát , dứt khoát …

Một giây kế tiếp , bé ôm đầu , thật nhanh theo hướng khác chạy đi .

Nguyên bản , Mặc Thiếu Thiên cảm thấy bé đang đi tìm chết , nhưng…..

“ Oanh” một tiếng , tiếng bom nổ vang lên , ánh lữa ngút trời , mười phần uy lực , chiếc xe kia bị nổ bay loạn , trong đêm tối , giữa không trung ánh lên một đốm lửa đỏ , khói nghi ngút bốc lên . Nhân cơ hội này , Hi Hi cũng ôm đầu lăn qua một bên .

Mặc dù Mặc Thiếu Thiên cách khá xa , nhưng anh cũng bị âm thanh này làm chấn động .

Sau vụ nổ , Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn về hướng Hi Hi , anh có chút ngây ngẩn cả người , khó có thể tưởng tượng , một đứa bé chỉ có mấy tuổi thế nhưng dùng bom ném…..

Hơn nữa , lại có lòng dạ độc ác như vậy ?

Chiếc xe bị nổ nát bét , người ngồi trong xe cũng khỏi phải nói rồi ..

Sau vụ nổ , Hi Hi từ dưới đất bò dậy , nhìn chiếc xe phía sau nổ tan tành , trong lòng bé mới cảm thấy có một chút hả giận , thăng bằng hơn nhiều , vì vậy bé vỗ vỗ đất trên người .

Mặc Thiếu Thiên cũng kịp thời phản ứng , lấy lại tinh thần , chạy đến trước mặt Tử Lam , nhìn cô .

“ Lâm Tử Lam , em làm sao vậy ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô , nhỏ giọng khẽ gọi .

Tử Lam ngã xuống đất , hai mắt nhắm nghiền , trên mặt không có chút huyết sắc , đôi môi cũng từ từ trở nên tái nhợt , hơi thở yếu ớt .

Hai tay Mặc Thiếu Thiên nắm chặt .

Hi Hi chạy tới , thấy Tử Lam đang nằm đó , máu chảy khắp người , khuôn mặt nhỏ nhắn của bé viết đầy không tin , bé đã tới chậm một bước sao ?

Bé nhào tới , nghẹn ngào gọi Tử Lam “ Mẹ , mẹ , người làm sao vậy rồi hả ?” Nước mắt chảy đầy trên má , nhìn thấy cảnh này thử hỏi ai không cảm thây xót xa .

Hi Hi sợ hãi kêu , bé chưa từng có một khắc lo lắng hoảng sợ như lúc này , bé không sợ chết , nhưng bé lại rất sợ mẹ gặp chuyện không may , nỗi sợ cắn nuốt tâm linh của bé .

Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi , anh hoàn toàn bị khiếp sợ !

Ai có thể nói cho anh biết , hiện tại đến cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy ?

Hốc mắt Hi Hi rưng rưng , căn bản bé không có thời gian cùng Mặc Thiếu Thiên nói chuyện nhiều , bé ngẩng đầu lên nhìn anh “ Gọi xe cứu thương , mau gọi xe cứu thương !”

Nghe tiếng gọi của Hi Hi , nhanh chóng kéo anh về thực tế , giờ phút này , anh cũng không lo nghĩ gì , ôm ngang Tử Lam lên “ Chúng ta đưa cô ấy đi bệnh viện !”

Trong xe , Hi Hi nắm tay Tử Lam , một mực nói gì đó . Mặc Thiếu Thiên thông qua kính chiếu hậu trong xe nhìn hai mẹ con họ , trong lòng anh không biết là tư vị gì , giống như có chuyện gì sáng tỏ nhưng anh lại không dám quá chắc chắn , tóm lại tâm tình anh bây giờ cực kỳ rối rắm , hỏng bét !

Anh nổ lực để cho mình không nhìn mặt Hi Hi , tập trung tinh thần lái xe thật nhanh đến bệnh viện .

Dọc theo đường đi , vượt qua biết bao nhiêu đèn đỏ anh cũng không biết , tại trung tâm thành phố , anh quả thật mạnh mẽ xông tới , mặc dù là buổi tối , nhưng trong thành phố xe vẫn còn rất nhiều , Mặc Thiếu Thiên chạy như không muốn sống tăng ga vọt thật nhanh về phía trước , đoạn đường vốn phải dùng 30 phút mới tới nơi nhưng anh chỉ dùng 10 phút .

Bên trong bệnh viện , Tử Lam nằm trên giường , cô được đưa vào phòng cấp cứu đặc biệt .

Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam , sắc mặt của cô giờ này tái nhợt cơ hồ trong suốt , đáy lòng của anh buồn khổ khó chịu không thôi “Lâm Tử Lam , em không được chết , em còn nợ anh một lời giải thích , nếu em dám chết anh liền ngay cả địa ngục cũng sẽ đuổi theo tìm em tính sổ !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.