"Mẹ. . . . . ." Lúc này, Hi Hi chỉ có thể nhìn hướng Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, tuyệt đối không thích cảm giác bọn họ tranh đoạt, ngược lại, rất bất đắc dĩ.
Tuy rằng cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng là ở sâu trong nội tâm của cô, cũng không muốn bọn họ vì cô mà gây chuyện với nhau!
Lúc này, Lâm Tử Lam mím môi, nhìn bọn họ, giống như suy nghĩ cái gì!
Hoa Hồng cũng nhìn.
Vốn tưởng rằng Lâm Lâm Tử Lam mở miệng nói cái gì đó, hoặc là nói một lời ngăn cản……, nhưng mà làm cho cô càng thêm níu lưỡi là, Lâm Lâm Tử Lam chỉ là đứng lên, nhìn bọn họ, "Muốn đánh đi ra ngoài đánh, đừng làm máu bắn tung tóe ra đây!” Nói xong, đứng dậy đi về phòng.
Hoa Hồng ngồi ở chỗ kia, nghe lời Lâm Tử Lam nói, nhìn bóng lưng cô quay đi…………..
Mẹ kiếp, thật là hâm mộ!
Muốn như vậy rời đi sao! ?
Hoa Hồng đặc biệt bội phục bình tĩnh của Lâm Tử Lam bình!
Hi Hi cũng đứng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng mẹ, trề miệng một cái, nhưng cũng không nói gì thêm, yên lặng nhìn theo hướng Lâm Tử Lam đi.
Hoa Hồng ngồi ở cạnh bọn họ, một bên vừa ăn một bên vừa xem, vĩnh viễn đều là một bộ dáng sợ thiên hạ không đại loạn, chỉ là, trong đấy lòng cô bội phục bình tĩnh của Lâm Tử Lam, trường hợp này, không ai có thể bình tĩnh được như vậy!
Cuối cùng, Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật ở nơi đó, nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam rời đi, đều im lặng lại không có nói gì, chỉ là càng thêm cừu thị lẫn nhau…………
…………thanhhuyen.ddlqd………….
Trong phòng.
Lâm Tử Lam đi vào, Hi Hi cũng theo sau đi theo vào.
"Mẹ, mẹ không sợ cha cùng Tiêu Dật thúc thúc đánh nhau sao! ?" Hi Hi đi theo phía sau hỏi.
Lâm Tử Lam vừa đi, ngay cả đầu cũng không có quay lại, "Đánh liền đánh đi, không đánh mọi chuyện cũng không rõ!" Lâm Tử Lam nói.
Hi Hi, ". . . . . ."
Hi Hi cũng rất bội phục mẹ bình tĩnh như vậy.
Chỉ là, bé cảm thấy mẹ làm vô cùng đúng.
Lưu lại, cũng không biết xử lý như thế nào, nói nhiều một câu, sợ là thiên vị, cho nên để cho cha cùng Tiêu Dật thúc thúc tự mình giải quyết!
Mặc kệ kết quả như thế nào, bé đều không thể nhúng tay!
Hiện tại, thật rất bội phục mẹ!
Trường hợp như vậy, trực tiếp rời khỏi, là một biện pháp tốt nhất.
Nhìn Lâm Tử Lam, Hi Hi trực tiếp ngồi xuống, ngồi ở bên người Lâm Tử Lam, "Mẹ, mẹ vui vẻ chứ! ?"
Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, "Vui vẻ cái gì! ?"
"Cha cùng Tiêu Dật thúc thúc vì mẹ, tranh giành tình nhân, chẳng lẽ mẹ không tức giận! ?" Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Nghe lời Hi Hi nói, Lâm Tử Lam nghiêm trang nhìn Hi Hi, "Mẹ là nữ nhân thế tục như vậy sao!?”
Hi Hi lập tức lắc đầu, cũng nghiêm trang trả lời, "Không phải!"
"Vậy được rồi !"
"Nhưng là, cha cùng Tiêu Dật thúc thúc đều thực ưu tú, đàn ông ưu tú trên thế giới, vì mẹ tranh giành tình nhân, mẹ một chút cũng không động tâm! ?" Hi Hi hỏi, nhân cơ hội thăm trong lòng mẹ một chút.
