Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 317: Chương 317: Có biện pháp




Thân thể bên trong bắt đầu nóng lên, một cỗ nhiệt kéo tới như sóng đánh úp cô. . . .

Tô Cẩn Nhi ngồi ở trên ghế sa lon, đôi tay nắm thật chặt tay vịn, không để cho mình trước mặt bọn hắn biểu hiện ra, nhưng càng như vậy, trong cơ thể cô càng nóng hơn. . . . . .

“Cho tôi thuốc giải!” Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn nói.

Anh tại sao có thể đối với cô như vậy? !

Hách Tôn đứng ở một bên, nhìn Tô Cẩn Nhi ,bộ dạng giống như việc không liên quan đến mình.

“Chỉ cần cô đồng ý, tôi liền cho cô thuốc giải!” Hách Tôn nhìn cô sâu kín nói.

“Anh ——” Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn, cặp mắt kia tràn đầy phẫn uất.

Nhưng trong cơ thể hết sức nóng, loại nhiệt này, như muốn nuốt chửng cô . . . . . .

Mặc dù cô rất không muốn xấu mặt trước Hách Tôn, nhưng bây giờ, tay của cô không khỏi lôi kéo quần áo của mình. . . . . .

“Tôi tuyệt đối sẽ không nói cho các người biết !” Tô Cẩn Nhi nhìn bọn họ nói.

Mặc dù trong cơ thể nóng ran, hành hạ cô muốn chết, nhưng cô vẫn không nói!

Nhìn Hách Tôn, ánh mắt tràn đầy oán hận!

Không ngờ, anh thế nhưng dùng cái biện pháp này để cho cô mở miệng!

Hách Tôn đứng ở một bên, lạnh lùng giống như thân thể, đôi mắt màu nâu sẫm dừng lại ở trên người của Tô Cẩn Nhi , “Cô không cần nói, sẽ có người hầu hạ tốt cho cô! !”

Nghe thấy vậy, Tô Cẩn Nhi sững sờ, ánh mắt lập tức trừng to.

“Anh có ý gì?”

Khóe miệng Hách Tôn lạnh lùng nâng lên, “Như vậy sẽ có người hầu hạ tốt cho cô, chỉ có điều, dược hiệu, sẽ kéo dài đến ngày mai, cho nên, buổi tối cô có thể tận hưởng rồi !” Hách Tôn nhìn Tô Cẩn Nhi nói gằn từng chữ, ánh mắt tà ác.

Mặc dù biện pháp khắc nghiệt một chút, nhưng mà đối với Tô Cẩn Nhi, bây giờ chỉ có thể dùng cách này!

Nghe Hách Tôn nói, Tô Cẩn Nhi cặp mắt phóng đại, tay nắm trên ghế sa lon muốn xé nát nó!

Nhìn bốn phía, nhiều người như vậy tầm mắt của bọn họ đều ở trên cơ thể của mình, cho tới bây giờ Tô Cẩn Nhi cũng chưa từng bị người ta làm nhục như vậy, ngay lập tức, tức giận nổi lên, “Biến, biến, cút cho tôi! ! !”

“Tất cả đều cút cho tôi!” Tô Cẩn Nhi ném đồ.

Nhưng ngay cả khi ném những thứ xung quanh, cũng khó mà chống lại cảm giác nóng ran trong cơ thể!

Lúc này, Tô Cẩn Nhi nhìn những mảnh vụn sành sứ trên mặt đất, không chút nghĩ ngợi liền bước tới, trực tiếp cầm lên.

Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn Hách Tôn, khóe miệng lạnh lùng gợi lên.

“Cho dù chết, tôi cũng vậy sẽ không nói cho anh biết!” Nói xong, Tô Cẩn Nhi liền cắt xuống cổ tay mình.

Nhưng ngay lúc đó, không ai thấy rõ ràng Hách Tôn xông lên thế nào, trực tiếp bắt được tay Tô Cẩn Nhi, giật lấy miếng sứ màu xanh trong tay của cô.

Cảm nhận được Hách Tôn đang cầm tay cô, Tô Cẩn Nhi sững sờ, sau đó ngước mắt lên nhìn Hách Tôn, sắc mặt ửng hồng, dáng vẻ chịu đựng.

Khóe miệng Tô Cẩn Nhi gợi lên nụ cười, “Thế nào? Không muốn tôi chết sao?”

“Chưa đạt được mục đích của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô chết!” Nói xong, Hách Tôn trực tiếp đem Tô Cẩn Nhi ném trên giường!

Mặc Thiếu Thiên nhìn, sửng sốt một chút.

Không ngờ Tô Cẩn Nhi thế nhưng lại coi trọng Hách Tôn.

Thật là một chuyện làm cho người ta nhức đầu.

