Trong lúc này di động của Mặc Thiếu Thiên vang lên. . . . . .
Khi vừa nhìn thấy dãy số Mặc Thiếu Thiên liền nhíu mày sau đó liền nhận .
"Này, Vân Dục, có chuyện gì vậy?" Mặc Thiếu Thiên hỏi. Anh cũng không có ý định lảng đi nơi khác. Hiện tại đối với mẹ con bọn họ anh cũng không muốn giấu diếm cái gì.
Sau khi nghe Vân Dục nói xong liền nhíu mày, "Tin tức chuẩn xác chứ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Không nghe rõ Vân Dục đã nói cái gì thì lại nghe Mặc Thiếu Thiên nói, "Được rồi, tôi đã biết!" ngay sau đó anh liền cúp điện thoại.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Xảy ra chuyện gì sao ba?"
Mặc Thiếu Thiên nói, "Không có gì, chỉ là bên công ty có chút chuyện cần ba về xử lý một chút!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng thản nhiên nói.
Hi Hi gật gật đầu, "Vậy thì ba đi đi!"
Mặc Thiếu Thiên gật đầu nhìn bé hỏi, "Vậy còn con?"
Hi Hi mỉm lên nụ cười đáng yêu, "Con ở cùng với mẹ một lúc nữa, lát nữa con sẽ tự mình về!"
Mặc Thiếu Thiên nghĩ nghĩ rồi gật đầu, "Ừ, vậy con cẩn thận một chút, có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho ba!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi gật gật đầu, "Con đã biết, ba yên tâm con sẽ không sao!" Hi Hi nói. .
Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu.
Vì thế sau khi thương lượng xong Mặc Thiếu Thiên liền đưa ánh mắt lên người Lâm Tử Lam. Cảm giác được anh đang nhìn mình Tử Lam ngẩng đầu nhìn anh hỏi, "Anh nhìn tôi làm gì?"
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, ánh mắt sáng quắc, "Tử Lam, chẳng lẽ em không có lời nào muốn nói với anh sao?"
Tử Lam nhìn anh nhíu nhíu mày sau đó mở miệng, "Có!"
"Hả?" Khóe miệng của Mặc Thiếu Thiên cong lên.
Lâm Tử Lam mấp máy môi mở miệng, "Mặc tổng, anh bây giờ dọn tới nhà của tôi ở vậy có nên đưa tiền nhà trước hay không?"
. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên quả thực không nên chờ mong cái gì!
Cô lúc nào cũng thích dội nước lạnh trên mặt người khác, anh không nên chờ mong cô nói lời hay ý đẹp gì.
Mặc Thiếu Thiên hung hăng trừng mắt liếc mắt cô một cái.
Tử Lam chau mày lại nhìn anh hỏi, "Chẳng lẻ tôi nói gì không đúng sao?"
. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên nghiến răng nghiến lợi nói, "Lâm Tử Lam, anh dọn tới nhà của em là vinh hạnh của em, dù anh không đưa tiền nhà cho em thì em cũng phải nên cảm thấy vui vẻ mới đúng!" Mặc Thiếu Thiên gằn từng chữ nói.
"Nếu không phải vì bảo bối em nghĩ rằng anh thích qua đó ở à?" Mặc Thiếu Thiên nói, giọng điệu rõ ràng là đang rất tức giận.
Anh cũng không phải là không có chỗ ở nhưng là Hi Hi muốn anh dọn qua nhà của bé. Mặc Thiếu Thiên cũng không có ý kiến. Cái phòng kia tuy nhỏ nhưng thực ấm áp, so với cái phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo của anh thì tốt hơn nhiều.
Cho nên anh quyết định muốn dọn ở cùng với bé.
Lâm Tử Lam nhìn anh, "Mặc tổng, anh đừng quá kích động, tôi chỉ đùa một chút mà thôi. Thật ra ý tôi muốn nói là anh muốn ở thì nên giữ gìn sạch sẽ một chút, tôi không muốn khi trở về nhà thì thấy một mảnh lộn xộn!" Tử Lam nói.
"Em yên tâm, con của anh sẽ dọn dẹp sạch sẽ dùm anh!"
. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên, những lời này anh cũng nói được sao?
Bảo bối, tất cả phải trông cậy vào con rồi!
Mà anh là người làm ba mà, sao lúc nào anh cũng nhờ con vậy?
Tử Lam biết Mặc Thiếu Thiên sẽ không quan tâm tới mấy chuyện vặt vãnh ấy, toàn bộ phải trông cậy vào con rồi!
Tử Lam cảm giác được những ngày sau này con cô sẽ thật vất vả à.
Lúc trong lòng Tử Lam nói những lời này thì cô cũng không nghĩ đến từ trước đến giờ bé cũng đều hầu hạ cho cô, cô cũng có bao giờ đụng đến những việc này đâu!
Quả nhiên sanh con ra cũng chỉ là để sai bảo à!
