Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 114: Chương 114: Chỉ Bằng Cậu , Cũng Muốn ?




“ Ân. . . . . .” Vân Dục kéo một dài một tiếng , sau đó nhíu mày , “ Lâm Tử Lam phải không ? ”

Mặc Thiếu Thiên uống rượu , động tác ngẩn ra , mắt nhìn lướt qua Vân Dục trong video , không ngờ cậu ta lại đoán chuẩn xác như thế.

Vân Dục chợt nhíu mày , cười nói , “ Nét mặt của cậu nói cho tôi biết , tôi đoán đúng rồi ! ”

Mặc Thiếu Thiên lại nhấp một chút rượu , nhàn nhạt trả lời Vân Dục một câu, “ Cậu không làm ở đội chó săn , thật là đáng tiếc ! ”

“ Nếu như tôi đi làm ở đội chó săn , chỉ sợ Mặc tổng sẽ phải vội chết ! ”

Ngày ngày không cần làm gì nhiều , chỉ cần điều tra tư liệu của Mặc Thiếu Thiên , mỗi ngày mấy bài báo không phải tin tức sẽ đứng tít trang đầu a!

Hơn nữa Vân Dục bảo đảm , tin tức mỗi ngày, 365 ngày không ngày nào tin tức giống nhau cả , hơn nữa bảo đảm chuyện hoàn toàn chính phẩm , tuyệt không sai hoặc thổi phòng dù chỉ là một chút !

Mặc Thiếu Thiên hung hăng trừng mắt nhìn Vân Dục .

Vân Dục bình thản nở nụ cười , sau đó con ngươi thoáng qua một tia ảm đạm , nhìn Mặc Thiếu Thiên , mở miệng , “ Thiếu Thiên , nếu như cậu thật sự rất thích nữ nhân kia , cậu nên làm xong tất cả chuẩn bị , đừng quên chuyện của Tiếu Ly chính là ví dụ tốt nhất ! ” Vân Dục nhắc nhở.

Nhắc tới cái này , Mặc Thiếu Thiên mặt liền biến sắc , âm trầm cực kỳ đáng sợ.

Ánh mắt tĩnh mịch , tay , nắm thật chặt ly rượu , nói ra một câu , “ Tôi tuyệt đối sẽ không khiến xảy ra chuyện như vậy !” ( hứa rồi mà vẫn xảy ra đấy thôi ! cũng tại MTT mà ra á )

Coi như , dù đánh đổi cả tánh mạng của anh , anh cũng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra !

Trước mắt , để Hi Hi bên cạnh Tử Lam , chính là biện pháp tốt nhất bảo vệ mẹ con bọn !

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Trọng Chính bị giam giữ , ông trầm mặc , cái gì cũng không nói , luôn miệng chỉ nói muốn gặp Mặc Thiếu Thiên .

Mà Mặc Thiếu Thiên vẫn duy trì trầm mặc , chưa từng lộ diện.

Mặc gia nhận được tin tức , vẫn muốn gặp Mặc Thiếu Thiên , nhưng thế nào cũng liên lạc không được , Cung Ái Lâm tức giận sắp bùng nổ!

Bà thế nào cũng không nghĩ đến , Mặc Thiếu Thiên lại nhanh chóng ra tay như vậy.

Bà đã chuẩn bị xong tất cả , không ngờ Trọng Chính lại bị người ta tố cáo!

Đương nhiên , bà biết chuyện này do một tay Mặc Thiếu Thiên làm ra .

Cả A Thị này , ngoại trừ Mặc Thiếu Thiên , ai dám đắc tội Trọng Chính , hơn nữa , Trọng Chính là người cẩn thận , sẽ không dễ dàng bị người nắm được nhược điểm , cho nên , nhất định là Mặc Thiếu Thiên làm.

Trước mắt , gặp phải chuyện như vậy , Cung Ái Lâm tự nhiên sẽ không lộ diện , bà chỉ biết tính toán kế hoạch khác .

Khiến Mặc Thiếu Quần tiến vào MK , sau đó thay thế vị trí của Mặc Thiếu Thiên .

Nếu như Mặc Thiếu Quần về mặt làm ăn không có thiên phú , bà tội gì dùng Mặc Thiếu Thiên để bây giờ gặp toàn bất lợi ? Đi bước cờ nguy hiểm này , bà cũng đã cân nhắc rất nhiều mới dám mạo hiểm .

