Vân Dục nhìn Hi Hi, khóe miệng anh nâng lên nụ cười, anh vỗ tay một cái, liền có người đi lên, đặt laptop ở trước mặt.
Hi Hi nhìn Vân Dục, trong mắt mang theo sự chắc chắn.
“Cái hệ thống này, tchú đã cho người nghiên cứu thật lâu, thủy chung cũng không phá được, bảo bối, không biết cháu có cách không!” Vân Dục nhìn Hi Hi nói, vẻ mặt bình thản.
Hi Hi ngoắc ngoắc khóe môi, “Chú Vân Dục, đây coi là chú đang kiểm tra cháu sao?”
Vân Dục nhíu mày, “Chú chỉ muốn biết cháu giỏi cỡ nào thôi, có phải giống như trong truyền thuyết lợi hại như vậy hay không!” Vân Dục nói.
Hi Hi nhìn laptop trước mặt, khóe miệng ngoắc ngoắc.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên vừa ngồi, uống rượu đỏ, nghe được Vân Dục nói, nhíu mày mở miệng, “Vân Dục, cậu để cho con tôi giúp cậu việc này, cũng không tránh khỏi quá ‘đại tài tiểu dùng’ đi!”
“Chỉ cần con tôi vừa xuất mã, đừng nói hệ thống, chỉ tùy tiện làm thịt cậu…cậu trước đây là hoa hoa công tử làm đủ chuyện hư hỏng, cũng biết rất rõ ràng!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Mặc dù chuyện lúc trước, bọn họ cố ý thủ tiêu, nhưng chỉ cần Hi Hi muốn ra tay, tuyệt đối làm thịt à !
Nghe được lời nói Mặc Thiếu Thiên, Vân Dục lập tức nhìn Hi Hi, “Bảo bối, làm thịt cha con trước nha!”
Hi Hi, “. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . .”
Trong nháy mắt, mặt Mặc Thiếu Thiên đen lại.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, “Bảo bối, giúp cậu ta có thể, theo giá tiền của con, thì một phút năm trăm vạn, thiếu một cắc thì không làm!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Vân Dục quay đầu lại nhìn Mặc Thiếu thiên, “Cậu cướp ngân hàng à?”
“Lấy tiền của cậu đã ghiền hơn so với việc cướp ngân hàng!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“. . . . . .”
Mọi người sững sờ.
Lâm Tử Lam ngồi nhìn hai người họ, khóe miệng mang theo nụ cười, cũng không nói gì.
“Còn nữa, cậu đừng quên lễ ra mắt!” Mặc Thiếu Thiên ở một bên không quên sâu kín nhắc nhở.
Vân Dục nhìn Mặc Thiếu Thiên, xem như cậu lợi hại!
Vân Dục không thèm nhìn Mặc Thiếu Thiên nữa, nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, “Bảo bối, chớ học cha cháu, không có tình người!”
Hi Hi nhìn Vân Dục, ánh mắt đồng tình, suy nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, “Chú Vân Dục, chú yên tâm, cháu sẽ giảm giá cho chú 90%!”
Vân Dục, “. . . . . .”
Cái gì gọi là cha nào con nấy, anh coi như là đã hiểu!
Đang lúc ấy thì, Hi Hi kéo laptop lại gần.
Ngồi ở trước mặt laptop, nhìn màn hình, vốn là khuôn mặt trẻ con đáng yêu lộn xộn, nhưng lúc đang ngồi trước máy, Hi Hi lập tức thu hồi bộ dáng vẻ dễ thương lại, thay vào đó là bộ dáng nghiêm túc.
Đây đối với Hi Hi mà nói, là một loại thái độ.
Đầu tiên Hi Hi dùng thử máy một chút, tính năng cũng không tệ lắm.
Vân Dục ngồi bên cạnh Hi Hi, nhìn thao tác Hi Hi như thế nào.
Không thể không nói, một đứa bé nhỏ tuổi ở trước mặt của anh, đem laptop làm một món đồ chơi, đích xác là người không tầm thường, hơn nữa còn là người có lòng tin đả kích.
Hi Hi dùng thử hai cái, sau đó chính thức bắt đầu.
Ánh mắt Hi Hi nhìn chăm chú vào màn hình, ngón tay ở trên bàn phím với một loạt thao tác thật nhanh, trên màn hình thay đổi, xuất Hi Hiện một khung để nhập mật mã…, Hi Hi đưa vào liên tiếp một dãy chữ tiếng Anh, Vân Dục ở một bên nhìn, cảm thấy mình xem không hiểu.
