Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 223: Chương 223: Dùng miệng đút cho anh.




Nghe được lời của cô…, Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, mở miệng, “Hi Hi là con trai của anh, và không có cách nào để sửa đổi sự thật này, mà cũng sẽ không thay đổi, cho nên, Hi Hi chính là con trai của Mặc Thiếu Thiên anh!” Mặc Thiếu Thiên nói, mặc kệ người nào phản đối, người nào bàn ra tán vào, Hi Hi đều là con trai bảo bối của anh.

Diệp An Nhiên sững sờ, không ngờ Mặc Thiếu Thiên đối với đứa bé kia sủng ái như vậy, trước kia Mặc Thiếu Thiên, rất không thích trẻ con, nhưng là bây giờ. . . . . .

Diệp An Nhiên càng ngày càng cảm thấy, Mặc Thiếu Thiên bây giờ cùng ngày trước không giống nhau.

Suy nghĩ một chút, Diệp An Nhiên hỏi, “Vậy thì Lâm Tử Lam thì sao?”

Cô quan tâm chính là điều này.

Chuyện đứa nhỏ, đã xác định rõ ràng không có cách nào sửa đổi rồi, còn Lâm Tử Lam thì sao đây?

Cô muốn biết rốt cuộc Mặc Thiếu Thiên nghĩ gì.

Nhắc tới Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười, chỉ là cười như vậy, Diệp An Nhiên không thấy được, anh nói một câu, “Không biết!”

Không biết? Đây coi là câu trả lời gì vậy.

Mặc Thiếu Thiên còn chưa nghĩ ra, chỉ là nhớ tới lúc anh cùng Lâm Tử Lam đánh cuộc, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên càng nhếch lên, anh nhất định phải làm cho Lâm Tử Lam cam tâm tình nguyện ở bên anh thì mới có thể.

“Nhưng. . . . . .”

“Được rồi, An Nhiên, anh bây giờ còn có việc, có chuyện gì thì đợi ngày mai anh đến công ty rồi hãy nói!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Nghe Mặc Thiếu Thiên nói thế, Diệp An Nhiên ngây cả người, sau đó mới gật đầu một cái, “Vậy cũng được!”

Vì thế, điện thoại được cúp máy.

Cúp điện thoại, Diệp An Nhiên nhìn điện thoại di động, nắm thật chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt tràn đầy hận ý.

Tại sao phải như vậy?

Tại sao?

Lâm Tử Lam, đều là do cô, tại sao cô phải xuất hiện?

Nếu như không phải là côi, thì mọi việc ngày hôm nay sẽ không xảy ra, đều là bởi vì cô!

Nghĩ tới đây, con ngươi Diệp An Nhiên thoáng qua một tia lo lắng, tay cầm điện thoại di động, cũng dần dần buông lỏng, khuôn mặt xinh đẹp, nhếch lên cười một nụ cười độc ác, đôi tròng mắt kia cũng biến thành u ám , giờ phút này Diệp An Nhiên thoạt nhìn, rất tàn nhẫn. . . . . .

Lâm Tử Lam, đã là như vậy, thì cũng đừng trách tôi không khách khí! . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lâm Tử Lam cùng Hi Hi tính tiền xong, liền đi lại, Mặc Thiếu Thiên mới vừa cúp điện thoại.

“Cha, đi thôi!” Hi Hi nói.

Mặc Thiếu Thiên cất điện thoại, từ trong tay Hi Hi nhận lấy đồ.

Lúc này Lâm Tử Lam nhìn anh, đưa thẻ, “Mặc tiên sinh, thẻ của anh!”

“Giữ đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam nhíu mày, “Anh không sợ đưa thẻ cho em thì em sẽ quẹt mà xài hết sao?”

“Thẻ không giới hạn, tùy em!” Mặc Thiếu Thiên không thèm để ý chút nào, nói, ý là, tùy em, chỉ cần em có thể xài thì tốt!

Lâm Tử Lam yên lặng.

Lâm Tử Lam nhìn anh, “Mặc tiên sinh đối với phụ nữ nào cũng đều hào phóng như vậy?”

Mặc Thiếu Thiên biết Lâm Tử Lam lại muốn nói gì, nhân cơ hội này mượn đề tài để nói chuyện của mình, vì vậy, anh lập tức nhìn Lâm Tử Lam phản bác, “Chỉ với em anh mới hào phóng như vậy!” . . . . . .

“Thật sao?”

“Tin tưởng anh, phụ nữ khác cũng đều có giá cả của nó, Lâm tiểu thư, chỉ có em, là không giới hạn, em là vô giá , nếu như em muốn, thì anh đều là của em!” Mặc Thiếu Thiên nói, cho nên, đừng nói tới chỉ là thẻ tín dụng. . . . . . .

Lâm Tử Lam 囧.