Lúc này, Tô Cẩn Nhi nằm ở trên giường, nhìn Hách Tôn, khóe miệng nâng lên, cố gắng chịu đựng, “Nếu người đó là anh, tôi liền nói cho các người biết!”

Lời này, quả nhiên là khiêu chiến Hách Tôn!

Mọi người xung quanh nhìn, lặng lẽ cúi đầu im lặng, không ai dám lên tiếng.

Nếu như không phải bây giờ có chính sự, sợ là Mặc Thiếu Thiên cùng Trữ Xá, Rayne sẽ trêu đùa Hách Tôn một trận, nhưng hiện tại, hoàn toàn không có tâm tình.

Hách Tôn một thân quần áo màu đen, đứng ở cạnh giường, nghe Tô Cẩn Nhi nói, Hách Tôn làm như không nghe thấy.

Hoặc là, không phải đang nói chuyện liên quan tới hắn!

Vẻ mặt Hách Tôn cực tốt ngoắc ngoắc, “Cho người vào!”

Sau đó, Hách Tôn vừa mới nói xong, lúc này, hai người đi vào.

Hai người đàn ông, rất cường tráng!

Nhìn qua là người trải qua huấn luyện!

Lúc này, bọn họ trực tiếp đi tới trước mặt Hách Tôn.

“Đêm nay, cực khổ cho các ngươi!” Hách Tôn nhìn bọn họ nói.

“Vâng!” Hai người đàn ông gật đầu.

Tô Cẩn Nhi nằm ở trên giường, mặt đỏ bừng, không ngờ Hách Tôn làm thật!

Mắt nhìn hai người đàn ông này, tràn đầy căm ghét, buồn nôn!

“Anh—— làm thật?” Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn hỏi, ánh mắt đau thương!

Ánh mắt Hách Tôn khinh miệt nhìn cô, “Thử một chút thì biết!”

Nói xong, Hách Tôn xoay người rời đi.

“Phục vụ cho tốt!”

Những lời này, Tô Cẩn Nhi không thể không tin tưởng, Hách Tôn làm thật!

Cũng đến bây giờ, cô mới hiểu được, người đàn ông này lãnh khốc, lạnh lùng, tuyệt tình cỡ nào!

Chuyện gì cũng làm được!

Hách Tôn dẫn đầu đi ra ngoài, Mặc Thiếu Thiên cũng không có nói gì, cũng đi ra ngoài.

Rayne, Trữ Xá cũng đều đi ra ngoài.

Trong phòng tức khắc, chỉ còn hai người trông chừng, còn có hai người đàn ông kia cùng Tô Cẩn Nhi!

Nhìn bóng lưng Hách Tôn, đôi mắt Tô Cẩn Nhi đỏ lên!

Tại sao!

Tại sao phải như vậy! ! !

Tô Cẩn Nhi nằm trên ghế giường, sắc mặt đỏ bừng, dường như rất khổ sở, nhưng cũng có vẻ rất thoải mái, cả người nằm đó, nơi ngã ba, khó chịu không thôi.

Ngay vào lúc này, hai người kia bắt đầu cởi quần áo hướng Tô Cẩn Nhi đi tới.

Tô Cẩn Nhi thấy thế, buồn nôn không dứt, ánh mắt tràn đầy tức giận, nhìn bọn họ hét kêu, “Biến, cút ra ngoài cho tôi! Cút ——“

Hách Tôn, ngươi điên rồi!

Thế nhưng dùng biện pháp như vậy!

Nhưng hai người kia giống như không nghe được, sáp lại gần Tô Cẩn Nhi. . . . . .

^^^^^^^^^^^^

Bốn góc trong phòng khách, Trữ Xá nhìn Hách Tôn, “Biện pháp như thế, cô ta sẽ nói sao?”

“Nếu như cách như thế còn không nói, như vậy, cô ta tuyệt đối không phải người bình thường!” Rayne nói tiếp.

Hách Tôn ngồi ở trên ghế sa lon, chuyển động chiếc nhẫn trong đầu ngón tay, đôi mắt màu nâu sẫm, dường như đang trầm tư cái gì.

Mặc Thiếu Thiên cũng nghĩ, nếu như Tô Cẩn Nhi còn không nói lời nào, anh cũng sẽ không gởi gắm hi vọng ở trên người của cô.

Đối với người vô dụng, Mặc thiếu Thiên tuyệt đối sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian.

Đúng lúc ấy thì, có người đến.

“Hách Tôn, cô ta nói rồi, nhưng chỉ đích danh muốn gặp ngài!” Người kia đứng ở trước mặt bọn họ nói từng chữ.

Nghe thế, Hách Tôn lười biếng nhướng mày.

Không ngờ, nhanh như vậy!

So với dự đoán của Hách Tôn nhanh hơn nhiều.

Lúc này, Hách Tôn nhìn Mặc Thiếu Thiên, hướng hắn nhíu mày.

