Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 319: Chương 319: Đứa bé này tới không đúng lúc




Edit: Lavender -Blue

Về phần Tư Tuyệt, hôm nay suy đồi đến tình trạng này, chỉ sợ cùng Mặc Thiếu Thiên trong lúc đó, từng có chuyện gì, cho nên mới đưa đến tình trạng như hôm nay.

Bất quá, mặc kệ thế nào, anh ta cùng Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối không phải cùng một loại người!

Ít nhất, Mặc Thiếu Thiên sẽ không BT đến mức này.

Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, ” Anh yên tâm, cho dù anh giết tôi, Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ không giống anh, anh ấy với anh không giống nhau!” Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt nói.

Nghe Lâm Tử Lam nói, đối với Tư Tuyệt mà nói, đó là một loại kích thích.

Khóe miệng Tư Tuyệt gợi lên nụ cười tàn nhẫn, ” Thật sao? Cô chắc chắn chứ?”

“Tôi chắc chắn!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.

Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, trong cơ thể Tư Tuyệt giống như có gì đó nổ tung, tức giận, phá vỡ lồng não, Tư Tuyệt một bước xông lên bắt Lâm Tử Lam.

“Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, Mặc Thiếu Thiên sẽ không giống tôi như thế nào!” Nói xong, Tư Tuyệt trực tiếp đem Lâm Tử Lam ném lên giường, sau đó cúi người, hôn xuống cổ cô.

Lâm Tử Lam bùng nổ sự oán giận.

Thế mới biết, cùng người không thương tiếp xúc, là một việc ghê tởm cỡ nào.

“Buông tôi ra!” Lâm Tử Lam giùng giằng, nghĩ thử đẩy Tư Tuyệt ra, lúc này mới phát hiện, giữa bọn họ thực lực cách nhau quá lớn.

“Buông tôi ra!” Lâm Tử Lam giãy giụa, ” Tôi chỉmuốn hỏi về chuyện của con trai tôi, anh buông tôi ra!” Lâm Tử Lam la lên.

Nhưng cô càng la, đối với Tư Tuyệt, càng có cảm giác kích thích.

Chỉ cần vừa nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên sẽ vì vậy mà nổi điên, hắn cũng rất hưng phấn.

Tay, đột nhiên xé rách quần áo Lâm Tử Lam.

Âm thanh quần áo bị xé rách, nhắc nhở Lâm Tử Lam, Tư Tuyệt, làm thật!

Chỉ cần vừa nghĩ tới cùng Tư Tuyệt tiếp xúc, Lâm Tử Lam liền ghê tởm không thôi, dùng sức đẩy Tư Tuyệt ra, nhưng anh ta lại không hề có cảm giác áp lực, một giây sau, Lâm Tử Lam không để ý nhiều như vậy, đột nhiên từ dưới tay rút ra chủy thủ *, hướng Tư Tuyệt đâm tới.

[* dao găm]

Tư Tuyệt hoàn toàn không nghĩ tới, vừa vặn bị đâm một cái.

Tư Tuyệt đột nhiên đứng dậy, nhìn miệng vết thương trên cánh tay, sau đó nhìn Lâm Tử Lam, ” Cô làm sao có chủy thủ?”

Nghe Tư Tuyệt nói, Lâm tử Lam Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, ” Anh nói thử xem?”

“Cô tìm tôi tới, chính là vì muốn giết tôi?” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

“Đây là do anh bức tôi!” Lâm Tử Lam nói.

Cô chỉ muốn hỏi một chút tình hình của Hi Hi, nhưng cô tuyệt đối không ngờ Tư Tuyệt thế nhưng BT đến mức này.

Nghe thấy thế, Tư Tuyệt nhếch miệng lên, không nhìn vết thương chảy máu, từ từ đi về phía Lâm Tử Lam.

“Cô cho rằng, cô có thể giết được tôi sao?” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

Lâm Tử Lam lui về phía sau nhìn Tư Tuyệt.

“Lúc trước Mặc Thiếu Thiên cư nhiên không có thể giết tôi, cô cho rằng, chỉ một mình có có thể sao?” Tư Tuyệt nói, đột nhiên bóp cổ Lâm Tử Lam .

Lâm Tử Lam cả người bị nhấc lên, rất khó thở.

Nhìn Tư Tuyệt, không có dáng vẻ chịu khuất phục.

Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam, ” Cô cho rằng, tôi thật sự không dám giết cô sao?”

“Cho dù tôi giết chết cô, Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ không biết, hắn còn nghĩ tới cứu cô, tới chịu chết!” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ, càng nói, lực trên tay càng lớn.

Hận không thể bóp chết Lâm Tử Lam!

Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, cảm giác hít thở không thông.

Nhưng cho dù như vậy, nhìn Tư Tuyệt, cũng sẽ không thỏa hiệp một chút nào.

Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam dù chết cũng không cầu xin tha thứ, Tư Tuyệt càng thêm dùng sức,” Thế nào? Muốn chết?”