Không biết trong đầu Hi Hi tại sao có thể có những thứ đồ này!
Đang lúc ấy thì, Hi Hi hô một tiếng, “Đã xong!”
Quả thật, Vân Dục nhìn chằm chằm vào màn hình, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Không ngờ mới 2 phút, Hi Hi cứ như vậy mà hoàn thành!
Anh còn chưa kịp nhìn xem chuyện gì xảy ra, cứ như vậy mà kết thúc.
Khi nghe Hi Hi bảo đã xong, Tiểu Ly ngồi ở một bên cũng tò mò, bèn đi qua xem thử, ngay khi thấy hệ thống đã được phá, Tiểu Ly cũng có khoảnh khắc khiếp sợ.
Xem ra, truyền thuyết không phải là lời đồn!
Là thật!
Cái hệ thống này, Vân Dục tìm ba cao thủ, cũng không có phá hết, khi bọn họ sắp phá được, thì hệ thống gia tăng phòng bị, cho nên mỗi lần đến bước cuối cùng đều không thành công, không ngờ vậy mà đối với Hi Hi, chỉ mất có hai phút!
Vân Dục lúc này, không thể không tin rồi.
Sau khi chuyện lần trước xảy ra, anh đã cảm thấy Hi Hi thật không đơn giản, không ngờ lợi hại như thế.
Nhưng không thể không như thế, nếu như không có thực lực này, Hi Hi cũng không thể là người lãnh đạo Hợp Tung.
Nhìn sắc mặt kinh ngạc của Tiểu Ly cùng Vân Dục, Mặc Thiếu Thiên cười, hai người bọn họ cũng coi là người bình tĩnh, không ngờ lại bị Hi Hi làm bội phục!
Điều này làm cho Mặc Thiếu Thiên không khỏi tự hào!
Nhìn bọn họ, Mặc Thiếu Thiên khóe miệng ngoắc ngoắc, “Bảo bối, con quá nhanh, chỉ mất hai phút, mới mười triệu, trì hoãn một chút nữa thì kiếm được nhiều hơn!” Mặc Thiếu Thiên ở một bên nói, không quên dạy con trai của mình kiếm tiền thế nào!
Nghe được lời nói Mặc Thiếu Thiê, Vân Dục chưa cùng anh tranh cãi, mà là nhanh chóng nhìn tài liệu trong máy!
Chỉ là Hi Hi nghe được lời nói Mặc Thiếu Thiên, thở dài, “Cha, cha trách lầm bảo bối, con đã trì hoãn hơn một phút rồi, thật ra thì chuyện như vậy, bảo bối con chỉ cần mười lăm giây, con cố ý mất hai phút. . . . . .”
“. . . . . .” Vân Dục mới vừa nhớ hết tài liệu, liền nghe đến lời nói Hi Hi.
Mười lăm giây? ! !
Xác định, Hi Hi là một người bình thường sao?
Mặc Thiếu Thiên cũng sửng sốt, nhìn Hi Hi, thực sự chỉ cần mười lăm giây!
Thật là kinh người!
Lâm Tử Lam ở một bên nhìn, bảo bối, con còn có thể phách lối hơn nữa được không? ? ? ?
Luôn là người nói những lời kinh người như vậy.
Nghe được Hi Hi nói, Mặc Thiếu Thiên ngây cả người, ngay sau đó mở miệng cười, “Chỉ là, đã rất tốt, hai phút đồng hồ kiếm mười triệu, tối hôm nay không có uổng phí !” Mặc Thiếu Thiên nói. . . . . . .
Lâm Tử Lam ở một bên nhìn đôi cha con này.
Bọn họ thật lòng không phải đang cố ý lường gạt Vân Dục sao?
Nhưng Vân Dục lần này không có phản bác, mà là nhìn Hi Hi, “Bảo bối, làm sao cháu làm được?”
Tốc độ của Hi Hi rất nhanh, Vân Dục không kịp nhớ, Hi Hi đã làm xong!
Anh đối với máy vi tính ít nhiều cũng có chút nghiên cứu, mặc dù không có lợi hại như Hi Hi, nhưng đụng phải Hi Hi, anh cảm giác mình đối với máy vi tính, hoàn toàn không hiểu gì cả!
Hi Hi suy nghĩ một chút, sau đó dùng ngón tay chỉ vào đầu, “Nơi này!”
Điều này, giống như trời sinh in ở trong óc Hi Hi, đối với chyện máy vi tính, Hi Hi chỉ cần hơi nghiên cứu một chút, liền lập tức làm được rồi !