Nghe thấy đáp án, Mặc Thiếu Thiên cũng ngoắc ngoắc khóe môi, con ngươi đen nhánh, càng phát sáng.

Sau đó, Hách Tôn đứng dậy, khóe môi nhếch lên nụ cười chắc chắn, hướng bên kia đi.

... ...... ...... ...... ...... ...... ....

Những ngày nay, Lâm Tử Lam cũng không biết mình thế nào.

Ăn ngủ, ngủ rồi ăn, hơn nữa, coi như đã ngủ, dáng vẻ đều ngủ không đủ.

Mặc dù, cô rất muốn tận dụng thời gian , nhìn xung quanh một chút, thế nhưng mấy ngày này, Lâm Tử Lam thần trí mơ màng, so với trước kia, còn khốn khổ hơn nhiều, dáng vẻ rất mệt mỏi.

Mặc dù cái gì cũng không làm, nhưng cảm giác, giống như cứng đờ, rất khó chịu.

Hôm nay, sau khi Lâm Tử Lam tỉnh lại, không có ăn cơm, thật sự chưa ăn cơm, xác định như vậy ngủ.

Nhưng là, rất đói bụng!

Lâm Tử Lam biết, bọn họ phòng ngừa cô không an phận, bỏ thuốc trong cơm, nhưng không ăn, sẽ đói, ăn sẽ ngủ, là một chuyện rất rối rắm.

Hôm nay, Lâm Tử Lam không ăn cái gì cả, ngồi ở trên giường trong phòng, mắt nhìn bên ngoài.

Không biết hiện tại Hi Hi thế nào!

Bị Tư Tuyệt bắt, có đối đãi Hi Hi giống đối đãi cô hay không?

Lâm Tử Lam cau mày, vô cùng lo lắng.

Suy nghĩ một chút, cô không thể như vậy ngồi chờ chết, nếu như không trốn thoát được, cũng muốn biết tin tức Hi Hi!

Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam quay đầu lại, nhìn cửa.

Cánh cửa này, từ khi đi vào tới giờ, cô chưa từng đi ra khỏi cửa. . . . . .

Nếu như đi ra ngoài. . . . . .

Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam không suy tính nữa, hạ xuống quyết tâm.

Tư Tuyệt từ ngày đó đến bây giờ, cũng không có xuất hiện!

Cô không thể như vậy ngồi chờ chết.

Không vì cô, cũng phải vì Hi Hi suy nghĩ!

Nghĩ vậy, Lâm Tử Lam đứng lên, dứt khoát hướng cửa đi tới.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Tử Lam đưa tay đặt lên tay cầm, mở cửa. . . . .

Cửa có người trông chừng, trong nháy mắt Lâm Tử Lam mở cửa, những người đó lập tức nhìn Lâm Tử Lam, ngăn cản cô.

“Tôi muốn gặp Tư Tuyệt!” Lâm Tử Lam dùng Anh văn, nhìn người kia nói.

Hai người canh giữ ở cửa, anh nhìn tôi…tôi nhìn anh, cuối cùng cho Lâm Tử Lam câu trả lời dĩ nhiên là, “Cô muốn gặp là có thể gặp sao?”

Nghe bọn hắn nói, Lâm Tử Lam cau mày, xem ra, bọn họ không muốn cho cô gặp!

Lâm Tử Lam cũng không muốn cùng bọn họ nói nhảm, lúc này, không biết từ nơi nào cô lấy ra một thanh tiểu chủy thủ, trực tiếp đặt ở trên cổ của mình.

“Nói cho Tư Tuyệt, nếu không đến, như vậy, tôi sẽ chết ở chỗ này!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.

Hai người kia sửng sốt, không ngờ Lâm Tử Lam thế nhưng lấy cái chết uy hiếp.

Nhiều ngày như vậy, cô ở chỗ này, vẫn luôn ở trong phòng trầm mặc không nói, hoặc là ngủ, hoặc yên ổn, không nghĩ tới hôm nay bỗng dưng muốn gặp Tư Tuyệt!

Hơn nữa còn lấy cái chết uy hiếp!

Cuối cùng không có cách nào, một người khác chỉ có thể đồng ý Lâm Tử Lam sau đó đi thông báo cho Tư Tuyệt!

Nhìn bọn họ đồng ý, lúc này Lâm Tử Lam mới lạnh lùng nâng lên khóe môi, sau đó đóng cửa lại!

Cô không tin, Tư Tuyệt không xuất hiện!

Sau đó, đóng cửa lại, Lâm Tử Lam đem thanh tiểu chủy thủ kia giấu đi.

Ngồi ở trên giường, ánh mắt Lâm Tử Lam nhìn ngoài cửa sổ, Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi. . . . . .

Rất nhớ các người! . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.