Nói đến đây, Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng lộ ra một nụ cười quyến rũ, yêu nghiệt bức người.
“Cha cảm thấy, vấn đề này, nếu như mẹ con nói cho con biết, nhất định sẽ có cảm giác nhiều hơn !” Mặc Thiếu Thiên nói.
Sau khi nghe điều này, Tử Lam khinh bỉ liếc nhìn Mặc Thiếu Thiên một chút.
Hi Hi quay đầu sang chỗ khác, nhìn Tử Lam giống như đang chờ cô xác nhận.
Tử Lam nhìn Hi Hi, cô cũng không biết phải trả lời ra sao, “Tại sao nhìn mẹ như vậy?”
“Mẹ, ngươi không thấy con đây đang dùng ánh mắt chờ mẹ xác nhận sao? Cha nói, mẹ trả lời nhất định sẽ rất có cảm giác, bảo bối muốn biết!” Hi Hi nhìn Tử Lam chớp chớp đôi mắt nói
. . . . . . .
Tử Lam suy nghĩ một chút, nhìn Hi Hi, nhếch miệng lên khẽ cười, “Con thật sự muốn biết ư ?”
Hi Hi gật đầu, “Dĩ nhiên!”
“Con đi Bách Độ, con và cha đi tới một thành phố có tên * viện chưa từng có một * chân!” Tử Lam cười nói
. . . . . . .
Nói vừa xong, Hi Hi ngây ngẩn cả người, ngay sau đó ‘phụt’ một tiếng bật cười.
Mà sắc mặt hiện tại của Mặc Thiếu Thiên, hết trắng lại chuyển sang màu xanh, cuối cùng đen lại, nhìn cô, “Lâm Tử Lam!” Anh ấy gần như gầm lên.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, làm ra tư thế giống như đang rất phiền hà, “Em không có bị điếc, không cần phải lớn tiếng như vậy!”
“Em nói cái gì?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, anh hỏi.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Đây đều là do anh muốn để cho em nói, đáp án này, có phải rất có cảm giác hay không !” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, mỉm cười nghịch ngợm, hỏi ngược lại
. . . . . . .
Tử Lam như vậy, cùng với nụ cười, thật đúng là không phải cảm giác bình thường.
Nhưng là, chẳng biết tại sao, nhìn cô cười như vậy, nhưng không ngờ Mặc Thiếu Thiên không tức giận.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, cha a, ai bảo người trước kia quá hoa tâm làm chi, cuối cùng cũng có ngày hôm nay, đáng đời a!
Mặc Thiếu Thiên cũng nhận thấy cô nói không sai, chợt nghĩ tới trước kia anh cứ gặp dịp thì chơi, hiện tai cảm thấy có chút ngán, cho dù có xinh đẹp có hoa mỹ , dù là cả khu rừng lớn hơn nữa, đều sẽ có một ngày mệt mỏi phiền chán, lúc này Mặc Thiếu Thiên, chỉ muốn độc chiếm Tử Lam, cô chính là một đóa hoa hồng vừa đẹp lại vừa có gai.
Cho dù có đâm vào tay, anh cũng cảm thấy ghim thoải mái.
Hi Hi nhìn cha cùng mẹ đang hỗ động, nhất thời trong lòng sáng tỏ. Không khỏi bắt đầu khâm phục cha, thật là nhanh chóng, nhanh như vậy liền đem mẹ đuổi tới tay rồi, lần thứ nhất anh hùng cứu mỹ, cứ như vậy làm xong!
Một chiêu như vậy, trăm lần đều linh nghiệm a!
Hiện tại Hi Hi có chút hoài nghi, có phải là cha cố ý hay không!
Vì vậy, thời gi¬an tiếp theo bọn họ ở cùng nhau rất vui vẻ.
Mặc Thiếu Thiên làm xong kiểm tra, nhất định chờ sau khi có kết quả sẽ trở về, vốn anh kiên trì xuất viện, lại bị Tử Lam đè xuống, phải chờ tới kết quả không có việc gì mới có thể.