“Cầu xin tôi, cầu xin tôi…tôi sẽ tha cho cô. . . . . .” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam nói, bởi vì dùng sức, mặt cũng trở nên méo mó.

Lâm Tử Lam chỉ nhìn Tư Tuyệt cười, nụ cười kia, tràn đầy châm chọc!

Nhìn Lâm Tử Lam cười, đôi tay Tư Tuyệt nắm chặt, lúc này, hắn đột nhiên buông lỏng ra, ” Cô muốn chết, tuyệt đối không có đơn giản như vậy!”

Nói xong, Tư Tuyệt đột nhiên buông ra, Lâm Tử Lam không ngờ, cả người va trúng bàn, sau đó ngã xuống đất.

Nháy mắt, Lâm Tử Lam nhíu mày.

Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam,khóe miệng lạnh lùng nâng lên, ” Cô muốn chết, tôi hết lần này tới lần khác không để cho cô chết!”

“Tôi muốn cô xem, Mặc Thiếu Thiên vì cứu cô, mà chết như thế nào. . . . . .” Tư tuyệt nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ, mỗi một chữ, mỗi một câu, cũng tràn đầy lạnh lẽo.

Nhưng bây giờ, Lâm Tử Lam lam không có tâm trạng lắng nghe.

Bây giờ, bụng của cô, đau quá!

Sau đó, Lâm Tử Lam không khỏi đưa tay xoa bụng. . . . . .

Tư Tuyệt nhìn bộ dạng của Lâm Tử Lam, vốn muốn muốn rời khỏi, nhưng khi nhìn cô, hình như có cái gì không đúng.

“Thế nào? Nghĩ giả chết?” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

Cho dù chết, Tư Tuyệt cũng sẽ không bỏ qua cô!

Nghĩ tới đây, Tư Tuyệt nhếch miệng gợi lên nụ cười tàn nhẫn.

Lạnh lẽo vô cùng.

Nhưng bây giờ, Lâm Tử Lam hoàn toàn không có ý định chú ý, cô chỉ cảm thấy, bụng rất đau!

Đưa tay vuốt ve bụng, Lâm Tử Lam rất muốn, nhưng bây giờ, cả người không có một chút sức lực.

Tư Tuyệt ở một bên nhìn, nhìn Lâm Tử Lam biểu diễn như thế nào, nhưng sau khi chứng kiến, Tư Tuyệt cảm thấy có cái gì không đúng, cau mày, bước tới bên Lâm Tử Lam.

“Cô làm sao vậy?” Lâm Tử Lam cắn răng, chịu đựng, cho dù chết, cũng không muốn ở trước mặt Tư Tuyệt thỏa hiệp dù chỉ một chút.

Nhưng Tư Tuyệt càng cảm thấy có cái gì không đúng, bước tới nhìn, sắc mặt của Lâm Tử Lam tái nhợt.

Tư Tuyệt sững sốt, cũng không có nghĩ nhiều như vậy, cúi người, trực tiếp bế Lâm Tử Lam lên, đi tới trên giường.

Vậy mà vừa mới ôm lấy Lâm Tử Lam, lại thấy có vết máu trên mặt đất. . . . . .

Máu. . . . . .

Tư Tuyệt kinh ngạc!

Lâm Tử Lam cũng nhìn thấy vết máu trên mặt đất, lập tức, như hiểu ra chuyện gì !

Nhưng sau đó, cô không thể nào chịu đựng được đau đớn.

Tư Tuyệt đặt Lâm Tử Lam xuống giường, xoay người, lập tức đi ra cửa.

Mở cửa, người giữ ở ngoài cửa sửng sốt, sau đó hướng Tư Tuyệt cúi đầu, ” Tư Tuyệt!”

“Gọi Dany đến!” Tư Tuyệt nói.

Người nọ kinh ngạc, nhìn sắc mặt Tư Tuyệt không tốt, lập tức gật đầu, ” Vâng!”

Sau đó lập tức đi gọi Dany.

Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, vốn không có chút sức lực, bây giờ càng tệ hơn, càng không có một chút hơi sức nào, hơn nữa, bụng đau dữ dội.

Lúc này, tay Lâm Tử Lam, nhẹ nhàng vuốt ve bụng, sau đó nắm thật chặt!

Tư Tuyệt quay đầu lại, nhìn Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, gương mặt đó không có thay đổi gì, đis trở về, ngồi chờ.

Lúc này, trên thảm là một mảng máu lớn.

Trên tay Tư Tuyệt vết thương không nhỏ.

Nhưng Tư Tuyệt không chút nào để ý tới, giống như người bị thương kia, không phải anh!

Mười phút sau, Dany đến, kiểm tra thân thể Lâm Tử Lam.

Kết quả, khiến Tư Tuyệt kinh hãi!

Mang thai!

Thế nhưng mang thai!

Lâm Tử Lâm đã sớm không chịu đựng nổi, lập tức hôn mê.

