"Nếu không, anh bây giờ sẽ giết tôi?”Tạp Ni nhíu mày, giả vờ buông lỏng hỏi lại.
"Anh nghĩ rằng tôi không dám! ?" Tỉnh Nham giận dữ nói.
Nhưng mà một giây kế tiếp, Tạp Ni cũng không nói gì, bỗng nhiên xoay người, đặt Thiếu tá Tỉnh Nham ở trên xe, lực đạo, tốc độ, tuyệt đối không thua gì tốc độ Tỉnh Nham vừa rồi...
Một khắc kia, bốn mắt nhìn nhau.
Hai người ưu tú giống nhau, cùng là đàn ông mạnh mẽ.
Tạp Ni ở trên, Tỉnh Nham ở dưới.
Mặc dù như thế, nhưng hai người bọn họ đứng chung một chỗ, lại làm cho một loại cảm giác hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh .
Lúc này, Tạp Ni nhìn anh ta, "Tỉnh Nham, tôi không phản kích, đừng cho là tôi thực sự sợ anh, chỉ là chẳng đáng với anh động thủ, ép tôi, tôi sẽ giết anh!”Tạp Ni nhìn anh ta một chữ một cảnh cáo.
Tỉnh Nham bị anh ta đặt tại dưới thân, nhìn anh ta, hai người bao lâu không có dựa vào nhau gần như vậy?
Trên người anh ta, còn là mùi vị này!
Nghĩ tới đây, anh lần thứ hai nhớ tới những chuyện kia, con ngươi trong nháy mắt như bị thiêu đốt, "Có bản lĩnh, bây giờ giết đi!"
Nghe thế, Tạp Ni đầu tiên là sửng sốt, lập tức gợi một nụ cười, "Anh yên tâm, tôi sẽ không giết anh?”
"Không có anh, ai ổn định hòa bình thế giới!”Tạp Ni cười nói.
Nụ cười kia, Tạp Ni nắm chặt quả đấm.
Một giây kế tiếp, Tạp Ni còn không có phản ứng, quả đấm của Thiếu tá Tỉnh Nham, hung hăng đấm vào bụng Tạp Ni.
Tạp Ni bất ngờ, bị đánh, cả người lui về sau một chút, buông Tỉnh Nham ra.
Lúc này, Tỉnh Nham nhìn Tạp Ni, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, "Tạp Ni, anh thủy chung muốn thua trong tay tôi!?”
Nghe Tỉnh Nham nói, Tạp Ni cúi người, ngẩng đầu nhìn, Tạp Ni không có trả đũa lại, mà là nhìn chằm chằm vào Tỉnh Nham.
Nếu như đổi thành người khác, sợ rằng Tạp Ni đã sớm dùng tám quyền mười quyền đánh lại.
Ai cũng nhìn ra, Tạp Ni đối với Tỉnh Nham, có chút dung túng.
Mặc kệ Tỉnh Nham nói như thế nào, Tạp Ni đều ở trong tiềm thức dung túng anh ta.
Mặc dù, Tỉnh Nham mỗi một lần đều muốn mạng của anh, thế nhưng Tạp Ni vẫn là không có dùng toàn lực đánh trả, nếu không Tỉnh Nham, tuyệt đối không phải đối thủ của Tạp Ni.
Đúng lúc này, ánh mắt Tạp Ni xẹt qua tay Tỉnh Nham, sau khi nhìn thấy, ánh mắt lần thứ hai nhìn lại, nhìn chằm chằm vào tay Tỉnh Nham.
Bởi vì, ở trên tay anh ta, cũng có một hình xăm nhẫn.
Quan trọng là, cùng với của anh giống nhau như đúc.
Một giây kế tiếp, Tạp Ni trực tiếp vọt tới trước mặt của anh ta, bắt tay anh ta giơ lên, “Trên tay của anh tại sao có thể có hình xăm nhẫn! ?"
Có hình xăm nhẫn không kỳ quái, kỳ quái là, cùng anh giống nhau như đúc.
Tỉnh Nham sửng sốt, không nghĩ tới bị phát hiện.
Muốn thoát khỏi tay Tạp Ni, làm thế nào cũng không thoát được.
"Nói cho tôi biết, anh làm sao có ?” Tạp Ni hỏi.
"Thế nào? Tôi lại không thể có sao?" Tỉnh Nham nhìn Tạp Ni hung hăng hỏi.
Anh ta dĩ nhiên quên mất!
Thực sự quên mất!
Nghĩ vậy, Tỉnh Nham có loại xúc động muốn giết người.
Nhìn dáng vẻ Tỉnh Nham, Tạp Ni nhìn chằm chằm vào anh ta, giống như muốn từ trên người anh ta tìm ra điều gì, thế nhưng anh không nghĩ ra cái gì.
Chỉ biết là, anh cùng Tỉnh Nham nhất định quen biết.
Nếu không, anh ta cũng sẽ không hận anh như vậy.
Chỉ là, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh thực sự không nhớ rõ!
