Lâm Tử Lam không xác định phần tình cảm này có thể đi bao xa, nhưng vào giờ phút này, cô không muốn buông tay, cũng không muốn. . . . . . Bỏ qua!
Tay Lâm Tử Lam cảm thụ nhịp tim Mặc Thiếu Thiên, mỗi một nhịp đập, hình như đang hòa nhịp với tim của cô.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, trong lòng không nói ra được có bao nhiêu thỏa mãn.
Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng cười yếu ớt.
Cho đến khi, tay Mặc Thiếu Thiên, hướng tới bộ ngực Lâm Tử Lam sờ lên, Lâm Tử Lam nhìn anh, “Anh làm gì đấy?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô cười một tiếng, “Lâm Tử Lam, em bây giờ là người phụ nữ của anh, anh làm chút gì đó với em, vậy cũng bình thường thôi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam vừa định phản bác, tay Mặc Thiếu Thiên lại đặt vị trí tim của cô, anh bá đạo tuyên bố, “Lâm Tử Lam, về sau, mặc kệ trong lòng, trong đầu, trong miệng của em, chỉ có thể cho phép có một người là anh!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Nếu như nhiều người thì thế nào? ?”
“Em dám!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Cái này không phải do em có thể khống chế!”
“Ở trong lòng em có người khác, anh liền móc tim em ra ngoài!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.
“Anh làm được sao?” Lâm Tử Lam nhìn anh, chớp con ngươi hỏi.
Câu nói này, chọt nói trúng trọng điểm.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, lập tức mềm lòng, thật đúng là không bỏ được, ngay sau đó suy nghĩ một chút, “Vậy anh liền giết hắn!”
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, kết luận nói, “Em đoán chừng anh cũng không làm được!”
“Tại sao?”
“Bởi vì người đó là Bảo bối!” . . . . . .
Lâm Tử Lam không phải là người yêu đuối, cộng thêm tính tình cô kiên cường, độc lập, cho nên, bên người cô không có nhiều người đàn ông, hơn nữa có thể tồn tại trong lòng cô, trừ Mặc Thiếu thiên, thật vẫn không có người khác.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, suy nghĩ một chút hỏi, “Bảo bối coi là đàn ông sao?”
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Nếu như bảo bối nghe được anh nói lời này, đoán chừng muốn cùng anh quyết liệt một phen!”
“. . . . . . Được rồi, trừ bảo bối ra!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam cười cười, trải qua chuyện lần này đối với Lâm Tử Lam mà nói, càng làm cho cô kiên định.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt trở nên mập mờ.
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Làm gì mà nhìn em như vậy?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, chợt hướng về phía cô ngoắc ngoắc ngón tay, mặc dù Lâm Tử Lam đối với cách làm như thế không quá thích, nhưng nhìn Mặc Thiếu Thiên là bệnh nhân, hơn nữa còn là vì mình, cũng liền đưa đi tới.
Lâm Tử Lam tiến tới trước mặt Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Lâm tiểu thư, chẳng lẽ em không nên bày tỏ gì sao?”
“Anh nghĩ bày tỏ cái gì?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
“Tối thiểu, cho phúc lợi cái gì đó!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Phúc lợi! Lâm Tử Lam dĩ nhiên hiểu ý!
Cô nhìn Mặc Thiếu Thiên cười lạn, “Mặc Thiếu Thiên, lúc này mà anh còn nghĩ ra những thứ này!”
“Thân là người đàn ông của em, yêu cầu phúc lợi, không quá phận đi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, sau đó nhìn anh, “Ngoan, yên tĩnh một chút, chờ anh xuất viện rồi nói!”
“Anh hiện tại có thể xuất viện!” Mặc Thiếu Thiên nói. . . . . . .
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Anh không muốn tay của anh nữa à?”
“Tay của anh không sao!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam nhìn anh, cuối cùng cho anh hai chữ, “Không được!”
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, cau mày, “Lâm Tử Lam, em hảo hảo là người phụ nữ của anh, muốn hôn cũng khó như vậy sao?”
Hôn. . . . . .
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Hôn?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, chợt hiểu cô đang suy nghĩ gì, khóe miệng hài hước nâng lên, “Dĩ nhiên, nếu không em cho rằng là cái gì?” . . . . . .