Vì thế sau một phen đấu võ mồm thì Mặc Thiếu Thiên liền rời đi. Hi Hi ở trong bệnh viện cùng Tử Lam mãi cho đến buổi tối mới trở về.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mấy ngày nay Hi Hi đều bề bộn công việc. Từ sau hôm Hoa Hồng đến bệnh viện thì Hi Hi chưa khi nào lên mạng cả. Hầu như mỗi ngày hết chạy về nhà rồi phải chạy vào bệnh viện. Nhưng hôm nay sau khi trở về Hi Hi ăn uống xong lúc sau liền login .
Đưa vào một dãy mật mã Hi Hi liền tiến vào.
Vào khoảng thời gian này trên đây lúc nào cũng náo nhiệt.
Trong một đám video có một đoạn video ghi lại hình ảnh Hi Hi ném bom nổ tung nhà thị trưởng do chính Hoa Hồng đăng lên. Khi bọn vừa mới thấy được đoạn video này, thấy được sự anh tuấn của Hi Hi thì bọn họ vỗ tay tán thưởng một trận.
Mặc tử nói, "Xem đi, quả nhiên là người của bang Hợp Tung chúng ta, trời sinh đã có gen thích hợp đi làm khủng bố!
Thẩm Dạ Thiên nói, "Xem đi, đây quả thực là một mầm non tuyệt hảo. Tạp Ni, chú tốt nhất là phải bồi dưỡng cẩn thận đấy!"
Tạp Ni tỏ vẻ đồng ý, "Tôi cảm thấy tôi còn chưa khủng bố bằng một phần của nó, còn phải gọi nó một tiếng là 'gia gia'!"
. . . . . .
"Vậy chú cứ việc đi chết đi là được rồi!" Mặc Tử nói, không chút khách khí.
"Cút!" Tạp Ni trực tiếp mắng.
Những lời này đều là chuyện phát sinh mấy ngày nay. Mấy ngày nay Hi Hi không có online thì bọn họ vẫn đều thảo luận đề tài này. Mà hôm này khi bé vừa lên thì thấy những thứ kia.
Hi Hi vừa lên đi thì Tạp Ni liền phát hiện bé, vì thế anh liền lên tiếng nói, "Hi Hi, cậu rốt cục đã lộ diện, tại sao nãy giờ cậu không nói chuyện? !" Tạp Ni hỏi. Từ khi biết Hi Hi còn nhỏ như vậy, mặc dù chút có rung động nhưng là cũng không có cái cảm giác nguy cơ gì. Hi Hi tuy rằng gia nhập Hợp Tung không phải là lâu nhất nhưng là vì Hợp Tung làm không ít chuyện tình. Hơn nữa mỗi một lần quyết định cùng phán đoán của bé đều vô cùng chính xác cho nên Tạp Ni thập phần tin tưởng Hi Hi.
Trải qua Tạp Ni vừa nói như thế mọi người cũng đều phát hiện Hi Hi login !
Hi Hi nghe được lời nói của Tạp Ni cho nên cũng lên tiếng. Lúc này đây bé cũng không có chỉnh sửa giọng nói mà dùng giọng nói thật của mình "Tôi không ở đây thì các chú cũng náo nhiệt như thế, xem ra là không cần đến tôi chút nào!"
Bé mới có bảy tuổi nên thanh quản còn chưa được phát triển, thanh âm vẫn còn non nớt đáng yêu.
Thanh âm của bé thông qua âm tần lại làm cho Tạp Ni lần nữa rung động.
"Này Hi Hi, giọng nói của cậu thật đáng yêu ah!"
. . . . . .
Lúc này Mặc Tử mở miệng, "Tạp Ni, ngược lại giọng nói của chú thật đáng ghét!"
"Cút ——"
"Ha ha ha. . . . . ."
Thẩm Dạ Thiên nói, "Này Hi Hi, mẹ của cậu thế nào rồi? Cô ấy không có việc gì chứ?"
Rốt cuộc cũng có người chủ động hỏi. Tuy rằng Hoa Hồng đã mang về tin tức, nhưng là bọn họ cũng xuất phát từ sự quan tâm nên hỏi một câu.
Hi Hi đáp lời ngữ điệu cảm ơn, "Ừm, không có gì đáng ngại, rất nhanh có thể xuất viện !"
"Hi Hi, cậu thật là trâu bò à, cậu thật sự dám lấy bom ném vào nhà thị trưởng!" Mặc Tử cười nói.
Thật sự là rất kích thích !
Dù gì Hi Hi cũng chỉ là đứa bé nhưng cũng dám một mình đối đầu với chính phủ, hơn nữa đây không thể nghi ngờ chính là hướng chính phủ khiêu khích a!
Hi Hi nhếch môi, con ngươi xẹt qua một tia âm u, "Tôi đã nói rồi, phàm là người dám tổn thương đến người thân của tôi đều phải trả giá cái giá thật đắt!" Hi Hi nói gằn từng chữ nói, thanh âm tuy rằng non nớt nhưng là lại rất rõ ràng.