Nghe Hi Hi trong lời nói, Lâm Tử Lam hơi nhíu mày, "Lời nói thật sao! ?"
"Dạ dạ!" Hi Hi liên tục gật đầu.
"Nghe con nói như vậy, xác thực trong lòng có một chút như thế!” Lâm Tử Lam nói.
"Ha ha ha ha. . . . . ." Hi Hi nhịn không được bật cười.
"Con đã nói, cha cùng Tiêu Dật thúc thúc là người ưu tú như vậy, làm sao có thể không thể ý!" Hi Hi cười nói.
Hai người như lúc trước bình thường tâm sự, cười rất thoải mái.
Mà hiện tại, người ở phía ngoài, chiến tranh nhanh chóng nổ ra, bọn họ lại ở trong phòng cười vui vẻ như vậy.
Bên ngoài nghe được tiếng cười, một trận run rẩy. . . . . .
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, "Kỳ thật, cũng không phải cái gì đắc ý, chính là, mẹ thật sự không muốn bọn họ vì mẹ xảy ra chuyện gì, mặc kệ là ai gặp chuyện không may, mẹ cũng không vui vẻ, hiện tại mẹ cái gì cũng không nhớ rõ, bọn họ làm những chuyện như vậy, với mẹ mà nói, là một gánh nặng, nhưng mà mẹ phải chấp nhận!” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi nói.
Hi Hi ngồi ở bên người Lâm Tử Lam, nghe lời Lâm Tử Lam nói, gật gật đầu.
Thật là như vậy.
Mẹ chuyện gì cũng không nhớ rõ, cha cùng Tiêu Dật thúc thúc như vậy, mẹ nhất định là có áp lực .
Hi Hi ngồi ở chỗ kia nghĩ nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lam, "Mẹ, mẹ nguyện ý cùng con trở về không !?”
"Trở về! ?" Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi.
Hi Hi liên tục gật đầu, "Con nghĩ người nên quay về A thị, xem mẹ có thể khôi phục trí nhớ hay không !”Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam nói.
Nghe được lời Hi Hi nói, Lâm Tử Lam nhíu mày, "A thị! ?"
"Dạ, chính là nơi mẹ sinh ra, mẹ từng nói, mẹ rất thích A thị, cho nên mới mang con từ Mỹ trở về A thị sống, cho nên con nghĩ mang mẹ trở về, xem có thể nhớ ra chuyện lúc trước hay không !” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam nói, nói lên A thị, khóe miệng Hi Hi cũng mang theo sắc thái hạnh phúc .
Để cho mẹ trở lại cuộc sống lúc trước, không chừng có thể nhớ tới mọi chuyện lúc trước.
Này không chừng sẽ là một biện pháp tốt!
Nghe lời Hi Hi nói, nhìn Hi Hi, trong lòng Lâm Tử Lam hiện lên một tia xúc động, nhưng mà giờ phút này, đối với cô là một nơi xa lạ.
Dù sao, cô cái gì cũng không nhớ rõ !
Nhìn dáng vẻ mẹ có điểm do dự, Hi Hi mở miệng, "Mẹ, con không xác định ba tháng này tâm ý của mẹ có thay đổi hay không , nhưng mặc kệ cuối cùng mẹ quyết định như thế nào, Hi Hi đều ủng hộ mẹ , bởi vì mẹ là mẹ con yêu nhất!” Hi Hi nói.
Nghe lời Hi Hi nói, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, khóe miệng gợi lên một chút cười.
Có bảo bối như vậy, Lâm Tử Lam cảm thấy cũng thật là may mắn.
"Bảo bối, cám ơn con!" Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi chân thành nói.
Hi Hi cười gật gật đầu.
"Cho nên, con tôn trọng suy nghĩ của mẹ, nếu trở lại A thị, mẹ nhớ lại mọi chuyện, nhưng vẫn muốn tới đây, , bảo bối cũng tôn trọng mẹ!" Hi Hi nói
Nghe Hi Hi nói, ánh mắt Lâm Tử Lam hơi mờ mờ, lâm vào trầm tư.