Chiều hôm đó , Mặc Ân Thiên cùng Cung Ái Lâm còn có Mặc Thiếu Quần xuất hiện tại công ty MK .

Còn chưa kịp vào phòng làm việc , Mặc Thiếu Quần cũng không biết đã đi đâu.

Bên trong phòng làm việc của Tổng giám đốc .

Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên , “ Cha , sao người lại tới công ty ? ” Mặc Thiếu Thiên có điểm kinh ngạc.

Mặc Ân Thiên quét mắt nhìn anh một cái , “ Đây là công ty của ta , ta không có quyền tới đây phải không ? ”

“ Ý của con không phải như thế ! ”

Mặc Ân Thiên đi tới ngồi trên ghế so­fa , sau đó nghiêng đầu quay sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, “ Con cố ý không nhận điện thoại phải hay không ? Nếu như không phải liên tục liên lạc không được con , ta sẽ tự mình chạy đến công ty sao ? ” Mặc Ân Thiên thở phì phò hỏi.

“ Điện thoại con bị rơi mất ! ” Mặc Thiếu Thiên không mặn không lạt nói , cùng Mặc Ân Thiên nói chuyện , trừ bọn họ trên người không cách nào cắt đứt quan hệ máu mủ , chính là phần tối thiểu “ Tôn trọng ” , trừ điều đó ra , cái gì cũng không có.

“ Là mất rồi , hay là cố ý không nhận ? ” Cung Ái Lâm ở một bên lạnh giọng hỏi.

Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng nhất mạt cười , nhìn chằm chằm Cung Ái Lâm , trên gương mặt yêu nghiệt lạnh lùng viết rõ mấy chữ , “ Thế nào đều tốt , đều không liên quan với bà !”

“ Bà nói chuyện như thế mà nghe được sao ! ” Mặc Ân Thiên nhìn Cung Ái Lâm sắc mặt không được tốt , lên tiếng quát lạnh .

Mặc Thiếu Thiên không không thèm để xỉa đến , anh chỉ cảm thấy buồn cười , dời đi ánh mắt , nhìn về hường khác.

Mặc Ân Thiên nhìn về phía Cung Ái Lâm , lặp tức sắc mặt Cung Ái Lâm trở nên khó coi , Mặc Ân Thiên im lặng trong chốc lát lại mở miệng, “ Chuyện của Trọng Chính , có phải do con làm hay không ?”

Mặc Thiếu Thiên chỉ nhàn nhạt trả lời , “ Không phải ! ”

“ Không phải con , còn ai vào đây ? ” Mặc Ân Thiên lại nói tiếp , “ Trừ con ra , còn ai dám làm như vậy , có thể có đầy đủ tội chứng chướng minh Trọng Chính tham ô hối lộ ?”

Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên nhất mạt cười chăm biếm , “ Cha nếu đã khẳng định như vậy , thì không cần tới hỏi ta làm gì !”

“ Con ——! ” Mặc Ân Thiên nhìn anh , Mặc Thiếu ngày cũng không hờn không giận , chỉ một đưa ra dáng vẻ lạnh lùng .

Những thứ này , tất cả đều bị anh dưỡng thành thói quen.

“ Tại sao muốn làm như vậy ? Mất đi Trọng Chính , về sau muốn tìm người phía bên chính phủ AA ký tên đều là vấn đề ! ” Mặc Ân Thiên nói gằn từng chữ.

Mặc Thiếu Thiên không giống như loại người vọng động như vậy , mặc dù , ông đối với Mặc Thiếu Thiên hiểu rất ít , nhưng không thể không thừa nhận , Mặc Thiếu Thiên rất thông minh!

Mặc Thiếu Thiên nhịn không được nâng lên nhất mạt cười lạnh , nói cho cùng , vẫn là vì lợi ích của ông ta.

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày , “ Trọng Chính xuống đài , lập tức liền có người mới lên thay , hơn nữa , người vừa mới nhậm chức , đều phải dựa vào sự nâng đỡ của con , tuyệt đối so với thời điểm Trọng Chính tại vi tốt hơn gấp trăm lần , bất kể so về phương diện nào cũng không thành vấn đề !” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp chỉ thẳng vấn đề , giọng nói , chắc chắn , làm cho người nghe không thể không tin tưởng.