Đây coi là một loại khẳng định cùng khích lệ sao?

Nhưng Lâm Tử Lam nghe thế nào cũng thấy trong đó có một chút ý tứ.

Lúc này, Lâm Tử Lam buông tha Mặc Thiếu Thiên, không thảo luận về giá hay vô giá nữa.

Mới vừa buông tha đề tài này, Hi Hi chợt ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, con có thể hỏi được không, những phụ nữ kia đều có giá là giá gì vậy?” . . . . . .

Mặc Thiếu Thiên nhất thời sững sờ, Lâm Tử Lam cũng vậy.

Sau đó cười một tiếng, nhìn Hi Hi, con trai ngoan, câu hỏi không tệ!

Mặc Thiếu Thiên lập tức căm tức nhìn Hi Hi mấy lần, con chính là con ruột của cha sao?

Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì? !

Hi Hi cười hắc hắc, rất thích không khí như vậy.

Ba người đi tới ngoài cửa, đặt đồ vào cóp xe, liền lái xe đi về.

Lâm Tử Lam lái xe, Mặc Thiếu Thiên ngồi ở ghế lái phụ, một dáng vẻ đại gia, còn Hi Hi ngồi ở phía sau, ba người cười cười nói nói, hình như chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, tất cả đều không tồn tại.

Đồng nhất cả nhà ba người chính là như vậy, cho dù có chuyện kinh thiên động địa, thì cũng không ảnh hưởng mấy đến tâm tình bọn họ.

Sau khi trở về, Hi Hi đi chuẩn bị nấu lẩu, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên ngồi ở so fa phòng khách xem TV.

Mặc Thiếu Thiên cậy tay mình bị thương, đảm đương chức ‘đại gia’, muốn ăn cái này hay cái kia đều bảo Lâm Tử Lam lấy giúp.

Lâm Tử Lam mặc dù rất bất mãn, nhưng người ta lại mang ra bốn chữ ‘ân nhân cứu mạng’, Lâm Tử Lam muốn không thỏa hiệp cũng không được rồi.

Lâm Tử Lam ngồi xếp bằng, Mặc Thiếu Thiên ngồi bên cạnh Lâm Tử Lam xem TV, không ngừng chỉ huy.

Mặc Thiếu Thiên ăn thanh long, Lâm Tử Lam ăn thạch hoa quả, dùng muỗng nhỏ lấy, Mặc Thiếu Thiên ở một bên nhìn.

Trước, anh thấy phụ nữ mà ăn những thứ đồ này, thật sự là phiền toái, nhưng khi nhìn Lâm Tử Lam ăn, lại có một phen cảm thụ như vậy.

Giống như, Lâm Tử Lam ăn cái gì thì cái đó nhất định sẽ ngon.

Lâm Tử Lam xem ti vi, thấy ánh mắt Mặc Thiếu Thiên cứ nhìn vào mình, cô liền nhìn an, “Anh nhìn cái gì?”

“Em ăn cái đó, có ngon không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, câu hỏi này, thật là ngây thơ.

Lâm Tử Lam sững sờ, nhìn anh, “Anh chưa từng ăn?”

Mặc Thiếu Thiên thật tình lắc đầu.

Lâm Tử Lam cười một tiếng, giống như đang nghe được chuyện lạ nhất thế kỷ, “Mặc Thiếu Thiên, anh chưa từng ăn thạch hoa quả?”

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày, “Chưa từng ăn những thứ này thì có cái gì kỳ quái, những thứ này đều là đồ ăn không tốt cho sức khỏe!” Mặc Thiếu Thiên nói. . . . . . .

Tuổi thơ của Mặc Thiếu Thiên hoàn toàn là một gam màu trắng, nhưng thời thanh thiếu niên là một gam màu xám tro, cuộc sống có rất nhiều vấn đề xảy ra, làm sao sẽ ăn những thứ đồ này?

Sau khi từ Mỹ trở về, Mặc Thiếu Thiên liền tiếp nhận vị trí Tổng Giám Đốc của MK, càng không chạm đến những thứ này.

Cho nên, anh chưa từng ăn thạch hoa quả, có cái gì kỳ quái sao?

Nhìn bộ dạng cười cười của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên hung hăng khi dễ Lâm Tử Lam, chưa từng ăn những thứ đồ này, thì có gì đáng cười?

“Lâm ngươi lam, em mà cười nữa, có tin anh chỉnh em hay không!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.

Lâm Tử Lam lúc này mới không cười nữa, ráng nhịn, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Được, em không cười nữa, anh ăn không?”

Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày.

“Ăn ngon lắm!”

Nói xong, Lâm Tử Lam lại ăn một miếng nữa.

Mặc dù ăn thạch hoa quả, thì rất giống đứa bé, nhưng đây lại là sở thích của Lâm Tử Lam.