Nghĩ nghĩ, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, "Hi Hi, con có thể nói những chuyện lúc trước, cho mẹ biết không !?”Lâm Tử Lam hỏi.
Đối với cuộc sốngcủa cô ở A thị, Lâm Tử Lam cũng là muốn biết .
Nghe mẹ muốn nghe chuyện lúc trước, Hi Hi vô cùng cao hứng.
Này chứng minh, mẹ rất muốn khôi phục trí nhớ!
Hi Hi liên tục gật đầu, "Dạ!"
Vì thế, Hi Hi đem chuyện ở A thị đã xảy ra đều nói cho Lâm Tử Lam, hơn nữa chú trọng nói chuyện tình cha cùng Lâm Tử Lam, có thể nói miêu tả rất phấn khích.
Chỉ là, về chuyện thân phận Hi Hi, Hi Hi vốn không có nhắc lại.
Từ A thị, cô cùng Mặc Thiếu Thiên yêu nhau, sau đó đến chuyện ở Italya, Hi Hi đều đơn giản nói một lần.
Lâm Tử Lam nghe, chân mày thỉnh thoảng níu chặt, thỉnh thoảng dãn.
Không nghĩ tới trong lúc đó bọn họ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Hơn nữa nghe được cô ở Italya xảy ra nổ mạnh, trong lòng Lâm Tử Lam lại nói không nên lời rung động.
Không nghĩ tới trước khi cô mất trí nhớ, thế nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nhưng là, Lâm Tử Lam càng thêm khẳng định, lời Hi Hi cùng Tiêu Dật nói không giống nhau.
Tiêu Dật không có cùng cô đề cập qua, mặc kệ Lâm Tử Lam hỏi như thế nào, hắn đều là sơ lược.
Duy nhất một việc chính là, cô phát sinh nổ mạnh sau đó mất đi trí nhớ.
Rất khẳng định điều này!
Mặc kệ nói quá trình này, Hi Hi cũng lược bớt chuyện mà Lâm Tử Lam mang thai.
Bé biết mẹ là người như thế nào, bảy năm trước có thể dứt khoát sinh hạ chính mình, thì đã biết mẹ yêu quí bọn họ đến cỡ nào, nếu mẹ biết chuyện mình mang thai, nhất định sẽ rất cắn dứt, cho nên, Hi Hi không có nhắc lại.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, "Không nghĩ tới, thế nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy!" Nhưng là thật sự một chút ấn tượng, một chút trí nhớ cô cũng không có.
Hi Hi gật gật đầu, "Dạ, mẹ cùng cha , thật là trải qua rất nhiều chuyện mới cùng một chỗ !" Hi Hi cũng thập phần khẳng định nói.
Bé là người duy nhất có thể chứng kiến quá trình tình cảm của cha mẹ.
Cha vất vả như thế nào, mẹ bi kịch như thế nào, bé cũng đều tận mắt nhìn thấy.
Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, cũng không có nhắc tới chuyện Tiêu Dật nói, trong lời Tiêu Dật nói với cô, căn bản không có sự tồn tại của Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên.
Xem ra, Tiêu Dật không muốn cô nhớ tới bọn họ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Tử Lam một chút đau đớn.
Chỉ cần nghĩ đến, có thể bỏ lỡ Hi Hi, trong lòng Lâm Tử Lam nhịn không được đau đớn.
Ngồi ở chỗ kia, cặp mắt trong suốt giờ đây trở lên mê ly mờ hơi nước.
Hi Hi ngồi ở một bên, nhìn Lâm Tử Lam, nghĩ nghĩ, nhìn Lâm Tử Lam, "Mẹ, thật sự mẹ đối với cha một chút ấn tượng cũng không có sao!?”
Nghe lời Hi Hi nói, Lâm Tử Lam lắc đầu.
Một chút cũng không có!
Ai, Hi Hi vì cha cảm giác thật đáng tiếc!
Cha thật sự là mạng khổ !
Không nói chuyện trước đây trải qua, chính là hiện tại, cưới lão bà cũng khó như vậy!
Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Hi Hi cũng nhịn không được ở trong lòng vì Mặc Thiếu Thiên lo lắng một phen.
Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, nhìn Lâm Tử Lam, "Mẹ, con có thể hỏi mẹ một chuyện không! ?"
Lâm Tử Lam nhìn bé, "Vấn đề gì? !"
"Mẹ, thích Tiêu Dật thúc thúc sao! ?" Hi Hi hỏi.
Bé muốn biết, thời gian ba tháng này, Tiêu Dật có cảm động đến mẹ hay không !
Nghe vấn đề Hi Hi hỏi , Lâm Tử Lam hơi hơi lặng đi một chút, sau đó nhìn Hi Hi, hỏi lại một câu, "Con cảm thấy sao! ?"
Hi Hi lắc đầu.
Bé không biết!
Nói thực ra, cha cùng Tiêu Dật thúc thúc, thật là, ai cũng đối với mẹ rất tốt.
Hơn nữa cũng giống nhau là rất ưu tú.
Nếu như không có Mặc Thiếu Thiên, có lẽ Hi Hi cũng muốn mẹ cùng Tiêu Dật cùng một chỗ.
Nhưng là Hi Hi rất thích Mặc Thiếu Thiên!
Cho nên, hai bên, bé thật không biết làm sao.
Chỉ có thể đứng ở chính giữa, để cho mẹ lựa chọn!
Mặc kệ mẹ lựa chọn ai, bé đều ủng hộ!
Nhìn bộ dáng Hi Hi, Lâm Tử Lam cũng hiểu được có chút buồn cười.
Hiện tại đứa nhỏ này thật sự là trưởng thành sớm, Lâm Tử Lam không nghĩ tới có một ngày cùng Lâm Tử Lam ở trong này đàm luận tình yêu của cô.
Ngẫm lại, Lâm Tử Lam cũng hiểu được có chút buồn cười.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, mở miệng nói một câu, "Cảm động không phải yêu!"
Hi Hi sửng sốt.
Tuy rằng bé còn nhỏ, nhưng mà đối với những lời này, bé vẫn hiểu được !
"Mẹ . . . . . ."
"Tuy rằng, mẹ không biết lúc trước xảy ra chuyện gì, nhưng mà ở trong lòng, giống như là có một khoảng trống rỗng!”
"Ba tháng này, Tiêu Dật đối với mẹ rất tốt, có thể nói là cẩn thận, nhưng mà, anh ấy đối với mẹ càng tốt, mẹ càng cảm thấy nợ anh ấy!”Lâm Tử Lam nói.
Nghe lời mẹ nói, Hi Hi không thể không thừa nhận, bé rất cao hứng!
Này chứng minh, mẹ không có thích Tiêu Dật thúc thúc!
Tình yêu chân chính, mặc kệ đối phương vì mình mà làm cái gì, trả giá cái gì, mình đều cảm thấy đó là một loại hưởng thụ, sẽ không cảm thấy thu thiệt, nhưng là cùng Tiêu Dật cùng một chỗ, mặc kệ Tiêu Dật làm ra cái gì tức giận , Lâm Tử Lam đều cảm thấy là thua thiệt là Tiêu Dật .
"Mặc dù Tiêu Dật làm cho mẹ thật cảm động, nhưng mà đối với anh ấy, chỉ giống như người nhà!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Hi Hi thiệt tình cao hứng!
Tuy rằng miệng nói ủng hộ mẹ, nhưng là hắn vẫn tương đối ủng hộ cha!
Tiếp nhận Tiêu Dật cũng được ,nhưng nếu là cha thì tốt hơn, Hi Hi càng thêm cao hứng!
Nghe thế, Hi Hi lập tức thừa thắng xông lên hỏi, “ Mẹ, mẹ thích cha sao! ?" Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
Điều này làm cho Lâm Tử Lam trả lời như thế nào.
Từ ngày gặp chuyện không may cho đến giờ, cô cùng Mặc Thiếu Thiên mới biết nhau hai ngày, nói thích như thế nào?
Nhưng là không thể không thừa nhận là, Lâm Lâm Tử Lam cảm giác cùng Mặc Thiếu Thiên ở một chỗ, không có khoảng cách, so sánh với Tiêu Dật mà nói, Mặc Thiếu Thiên cho cô cảm giác quen thuộc.