Mặc Ân Thiên sửng sốt mấy giây , nhìn Mặc Thiếu Thiên bộ dạng lại chắc chắn như thế , cực kỳ giống ông lúc còn trẻ .

Làm chuyện gì , cũng đều phải nắm chắc.

Mặc Ân Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên , ông có chút giật mình sửng sờ .

Trong chuyện này nếu như không có sự cố gì , nhất định nó có lẽ sẽ không hành động như vậy. . . . . .

Cung Ái Lâm dám xem thường ánh mắt vừa rồi của Mặc Ân Thiên , sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng mở miệng, “ Cậu cứ như vậy tự tin ? ”

“ Trọng Chính đã xuống đài , hiện tại , đây là biện pháp tốt nhất trước mắt ! ” Mặc Thiếu Thiên nói lại thêm lần nữa .

Ngụ ý , trừ như vậy , các ngươi không có lựa chọn nào khác!

Cung Ái Lâm muốn dựa vào thế lực của Trọng Chính điều khiển , nắm chặt anh trong lòng bàn tay, quả thực là nằm mơ!

Anh đã sớm muốn đem Trọng Chính xuống đài , chỉ là nghĩ đến phần tình cảm của Trọng Nhược Tình nên mới nhân nhượng chậm chạp không động thủ , hôm nay , Trọng Chính tự tìm phiền toái , anh không đưa ông ta xuống đài , cũng không có cách nào giao phó cùng Hi Hi !

Nhìn Mặc Thiếu Thiên dáng vẻ tràn đầy tự tin , thậm chí Cung Ái Lâm nghĩ đến bà sau khi trăm tuổi , Mặc Thiếu Thiên sẽ đối đãi với mình như thế nào !

“ Chớ có đến lúc đó bê đá tự đập vào chân của mình , phá hủy MK ! ” Cung ÁI Lâm không chịu bỏ qua , nuốt hận nói.

Vừa muốn dựa vào Mặc Thiếu Thiên chống đỡ công ty MK , vừa hận sự thành công cùng ưu tú của anh.

Thậm chí có lúc bà thầm nghĩ , nếu như Thiếu Quần có được một nữa tư chất làm ăn của Mặc Thiếu Thiên, bà cũng sẽ không cần lao tâm lao lực như thế .

Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng cười một tiếng , “ Vậy thì mở to mắt nhìn thử xem! ”

Rốt cuộc là người nào người nào bị thua thiệt , đến lúc đó sẽ biết !

Cung Ái Lâm lúc này quay sang , nhìn Mặc Ân Thiên một cái , Mặc Ân Thiên hoảng hốt , sau đó mấp máy môi mở miệng , “ Việc đã đến nước này , chỉ có thể như vậy , Thiếu Quần đã trưởng thành , đúng lúc cũng nên vào công ty thực tập , con an bài cho nó một chức vị trong công ty đi ! ” Mặc Ân Thiên mở miệng.

Mặc Thiếu Thiên nghe xong.

Liền nhìn cũng không nhìn Cung Ái Lâm một cái , bởi vì không cần phải hỏi , cũng biết là an bài của ai .

Thật ra thì , đây mới chính là mục đích hôm nay bọn họ tới đây .

Anh một mực không chịu nghe điện thoại , liên lạc không được , Cung Ái Lâm liền luống cuống , không nghĩ tới , hôm nay thế nhưng vì sự việc này lại tìm tới công ty .

Sợ anh gom hết tiền trong công ty chạy sao?

Mặc Thiếu Thiên xoay người , chính mình trở lại bàn làm việc , “ Tốt ! ” Anh một lời thản nhiên đồng ý ngay , sau đó giả vờ lật xem một chút tài liệu trước mặt , nhìn đi nhìn lại mấy lần , sau đó ngẩng đầu nhìn bọn họ, “ Trước mắt bộ phận mar­ket­ing còn có một vị trí , để cho nó vào đảm nhiệm đi ! ”

Bộ phận Mar­ket­ing !

Cung Ái Lâm còn chưa mở miệng phản đối .

Cửa , phịch một tiếng liền bị đẩy ra .

Mặc Thiếu Quần giống như giống như một cơn gió vọt vào , nổi giận đùng đùng , “ Mặc Thiếu Thiên , anh nói cái gì ? Bộ phận Mar­ket­ing ? Anh cho tôi là cái gì ? ”

Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Thiếu Quần trước mặt , cùng nhau anh đều ghen di truyền từ cha , nhưng nhìn nó có bộ dạng gì , mặc quần jean , đi giày thể thao , áo choàng đỏ ngắn , trước ngực còn treo mắt kiếng , điển hình bộ dáng công tử ăn chơi trác tán , trừ đó ra , không nhìn ra bất kỳ tư chất.

