Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Lượng follower của con ít sao?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
Bảo bối cũng có nick Weibo riêng của mình, hơn nữa lúc trước lượng follower của Hi Hi còn nhiều hơn Lâm Tử Lam.
Bởi vì Hi Hi thường chụp một số hình thú vị, hơn nữa còn rất gian xảo… Hình, kết quả đưa đến đó là có một lượng follower, comment, hơn nữa còn nhắn tin riêng.
Mỗi lần nhìn đến Hi Hi update Weibo, Lâm Tử Lam liền im lặng.
Cô bình thường chỉ update một chút tâm tình, hoặc là, một chút hình có cảm xúc, có rất ít hình của mình, cho nên nick của cô rất là bình thản.
Chỉ là kể từ Mặc Thiếu Thiên nhắc tới cô, thì lượng follower mấy ngày nay bỗng nhiên tăng mạnh , tin nhắn cũng nhiều.
Có tốt có xấu, Lâm Tử Lam chỉ là nhìn mấy lần, cũng không trả lời.
Hiện tại bảo bối lại vẫn ghét bỏ vì lượng follower của mình ít hơn Lâm Tử Lam, nhưng cứ xem thử xem, gần khoảng 12 vạn lượt follower.
Lâm Tử Lam đến hiện tại cũng mới 11 vạn lượt.
Bảo bối vẫn muốn hơn!
Lâm Tử Lam cũng không biết nên nói cái gì cho phải rồi !
“Nhưng mà con lại không có hơn cha!” Hi Hi nói.
Cha lên đến một triệu lượt!
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Chờ con lớn lên như cha con bây giờ, con liền nhiều hơn cha, dầu gì Weibo của người ta cũng đã được xác nhận [*]! !” , Tổng giám đốc MK. Cái tên này, đủ khiến không ít người chú ý.
[*] Giống như trên Facebook thì mấy trang của những người nổi tiếng được đánh dấu tick màu xanh, còn trên Weibo là chữ V màu vàng.
Xác nhận?
Hi Hi cau mày.
“Chẳng lẽ con cũng phải được xác nhận như vậy? ?”
“Mẹ, mẹ nói để con xác nhận là người lãnh đạo của liên minh Hợp Tung, mẹ nói thử xem con có không bị quốc tế đuổi theo không?” Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Con có thể đổi lại!” Lâm Tử Lam chắc chắn mà nói.
“Con trai của Tổng giám đốc MK?” Hi Hi nhíu mày hỏi.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Con sẽ nổi như cồn đấy!” Lâm Tử Lam nói.
Hiện tại chỉ cần dính líu một chút với Mặc Thiếu Thiên thôi thì nhất định sẽ nổi như cồn!
Ở bên ngoài đối với Hi Hi còn rất thần bí.
Họ rất muốn dò xét đến cùng, chỉ là Hi Hi không cho bọn họ thời gi¬an!
Hi Hi suy nghĩ một chút, “Thôi đi, kẻ thù của cha nhiều như vậy, con mà làm vậy không phải đang muốn bọn họ đuổi giết con sao!”
Lâm Tử Lam, “. . . . . . . . .”
Có lý!
Hi Hi suy nghĩ một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Lam, “Thôi, hay là để con xác nhận là thiên tài nhi đồng thông minh nhất thế giới!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . . . . .”
“Tự luyến!”
“Làm sao con cũng biết mình thông minh nhất!” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
“Mẹ, trước mắt, đây là sự thật, nếu như ai không phục, con liền khiêu chiến với người đó!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . . . . .”
Sao những người bên cạnh cô toàn là đám người hay tự kỷ tự yêu chính mình đến như vậy nhỉ!
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi!” Hi Hi vui vẻ quyết định.
Lâm Tử Lam quét Hi Hi một cái, bày tỏ hết ý kiến.
Lâm Tử Lam nhìn đồng hồ, đã muộn rồi.
“Được rồi, khuya lắm rồi, nhanh đi ngủ đi, mẹ cũng đi ngủ đây!” Lâm Tử Lam nói.