"Anh rốt cuộc vì sao hận tôi như vậy! ?" Tạp Ni bỗng nhiên nhìn anh ta hỏi.
"Hận anh?" Nghe thế, Tỉnh Nham bỗng nhiên nở nụ cười lạnh.
"Đúng, hận, hận không giết được anh, Tạp Ni, tôi cho anh biết, một ngày nào đó, anh rơi vào tay tôi, tôi muốn cho anh vì những chuyện mình đã làm, trả giá thật lớn!”
Chuyện đã từng làm?
Có ý gì?
"Có ý gì?" Tạp Ni nhìn anh ta hỏi.
Lúc này, Tỉnh Nham chợt bỏ qua, hướng xe của mình đi tớí.
"Có ý gì? Đời này anh sẽ không biết!" Nói xong, Tỉnh Nham trực tiếp ngồi lên xe, sau đó khởi động xe, đi.
Tạp Ni nhíu mày, muốn ngăn cản cũng không còn kịp, Tỉnh Nham đã lái xe đi.
Lưu lại Tạp Ni đứng ở nơi đó, mê man...
Rốt cuộc, anh quên mất chuyện gì sao?
Vì sao, anh không nhớ một chút gì?
Hận ý Tỉnh Nham đối với anh, căn bản không phải giống hận ý cảnh sát đối với kẻ trộm, anh ta giống như dùng tất cả khí lực để hận anh.... ....
Cái này, Tạp Ni không phải là không có cảm giác, chỉ là không biết nguyên nhân, mà hôm nay, khi thấy cái hình xăm kia, anh thực sự mới biết, chuyện không đơn giản như vậy.... .....
Đã từng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tạp Ni đứng ở nơi đó, nhìn phương hướng Tỉnh Nham đi tới, con ngươi hơi híp.
Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ tìm được chân tướng!
.
Lúc Tạp Ni trở về, Hoa Hồng cùng Lý Thuận còn có Bạch Dạ đều ở trong phòng khách chơi bài.
Ba người cười đùa rất vui vẻ, mặc dù Bạch Dạ thoạt nhìn rất trầm muộn, nhưng chơi bài rất khéo tay.
Tạp Ni đi vào, ba người đều nhìn anh.
"Đi vào trong đó? !"
"Đã làm gì?"
Hoa Hồng cùng Lý Thuận mỗi người một câu hỏi, chỉ có Bạch Dạ, ngồi ở chỗ kia, chỉ là ánh mắt miễn cưỡng mang một chút, nhìn anh một cái, không nói gì.
Tạp Ni liếc mắt nhìn bọn họ, không nói gì.
Trong đầu toàn là suy nghĩ về hình xăm kia.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn anh, "Anh chẳng lẽ gặp phải Tỉnh Nham?"
Nghe được tên Tỉnh Nham, ánh mắt Tạp Ni không khỏi suy nghĩ, nhìn về phía Hoa Hồng.
Bọn họ là đặc công, còn có một đặc điểm, hay quan sát tỉ mỉ.
Rất rõ ràng, biểu hiện Tạp Ni, nói rõ, cô đã đoán đúng.
Lẽ nào...
Hoa Hồng nhớ tới trước kia Lưu Ly nói chuyện của anh, lẽ nào Tạp Ni cùng Tỉnh Nham trong lúc đó, thật sự có cái gì nhận không ra người bí mật?
Hoa Hồng càng ngày càng hiếu kỳ!
"Điều không phải?" Lý Thuận mở miệng, ai cũng biết Tỉnh Nham đối với Tạp Ni hận thấu xương, nếu như bọn họ gặp nhau, Tạp Ni sẽ không, không bị thương trở về?
"Các người cứ chơi không cần đoán mò!”Nói xong, Tạp Ni trực tiếp đi vào phòng của mình.
Lưu lại mọi người, hai mắt nhìn nhau.
Lý Thuận nhìn Hoa Hồng, "Tôi nói sai cái gì sao?"
Hoa Hồng mới hồi phục lại tinh thần, lắc đầu.
Lúc này, Bạch Dạ ở một bên mở miệng, "Rất rõ ràng, có người đã đoán đúng!"
Một câu nói, đã không cần nói thêm cái gì.
Chỉ là bọn họ biết, chuyện càng ngày càng không đơn giản!
Tạp Ni cùng Tỉnh Nham trong lúc đó, nhất định có bí mật.
Mà Hoa Hồng quyết định thừa dịp lần này Mặc Thiếu Thiên kết hôn, Tạp Ni cùng Tỉnh Nham đều ở đây, cô nhất định phải tìm tòi nghiên cứu một chút!
... ......
Ngày hôm sau.
Hôm nay là ngày lành Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam kết hôn.
Sáng sớm, Lâm Tử Lam đã bị từ trên giường kéo lên hoá trang, bởi vì mang thai, cô luôn cảm thấy ngủ không đủ, thế nhưng kết hôn là đại sự, hơn nữa còn là cùng Mặc Thiếu Thiên kết hôn.