Nhưng là Lâm Tử Lam làm sao có thể cùng Hi Hi nói điều này, chính là mở miệng nói, "Con sẽ thích người mới biết hai ngày sao!?” Lâm Tử Lam hỏi lại.
Ngụ ý, không có thích Mặc Thiếu Thiên!
Nhưng là Hi Hi cũng không mang lo lắng há mồm trả lời, "Đương nhiên có thể!"
Hi Hi trả lời không chút do dự.
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
"Bởi vì con tin tưởng vừa thấy đã yêu!" Hi Hi vừa cười bổ sung một câu.
Ngày đó gặp được người trong lòng, Hi Hi nhất định sẽ trong đám người tìm được cô!
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
Được rồi.
Đứa nhỏ này trưởng thành quá sớm!
Lâm Tử Lam sẽ không đối đã với bé như đứa nhỏ!
"Con tin tưởng, không có nghĩa là mẹ cũng tin tưởng!” Lâm Tử Lam nói
"Mẹ, nhưng là mẹ không thể phủ nhận là, mẹ nhìn thấy cha, không ghét!" Hi Hi cười nói.
Không ghét sao?
Hình như là!
"Chỉ là người giống cha con như vậy, càn rỡ, kiêu ngạo, tự đại lại tự kỉ, thật khó để cho người khác không ghét!” Lâm Tử Lam nói.
Bộ dáng kia, giống như đang nói xấu Mặc Thiếu Thiên .
Nhưng là Hi Hi lại cười vô cùng vui vẻ.
"Tuy rằng mẹ người cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi ở cũng cha, lại nói trúng ưu điểm cũng như khuyết điểm của cha!” Hi Hi cười nói.
Còn nói người không chú ý cha ! ?
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, Lâm Tử Lam bĩu môi bổ sung một câu, "Rất rõ ràng !"
"Mẹ, xin tin tưởng, cha là có càn rỡ cùng kiêu ngạo, về phần tự đại lại tự kỷ, điểm này, con cũng cảm thấy như vậy……….." Hi Hi nói.
Thời điểm Lâm Tử Lam còn chưa có nói, Hi Hi lại bổ sung một câu, "Con cảm thấy điểm này, mọi người cả nhà chúng ta đều giống nhau……….”
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
Hai người ở trong phòng nói to nói nhỏ một thời gian, nói rất nhiều chuyện.
Mà Mặc Thiếu Thiên đứng ở cửa, nghe được bên trong bọn họ “nói xấu” mình , khóe miệng ngoéo một cái, cũng không đi vào đi quấy rầy.
Nghe bọn họ cười, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên cũng không khỏi giơ lên.
…………thanhhuyen.ddlqd…………..
Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, "Mẹ, mẹ phải theo chúng ta trở về!?” Hi Hi nói.
"Bảo bối không muốn cùng người tách ra!” Hi Hi bĩu môi nói.
Không có biện pháp, chỉ có thể dựa theo cha nói, đánh bài đồng tình, nhìn ra, mẹ thật thích bé.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, tuy rằng cũng mới nhìn thấy Hi Hi hai ngày, nhưng Hi Hi nói như thế, tất cả cô đều tin tưởng, hơn nữa, cũng thật thích Hi Hi, ở trong lòng cô, cũng sớm đã nhận Hi Hi chính là con trai của mình.
Cô cũng không bỏ được.
Nhìn bộ dáng Hi Hi, trong lòng Lâm Tử Lam cũng xẹt qua một tia khó chịu, thật giống như, hiện tạ bọn họ muốn đối mặt với nhau.
"Mẹ cũng không muốn con với mẹ tách ra, nhưng là bảo bối, có rất nhiều chuyện, mẹ có chút lo lắng, cho nên, cho mẹ một ngày suy nghĩ được không !?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi
Hi Hi liên tục gật đầu.
"Đương nhiên !" Hi Hi nói.
Đừng nói một ngày, cho dù hai ngày, Hi Hi cũng sẽ đáp ứng !