Hi Hi cũng nhìn đồng hồ, “Vâng, mẹ ngủ ngon!”
Hi Hi đứng dậy sau đó hôn trên mặt Lâm Tử Lam một cái.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, Hi Hi đi vào phòng.
Sau khi Hi Hi đi, Lâm Tử Lam tắt ti vi, tắt đèn, cũng đi vào phòng.
Trở về phòng, Lâm Tử Lam gọi điện cho Mặc Thiếu Thiên.
Mới một tiếng, Mặc Thiếu Thiên đã nhận máy.
“Alo!”
“Đang làm gì?” Lâm Tử Lam hỏi.
“Mặc gia!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Mặc Thiếu Quần như thế nào rồi? Anh không cùng Mặc lão xung đột đấy chứ?” Lâm Tử Lam lo lắng hỏi.
Mặc dù Mặc lão đối với Mặc Thiếu Thiên xác thực có phần hơi quá, nhưng Lâm Tử Lam cứ có cảm giác giữa bọn họ có một loại quan hệ tế nhị gì đó, không nói ra.
Lâm Tử Lam cảm thấy, Mặc lão cũng không phải là người không có đầu óc như vậy.
Rào cản giữa ông và Mặc Thiếu Thiên, cũng bởi vì lúc trước con của Cung Ái Lâm sinh non.
Mặc lão chỉ không có cách nào cho Cung Ái Lâm một cái công đạo mà thôi, cho nên nhiều năm như vậy, đối với Mặc Thiếu Thiên, vẫn luôn không để vào mắt.
Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười, “Em cảm thấy có thể không xung đột sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
Lâm Tử Lam cũng biết sẽ như thế.
“Vậy Mặc Thiếu Quần như thế nào rồi?”
“Chỉ là gãy xương, không có chết !” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Vậy bọn họ định làm gì?” Lâm Tử Lam hỏi.
Chuyện này, không nói tới Mặc lão, thì Cung Ái Lâm cũng sẽ không bỏ qua!
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên liền tức giận.
“Bọn họ định khởi tố bảo bối!”
Khởi tố?
Lâm Tử Lam cau mày.
“Nhưng bảo bối còn chưa trưởng thành mà!” Lâm Tử Lam nói.
Dù là đánh Mặc Thiếu Quần gãy xương, nhưng mà theo qui định của luật pháp, cũng sẽ không bị khởi tố .
Chuyện này chỉ cảnh cáo, sau đó thường tiền thôi, sẽ không bị khởi tố.
Huống chi, bảo bối cũng chưa trưởng thành!
Mặc Thiếu Thiên nhếch môi cười, “Là Mặc Thiếu Quần ở đây la hét thế, chỉ là, hắn muốn kiện cứ để cho hắn kiện, cùng lắm thì lão tử đây thường tiền, nhiều hơn nữa thì đánh hắn mấy lần!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Chuyện này, cũng chỉ có Mặc Thiếu Thiên mới nói như vậy!
“Em yên tâm, bàn về quan hệ máu mủ, anh đây không thể kém hơn ông già được, cho nên bảo bối không có việc gì đâu!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam gật đầu một cái.
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên chợt hỏi, “Đúng rồi, bảo bối như thế nào rồi?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, lúc về, anh còn không kịp về xem thử bảo bối !
“Đã đi ngủ!” Lâm Tử Lam nói.
“Con làm bữa tối cho anh, mà anh không có tới đây, Hi Hi để ở trong tủ lạnh rồi !” Lâm Tử Lam cười nói, nói đến cái này, cô nhếch miệng lên cười dịu dàng.
Mặc Thiếu Thiên ở bên kia nghe, đáy lòng cũng ấm áp.
“Em nói với bảo bối, ngày mai anh sẽ qua gặp con!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Ừ, em biết rồi!” Lâm Tử Lam nhàn nhạt đáp một tiếng.
“Được rồi, khuya lắm rồi, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai anh qua gặp hai người!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Ừ, được!” Lâm Tử Lam đáp một tiếng.
“Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Vì vậy, cúp điện thoại.
Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, mặc dù nghe được Mặc gia muốn khởi tố bảo bối, nhưng cô lại tuyệt không lo lắng.
Cũng không biết là tại sao, chỉ đơn giản là không lo lắng mà thôi.
Có lẽ, có Mặc Thiếu Thiên ở đây.
Mặc kệ bất kỳ kết quả gì, cô đều có thể chịu đựng!
Tóm lại, cô không có bất kỳ áp lực cùng gánh nặng nào.
Là bởi vì cô tin tưởng Mặc Thiếu Thiên!
Chỉ cần nghĩ như vậy, Lâm Tử Lam liền rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Lâm Tử Lam dậy sớm.
Ngày hôm qua ngủ rất ngon giấc, cho nên mới sớm đã dậy.
Sáng sớm thì cô đã gọi cho Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên nói còn có chuyện chưa làm xong, nên Lâm Tử Lam quyết định, tới công ty đi làm trước.
Vì vậy, Lâm Tử Lam đứng dậy đi tới nhà vệ sinh.
Lúc cô đang rửa mặt, bảo bối cũng đã dậy.
Đứng ở cửa, mặc đồ ngủ, một bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ.
“Mẹ, chào buổi sáng!”
Lâm Tử Lam quay đầu lại, nhìn Hi Hi, nhếch miệng lên cười, “Chào buổi sáng!”
“Ngày hôm qua con không có thức đêm chứ hả ?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
“Không có, mẹ, là hôm nay mẹ dậy quá sớm!” Hi Hi nói.
Hi Hi bình thường đều là 7 giờ 15 mới rời giường, sau đó làm vệ sinh cá nhân, hơn 10 phút sau làm bữa sáng, thời gian cũng vừa vặn .
Là mẹ dậy quá sớm!
Lâm Tử Lam nhíu mày, ngày hôm qua ngủ rất ngon, cho nên ngủ đủ rồi thì dậy sớm.
“Mẹ, con đi làm bữa sáng!” Hi Hi nói.
“Không cần, con ngủ một lát nữa đi, mẹ đến công ty ăn cũng được!” Lâm Tử Lam nói.
Hi Hi quay đầu lại nhìn Lâm Tử Lam, “Mẹ ăn ở quán sao?”
“Dĩ nhiên, lúc trước khi chưa có con làm bữa sáng, mẹ cũng cần sinh tồn!” Lâm Tử Lam nói.
Huống chi, phòng ăn dành cho nhân viên của MK, rất là chu đáo.
Nghe thế, Hi Hi gật đầu một cái, “Vậy cũng tốt, con buồn ngủ quá, lại đi ngủ một lát đây!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam gật đầu, “Đi đi, đừng ngủ quá lâu, con còn phải tới trường học !”
“Đã biết!” Hi Hi đáp một tiếng.
Vì vậy, Lâm Tử Lam tiếp tục rửa mặt, thu dọn một chút, đeo một ít đồ trang sức trang nhã, đổi một bộ y phục rồi đến công ty.
Bên trong công ty.
Lâm Tử Lam vừa đến công ty, n người hướng về phía Lâm Tử Lam hỏi han ân cần.
Loại cảm giác này….
Nhìn bọn họ từng cái một hỏi han ân cần, Lâm Tử Lam chỉ là cười đáp lại.
Ở trong mắt tất cả mọi người, lần này cô cùng Mặc Thiếu Thiên đi công tác, trên lý thuyết là đi công tác, nhưng trên thực tế là đi nghỉ phép.
Nhìn bọn họ cười nhìn Lâm Tử Lam hỏi han, Lâm Tử Lam cũng đều gật đầu một cái.
Rốt cuộc khoảng 5 phút sau, Lâm Tử Lam mới có bầu không khí yên tĩnh lại.
Lúc này, Cảnh Thần đi tới, nhìn cô, “Lâm tiểu thư, chúc mừng, chúc mừng!”
Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn cô, “Chúc mừng cái gì? Cậu làm sao cũng giống bọn họ rồi hả?”
Lúc này, Cảnh Thần một phát cầm được tay Lâm Tử Lam, “Đương nhiên là chúc mừng cái này!”
“Lâm tiểu thư, cậu rất tốc độ nha!” Cảnh Thần cười nói.
Lâm Tử Lam cũng nhìn chiếc nhẫn trên tay, cô nhìn Cảnh Thần nói, “Mắt cậu thật tinh!”
“Này không thể trách đôi mắt mình quá tinh nha, muốn trách thì trách viên kim cương này quá lớn, quá chói mắt!” Cảnh Thần cười nói.
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Ba hoa!”
“Ha ha, tớ đã nói như thế nào nhỉ, Mặc Tổng chính là lạm dụng tư quyền, trên danh nghĩa công việc dẫn cậu đi nghỉ phép!” Cảnh Thần cười nói.
“Đây chẳng phải là nghiệm chứng bởi miệng cậu sao?” Lâm Tử Lam nhíu mày.
“Đó là đương nhiên!” Cảnh Thần nhíu mày.
“Lại nói, cậu cùng Mặc Tổng đây cũng quá phách lối, lựa chọn lên trang xã hội công khai, cậu có biết khi tin được cập nhật, tớ cơ hồ bị người của công ty bắt lại điều tra!”
Lâm Tử Lam sửng sốt.
“Mọi người biết rất nhanh!”
“Đó là đương nhiên, trên căn bản người của công ty ai cũng follow nick của Mặc Tổng, không biết mới là lạ!” Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam lại sửng sốt.
Không trách được!
Thật ra thì, Lâm Tử Lam cũng không phải muốn dùng trang xã hội để công khai, chỉ là, cô nghĩ dịp này đặc biệt nên muốn làm kỉ niệm, nhân cơ hội này để bày tỏ tấm lòng với Mặc Thiếu Thiên một chút.
Chỉ là cô không ngờ Mặc Thiếu Thiên cũng cập nhật lại, còn chụp chiếc nhẫn trên tay cô.
Cứ như vậy, tất cả mọi người đều biết.
Lâm Tử Lam cập nhật như vậy, có thể mọi người sẽ hiểu lầm.
Nhưng Mặc Thiếu Thiên lại không phản đối mà cũng hùa theo, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều biết!
“Lâm tiểu thư, xin phỏng vấn cô một chút, hiện tại cô có cảm nhận gì?” Cảnh Thần cầm một cây viết hướng về phía Lâm Tử Lam cười nói.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, cô nói, “Cảm giác mình cũng là danh nhân!”
Ha ha ha.
Lâm Tử Lam vừa nói như thế, Cảnh Thần im lặng.
Lập tức buông tha phỏng vấn cô.
“Lại nói, cậu cùng Mặc Tổng, đây coi là đính hôn sao?” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn chiếc nhẫn trong tay, quơ quơ, “Tớ đồng ý lời cầu hôn của anh ấy!”
Về phần có đính hôn hay không? Vẫn chưa rõ lắm?
“Mặc Tổng không định chuẩn bị cho cậu một buổi lễ đính hôn sao?” Cảnh Thần tiếp tục hỏi.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, “Còn không biết, chỉ là, không sao cả!”
Lâm Tử Lam cũng không thèm để ý tới hình thức này.
“Làm sao mà không sao cả, đây chính là cả đời của phụ nữ, không thể không sao cả!” Cảnh Thần nói.
“Huống chi, nếu như nói Mặc Tổng không có năng lực này, thì cũng đành thôi, nhưng mà anh ta có năng lực này đấy!” Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, nhìn Cảnh Thần, giễu cợt nói, “Cậu có phải muốn gả đi rồi không? Hả? Muốn vậy thì nhanh tìm một người nào đó đi, đến lúc đó thì muons tổ chức sao chẳng được!”
“Nói bậy, mới không phải !” Cảnh Thần nói.
“Tớ là quan tâm cậu!”