Nhìn dáng vẻ ăn ngon lành của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhìn anh, “Đút cho anh!”

Lâm Tử Lam cười cười, sau đó nhẹ nhàng lấy muỗng xới một miếng, “ Mặc tiên sinh, a a , há miệng!”

Lâm Tử Lam cố ý trêu chọc, dùng giọng điệu dỗ dành đứa bé mà bảo Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên mới muốn há miệng ăn, nhưng khi nghe Lâm Tử Lam nói vậy, mặt tối sầm.

Không ăn.

Lâm Tử Lam thấy thế, nhìn anh, “Tức giận?”

“Mặc Thiếu thiên, anh chẳng lẽ là người hẹp hòi vậy sao?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, trong lời nói còn mang theo tia cười, xác thực, trêu chọc Mặc Thiếu Thiên là một việc rất vui.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, chợt lộ ra nụ cười vặn vẹo, “Dĩ nhiên không có!”

“Chỉ là Lâm tiểu thư, anh hiện tại thay đổi ý nghĩ!”

“Có ý nghĩ gì?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi, nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, cô cứ có cảm giác không có chuyện gì tốt đẹp đây? . . . . . .

“Dùng miệng của em, đút cho anh!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nói chắc chắn từng chữ từng câu.

Lâm Tử Lam ngẩn người, dùng miệng?

Mới không cần!

Lâm Tử Lam nhìn anh, “Không cần, Mặc Thiếu Thiên, như vậy rất ghê tởm!” Lâm Tử Lam kháng nghị.

“Anh không thấy vậy…sao ngược lại là em chứ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại, khuôn mặt yêu nghiệt trở nên bất mãn. . . . . . .

“Nhưng. . . . . .” Lâm Tử Lam muốn nói cái gì đó.

“Lâm ngươi lam, em làm hay không làm?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, nét mặt kia, nếu như Lâm Tử Lam thật không làm thì anh không đảm bảo sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, nét mặt kia, làm thì tốt, mà không làm cũng phải làm, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!

Sớm biết, Lâm Tử Lam cũng không chọc làm gì.

Mặc Thiếu Thiên không dễ chơi a a a!

Nhìn mặt Mặc Thiếu Thiên tối sầm, Lâm Tử Lam thật bất đắc dĩ, “Được rồi!”

Nhìn Lâm Tử Lam thỏa hiệp, Mặc Thiếu Thiên rất hài lòng.

Ngươi lam dùng muỗng nhỏ, lấy một miếng thật to, ngậm một nữa vào miệng, sau đó ngước mắt, nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, thế nhưng anh lại không có ý định tiến tới.

Ngược lại dựa người vào ghế, chờ Lâm Tử Lam phục vụ.

Lâm Tử Lam cau mày, ở trong lòng nói xấu Mặc Thiếu Thiên, này đại gia, thật xui xẻo mới phục vụ cho anh!

Nếu như không phải là anh bị thương, thì Lâm Tử Lam sẽ dùng một cước đạp anh té xuống ghế!

Nhìn dáng vẻ hả hê của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, được, Mặc Thiếu Thiên, tôi nhịn!

Lâm Tử Lam vừa đứng lên, hướng Mặc Thiếu Thiên áp tới, lấn nửa người, hướng về phía anh, môi, hướng về phía môi Mặc Thiếu Thiên.

Không phải chỉ dùng miệng đút thôi sao, hôn mà còn dùng lưỡi, thì cái này có là gì!

Thấy Lâm Tử Lam đưa tới, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười yếu ớt, lúc này mới hài lòng hé miệng, ăn thạch hoa quả, nhìn anh ăn, Lâm Tử Lam mới thở dài một tiếng, vừa muốn từ trên người Mặc Thiếu Thiên lui ra, Mặc Thiếu Thiên cũng không chịu rồi, đem thạch hoa quả nuốt vào, có vị gì cũng không biết, vươn tay giữ bả vai Lâm Tử Lam, hướng về phía môi của cô, hôn thật sâu.

Lâm Tử Lam ngẩn người, không ngờ Mặc Thiếu Thiên chợt hôn cô, cô cả người tựa vào trên ghế so fa.

Mặc Thiếu Thiên hôn, trước sau đều bá đạo như thế, nhưng, lần này thật ghê tởm, miếng thạch hoa quả trong miệng Lâm Tử Lam còn chưa có nuốt xuống a a a a a!

Lâm Tử Lam đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, nhưng càng đẩy, Mặc Thiếu Thiên lại càng hôn lợi hại hơn, bất đắc dĩ, Lâm Tử Lam hé miệng, như vậy mới nuốt thạch hoa quả xuống, mà đầu lưỡi Mặc Thiếu Thiên cũng nhân cơ hội này mà đi vào. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.