Chỉ cần mẹ có suy nghĩ này là tốt rồi!
Lâm Tử Lam gật gật đầu, nhìn Hi Hi lộ ra chút cười.
Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, "Mẹ, đừng quá có áp lực, mặc kệ mẹ có theo bảo bối trở về hay không , bảo bối đều yêu mẹ, ủng hộ mẹ !" Hi Hi nói.
Nghe được lời Hi Hi nói, Lâm Tử Lam cười gật gật đầu, "Mẹ biết!"
"Dạ, nếu trở lại A thị, mẹ không thích, bảo bối lại đi theo mẹ trở về!" Hi Hi nói.
Không phải không thừa nhận, Hi Hi thực hiểu suy nghĩ của Lâm Tử Lam.
Biết Lâm Tử Lam đang lo lắng cái gì, cho nên, trong lời Hi Hi nói, đối với Lâm Tử Lam nổi lên tác dụng rất lớn!
"Cám ơn bảo bối!" Lâm Tử Lam nói.
Tự đáy lòng rất thích Hi Hi!
"Mẹ không cần khách khí, ai bảo con là con trai bảo bối của mẹ!” Hi Hi cũng cười nói.
Hai người ở trong phòng, cơ hồ nói cho tới trưa,thời điểm giữa trưa, Hi Hi mới đi ra ngoài.
Bên ngoài đã sớm không có bóng dáng cha cùng Tiêu Dật, mà ngay cả Hoa Hồng cũng không thấy .
Rất im lặng.
Mọi người chạy đi đâu ! ?
Tìm một vòng, không tìm thấy ai!
Hi Hi cũng lười tìm, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Ở trong này, nhàn nhã như vậy!
Như vậy lãng phí!
Ngay vào lúc này, Hoa Hồng từ bên ngoài đi đến.
"Bảo bối!"
Nghe được thanh âm, Hi Hi quay đầu, nhìn thấy Hoa Hồng.
"Các người đi nơi nào ! ?" Hi Hi hỏi.
"Thế nào, mẹ cậu đáp ứng với cậu rời đi không !” Hoa Hồng trực tiếp đi qua hỏi, thẳng đến chủ đề.
"Mẹ nói muốn suy nghĩ một chút!" Hi Hi nói.
Sau đó nhìn thần sắc Hoa Hồng, có điểm gì là lạ, "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao! ?"
Hoa Hồng gật gật đầu, "Xảy ra chuyện! ?"
Hoa Hồng sắc mặt buồn buồn mở miệng, "Vừa rồi Mặc tử truyền tin tức đến, gần đây, Thiếu tá Tỉnh Nham vẫn để ý đến Hợp Tung không buông, Tạp Ni cùng hắn đấu nhiều lần, bị thương!” Hoa Hồng nói.
Nghe thế cái, sắc mặt Hi Hi cũng lập tức chìm xuống.
"Vậy làm sao bây giờ! ?"
"Mặc Tử muốn chúng ta nhanh chóng rời khỏi, có một lô hỏa tiễn vận chuyển đến A thị, nhưng mà người của Thiếu tá Tỉnh Nham vô cùng nhanh, người của chúng ta, cũng không có cách nào ra mặt, chỉ cần ra mặt Thiếu tá Tỉnh Nham, sẽ không buông tha!” Hoa Hồng nói.
Nói lên cài này, Hi Hi cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Chính là muốn Hi Hi nhanh chóng trở về A thị, phụ trách vụ buôn bán này.
Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, "Tỉnh Nham đến nước Pháp không phải sao! ?" Hi Hi hỏi.
Lúc trước Lưu Ly để lộ tin tức cho bọn họ, Tỉnh Nham cũng muốn đến nơi này.
"Có thể là biết được tin tức, chúng ta tìm được mẹ cậu, cho nên, trở về!” Hoa Hồng nói.
Nghe lời Hoa Hồng nói, Hi Hi có cảm giác là lạ chỗ nào, nhưng lại không nói ra được là chỗ nào.
"Vậy làm sao bây giờ! ?"
"Mặc Tử nói, sẽ tìm thời gian đấu với Tỉnh Nham, tranh thủ thời gian, để cho chúng ta mau rời đi!” Hoa Hồng nói.