“Được rồi, tớ biết cậu muốn tốt cho mình, đến lúc đính hôn, tớ sẽ thông báo cho cậu!” Lâm Tử Lam cười nói.
Cảnh Thần lúc này mới cười một tiếng, “Vậy thì tốt!”
“Chỉ là, tại sao hai người lại trở về vội như vậy? Không ở lại chơi thêm vài ngày nữa?” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam mới chợt nhớ tới, “Tạm thời có chuyện nên quay về !” Lâm Tử Lam nói.
Cảnh Thần gật đầu một cái, không tiếp tục hỏi.
Ngay vào lúc này, ánh mắt của Cảnh Thần nhìn về phía trước.
Diệp An Nhiên đi tới chỗ Lâm Tử Lam, sắc mặt cũng không khá lắm.
Từ khi Mặc Thiếu Thiên cập nhật trên Weibo, chưa có một ngày nào Diệp An Nhiên không căng thẳng, coi như có gọi cho Mặc Thiếu Thiên thì không phải là bị anh từ chối nhận thì cũng là tắt máy.
Cô căn bản không liên lạc được với Mặc Thiếu Thiên!
Chỉ cần nghĩ đến bọn họ ở chung một chỗ, Diệp An Nhiên đã nói không ra mình có bao nhiêu tức giận!
Lúc này, cô đi tới trước mặt của Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam theo tầm mắt Cảnh Thần, mới nhìn thấy Diệp An Nhiên.
“Lâm tiểu thư, tài liệu do Mặc Tổng kí đâu?”
Lâm Tử Lam ngoài ý muốn, Diệp An Nhiên thế nhưng tìm đến cô vì muốn tài liệu.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, “Tài liệu ở bên Trợ lý Mạc!”
Diệp An Nhiên sững sờ, sau đó nhìn Lâm Tử Lam, “Lâm tiểu thư, cô thân là thư ký của Tổng giám đốc, chớ chậm trễ công việc mới phải!”
Nghe được lời của cô…, Lâm Tử Lam chợt nhíu mày, “Ngày hôm qua tôi mới từ Hải Nam trở về, tất cả case đều ở bên Trợ lý Mạc thì có cái gì kỳ quái sao?”
“Diệp tiểu thư, nói chuyện cần gì phải âm dương kết hợp như vậy?” Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên hỏi.
Diệp An Nhiên ngẩn ra, “Tôi nói là lời nói thật!”
“Lời nói thật đúng là…, nếu như tôi có làm việc không tốt thì cũng chưa cần cô đích thân tới dạy dỗ tôi, Diệp tiểu thư, cô cứ làm tốt bổn phận của cô là tốt rồi!” Lâm Tử Lam nhìn cô nói.
Diệp An Nhiên trợn mắt nhìn Lâm Tử Lam một cái, ‘hừ’ lạnh một tiếng rời đi.
Nhìn bóng lưng Diệp An Nhiên, Lâm Tử Lam nhếch miệng lên cười lạnh, rồi ngồi xuống.
Diệp An Nhiên thật là ảnh rỗi, cô vừa trở về mà có thời gian sao.
Cảnh Thần cũng nhìn bóng lưng Diệp An Nhiên, hướng về phía Lâm Tử Lam nhíu mày, “Cậu không biết ấy chứ, sau khi được biết tin kia của cậu cùng Mặc Tổng, cô ta hai ngày cũng không có tới làm, xem ra, thật giận điên lên rồi, Tử Lam, về sau cậu chịu phiền rồi!”
“Trước đây tớ cũng chịu phiền rồi đấy!” Lâm Tử Lam nói.
Cảnh Thần cười một tiếng, thật là.
Lúc này, Trần Mặc đi tới, giao một chút việc, vừa lúc thấy Lâm Tử Lam, “Tử Lam, cô về rồi sao?”
Lâm Tử Lam gật đầu, “Đúng vậy!”
Cảnh Thần nhìn bọn họ nói chuyện, lập tức nói với Lâm Tử Lam, “Tớ đi làm việc đây!”