“Lâm tiểu thư, em nghĩ đi đâu vậy?” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Lâm Tử Lam 囧.
Cô hiểu sai, không phải là do anh nói không rõ sao?
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đứng dậy, nhìn Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười tà mị, “Lâm tiểu thư, em nên nhớ những gì em nói, sau khi trở về anh lại từ từ thỏa mãn em !”
Lâm Tử Lam hung hăng căm tức nhìn anh một cái.
Mặc Thiếu Thiên, da mặt của anh thật đúng là dày không bình thường a a a a!
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, mặt không khỏi đỏ ửng lên, cô coi như nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, lần đầu tiên thấy dáng vẻ xấu hổ của Lâm Tử Lam, trong lòng vô cùng thoải mái.
Anh hoàn toàn cảm thấy, lần này bị thương, cũng đặc biệt đáng giá!
“Như thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam lúc này mới nâng con ngươi lên, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Hôn, đúng không?”
Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu, ra dáng một thân sĩ.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, thấy bộ dáng Mặc Thiếu Thiên lằng nhằng, nếu không đạt được mục đích, tuyệt đối sẽ không bỏ qua .
Thôi, hôn thì hôn.
Cũng không phải là không có hôn qua!
Vì vậy, Lâm Tử Lam hướng về phía Mặc Thiếu Thiên, vừa muốn hôn, Mặc Thiếu thiên nói, “Ít nhất là ba phút với một nụ hôn nóng bỏng!” . . . . . .
Hôn thì hôn đi, còn ba phút, còn hôn nóng bỏng!
Yêu cầu thật nhiều!
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, liền hôn lên môi Mặc Thiếu Thiên.
Cô đã không phải là thanh sáp Lâm Tử Lam, trải qua mấy lần bị Mặc Thiếu Thiên kích hôn, cô cũng học được một chút, cũng may Mặc Thiếu Thiên phối hợp, Lâm Tử Lam hôn coi như là thành công.
Nhưng căn bản không tới ba phút, Lâm Tử Lam không cách nào tiếp tục được nữa, vừa muốn rút lui, Mặc Thiếu Thiên chợt giữ chặt ót cô, hướng về phía môi của cô liền hôn lên.
Đầu lưỡi của anh bá đạo đưa vào trong khoang miệng Lâm Tử Lam, hung hăng mút lấy, quấn chặt rồi đảo thỏa thích.
Mặc dù trước kia hôn mãnh liệt qua mấy lần, nhưng cũng không có trực tiếp như lần này, bá đạo, cường thế, hơn nữa, nóng bỏng như vậy!
Lâm Tử Lam bị anh hôn, cố gắng phối hợp với anh, hai người cứ như vậy ở trong phòng bệnh, có một nụ hôn nóng bỏng dài đến mười phút!
Sau khi kết thúc mười phút, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, cặp con ngươi không kia kiêng kị mà chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Tử Lam, “Đây mới gọi là hôn!”
Rất rõ ràng, đối với nụ hôn trước của Lâm Tử Lam, không đủ cho anh hài lòng.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, hô hấp có chút dồn dập, nghe Mặc Thiếu Thiên nói thế, Lâm Tử Lam không khỏi cười, “Đa tạ Mặc Tổng chỉ giáo, tôi sẽ cố gắng học tập!”
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, thấy cô cười, tất cả, đều cảm thấy tốt đẹp như vậy.
Ít nhất, người pụ nữ này, là của anh!
. . . . . . . . . . . . . . . .
Đang lúc ấy thì, cửa phòng chợt bị gõ vang.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên nhìn về phia cửa.
Lúc này, Hi Hi xuất hiện tại cửa, Hi Hi nhận được tin tức liền chạy đến.
“Cha, mẹ!” Hi Hi lộ ra đầu nhỏ.
“Bảo bối, sao con lại tới đây?” Mặc Thiếu Thiên ngồi xuống giường.
“Con nhận được tin nên tới!” Hi Hi vào cửa nói, nhìn bộ dạng cha mẹ, Hi Hi nghĩ, thật may là lần này không có quấy rầy hai người, nếu không liền bị mắc sai lầm lớn!