Mặc Thiếu ngày nhìn Mặc Thiếu Quần , nhếch miệng lên nhất mạt cười khinh miệt.

Một người chỉ biết sống phóng túng , hao tiền, mua xe thể thao , con nhà giàu !

“ Thế nào ? Ngại chức vị quá cao sao ? ” Mặc Thiếu Thiên sâu kín hỏi , giọng nói kia khiến Mặc Thiếu Quần nhìn vào liền nổi trận lôi đình.

“ Phi , Mặc Thiếu Thiên , anh thế nhưng khi dể tôi , để cho tôi vào làm tại bộ phận mar­ket­ing? Anh đem tôi làm thành cái gì ? Tôi rất rõ ràng nói cho anh biết , tôi không muốn ! ” Mặc Thiếu Quần thở phì phò , một bộ dáng giương nanh múa vuốt .

Mặc Thiếu Thiên sớm ngờ tới cậu ta nhất định sẽ phản ứng như thế , anh không nhanh không chậm nói , “ Bộ phận Mar­ket­ing thì thế nào ? Mỗi người vào công ty đều là từ cơ bản nhất làm lên , tôi đã mở ra tiền lệ mới , để cho cậu trực tiếp tiếp nhận chức vị quản lý bộ phận Mar­ket­ing rồi , cậu còn có cái gì bất mãn ? ” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.

Mặc dù trên mặt thoạt nhìn rất khó chịu , nhưng đáy lòng anh thật sự cảm thấy rất thoải mái !

Nó càng nóng nảy , anh sẽ lại càng bình tĩnh.

Nhìn Mặc Thiếu Quần , bộ dạng không một chút thành tựu !

“ Tôi bất mãn cái gì ? Mặc Thiếu Thiên , anh quá đem tự cao tự đại rồi , tôi cho ngươi biết , tôi muốn chức vị , chính là cùng vị trí hiện tại của anh ngang hằng như nhau , anh cho rằng chức vị tổng giám đốc của MK thật là anh sao? Thật buồn cười , anh chẳng qua là người đảm nhiệm tạm thời thôi , chờ tôi tiến vào MK , việc đầu tiên tôi muốn làm nhất đó là đem anh đá ra khỏi đây !” Mặc Thiếu Quần phách lối hóng hách kêu gào .

Hiệp nghị giữa Mặc Thiếu Thiên cùng Cung Ái Lâm , cậu đương nhiên là biết một chút , cho nên hiện tại , cậu mới sẽ không sợ gì !

Giọng nói kia , hận không được tuyên bố điều này với toàn thế giới .

Mặc Ân Thiên đứng ở một bên không nói gì.

Cung Ái Lâm càng thêm cưng chiều con trai của bà , không nói gì.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Thiếu Quần , miệng bất giác nâng lên ý cười nhẹ nhàng , xem ra mặc dù đang cười , lại lạnh lùng , lạnh khiến Mặc Thiếu Quần không dám khiêu khích.

“ Anh cười cái gì ? ” Mặc Thiếu Quần nhìn anh hỏi , tức giận bộc phát .

Mặc Thiếu Thiên liếc nhìn cậu em trai cùng cha khác mẹ của mình , nhếch miệng khinh thường “ Chỉ bằng cậu ?” Khóe miệng nụ cười lạnh hơn , âm thanh dần dần đề cao , “ Cũng muốn ? ”

“ Anh…anh nói gì ? ” Mặc Thiếu Quần càng căm tức không chịu được , “Mặc Thiếu Thiên, anh lặp lại cho tôi !”

“ Tôi nói mười câu , cũng đều như thế , có bản lãnh , thì cậu tới lấy , Mặc Thiếu Quần , chỉ bằng cậu cũng muốn chức tổng giám đốc ? Một người chỉ biết sống phóng túng , tôi có thể nuôi cậu xem ra cũng không tệ rồi, cậu có thể làm tổng giám đốc , chỉ sợ trên thế giới này những người tàn phế cũng có thể chạy bộ rồi ! ” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nói một câu , không chút nào để ý đến mặt mũi ai .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.