Mặc dù hôn mê, nhưng còn có thể nghe được bọn họ nói chuyện.

Tư Tuyệt nhìn Dany, ” Ngươi chắc chắn chứ?”

Dany gật đầu, hắn là bác sĩ của Mafia, chăm sóc bệnh tình cả Mafia, cho nên, hắn hết sức khẳng định.

Tư Tuyệt cũng tin tưởng y thuật của hắn.

Dany làm bác sĩ của Mafia cũng mấy năm!

“Tình hình cô ta bây giờ như thế nào?” Tư Tuyệt hỏi.

“Không có gì đáng ngại, vừa rồi chỉ là động, bây giờ thân thể cô ấy rất yếu, cần nghỉ ngơi tốt, không thể tức giận, bị kích động, nếu không đứa bé khó có thể giữ được!” Dany nói.

Lúc nghe Dany nói, cặp mắt màu nâu của Tư Tuyệt càng ngày càng thâm trầm, cuối cùng gật đầu, Dany đi ra ngoài.

Tư Tuyệt nhìn người trên giường, ánh mắt, làm cho người ta nhìn không ra tâm tình.

Chờ khi Lâm Tử Lam tỉnh lại, đã là hai tiếng sau.

Lúc cô tỉnh lai, Tư Tuyệt đang đứng trước cửa sổ sát đất, đã gần tới buổi chiều, cho nên, ánh mắt nhìn trên người của Tư Tuyệt, khiến Lâm Tử Lam cảm thấy, Tư Tuyệt thật ra cũng có một chút nhân tính!

Vết thương của Tư Tuyệt đã được băng bó, chỉ là trên đất những vết máu kia làm cho người ta nhìn thấy mà ghê.

Thấy Lâm Tử Lam tỉnh lại, Tư Tuyệt quay đầu lại, nhìn Lâm Tử Lam, ” Cô đã tỉnh?”

Lâm Tử Lam nhìn Tư Tuyệt, thật ra thì nửa tỉnh nửa mê, nghe được bọn họ nói chuyện.

Lúc này, nghĩ lại, cô thật lâu dì cả chưa có tới.

Lúc trước bởi vì vội vàng đính hôn, bây giờ bị bắt tới nơi này, cho nên đã sớm quên mất chuyện này.

Không ngờ. . . . . .

Tay Lâm Tử Lam vuốt bụng, Tư Tuyệt nhếch miệng gợi lên nụ cười độc ác.

“Xem ra, Cô đã biết!” Tư Tuyệt nói.

Lâm Tử Lam ngước mắt, quét ánh mắt nhìn Tư Tuyệt, ” Anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lâm Tử Lam, Tư Tuyệt cười càng thêm âm hiểm.

“Cô yên tâm, nó bây giờ vẫn còn!”

“Thế nào? Sợ tôi giết nó?” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam hỏi, âm thanh trầm thấp, nói đến đây, chợt nở nụ cười.

Lâm Tử Lam ngồi ở trên giường, nhìn Tư Tuyệt, trong nháy mắt, cô không có lợi thế.

Cô có thể chết, nhưng đứa bé trong bụng của cô không thể chết được!

Đây là kết tinh tình yêu của cô cùng Mặc Thiếu Thiên!

Mặc Thiếu Thiên vẫn mong mỏi có một đứa con gái. . . . . .

Chỉ là không ngờ, lại là lúc này!

Bất luận như thế nào, cô đều muốn giữ lại đứa bé này!

Lâm Tử Lam ngồi ở trên giường, trầm mặc không nói , mặc kệ Tư Tuyệt nói gì, cô đều duy trì trầm mặc.

Cô không muốn chọc giận anh ta!

“Tại sao không nói chuyện? Hả?” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

“Không ngờ, hai đứa con của hắn đều ở trong tay tôi!” Suy nghĩ một chút, tư tuyệt cũng cảm thấy, ông trời cũng đang giúp hắn!

Nghe lời này của Tư Tuyệt, Lâm tử Lam nắm chặt đôi tay, cánh tay giữ trước bụng, tư thế bảo vệ.

Mặc kệ Tư Tuyệt nói gì, Lâm Tử Lam cũng giữ yên lặng, ngay cả nữa lo lắng, sợ hãi, cô đều phải giữ im lặng.

Nhưng Tư Tuyệt nhìn dáng vẻ trầm lặng của Lâm Tử Lam, càng thêm tức giận.

“Tại sao không nói chuyện? Chẳng lẽ cô không sợ tôi đem đứa nhỏ trong bụng của cô giết chết?” Tư Tuyệt nhìn Lâm Tử Lam , nhấn mạnh từng chữ hỏi, âm thanh, cũng tràn đầy tức giận, sảng khoái!

Lâm Tử Lam còn chưa kịp lên tiếng, Tư Tuyệt nói tiếp. “Tôi không định giết nó, tôi có thể để cho các người chết đói!” Tư Tuyệt nói. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.