Cuối cùng vì để cho Lâm Tử Lam được an tâm, Mặc Thiếu Thiên tích cực kiên trì tiếp tục ở bệnh viện thêm một ngày.
Lúc xế chiều, Tử Lam và Hi Hi cùng nhau trở về nhà, hiện tại, Tử Lam phải trở về thay một bộ quần áo khác, tắm rữa sạch sẽ mới có thể đi.
Chính cô cũng cảm thấy không chịu được.
Vì vậy, Tử Lam trở về tắm rửa, đổi một bộ quần áo mới, đột nhiên cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm hẳn lên.
Hi Hi chuẩn bị một chút thức ăn, Tử Lam ăn một chút, trong khi đang ăn, Tử Lam chợt nhớ tới một việc, Mặc Thiếu Thiên vẫn còn chưa có ăn cái gì !
Nhưng nghỉ lại, chắc bệnh viện sẽ cung cấp bữa ăn tối!
Nghĩ tới đây, tâm tử Lam mới được thả lỏng một chút, nhưng lại không có khẩu vị để ăn tiếp, cô ăn tùy tiện sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không yên, cô cứ có cảm giác thiếu hụt chút gì, trong lòng một chỗ nào đó, treo.
Mà bên trong bệnh viện, Mặc Thiếu Thiên cũng vậy, anh rất ít nằm viện, đột nhiên phải ở lại đây, thật sự vẫn thấy có chút nhàm chán, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Thật ra thì cánh tay của anh không có bao nhiêu vấn đề, nếu như không phải là Lâm Tử Lam kiên quyết muốn cho anh lưu lại, anh sớm đã đi.
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên trở mình thêm một lần nữa.
Tử Lam bên kia cũng là như thế.
Ngay vào lúc này, điện thoại Tử Lam chợt vang lên.
Tử Lam giống như một phản xạ có điều kiện cầm điện thoại di động lên, quả nhiên chứng kiến tới cái số kia thời điểm, Tử Lam nhếch miệng lên mỉm cười.
Trực tiếp bấm nút nghe.
“A LO! Em nghe. . . . . .”
“Em đã ngủ chưa?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Vẫn chưa!” Tử Lam trả lời.
“Anh không ngủ được!” Mặc Thiếu Thiên nói
. . . . . . .
Tử Lam rất muốn nói, cô cũng vậy !
“Không ngủ được? Tại sao?” Tử Lam nằm trên giường, cầm điện thoại di động để sát vào lỗ tai, dịu dàng hỏi một tiếng.
“Nhớ em!” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nói.
Sau khi Tử Lam nghe xong, đáy lòng chợt xúc động một chút.
“Em thì sao? Có nhớ anh không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Tử Lam thậm chí cũng không ngờ, Mặc Thiếu Thiên hỏi những lời như vậy ngay vào lúc này, còn phách lối tự tin cười.
Sửng sốt mấy giây, Tử Lam mới trả lời một tiếng, “Ân!”
Đáp án này, khiến Mặc Thiếu Thiên mừng rỡ không thôi, “Anh muốn gặp em!” Mặc Thiếu Thiên chợt nói.
“Hả?” Tử Lam cau mày, sau đó nói, “Nhưng bây giờ đã khuya lắm rồi!” Tử Lam nói.
“Nhưng anh rất muốn gặp em!” Mặc Thiếu Thiên nói, “Cho em hai lựa chọn, anh tìm em, hoặc là em tìm anh!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam từ trên giường ngồi bật dậy, nhìn vào đồng hồ trên bàn một chút, hiện tại đã hơn mười một giờ khuya rồi.
“Vậy được, em chờ anh một chút, anh sẽ đến nhà tìm em!” Mặc Thiếu Thiên nói, dù thế nào đi nữa anh ấy rất muốn rời khỏi cái bệnh viện chết tiệt này.
Nghe thế, Tử Lam lập tức nói, “Đừng, hay là để em đi tìm anh nhé” Tử Lam nói.
Nếu lở Mặc Thiếu Thiên xảy ra chuyện gì, Tử Lam thật sự không chịu nổi trách nhiệm này !
Nghe vậy, Mặc Thiếu Thiên khẽ cười, “Vậy được, anh chờ em!”