Lâm Tử Lam còn giữ vững dáng vẻ tỉnh táo.
Chí ít, ngày này, cô vẫn có chút khẩn trương.
Dù sao đính hôn không thuận lợi, kết hôn giả xảy ra chuyện, tuy rằng mọi chuyện đều đã xử lý xong, thế nhưng Lâm Tử Lam vẫn có chút không rõ khẩn trương.
Lúc này, Cảnh Thần cùng Từ Từ, còn có Lưu Ly cùng Hoa Hồng, bốn người đều đổi xong lễ phục phù dâu.
Cùng một màu sắc, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, thoạt nhìn hết sức xinh đẹp.
Hơn nữa bốn vị phù dâu đều là mỹ nữ, mỗi người mỗi vẻ, cho nên thoạt nhìn cũng là hết sức đẹp mắt.
Cảnh Thần cùng Từ Từ một mặt chỉ huy thợ trang điểm làm như thế nào, mà Hoa Hồng cùng Lưu Ly ở một bên lẩm bẩm thương lượng kế hoạch của bọn họ.
Mãi cho đến bảy giờ mới hóa trang xong.
Nhìn Lâm Tử Lam trong gương, dung nhan tinh xảo, da trắng, áo cưới trắng kéo đuôi dưới, hơn nữa áo cưới thiết kế, phía sau đều là mở lưng, đặc biệt trang nhã.
Lúc cầm áo cưới về, thấy cái thiết kế này, Mặc Thiếu Thiên có điểm không vui, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Tử Lam mặc vào, tuy rằng hận không thể để cho người khác thấy vẻ đẹp của Lâm Tử Lam, nhưng là vì ngày này, anh cũng cắn răng, đồng ý.
Mà giờ khắc này, Lâm Tử Lam đi giày trắng crystal, áo cưới mở lưng, xinh đẹp làm cho không người nào có thể dời tầm mắt.
Cảnh Thần cùng Từ Từ đứng ở một bên, nhìn Lâm Tử Lam, kích động không biết nên nói cái gì.
Ngay cả Hoa Hồng cùng Lưu Ly cũng đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của Lâm Tử Lam.
"Chị dâu, hôm nay chị thật xinh đẹp!” Lưu Ly nhìn Lâm Tử Lam nói.
Cô thực sự mong muốn sau đó Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam sẽ sống thật tốt.
Dù sao, trước kia Mặc Thiếu Thiên cũng trải qua nhiều cực khổ.
Cái này, Lưu Ly đều biết.
Thế nhưng cô không có cách thay đổi, không nghĩ tới Lâm Tử Lam thay đổi cuộc sống của Mặc Thiếu Thiên.
Cho nên Lưu Ly nói ra lời chúc phúc từ nội tâm.
"Chờ đến một ngày, em cũng đẹp!" Lâm Tử Lam cười nói.
Lưu Ly cười cười, "Chị dâu, thật lòng chúc phúc chị cùng anh có thể hạnh phúc cả đời!" Lưu Ly cười nói.
Nghe Lưu Ly nói, Lâm Tử Lam cười cười, "Sẽ!"
Nếu quyết định cùng một chỗ, như vậy, họ sẽ thật tốt sống được.
Nói xong, Lâm Tử Lam cùng Lưu Ly ôm một cái.
Ngay vào lúc này, cửa bị gõ một cái, thợ trang điểm đi tới mở cửa.
Lúc này, Hi Hi mặc tiểu âu phục đẹp trai đã đi tới.
"Mẹ, mẹ xem ai tới!"Tiếng nói Hi Hi từ cửa truyền đến.
Nghe thấy tiếng Hi Hi, Lâm Tử Lam cười cười, quay đầu lại.
"Oa, mẹ, mẹ thật xinh đẹp!" Hi Hi kinh ngạc nói.
Nhìn biểu tình Hi Hi tán dương, Lâm Tử Lam cười cười, "Ai tới!"
Đang nói, một bóng dáng ở cửa đi tới.
Không là ai khác, chính là Lâm Mạc Thiên.
Khi nhìn Lâm Mạc Thiên một khắc kia, viền mắt Lâm Tử Lam, đã ươn ướt.
Lâm Mạc Thiên cũng đi đến, khi nhìn thấy Lâm Tử Lam, cười cười, thế nhưng viền mắt cũng ngậm nước mắt.
"Tiểu Lam..." Lâm Mạc Thiên kêu một tiếng.
"Cha!" Lâm Tử Lam đi lên nghênh đón ông.
Lâm Mạc Thiên nhìn Lâm Tử Lam, an ủi, "Tiểu Lam trưởng thành, cũng lập gia đình, thật xinh đẹp!"
"Cha, cho dù con lớn lên lớn hơn nữa, con vẫn là con gái cha!” Lâm Tử Lam nhịn không được nghẹn ngào một chút.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Lâm Mạc Thiên cười cười, "Đương nhiên, mặc kệ thế nào, con luôn là con gái cha, được rồi Tiểu Lam, hôm nay là ngày kết hôn của con, không được khóc.....