Nghe thế cái, Hi Hi gật gật đầu, "Tôi đã biết, tôi sẽ mau chóng rời đi!”Hi Hi nói.
"Ừ!" Hoa Hồng gật gật đầu.
Hi Hi cũng cau mày, có cảm giác không thích hợp, nhưng là lại không nói ra được là ở chỗ nào.
"Cậu đang suy nghĩ gì! ?" Lúc này, Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi nghĩ nghĩ, "Không thể nói rõ, có cảm giác có gì đó là lạ!”
Hoa Hồng biết, Hi Hi chưa bao giờ như vậy, bé cảm thấy không thích hợp, chắc chắn là có nguyên nhân.
"Làm sao vậy! ?" Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi cau mày, nghĩ cái gì, nghe được lời Hoa Hồng nói, Hi Hi ngẩng đầu nhìn cô, "Lần trước, tôi nhớ rõ Lưu Ly cô cô nói, Thiếu tá Tỉnh Nham đang tra thân phận của tôi!”
Nói lên cái này, Hoa Hồng cũng là sửng sốt, lập tức nhíu mày.
"Tỉnh Nham tra thân phận của cậu!?" Hoa Hồng nhìn Hi Hi kinh ngạc hỏi.
Hi Hi gật gật đầu, "Lưu Ly cô cô nói cho tôi biết!”
"Vậy hắn tra được không ? Hắn tra cậu làm cái gì! ?" Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.
"Có lẽ sau chuyện ở Italya, hắn cảm giác không thích hợp, cho nên bắt đầu tra tôi, chỉ là, muốn tra ra, cũng không đơn giản như vậy!” Hi Hi mặt lạnh nói.
Hồ sơ của bé, cơ hồ là không có.
Cho nên, cho dù muốn tra, cũng không tra được .
Mà ngay cả người bên trong Hợp Tung, đều không có tư liệu của bé.
"Cho dù tra không đến cậu, cậu đừng quên, cậu gần đây cũng không khiêm tốn, chuyện ở Italya, còn có các lợi sự tích anh dũng tại A thị, khả năng người khác không tra đến, nhưng mà đối với Tỉnh Nham, thì không phải là việc khó!" Hoa Hồng nói.
Lời này, nói không sai.
"Cho dù hắn có thể tra được thì như thế nào, cho dù tra được tôi cùng Hợp Tung có quan hệ thì như thế nào, hắn cũng không có căn cứ chính xác!” Hi Hi nói.
"Hiện tại tốt nhất cầu nguyện là, hắn không có tra được bất cứ chuyện gì của cậu!” Hoa Hồng nói.
"Kỳ thật, tôi cũng không rõ lắm, chỉ là, tôi không hiểu, hiện tại vì sao Thiếu tá Tỉnh Nham giống chống khua chiêng cùng Hợp Tung đối nghịch!”Hi Hi nói.
"Cho tới nay, Thiếu tá Tỉnh Nham đều coi Tạp Ni như cái đinh trong mắt, thường xuyên gây phiền toái, cho nên, tôi cảm thấy không kì quái!”
"Kỳ quái là, hắn làm như vậy, làm cho người ta có chút hoài nghi!” Hi Hi nói.
Hoa Hồng nhìn Hi Hi, "Kinh nghiệm đối phó Tạp Ni, cho tới bây giờ đều như vậy!" Hoa Hồng nói.
"Trên thế giới này , không thể không có hắc ( đen), cho dù bọn họ muốn bắt, không có một Hợp Tung, cũng sẽ có thiên thiên vạn vạn hắc đứng lên, có thể nói, hắc bạch hai nhà, cũng là một biện phát giữ gìn hòa bình thế giới, nếu như không có bọn họ, thì hắn tồn tại làm gì?
Hắc là vô tận, Thiếu tá Tỉnh Nham cần gì gấp gáp, trừ khi…………..
Hi Hi chợt nhớ tới cái gì.
Hoa Hồng nghe Hi Hi phân tích, cũng hiểu được đạo lý này.
"Ý của cậu là. . . . . ."