“Ân!” Tử Lam đáp một tiếng, sau đó đứng dậy, thay một bộ quần áo và đi ra ngoài.
Ra cửa, Tử Lam nhìn bốn phía toàn là một không gi¬an đen kịt, đột nhiên Tử Lam cảm thấy, cô nhất định là điên rồi.
Bởi vì một câu nói của Mặc Thiếu Thiên, hơn nửa đêm mà cô cứ như vậy đi ra ngoài.
Bao nhiêu năm nay, cô chưa từng điên cuồng như vậy.
Tuy nhiên, Tử Lam không nói gì nữa, cũng chỉ có thể vì duy nhất một mình Mặc Thiếu Thiên mới có bản lãnh giày vò cô như vậy, đổi thành người khác, Tử Lam nhất định sẽ không thèm để ý .
Nghĩ tới đây, Tử Lam nhanh chóng đón một chiếc xe đi đến bệnh viện
. . . . . . . . . . .
Lúc cô vừa tới, bệnh viện cũng vào giai đoạn nghỉ ngơi, chỉ còn mấy cô y tá trực đêm, đã qua giờ thăm bệnh, y tá không cho vào .
Thời điểm Tử Lam vừa muốn nói thêm mấy câu, lúc này Mặc Thiếu Thiên chợt từ phòng bệnh đi ra, nhìn họ, sau đó trực tiếp đem Tử Lam kéo vào.
Trận chiến này, thật sự bức đến phải làm như vậy.
Tử Lam nhìn anh, Mặc Thiếu Thiên, anh không thể khiêm tốn một chút sao?
Y tá ngươi xem ta…ta xem ngươi, cũng không dám trách mắng thêm điều gì, người ở phòng bệnh cao cấp, bọn họ thực sự chọc không nổi, với lại, hiện tại không có người nào, bọn họ cũng định mắt nhắm mắt mở thôi.
Sau khi Mặc Thiếu Thiên đem Tử Lam kéo vào trong phòng bệnh, phát hiện quần áo trên người của Tử Lam rất ẩm ướt.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn cô, “Sao lại ướt như vậy! ?”
“Bên ngoài trời đang mưa!” Tử Lam thành thật trả lời
. . . . . . .
“Trời mưa sao em còn tới ! ?” Mặc Thiếu Thiên cau mày, quát lạnh một tiếng, thật ra anh rất đau lòng
. . . . . . .
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, liếc anh một cái, “Không phải anh kêu em tới sao?”
Nếu như không phải là anh, tôi sẽ bị ướt nhẹp như thế này sao? Có không? Có không?
. . . . . .
Có vẻ, sự thật chính là như vậy!
Mặc Thiếu Thiên mới biết mình đuối lý, không tiếp tục bàn luận về đề tài này nữa, ngược lại nhìn Tử Lam, “Em cởi quần áo ra hết đi ?”
“À?”
“A cái gì? Chẳng lẽ em muốn mặc quần áo ướt sũng à?” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Ân!” Lúc này Tử Lam mới phản ứng được , sau đó cởi áo khoác.
Nhìn Tử Lam, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên hơi nâng lên một chút.
“Nhìn em làm gì?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, “Lâm tiểu thư, không ngờ em lại đẹp hơn cả dự đoán của anh !” Mặc Thiếu Thiên không đứng đắn khẽ cười, ánh mắt đảo quanh trước ngực của Tử Lam.
Tử Lam cuối xuống nhìn bộ ngực của mình một chút, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên một cái.
Em gái anh Mặc Thiếu Thiên, anh có thể mỗi ngày đều không nghỉ về những chuyện này ? ? ?
Nhìn bộ dạng hiện tại của Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên mỉm cười không muốn tìm chết nên không tiếp tục bàn về chủ đề này nữa.
Trái lại, anh nhìn Tử Lam bằng ánh mắt nóng bỏng.
Tử Lam ngước mắt nhìn, vô tình chạm phải ánh mắt đó của Mặc Thiếu Thiên.