Nói rồi Cảnh Thần liền rời đi, cô cũng không chào Trần Mặc một tiếng.
Lâm Tử Lam cau mày, này không giống tác phong của Cảnh Thần, dưới tình huống ngày thường, Cảnh Thần cũng sẽ cùng Trần Mặc nhạo báng đôi câu.
Nhưng hôm nay. . . . . .
Nhìn bộ dạng của Cảnh Thần, hình như đang cố ý tránh né Trần Mặc.
Cô quay sang nhìn Trần Mặc, ánh mắt của Trần Mặc, lại dán chặt vào trên người của cảnh thần, khẽ nhíu mày, đôi tròng mắt kia hình như có rất nhiều lời muốn nói.
Lâm Tử Lam nhíu mày, giữa hai con người này, hình như có chuyện gì đó.
Lúc này, Trần Mặc thu hồi ánh mắt, “Sao rồi? Ở bên đó thuận lợi chứ?”
Lâm Tử Lam gật đầu, “Rất thuận lợi!”
“Tôi nghe nói phong cảnh bên đó rất đẹp!” Trần Mặc nói.
Lâm Tử Lam cười, “Là đẹp vô cùng, chỉ là là nóng một chút!”
Trần Mặc cười một tiếng, “Vậy thì được rồi, cô làm việc đi, tôi có chút việc, vào làm tiếp đây!”
Lâm Tử Lam gật đầu, Trần Mặc trở về phòng làm việc.
Lâm Tử Lam ngồi tại chỗ, liếc mắt nhìn Cảnh Thần, Cảnh Thần ngay cả ngẩng đầu cũng không có.
Lâm Tử Lam nhíu mày, xem ra, chuyện có chút không thuận lợi.
Nếu Cảnh Thần chưa nói, thì cô liền giữ yên lặng, đợi lúc cô muốn nói thì Lâm Tử Lam sẽ nghe.
Vì vậy, cho tới trưa, Lâm Tử Lam vẫn còn đang sắp xếp tư liêu.
Mới đi mấy ngày, liền có một đống tư liệu.
Lúc nghỉ trưa, Lâm Tử Lam gọi điện cho Mặc Thiếu Thiên.
Vừa đúng, Mặc Thiếu Thiên phải đi đến bệnh viện xem Mặc Thiếu Quần, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút quyết định cùng Mặc Thiếu Thiên cùng đi.
Chuyện này, thế nào cũng là do bảo bối làm, Lâm Tử Lam cảm thấy mình cần thiết phải đi xem một chút.
Huống chi, Mặc Thiếu Quần còn la hét muốn khởi tố Hi Hi.
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên định lái xe tới đón Lâm Tử Lam, nhưng Lâm Tử Lam lại không chịu, cô đón xe tới cũng được.
Lúc đến bệnh viện, Mặc Thiếu Thiên đang chờ ở cổng.
Lâm Tử Lam còn cố ý mua một bó hoa.
Cho dù Mặc Thiếu Quần không đúng, nhưng nếu tới thăm hắn, thì không nên để người ta mượn cớ.
Mặc Thiếu Thiên liền nhìn thấy Lâm Tử Lam ôm một bó hoa trong ngực, nhíu mày một cái, “Em còn mua hoa làm gì?”
“Thế nào đi nữa là cũng mang danh tới thăm bệnh, mua bó hoa cũng không tốn nhiều tiền!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên cười lạnh, “Chỉ sợ bọn họ sẽ không cảm kích thiện chí của em!”
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Anh cảm kích thiện chí của em là được!”
“Em phải mua hoa lài [*] mới đúng, anh cảm kích hơn!”
Lâm Tử Lam, “. . . . . . . . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên, coi như anh lợi hại!
[*] Nói Mặc Thiếu Thiên lợi hại là bởi vì hoa lài có tính trị bệnh như điều hòa hệ gan mật, tiêu hóa, giảm đau,…giúp Mặc Thiếu Quần hạ hỏa, kaka