Tính cách của Hi Hi là dám yêu dám hận, điều này ai ai cũng biết.
"Hi Hi, tôi đề nghị cậu lần sau trực tiếp đi nổ trụ sở chính của chính phủ thì càng hay!" Mặc Tử nói ra chủ ý đen tối.
. . . . . .
Hi Hi lườm anh một cái sau đó mở miệng, "Mặc Tử, khi nào thì chú bị chính phủ quơ được thì tôi nhất định vì chú mà đem cái tòa nhà đó cho nó nổ tung!"
. . . . . .
"Tôi có phải nên cám ơn cậu trước hay không vậy?" Mặc tử hỏi lại.
Hi Hi cười, "Đương nhiên!"
. . . . . .
Sau khi trêu chọc nhau một lúc thì Tạp Ni mở miệng vào chủ đề chính "Hi Hi, tôi có chuyện cần thương lượng một chút với cậu"
"Nói đi!" Hi Hi thản nhiên mở miệng, giọng điệu kia tựa hồ đã biết bọn bọ muốn nói gì.
"Trải qua quyết định của chúng ta, chúng ta tính toán cho cậu đến trụ sở của Hợp Tung để huấn luyện. Cậu còn nhỏ, tư chất lại mạnh mẻ như thế, tôi tin tưởng nếu cậu được huấn luyện từ nhỏ thì nhất định sau này sẽ trở thành người lãnh đạo tốt nhất của Hợp Tung!" Tạp Ni kiêu ngạo nói.
Thực lực của bang Hợp Tung càng ngày càng to lớn, điều kiện huấn luyện bên trong cũng càng ngày càng được cải thiện, đến thế hệ của Hi Hi thì sẽ càng được tối ưu. Nhưng là tìm kiếm một nhân tài giống như Hi Hi thì cũng thật là khó, cho nên Hi Hi tuyệt đối là một mầm non tốt nhất trong hắc đạo.
Chuyện này từ khi Hi Hi gặp mặt Hoa Hồng thì bé đã biết kết quả sẽ là như thế. Chuyện này bé quả là từ chối không được.
Hơn nữa Hi Hi cũng không nghĩ tới từ chối, ngược lại rất thích ý.
Đối với hắc đạo, Hi Hi vừa sinh ra là đã được chú định là người của thế giới ấy, là tính cách bẩm sinh khiến bé rất thích hợp với con đường này. Không phải bé có dã tâm gì to lớn mà là Hi Hi thích loại cảm giác này, cái loại cảm giác trong bóng tối không ngừng được tôi luyện chính mình, loại cảm giác tìm sự sinh tồn vào những lúc nguy hiểm làm cho bé cảm thấy thật kích thích.
Điều này có thể nói Hi Hi trời sinh số phận đã thuộc về hắc đạo.
Hi Hi từng nghiêm túc tự hỏi vấn đề này nhưng không thể nào có đáp án.
Bé suy nghĩ một lúc rồi mở miệng, "Tôi biết sớm hay muộn sẽ có một ngày như thế nhưng là thời gian này thì không được, phải chờ chuyện này êm xuôi một thời gian thì mới có thể!" Hi Hi nói.
Bé còn có rất nhiều chuyện không bỏ xuống được, nếu bé hiện tại rời đi thì mẹ phải làm sao bây giờ?
Cho nên bé phải chờ chuyện tình của mẹ được được sử lý hoàn tất thì mới có thể chuyên tâm đi huấn luyện, nếu không bé sẽ không được an tâm.
Hi Hi có thể mặc kệ bất kỳ ai nhưng mẹ thì không thể!
Huống chi mẹ hiện tại cũng không biết thân phận của bé, bé cũng không biết nên lấy cớ gì để mà rời đi. Cho nên chờ khi chuyện được xử lý xong xuôi Hi Hi sẽ nói chuyện thẳng thắn với mẹ.
Hi Hi lo lắng điều gì Tạp Ni bọn họ không phải là không biết, cũng rất cảm thông, dù sao Hi Hi mới là một đứa bé tuổi còn rất nhỏ.
"Chỉ là muốn nói trước với cậu thôi, khi nào được thì chúng ta lúc nào cũng có thể phái người đi đón cậu!" Tạp Ni nói. Mặc dù anh hy vọng được gặp Hi Hi nhưng là chuyện gì cũng phải từ từ. Anh cũng hi vọng Hi Hi đến khi đó bé có thể chuyên tâm huấn luyện, không bị chuyện gì khác phân tâm.
Hi Hi gật đầu, khuông mặt khải ái nghiêm túc nói "Tôi biết, tôi sẽ không làm trễ nãi quá lâu đâu. Chờ khi chuyện này vừa chấm dứt tôi sẽ đi tiếp nhận huấn luyện!"