“Cha, làm sao cha bị thương?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại!” Mặc Thiếu Thiên nói, cũng không muốn nói sự tình cho bảo bối, để cho con lo lắng.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, cũng không có truy cứu tiếp, ngược lại nói, “Cha, mẹ, có phải năm nay là năm hạn của cha mẹ không?”
Lâm Tử Lam cau mày, “Chớ rủa mẹ!”
“Con nói thật a, đầu tiên là mẹ bị thương do đạn bắn, sau đó bị bắt cóc, nằm viện, hiện tại lại đến phiên cha rồi !” Hi Hi nói. . . . . . .
“Cha, thật sự là ngoài ý muốn sao?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên cũng biết, chuyện gì cũng không thể gạt được Hi Hi.
“Chuyện này, cha sẽ điều tra!” Mặc Thiếu Thiên nói, theo đó, cũng chính là đã thừa nhận với Hi Hi, cũng không phải là ngoài ý muốn.
Thật ra thì chuyện này, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên nghe nhân viên bộ phận sửa chữa nói, trong lòng cũng biết rõ.
Vốn chỉ là hoài nghi, công ty lớn như vậy, cũng sẽ có việc ngoài ý muốn, nhưng sau khi nghe nhân viên sửa chữa nói, bọn họ lại nghĩ khác.
Chỉ là Mặc Thiếu Thiên không cách nào xác định được là do người nào đã làm.
Rốt cuộc là nhằm vào Mặc Thiếu Thiên, hay là nhằm vào Lâm Tử Lam!
Kẻ thù của Mặc Thiếu Thiên không ít, nhưng nếu như chỉ nhắm vào một mình anh, làm như vậy, thì quả là xem nhẹ Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên hoàn toàn có biện pháp trốn ra được.
Nhưng nếu như là nhắm vào Lâm Tử Lam. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên chắc chắn sẽ tra ra được người này!
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, nếu cha cũng đã nói như vậy, Hi Hi cũng không tiện nói cái gì nữa rồi, “Nếu như có cần cái gì, thì cứ nói với con!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, nhếch miệng lên cười, có một đứa con trai cường đại đích xác là một chuyện kiêu ngạo a!
Thật ra thì chỉ cần Hi Hi xâm nhập vào hệ thống Vân Đức, liền có thể tra được là ai đã làm.
Nhưng Hi Hi không có mở miệng nói như vậy.
Ngay vào lúc này, cửa lần nữa bị gõ vang.
Ba người bọn họ cùng lúc nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Diệp An Nhiên đứng ở cửa, sau khi thấy Mặc Thiếu Thiên, Diệp An Nhiên đi thẳng vào.
“Thiếu Thiên. . . . . .”
“An Nhiên, sao em biết mà tới đây?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên hỏi.
“Em gọi điện thoại cho anh mà không được, vì vậy liền gọi điện thoại đến tập đoàn Vân Đức, bọn họ nói hai người gặp sự cố, cho nên em liền tới đây, làm sao anh bị thương?”
Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, lo lắng hỏi.
Vào giờ phút này, sự lo lắng của Diệp An Nhiên không phải là giả, nhìn Mặc Thiếu Thiên, hận không thể để người bị thương là mình.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên, “Không có gì, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi!” Mặc Thiếu Thiên nhàn nhạt nói, đối với sự quan tâm của Diệp An Nhiên, anh chỉ là bình thản lướt qua.
Diệp An Nhiên nhìn anh, “Làm sao lại gặp sự cố trong thang máy!”
“Chỉ là ngoài ý muốn!” Mặc Thiếu Thiên nói, liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam đứng ở một bên, khóe miệng lạnh nhạt, cũng không có vẻ gì là mất hứng.
Trong mắt Diệp An Nhiên chỉ có Mặc Thiếu Thiên, cho nên, không để mắt đến người đứng ở một bên.
Lúc này, Hi Hi đứng ở một bên mở miệng, “Vị tiểu thư này, làm sao cô biết cha tôi xảy ra chuyện trong thang máy đây?” Hi Hi hỏi.
Đã từng thấy qua hình Diệp An Nhiên, Hi Hi dĩ nhiên biết, cô chính là mối tình đầu của cha!
Hi Hi lên tiếng hỏi như vậy, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đều sửng sốt.
Con của bọn họ, bọn họ đều hiểu Hi Hi nói có ý gì!