Cho nên, thứ Hi Hi dựa vào là đầu!
Nghe được đáp án Hi Hi, Vân Dục hoàn toàn bội phục!
Trong lời nói của Hi Hi, ý bảo Hi Hi là người thông minh, còn người khác là đần hết sao? ? ? ?
Vân Dục bỏ qua vấn đề này.
Sau khi nhớ kỹ tài liệu, Vân Dục sai người đem máy cầm đi!
Lúc này, bọn họ ngồi ở trên ghế so fa, Mặc Thiếu Thiên và Lâm Tử Lam ngồi cùng nhau, Vân Dục ngồi bên Hi Hi, Tiểu Ly ngồi riêng ở một bên.
“Bảo bối, còn không mau cám ơn chú Vân Dục của con!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Hi Hi cau mày.
“Chú Vân Dục của con, hai phút đồng hồ sẽ đưa cho con mười triệu, con hảo hảo cũng phải nói tiếng cám ơn với chú Vân Dục chứ!” Mặc Thiếu Thiên bổ sung thêm một câu.
Nghe thế, Hi Hi mới chợt hiểu.
Lúc Hi Hi còn chưa mở lời, Vân Dục lập tức ngắt lời.
“Không cần cám ơn, mười triệu này, coi như đây là lễ ra mắt của tớ với Hi Hi, đáng giá!” Vân Dục nói, thấy được tài năng của Hi Hi, Vân Dục thế nào cũng cảm giác đáng giá!
Hơn nữa có một thiên tài ở đây, Vân Dục cảm giác con đường trong tương lai, sẽ ít đi nhiều trở ngại!
Mười triệu này, đáng giá!
“Mười triệu này là phí mà cậu phải trả cho Hi Hi vì Hi Hi đã làm giúp cậu việc kia, ngàn vạn lần đừng nói nhập làm một, lễ ra mắt, bao lì xì là không thể ít đấy!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Vân Dục nói, vẻ mặt ẩn chứa một chút ý cười.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Vân Dục, “. . . . . .”
Hi Hi, “. . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên, anh còn có thể vô sỉ hơn không?
Anh là người thiếu tiền à! ! !
Mặc Thiếu Thiên làm bộ dạng không cần phải phí phạm!
Tiền đồ tốt như vậy, ai không thích?
Vân Dục nhìn Mặc Thiếu Thiên, cười một tiếng, “Mặc Thiếu Thiên, cậu thiếu tiền à?”
“Là rất thiếu, gần đây phải nuôi gia đình, thế mới biết được cuộc sống không dễ dàng!” Mặc Thiếu Thiên giả nghèo mà nói.
Nghe được lời nói Mặc Thiếu Thiên, mọi người đều phá lên cười lớn.
Người khác không biết, nhưng Vân Dục lại biết rất rõ.
Lại không nói trong tay Mặc Thiếu Thiên có bao nhiêu tiền, chỉ là bất động sản, có rất nhiều, hơn nữa ai cũng biết, tiền của Mặc Thiếu Thiên, nhiều đến nỗi xài không hết!
Cậu ta sẽ thiếu tiền sao?
Rõ ràng là trả thù!
“Được, bảo bảo bối nhận tớ làm cha nuôi, tớ đưa hơn mười triệu!” Vân Dục mở miệng.
“Mười triệu liền muốn mua con trai tôi, Vân Dục, cậu cũng quá tiện nghi đi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Vân Dục nói.
Sau khi nói xong, lại bổ sung một câu, “Giống như con trai của tôi vậy, giá thị trường, ít nhất phải vài triệu!” Mặc Thiếu Thiên nói, hơn nữa chỉ vài triệu, còn ít đấy!
“. . . . . .”
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, anh lúc này muốn bán con trai sao? ? ?
Còn giá thị trường ít nhất vài triệu!
Chỉ là lời này, xác thực làm cho người ta dở khóc dở cười!
Hi Hi ngồi ở bên nghe, mình đồng ý rồi hả?
Tại sao không ai hỏi ý kiến mình vậy ! ?
“Mặc Thiếu Thiên, cậu nhiều tiền như vậy, cũng không sợ bị người ta cướp à!” Vân Dục nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, rõ ràng nhiều tiền như vậy, còn phải moi cho được tiền của anh vất vả lắm mới kiếm được!
“Cái này cậu cũng đừng lo lắng, tôi không sợ chút nào!” Mặc Thiếu Thiên sâu kín nói.
“. . . . . .”
~~~~Hết chương 241 ~~~~