Cô vừa muốn mở miệng nói chuyện, ngay lúc này, môi Mặc Thiếu Thiên liền áp lên môi Tử Lam, mãnh liệt hôn cô.
Tử Lam đứng yên, không phản kháng, bắt đầu chậm rãi tận hưởng nụ hôn của Mặc Thiếu Thiên .
Ban đầu, sự khởi đầu của một mối quan hệ, sau đó chính là mất tích…
Hai người hôn nhau trong một khoảng thời gian dài, Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy đôi mắt của Tử Lam đã nhiểm một tầng sương mù, “Lâm tiểu thư, em đang rất hưởng thụ sao ?”
Tử Lam mỉm cười nhìn Mặc Thiếu Thiên, “ Mặc tổng, kỹ thuật hôn của anh quả thật không tệ chút nào!”
Mặc Thiếu Thiên nhếch môi cười, “ Kỹ thuật của anh đương nhiên là rất tốt rồi, Lâm tiểu thư, em có muốn thử lại thêm một lần nữa không ?”
Tử Lam lườm Mặc Thiếu Thiên một cái, cho anh chút sắc màu đã muốn mở phường nhuộm sao?
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nằm trên giường, Tử Lam đi tới nhìn anh, “Như thế nào? Cánh tay còn đau không?” Tử Lam hỏi.
Mặc Thiếu Thiên quả quyết lắc đầu.
Tử Lam lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Bác sỉ đã nói thế nào?”
“Ngày mai sẽ có kết quả!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam gật đầu, lúc này mới yên tâm một chút.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, Tử Lam bị Mặc Thiếu Thiên giở trò chiếm không ít tiện nghi, qua không ít thời gian, Tử Lam có chút mệt mỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, “Em mệt sao?”
Tử Lam gật đầu, “Khuya lắm rồi, em phải về, ngày mai em sẽ lại đếnthăm anh!” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, “Đã trễ thế này, bên ngoài trời còn đang đổ mưa, em cứ ngủ lại đây luôn đi!”
“Nhưng …, em ngủ chổ nào?”Tử Lam cau mày hỏi.
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp vỗ vỗ giường của mình.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Nơi này sao?”
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, giường trong phòng bệnh cao cấp, mặc dù không được lớn lắm, nhưng vừa đủ chổ cho hai người cùng nằm, vừa khéo như thế.
“Hôm nay em cứ ngủ lại đây với anh đi, vừa lúc có thể theo giám sát anh, ở đây không có em, anh không ngủ được!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, anh nói.
“Nhưng bảo bối ở nhà một mình!” Tử Lam nói.
“Bảo bối lớn như vậy, bé lại không sợ hãi, huống chi, bé lại không muốn ngủ chung với em!” Mặc Thiếu Thiên nói.
. . . . . .
Tử Lam suy nghĩ một chút, cũng lười bận tâm, liền trực tiếp bò lên giường nằm xuống.
Thật may, Mặc Thiếu Thiên bị thương chính là tay trái, Tử Lam nằm ở bên phải anh, gối lên cánh tay của hắn, hai người cũng không phải lần đầu tiên có những cử chỉ thân mật như vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên ôm nhau ngủ như thế này, Tử Lam không cảm thấy bối rối chút nào, ngược lại cô cảm thấy rất thoải mái, cô tìm một tư thế thoải mái, càng thêm thoải mái nằm xuống, ôm lấy vòng eo tinh tráng của Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên nằm thẳng tắp, anh không dám lộn xộn, chỉ sợ Tử Lam lúc nằm ngủ sẽ không được thoải mái, mặc dù cái gường không lớn, xem ra có chút chật chội, nhưng hai người nằm vừa đủ, vừa vặn để cho thân thể hai người bọn họ xích lại gần nhau, tư thế này, thật ấm áp.
Ôm mỹ nhân trong ngực, Mặc Thiếu Thiên làm sao sẽ không động lòng đây.
Chỉ là cảm giác được Tử Lam nằm ở bên cạnh, Mặc Thiếu Thiên có cảm giác thật khó tả , cũng chỉ có thể là người trong lòng mình khi ôm nhau sẽ mang đến cảm giác hạnh phúc khó tả.